Thời tiết giao mùa giữa cuối xuân đầu hạ, hoa xuân vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ý xanh đã dày dần, lá sen trong ao đã dần lộ ra, dần dần mọc ra lá nhọn mềm mại. Quỳnh Lâm ngự yến nói là yến hội, nhưng càng giống màn giao tiếp đầu tiên của sĩ tử khi vào quan trường, trong đó quan to hiển quý sẽ tìm hậu sinh có tiềm lực——hoặc là kéo vào doanh trận, hoặc là có ý kết thân.
Hướng tây xa xa của yến tiệc có bày bảy tám chiếc bàn nhỏ, là chỗ của hai vị công chúa nhỏ tuổi cùng với các quý nữ vẫn chưa trong hôn kỳ, ăn mặc xiêm y diễm lệ, trang dung tinh xảo nhất, dùng quạt che mặt, ghé đầu cười khanh khách ngắm nhìn trạng nguyên anh tuấn trẻ tuổi.
Chướng mắt nhất chính là trong đó có Tiết Vãn Tình trông như khổng tước hoa.
Khương Nhan khoác áo xanh đậm, tay rộng, cổ tròn, đầu đội mũ ô sa, vành mũ có lá bạc nhung hoa do thái tử ban thưởng, đai lưng xanh thẳm, ủng đen, sạch sẽ gọn gàng, nhìn lướt qua thật sự không phân biệt được là một nữ tử anh khí ngời ngời hay thiếu niên thanh tú. Bên cạnh Tiết Vãn Tình có một thiếu nữ áo vàng nhạt dịu dàng vẫn luôn nhìn chằm chằm Khương Nhan, thiết nghĩ là một tiểu thư nhà quan không biết nội tình, tưởng nàng là một thiếu niên thanh tú rồi, thầm lén lút liếc mắt đưa tình!
Đáng tiếc bản thân rốt cuộc không phải là thân nam nhi, vì tránh đối phương trao nhầm tình ý, Khương Nhan chỉ đành đứng dậy rời đi, định tìm Trình Ôn nói chuyện.
Nguyễn Ngọc từng giúp đỡ Trình gia, nếu Trình Ôn vẫn còn niệm tình cũ, sử dụng kim bài ngự ban giúp Nguyễn Ngọc lật án, chuyện kia sẽ dễ giải quyết hơn nhiều... Chẳng qua, đây chỉ là một chút kì vọng của Khương Nhan mà thôi, dù sao đi nữa nếu như vậy, Trình Ôn tất sẽ gây thù chuốc oán với Tiết gia gây ảnh hưởng đến con đường thăng tiến, nàng không có lý do gì để yêu cầu Trình Ôn phải giúp đỡ nàng.
Nghĩ như thế, nàng xuyên qua dòng người quần áo sặc sỡ, ăn uống linh đình, dưới tàng cây hải đường ngoài điện Văn Hoa nhìn thấy mọi người đang vây quanh trạng nguyên trâm hoa – Trình Ôn.
Hắn thật sự rất không giống trước đây, dường như thay da đổi thịt. Trước kia trong Quốc Tử Giám, Trình Ôn vì ăn mặc bần hàn nên thật sự không tính là anh tuấn, nhiều nhất chỉ có thể nói là ‘tướng mạo ôn hòa’, nhưng bây giờ hắn mặc trạng nguyên bào tươi đẹp, sống lưng thẳng tắp khéo léo ứng xử với chúng thần có ý cầu thân, Khương Nhan bỗng phát hiện khí chất của hắn có chút xa lạ...
Dường như càng trầm ổn cũng càng chói mắt, chỉ là nụ cười khiêm tốn ấy không hề xuất hiện trong đáy mắt, xa lạ khiến người ta không đoán được trong lòng hắn nghĩ gì.
Hắn nhẫn nại cùng mỗi vị quan hàn thuyên, không nhìn thấy Khương Nhan đứng yên bên bức tường cung hồi lâu.
Nhìn nhiều người vây quanh Trình Ôn như thế, Khương Nhan cũng không có cách nào cùng hắn thương lượng, đứng một lúc liền xoay người rời đi, nào ngờ vừa quay đầu liền nhìn thấy hai vị nội thị hộ tống thái tử Chu Văn Lễ.
Khương Nhan vội lùi sang một bên hành lễ.
Chu Văn Lễ cũng nhìn thấy nàng, gương mặt nghiêm nghị có chút ý cười, một tay làm ra tư thế dìu, tỏ ý nàng đứng dậy: “Nàng mặc xiêm y này, ngược lại cũng ra dáng lắm.”
Khương Nhan đứng thẳng người, cười nói: “Thần cứ cho là điện hạ đang khen thần rồi.”
Chu Văn Lễ lắc đầu, giống như bất đắc dĩ nói: “Quỳnh Lâm ngự yến, người khác đều bận kết giao quyền quý, nàng sao lại một mình đi đến đây rồi?”
“Đi dạo.” Ánh nắng ôn hòa, Khương Nhan nheo mắt “Còn điện hạ?”
Hai người yên lặng một lúc, Trình Ôn ngoài xa đã rời đi, Khương Nhan bỗng nói: “Nói ra, thần hẳn nên đa tạ điện hạ.”
Đôi mày đen nhánh của Chu Văn Lễ hơi nhíu lại, nghi hoặc ‘ồ’ một tiếng.
“Nếu không có điện hạ âm thầm cổ vũ, thần sẽ không đi được đến vị trí ngày hôm nay.” Khương Nhan lồng tay áo khom người, “Đa tạ.”
“Nàng có thể đi được đến vị trí ngày hôm nay đều là dựa vào bản thân nàng, không hề liên quan đến ta. Nếu ta thật sự có thể giúp nàng, vụ án kia của Nguyễn Ngọc sớm đã kết rồi.” Chu Văn Lễ cười khẽ một tiếng, dùng giọng vô cùng chân thành nói, “Thật ra, ta rất bội phục nàng, vì nàng biết không phải tất cả cố gắng đều sẽ được hồi đáp công bằng, lại mặc kệ tất cả mà tiến về phía trước, mà ta...mà ta chỉ cần nhìn thấy ánh mắt xem nhẹ của phụ hoàng, ta liền cảm thấy lòng lạnh ý nguội một vạn lần.”
Nói rồi, hắn nhìn chuông gió treo dưới Văn lâu, dường như suy tư nói: “Nếu không phải có mẫu hậu cực lực hòa giải, ta sợ rằng đến cả vị trí của Đông Cung cũng không ngồi vững được nữa.”
Không biết tại sao, Khương Nhan vẫn cảm thấy hôm nay Chu Văn Lễ có chút sầu muộn.
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp Chu Văn Lễ khảo bài ở Quốc Tử Giám, ấn tượng của Khương Nhan đối với thiếu niên hào hoa phong nhã, mày rậm mắt to này vô cùng sâu sắc. Nàng vẫn nhớ lúc sách lược của mình vượt qua Phù Ly, gương mặt ngỡ ngàng cùng tò mò của hắn, sống động hào sảng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ yên lặng ảm đạm như bây giờ.
Khương Nhan biết hắn đang phiền muộn chuyện gì.
Phụ hoàng không thương, mẫu thân bệnh nặng, chỉ cần hoàng hậu mất đi, hoàng thượng có lẽ sẽ loại đi hai nhà Tiết, Trương, đem thân tín của Chu Văn Lễ diệt cỏ tận gốc, lần nữa dìu Duẫn Vương lên ngôi.
Dù sao đi nữa, Duẫn Vương Chu Văn Dục mới là đứa con lão thương yêu nhất.
Đè nặng trong lòng Chu Văn Lễ chính là sự bi ai khi mẫu thân bệnh nặng cùng khủng hoảng khi vị trí thái tử không thể giữ nổi.
Khương Nhan nhẹ giọng nói: “Điện hạ không cần tự xem thường mình, đến nhân vật nhỏ như thần cũng biết thánh danh của điện hạ, triều thần nhìn rõ trái phải đương nhiên cũng sẽ đứng về phía điện hạ, giúp đỡ điện hạ dọn sạch vẩn đục, nghiêm trị triều cương.”
Chu Văn Lễ chỉ cười cười, qua hồi lâu, hắn mới thở ra một hơi, từ tốn nói: “Khương Nhan, ta phải thành hôn rồi.”
Gió thổi cành lay hoa đào cuối cùng, lặng lẽ rơi xuống.
Khương Nhan không hỏi là cô nương nhà nào, chỉ nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy thời điểm Chu Văn Lễ nói những lời này đặc biệt bình tĩnh, dường như trải qua một đêm mưa gió, sớm đã quyết định lựa chọn.
Sau Quỳnh Lâm ngự yến, liền là trâm hoa dạo phố.
Văn võ trạng nguyên cùng bảng nhãn, thám hoa cưỡi ngựa lớn, tay cầm cương ngựa cùng ngọc như ý còn có cẩm y vệ và người lễ bộ đi cùng, từ cổng cung đi ra ngoài, dạo một vòng từ phố Trường An đến phố Thượng Nguyên, lại từ phố Chu Tước quay ngược về.
Lụa đỏ rực rỡ treo đầy đường chúc mừng, kèn loa chiêng trống vang rền trời, Khương Nhan một tay cầm cương ngựa, một tay cầm roi ngựa nhỏ bằng da hươu nối hoa, cưỡi ngựa lớn đội dải lụa đỏ vô cùng chói mắt, chỉ nhìn thấy trên đường, bên phố, trên lầu đều là đỉnh đầu đen chen chúc nhau, dường như mọi người đều đổ ra ngoài đường, vây xem tân khoa tiến sĩ cưỡi ngựa dạo phố.
Cho đến lúc này, Khương Nhan mới hiểu lời hôm ấy Phù Ly nói “Không cho phép nàng nhận hoa và khăn của người khác đưa” là có ý gì.
Chỉ thấy các thiếu nữ bên đường và trên lầu các liên tục ném hoa tươi và khăn tay đủ màu sắc trong tay xuống, phần lớn là hướng về võ trạng nguyên và Trình Ôn, nếu hoa tươi rơi vào lòng trạng nguyên, họ liền che mặt cười trộm, nhân lúc náo nhiệt mà gọi một câu: “Lang quân, nhận hoa của nô, liền là người của nô rồi!”
Đến cả trên người và trên nón của Khương Nhan cũng rơi xuống không ít, chóp mũi quẩn quanh hương hoa, khiến nàng ngồi trên ngựa hắt xì vài cái. Trên đường nhiều người, ngựa đi lại rất chậm, vừa qua phố Thượng Nguyên, Khương Nhan đã là cả người đầy hoa lê, hoa hạnh, hoa hải đường, thậm chí đến hoa lụa tinh xảo diễm lệ đủ màu đủ sắc... Có vài bó hoa còn tết kèm một sợi dây đỏ, trên dây mang theo tờ giấy thơm in hoa, trên đó viết tên người tỏ tình.
Nhân lúc người đông náo nhiệt, ai cũng không nhận ra ai, các khuê các thiếu nữ cũng hoàn toàn vứt bỏ sự trói buộc của lễ giáo, to gan làm bừa. Trên lầu còn có thiếu nữ không ngừng vẫy tay với Khương Nhan, cười tinh nghịch: “Thám hoa lang! Nhìn bên này, nhìn bên này!”
Càng ngạc nhiên hơn là có một thiếu niên môi đỏ răng trắng cũng chen vào dòng người, ném một bó hoa lụa lên người Khương Nhan, liếc mắt đưa tình nhìn nàng một cái liền đỏ mặt chạy đi, khiến mọi người không nhịn được mà phì cười.
Vị thiếu niên đó không biết nàng là nữ tử, chỉ xem nàng là thiếu niên tinh xảo, thanh tú thật khiến Khương Nhan dở khóc dở cười.
Sau hai canh giờ, Trâm Hoa dạo phố cũng xem như kết thúc, Khương Nhan ôm trong lòng một đống hoa to, thở phào một hơi.
Từ lễ bộ quay về còn có ngựa và vải vóc, chỉ có vài bó hoa lụa xinh đẹp lại không có chỗ đặt, vứt đi lại vô cùng đáng tiếc, nàng liền đem chúng ôm trong lòng. Nào ngờ vừa bước ra cổng cung, liền nhìn thấy Phù Ly mặc quân phục cẩm y vệ, đầu đội mũ to, nhanh bước đến chỗ nàng, vừa giơ tay liền đoạt đi hoa lụa trong lòng Khương Nhan, nhét một bó hải đường trắng điểm xuyến chút hoa xanh vào trong lòng nàng, sắc mặt không vui hỏi: “Không phải không cho phép nàng nhận hoa của kẻ khác tặng sao?”
Khương Nhan ngẩn người nhận lấy bó hoa hải đường hắn cường ngạnh nhét vào, nửa hồi mới phản ứng lại, cười khanh khách nói: “Hoa khác ta đều vứt rồi, chỉ có vài bó hoa vừa xinh đẹp vừa quý trọng này, muốn tặng cho chàng.”
Mặt trời ngả về tây, không khí hóa thành sắc vàng ấm áp, dưới cổng cung nguy nga, vẻ mặt của cẩm y vệ trẻ tuổi tuấn dật mang theo ý chê bai: “Của người khác tặng, ta không cần.”
Biết hắn sẽ phản ứng như thế. Khương Nhan ngửi ngửi bó hoa hải đường trong tay, “Chẳng qua, hoa của chàng ta càng thích hơn.”
Hai người sóng vai bước đi, Phù Ly nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hỏi: “Nàng biết lúc trâm hoa dạo phố nhận hoa người ta tặng, là ý gì không?”
“Đương nhiên biết.” Khương Nhan lay lay bó hoa trong tay, cười sâu xa với Phù Ly, “Ý là chàng thích ta!”
“Nàng biết là tốt rồi.” Sắc mặt Phù Ly không thay đổi nhưng đôi mắt lại ôn hòa hơn nhiều, dưới ánh hoàng hôn lại biến thành màu hổ phách trong suốt, cầm hoa lụa trong tay nói: “Những vật vô bổ này, ta giúp nàng vứt đi.”
“Ôi đừng! Đưa cho ta.” Thấy Phù Ly lộ ra vẻ không vui, Khương Nhan vội giải thích, “A Ngọc trước kia thích nhất là hoa lụa, để lại tặng nàng cũng không tệ.”
Phù Ly lúc này mới dịu lại, miễn cưỡng hỏi: “Nàng muốn đi thăm nàng ấy?”
Khương Nhan gật đầu. Phù Ly cứng ngắc thu lại ý muốn ném hoa trong tay đi, thấp giọng nói: “Ta đưa nàng đi.”
……
Bất ngờ là, Khương Nhan đứng ngoài cổng phủ thượng thư nhìn thấy Trình Ôn cả người lam bào.
Trình Ôn đang cầm vài túi thuốc bọc giấy dầu đặt lên bộ gõ cửa lên cánh cửa khép chặt, thấy Khương Nhan và Phù Ly đi đến, hắn không hoảng loạn quẫn bách vì bí mật bị bại lộ, chỉ là hơi gật đầu tỏ ý chào hỏi.
“Hóa ra người đưa thuốc vào mùng một mỗi tháng đến Nguyễn phủ mà Triệu ma ma nói lại là Trình Ôn.” Khương Nhan kinh ngạc. Dù sao đi nữa trước khi Trình Ôn đậu trạng nguyên, gia cảnh của hắn vẫn là bần hàn, không biết ngân lượng mua thuốc này từ đâu ra...
Chẳng qua, hắn vẫn nhớ tình xưa của A Ngọc như thế, có phải là việc dùng kim bài giải oan sẽ có hi vọng không?
Đang nghĩ ngợi, Trình Ôn đã rảo bước đến trước mặt hai người, chắp tay với Phù Ly và Khương Nhan, ôn hòa nói: “Đại công tử, Khương cô nương.”
“Nguyên Lượng huynh, chúc mừng.” Khương Nhan hồi lễ.
“Cùng mừng.” Trình Ôn cười khẽ.
“Ngươi đây là...?” Khương Nhan nâng cằm nhìn túi thuốc trên bộ gõ cửa, nghi hoặc hỏi.
“À, đó là vài phương thuốc cổ truyền.” Trình Ôn nói, “Trước đây lúc xá muội hôn mê, dùng chút thuốc này có hiệu quả, hi vọng sẽ giúp được Nguyễn cô nương.”
“Phiền ngươi phí lòng rồi, ta thay A Ngọc cảm ơn ngươi.” Mặt trời lặn xuống triền núi, chiều hôm bao trùm khắp nơi, gia đinh Nguyễn phủ ra cổng treo đèn lồng, nhìn thấy Khương Nhan, Phù Ly và Trình Ôn đứng ngoài cửa, đờ đẫn một lúc, đặt lồng đèn xuống, từ xa chắp tay.
Không biết im lặng bao lâu, Khương Nhan hít một hơi sâu, đang không biết mở miệng thế nào, Phù Ly bên cạnh lại trước một bước nói ra lời nàng muốn nói: “Trình Ôn, nếu ngươi đồng ý, có thể mượn kim bài giúp A Ngọc một lần không?”
Vừa dứt lời, Khương Nhan và Trình Ôn cùng lúc đưa mắt nhìn Phù Ly, một người sững sờ, một người bình tĩnh.
Sững sờ là Khương Nhan, Trình Ôn ngược lại vô cùng bình thản.
Hắn dường như sớm đoán được như thế, chỉ hơi cong môi, rõ ràng cười nhưng lại không giống cười nói: “Đại công tử muốn mượn kim bài ngự ban, cầu thánh thượng điều tra Tiết Duệ?”
“Đúng vậy.” Phù Ly nói, “Đây là yêu cầu quá đáng...”
“Xin lỗi, ta không thể.” Trình Ôn vẫn cười khẽ, bình thản ném ra một bí mật động trời, “Ta phải đính hôn rồi, là cùng Tiết gia.”