Ánh đèn của bữa tiệc tối chiếu sáng trên bàn dài, lưu lại những điểm sáng vụn vặt và lấp lánh trên mấy món trang trí bằng ngọc lưu ly, thiếu niên tóc đen… có lẽ dùng từ thanh niên để hình dung thì thêm chính xác hơn, không thể tìm thấy bất kỳ điểm trẻ con nào trên cơ thể.
Nếu như không phải lúc này Vệ Tam đang cắn một miếng điểm tâm, chỉ sợ cô kìm lòng không đặng huýt xáo một hơi, cái khác không nói, chỉ tướng mạo Ngọn Lửa Đế Quốc cũng đúng là hạng nhất rồi.
Ứng Tinh Quyết nhìn về phía Vệ Tam lười biếng dựa vào góc tường. Từ khi anh xuất hiện, cô dường như không có bất kỳ cảm xúc khác lạ nào, hoặc là cô quá dốt nát, hoặc là.. là cô quá tự tin vào thực lực của mình.
Anh tiến lên một bước, bàn tay buông thõng bên cạnh khẽ nhúc nhích.
“Bạn Ứng, anh còn ở đây à.” Kim Kha đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Vệ Tam, cười nói với Ứng Tinh Quyết: “Mấy người đại tướng còn đang chờ, cùng nhau đi qua đi?”
“Cậu biết bay á?” Vệ Tam khiếp sợ bóp nát một miếng đồ ngọt, vừa rồi còn nhìn thấy cậu ta ở đầu kia, sao đột nhiên vọt tới đây rồi.
Kim Kha còn đang nhìn Ứng Tinh Quyết, nghe được lời Vệ Tam sau lưng thì giở chân về sau và đạp giày cô.
Vệ Tam bị giẫm trúng ngón chân trong lòng hít sâu một hơi: “!!!”
Cô đau mà muốn thiếu điều thả luôn cái đ ĩa.
Kim Kha nhìn thẳng Ứng Tinh Quyết, nghiêng tay mời anh: “Chỉ huy Ứng?”
Ứng Tinh Quyết hạ mắt, chậm rãi lui ra sau một bước, gật đầu với Kim Kha và cất bước xoay người đi về phía quân khu bên kia.
Còn nhiều thời gian.
Khi anh rời đi, Kim Kha quay đầu lại cảnh báo Vệ Tam: “Đừng ở một mình với tụi chỉ huy chính khác.”
Kim Kha theo bản năng đề phòng chỉ huy trường quân sự Samuel, không ngờ người muốn ra tay trong bữa tiệc tối là Ứng Tinh Quyết, rõ ràng anh ta và Vệ Tam chưa từng gặp nhau.
Vệ Tam chậm chạp biết ý tứ của Kim Kha, cô suy nghĩ một chút nói: “Vừa rồi anh ta gọi tên tôi.”
Muốn ra tay thì làm liền, cần gì phải kêu lên một tiếng.
“Tớ vừa thấy anh ta giơ tay lên, nhận thức của chỉ huy không phải là nói đùa.” Kim Kha cau mày, “Chuyện này nói sau, tớ đi qua trước, cậu đừng ở lại nơi vắng người.”
Nhìn Kim Kha rời đi, Vệ Tam cúi đầu lắc lắc chân mình, không thể không nói vừa rồi cậu ấy giẫm lên vừa mạnh vừa chắc thật.
Trung tâm tiệc tối buffet đứng theo thứ tự lần lượt là người của Quân khu 1 và Quân khu 2, người đến có đại tướng Cơ Nguyên Đức thêm mấy người thượng tướng và trung tướng Quân khu 2, họ đều tới gặp thành viên chủ lực của các trường quân sự.
“Đã lâu lắm rồi không thấy nhiều sinh viên xuất sắc như vậy, hy vọng bốn năm sau các cháu có thể chiến đấu cho Liên bang thực thụ.” Cơ Nguyên Đức đứng ở trung tâm, bùi ngùi, “Giải đấu Hephaestus chỉ là cửa ải đầu tiên để thử thách mấy cháu, Tinh Quyết đã đối mặt với chiến tranh chân chính nên biết nó tàn khốc như thế nào, mọi người phải cố gắng.”
Đại tướng Cơ Nguyên Đức từng dẫn dắt quân khu 1 giành được chiến công hiển hách, được người người ngưỡng mộ, ông ấy bình dị gần gũi với mọi người khiến các thành viên chủ lực đều chăm chú nghe.
“Sau này mọi người tốt nghiệp có khả năng là đồng đội của nhau, vậy nên mấy cháu nên thân thiết với nhau hơn.
Nói chung, chọn trường quân sự nào về cơ bản cũng tương đương với việc lựa chọn thế lực đằng sau trường quân sự đó. Nhưng một số sinh viên sau khi tốt nghiệp lại không muốn đi tới thì có thể chuyển đến các quân khu khác, miễn là bên kia sẵn sàng nhận.
Cơ mà lời nói của đại tướng Cơ Nguyên Đức hiển nhiên còn có một lớp nghĩa khác. Thảng hoặc giữa các quân khu cũng sẽ hợp tác xử lý cả biển tinh thú khó giải quyết, khi đó tất cả mọi người đều là chiến hữu cùng chung một chiến tuyến.
Cơ Nguyên Đức nhìn hết một lần, ông chỉ vào Lê Trạch đang đứng giữa mấy thầy cô: “Nghe nói cơ giáp của cậu bị hủy, đã làm xong cơ giáp mới chưa?”
Lê Trạch ra khỏi hàng, đứng nghiêm chào một cái.
“Không cần câu nệ như vậy, bây giờ là tiệc tối.” Cơ Nguyên Đức hạ tay xuống, ý bảo Lê Trạch thả lỏng.
“Cũng gần xong rồi.” Lê Trạch buông tay chào, “Trước mắt đang cho chạy thử.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Nay lấy Cơ Nguyên Đức làm trung tâm và bung ra một vòng, về cơ bản những người ở đây đều là nhân vật quan trọng của quân khu hiện tại và tương lai.
“Cháu chính là Kim Kha? Năm nay mang theo Damocles đánh cho tốt.” Cơ Nguyên Đức đặc biệt chỉ riêng Kim Kha.
Vòng người này dựa lưng vào các thế gia lớn, chỉ có Kim Kha là đột nhiên xuất hiện từ ngôi sao nhỏ, nghe nói trước kia sinh ra ở sao vô danh.
Trong trường hợp này, các thành viên chủ lực của các trường quân sự khác cũng không dám thô lỗ. Nghe được Cơ Nguyên Đức chỉ Kim Kha, mỗi người đều mang theo nụ cười khách sáo, về phần trong lòng nghĩ cái gì thì chỉ có bọn họ mới biết.
Có quá nhiều sinh viên trường quân sự xuất sắc, mỗi người đặt ở những năm trước là một hạt giống hết sức quan trọng, vì vậy đại tướng Cơ Nguyên Đức hai lần đẩy việc quân để chạy tới đây.
…
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, Cơ Sơ Vũ và Ứng Tinh Quyết bị Cơ Nguyên Đức gọi đi.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Ứng Thành Hà hỏi Kim Kha.
Vừa rồi tất cả mọi người đều đi về phía này, Kim Kha đột nhiên bước nhanh trở về, anh quay đầu nhìn thấy anh họ và Vệ Tam ở bên kia.
“Không biết, tôi chỉ thấy Ứng Tinh Quyết đứng ở trước mặt Vệ Tam, còn giơ tay lên nữa.” Mặt Kim Kha mang theo vẻ lạnh lùng, “Cậu biết chỉ huy giơ tay lên có ý nghĩa gì rồi đấy.”
Chỉ huy giơ tay lên ngoài việc có thể thiết lập một rào cản, còn có thể phá hủy tinh thần một chiến sĩ độc lập cấp thấp.
Vệ Tam cùng lắm cũng là cấp siêu A, ngay cả cấp S còn chưa tới, Kim Kha còn tùy lúc tấn công cô được huống chi Ứng Tinh Quyết có cảm giác trên 3S.
“Thế nhưng... mắc gì Ứng Tinh Quyết phải đối phó Vệ Tam?” Thân Đồ Khôn không hiểu lắm, “Bọn họ chưa gặp nhau, huống hồ trường Đế Quốc cũng không cần loại thủ đoạn này.”
Ngay cả khi không muốn thừa nhận, sức mạnh của trường quân sự Đế Quốc đã đủ để họ không bỏ bất cứ ai vào mắt.
“Vệ Tam đâu? Đi hỏi cậu ấy nói gì.” Liêu Như Ninh xoay người đi tìm, Hoắc Tuyên Sơn đi theo phía sau.
Vệ Tam đang thi đấu ăn uống cùng tiểu đội của mình, một chọi bốn.
“Bụng em chắc chắn là hang không đáy.” Đinh Hòa Mỹ một lần nữa khẳng định, nào có người ăn nhiều như vậy cũng không có phản ứng, đồ trên bàn dài này sắp bị em ấy ăn xong rồi.
“Bữa tối này không tệ, có thể tổ chức thêm vài lần.” Vệ Tam sờ bụng đã lửng dạ.
“Suy nghĩ nhiều quá, bữa tối lớn như vậy chỉ có ở Đế Đô.” Liêu Như Ninh đứng sau lưng cô nói, “Vừa rồi Ứng Tinh Quyết tìm cậu nói cái gì?”
Vệ Tam quay đầu thấy tất cả bọn họ đều tới thì cằm hất về phía Kim Kha: “Gọi tôi một tiếng, về sau chưa kịp nói chuyện thì tên này này xuất hiện làm anh ta rời đi.”
“Chắc Ứng Tinh Quyết giơ tay lên muốn biến cậu thành tên ngốc.” Liêu Như Ninh bày vẻ mặt nặng nề cho hay.
Vệ Tam không rõ chuyện gì: “Không phải anh ta muốn bắt tay tôi à?”
Kim Kha: “... Anh ta là chỉ huy cấp 3S thì bắt tay tổng binh cấp A như cậu làm gì?”
Vệ Tam buông cái đ ĩa xuống, do dự: “Rõ ràng tôi thấy khẩu hình của anh ta như là muốn nói ‘Xin chào’, sau đó cậu đột nhiên xuất hiện, còn giẫm lên tớ một cái nữa.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Kim Kha.
Liêu Như Ninh: “Cậu giẫm lên chân cậu ấy để làm gì?”
Ứng Thành Hà: “Anh họ và tôi chỉ gật đầu coi như chào hỏi, anh ấy rất ít khi tiếp xúc tay chân với người khác.”
“Xin lỗi.” Kim Kha xin lỗi, “Nãy hơi sốt ruột, nhưng Ứng Tinh Quyết làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của mình, hoàn toàn không có khả năng ù ù cạc cạc đi bắt tay chào hỏi cậu.”
“Có thể muốn quen Vệ Tam?” Hoắc Tuyên Sơn là người thuộc đội đứng đắn, “Nam sinh quen biết nữ sinh cần gì lý do.”
“Thôi nào, vừa ý quầng thâm của cậu ấy à?”
“Nhóc mập mạp, tớ đã không còn quầng thâm nữa.”
“Cậu!” Kim Kha nghe thấy xưng hô này lập tức giậm chân.
“Nhóc mập mạp là biệt danh gì thế?” Liêu Như Ninh tò mò, những người khác cũng nhìn qua.
Vệ Tam đang định phổ cập khoa học cho cả bọn thì bị Kim Kha bịt miệng lại.
Mấy người chửi tới chửi lui, Niếp Hạo Tề đứng bên cạnh lấy làm lạ: “Vì sao năm người bọn họ thoạt trông giống như một đội vậy.” Chẳng lẽ đều là vì sinh viên mới?
Đinh Hòa Mỹ mỉm cười, vỗ vai cậu ta, ra ý cho cậu ta thử xem mấy đội chủ lực của các trường quân sự khác đi, không thân thiết vậy đâu.
Sự ăn ý của trong chiến đấu không có nghĩa là chơi thân, cùng ở chung đùa giỡn với nhau.
…
Trong phòng hội nghị, Cơ Nguyên Đức ngồi ở vị trí cao nhất nhìn Ứng Tinh Quyết: “Sao Huyễn Dạ bên kia gần đây hình như lại có động thái khác thường, Tinh Quyết, cháu có kinh nghiệm và năng lực thì chờ sau khi tốt nghiệp hãy đi Quân khu 5 để canh giữ Sao Huyễn Dạ.”
“Vâng, đại tướng.”
“Sơ Vũ, sau khi giải đấu lần này giành được quán quân thì nghỉ ngơi mấy tháng, rồi cháu theo bác đi quân khu 1.” Quang não Cơ Nguyên Đức vang lên một tiếng, ông cũng chẳng nhìn, “Quan hệ quân khu 1 phức tạp, cháu đi với bác tới đó làm quen trước.”
“Cháu đi Quân khu 5.” Cơ Sơ Vũ nhìn thoáng qua Ứng Tinh Quyết bên cạnh, “Cháu cũng tham gia trận Huyễn Dạ nên có kinh nghiệm. Đôi Sao Đế Quốc ở cùng một chỗ chắc chắn có thể bảo vệ Liên bang, không cho phép một con thú vượt qua phòng tuyến.”
Cơ Nguyên Đức cũng dần nghiêm túc, tay gõ “cạch cạch” hai lần lên mặt bàn: “Cháu đã sắp trưởng thành, Cơ Sơ Vũ. Chúng ta có ba quân khu, không thể để hai người ở cùng một chỗ. Tinh Quyết ở hậu phương giúp cháu bảo vệ Sao Huyễn Dạ thì cháu mới có thể thống lĩnh quân khu khác.”
Thấy Cơ Sơ Vũ còn muốn nói cái gì, ông đã phất tay: “Đừng nói thêm nữa, việc này đã quyết, các cháu ra ngoài đi.”
Vừa đi ra, Cơ Sơ Vũ đã đá vào tường một cái: “Đại tướng có ý gì, Sao Huyễn Dạ quan trọng thế mà chỉ kêu một mình cậu đi?”
“Đại tướng muốn cậu tiếp nhận vị trí của ông ấy.” Ứng Tinh Quyết thản nhiên nói.
Sắc mặt Cơ Sơ Vũ cũng không có chuyển biến tốt đẹp hơn: “Có nhiều người ngồi được vị trí của ông ấy lắm, thiếu gì mình tôi. Còn phòng tuyến Sao Huyễn Dạ thất thủ quanh năm, cậu và tôi liên thủ chắc chắn bảo vệ được.”
“Hiện tại không thiếu chiến sĩ độc lập 3S.”
“Ý cậu là những người đó?” Cơ Sơ Vũ chỉ vào phương hướng buổi dạ tiệc, bèn cười nhạo, “Ngoại trừ Tông Chính Việt Nhân có hai phần bản lĩnh, những người khác không đáng nhắc tới.”
“Chuyện tốt nghiệp còn sớm.” Ứng Tinh Quyết Cúi Đầu nhìn thoáng qua tay phải của mình, “Hiện tại trọng tâm đặt ở giải đấu.”
Nói đến chuyện này, Cơ Sơ Vũ hỏi anh: “Trước đây cậu đi tìm tổng binh đội tuyển trường Damocles để làm gì? Sắc mặt chỉ huy chính của bọn họ bị dọa trắng bệch.”
Cơ Sơ Vũ không nhịn được cười lạnh trong lòng: Còn coi trường Đế Quốc của bọn họ như trường Samuel, thủ đoạn gì cũng dùng?
“Không có gì.” Ứng Tinh Quyết buông tay, “Chỉ có một số việc nghĩ mãi không ra.”
“Cũng có lúc cậu nghĩ không ra á?” Vẻ lạnh lùng của Cơ Sơ Vũ tan biến, giữa lông mày mang theo chút thần thái của tuổi trẻ.
…
Liêu Như Ninh nhìn thiệp mời trong tay, lại ngẩng đầu nhìn cửa lớn đóng chặt của Xưởng Đen Sao Đế Đô: “Ủa là đóng cửa rồi hả?”
“Chắc không phải đâu.” Vệ Tam cúi đầu lên diễn đàn Xưởng Đen ở Sao Sa Đô, “Bên đó rất bình thường mà.”
Hoắc Tuyên Sơn lật thiệp mời, chỉ vào dòng chữ nhỏ ở góc dưới bên phải: “Đây là cách liên lạc.”
Liêu Như Ninh nghe vậy thì gọi tới trước, nói vài câu với người bên kia: “Họ bảo Xưởng Đen Sao Đế Đô đang sửa chữa, tạm thời đóng cửa.”
“Vậy chúng ta chỉ có thể trở về Sao Sa Đô mới tham gia được.” Hoắc Tuyên Sơn cất kỹ thiệp mời của mình.
Vệ Tam thất vọng: “Còn tính xem bên này khác gì Sao Sa Đô.”
Ba người chỉ có thể dọn đường về nhà.
…
Xác định xong đấu trường thứ hai, năm trường quân sự lớn đã lên đường đến Sao Sa Đô chỉ vài ngày sau đó.
“Bầu không khí khi đến và khi về chẳng giống nhau.” Giải Ngữ Mạn đứng trước cửa sổ trong suốt bên trong tàu vũ trụ, nhìn không gian bên ngoài.
“Lấy vị trí thứ ba, cũng đừng vui mừng cho đám ranh con đó.” Hạng Minh Hóa nói đến chuyện này là tức muốn đau ngực. Đội tuyển trường thì thôi, đội chủ lực của bọn họ cứ suốt ngày bày bộ dáng đã tính trước, ai nhìn cũng cho rằng có nắm chắc chức vô địch, kết quả chỉ muốn tranh hạng ba.
Giải Ngữ Mạn cười: “Trận đầu tiên năm ngoái chúng ta cũng đoạt giải ba, lúc đó cũng không vui thế này, trong lòng sinh viên rất nặng nề, hiện tại…”
“Hiện tại đều rất quái gở.” Lê Trạch đi ra bổ sung.
“Thiếu tá... hiện tại nên đổi xưng hô.” Giải Ngữ Mạn xoay người, “Thượng tá.”
“Chỉ là cái xưng hô mà thôi, hiện tại em chỉ là một trong những thầy cô dẫn đội.” Tâm tình Lê Trạch không tệ, bạn anh đã giúp anh dựng một chiếc cơ giáp khác lại lần nữa.
“Dạo này thích ứng với cơ giáp thế nào rồi?” Hạng Minh Hóa hỏi.
“Đã quen.” Lê Trạch nhìn thoáng qua sinh viên bên kia, “Để cho bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt ở đấu trường thứ hai ở Sao Sa Đô chúng ta. Tinh thú sa mạc không con nào giống con nào, tính tình hung tàn, khác với hoàn cảnh đồi núi.”
Khoảng cách giữa Sao Đế Đô và Sao Sa Đô xa xôi, phải mất vài ngày mới đến được; trong thời gian này mấy trường đều ở bên trong tàu của mình huấn luyện.
Vệ Tam thì nằm vùi trong phòng mình, lên diễn đàn Khối Rubik và trò chuyện với “Tôi Có Tiền”.
Chính xác hơn là tìm hiểu thông tin về cơ giáp S từ phía anh ta.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thảm rồi! Lần gặp chính thức của Ngọn Lửa Đế Quốc và Vệ Tam đã bị Kim béo cắt đứt!