Hai gói tiếp tế đầu tiên đã bị lấy đi, rõ ràng chính là trường Đế Quốc và viện Bình Thông, nhưng dưới tình huống trường Đế Quốc giết chết tinh thú SS, Damocles và South Pasadena đều có thu hoạch, thì viện Bình Thông hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh nào, không thể định vị.
Y như thế, trường Samuel ra trận cuối cũng không có tin tức, như thể biến mất.
Kết hợp với việc South Pasadena hai lần nhấn mạnh phải tách ra khỏi trạm tiếp tế số 1, Kim Kha không thể không suy nghĩ nhiều.
Cậu yêu cầu tất cả mọi người ngay lập tức chỉnh đốn và rời đi.
Nơi chiếu trực tiếp.
Giáo viên dẫn đội đưa tay vuốt cằm với một nụ cười không thể giải thích: “Giờ mới hiểu thông thì đã muộn.”
Bên trong màn ảnh, viện Bình Thông và trường Samuel đã tới nhằm chặn trường Damocles trước và sau trong trạm tiếp tế.
Họ đi bộ không quá hai cây số là viện Bình Thông đột nhiên xuất hiện.
Năm thành viên chủ lực của viện Bình Thông đứng ở phía trước, đằng sau là 1,000 thành viên của đội tuyển trường, im lặng xuất hiện trước mặt các sinh viên Damocles.
Kim Kha ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại, nhìn chỉ huy chính của viện Bình Thông là Lộ Thời Bạch, chắc chắn: “Anh hợp tác với trường Samuel.”
Cậu còn cho rằng viện Bình Thông trước mắt sẽ tập trung vào việc cạnh tranh với trường Đế Quốc cho vị trí đầu tiên, thay vì lãng phí thời gian vào bọn họ; chẳng ngờ được viện Bình Thông bây giờ đã hợp tác với Samuel.
Lộ Thời Bạch đẩy kính đơn bên mắt trái: “Bây giờ không giống như trước đây, viện Bình Thông rất vui khi hợp tác với các trường quân sự khác để cùng tiến bộ.”
Liêu Như Ninh điều khiển cơ giáp, cất bước về phía trước, rút ra đao ba vòng: “Muốn chiến liền chiến, thiếu gia theo hầu.”
“Chúng tôi tạm thời không muốn đánh nhau với mấy cậu.” Lộ Thời Bạch đứng trên cồn cát, hai vị chiến sĩ độc lập đứng ở bên cạnh, mơ hồ có ý bảo vệ, “Vừa mới vào thi đấu mà làm to chuyện thì không tốt cho ai cả.”
Kim Kha bảo Liêu Như Ninh trở về, nhìn về phía Lộ Thời Bạch: “Cho nên mấy anh nghĩ thế nào?”
Lộ Thời Bạch không nói chuyện, nhưng nhìn về phía sau trường Quân sự Damocles.
- --Trường Samuel đến.
Trước sau bị giáp công, tình cảnh trận đấu trước đó được tái hiện, chỉ có điều lần này đến lượt trường Damocles bị cô lập.
Cao Học Lâm đứng ở phía sau: “Lời Samuel nói ra chưa từng thu hồi.”
“Nói tới chuyện thứ nhất, chính là giết chết tổng binh của tụi bây.” Shaω Eli vẫn còn nhớ sự xấu hổ của cái tát đó, “Bây giờ là lúc để thực hiện lời hứa của tụi này.”
Đột nhiên bị nhắc đến, Vệ Tam mở to mắt nhìn về phía trường quân sự Samuel, hiếm khi không lên tiếng.
Bộ dạng này của cô càng khiến Shaω Eli cho rằng Vệ Tam sợ hãi, gã đắc ý: “Cho mày một cơ hội, thành viên chủ lực của chúng tao không ra tay, mày đánh một trận nữa với tổng binh Samuel.”
Thấy một số người bên trường Damocles thở phào nhẹ nhõm, Shaω Eli nói thêm một câu ác liệt: “Và tổng binh viện Bình Thông.”
Gã vừa dứt lời, phía trước đội tuyển viện Bình Thông đã đi ra một người, ánh mắt sắc bén, dáng người gầy gò, mang theo vẻ trầm tĩnh khó tả.
Hai đánh một.
Hơn nữa là hai cơ giáp cấp S điều khiển cơ giáp cấp A.
Không ít người trong trường Damocles có sắc mặt khó coi, đây là bắt nạt người khác ngay ban ngày mà.
“Mấy người hợp tác chỉ vì đối phó với một tổng binh của đội tuyển trường chúng tôi?” Kim Kha nhìn Lộ Thời Bạch, “Cái này chẳng có ý nghĩa gì, không bằng cho thành viên chủ lực đến?”
Lộ Thời Bạch đầu và mỉm cười: “Tôi nghĩ rằng hợp tác như vậy là rất tốt, mất một tổng binh đội tuyển mà thôi, không có hại cho bất cứ ai.”
Không thể không nói viện Bình Thông khá biết làm người khác phật lòng. Tổng binh đội tuyển trường không quan trọng, cũng không quan trọng như các thành viên chính, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với đội tuyển trường.
Bây giờ trước mặt tất cả mọi người trong đội tuyển trường cùng các thành viên của đội chủ lực, nếu tổng binh của trường bị các trường khác ném ra ngoài, lòng tin của đội tuyển trường sẽ bị sụt giảm nghiêm trọng.
Lúc này ống kính trực tiếp nhìn vào các thành viên chủ lực của trường Quân sự Damocles, tiến hành quay cận cảnh.
Bề ngoài Kim Kha vẫn không khác gì bình thường, dù sao cũng là chỉ huy, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải điều khiển tốt cảm xúc của mình. Mà Ứng Thành Hà và Thân Đồ Khôn thỉnh thoảng nhìn về phía Vệ Tam, trong mắt khó nén lo âu. Còn Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh hoàn toàn không có phản ứng gì, nhất là Liêu Như Ninh, vừa rồi rõ ràng làm chuyện xúc động, nay lại cúi đầu đùa giỡn ngón tay mình.
Hạng Minh Hóa và Giải Ngữ Mạn liếc nhau, đều nhìn ra sự khác thường trong mắt tên nhóc này. Liêu Như Ninh có tướng mạo trắng trẻo, ngày thường không nói lời nào giống như một người yên tĩnh nhưng vừa mở miệng là biết thế nào là pháo nổ, không nhũn nhặn được cái gì.
Hơn nữa tháng trước rất thân thiết với Vệ Tam, rõ là bạn bè; tuy rằng không biết vì sao Vệ Tam có thể thân thiết với em ấy nhưng mọi người chỉ coi Vệ Tam như người am hiểu kết bạn.
Theo lý thuyết, Liêu Như Ninh không nên bình tĩnh như vậy.
Nhưng thần sắc của mấy vị thành viên chủ lực này trong mắt người ngoài hết sức bình thường, tổng binh đội tuyển trường mặc dù chiếm một danh hiệu có chữ “tổng”, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một chiến sĩ độc lập cấp A mà thôi.
Bên trong đấu trường.
Vệ Tam ngửa đầu nhìn lên trời một cái, sau đó hỏi Lộ Thời Bạch: “Đội tuyển viện Bình Thông cũng xen vào chuyện này?”
Lộ Thời Bạch mỉm cười nói: “Viện Bình Thông chỉ cho một tổng binh đội tuyển trường, những người khác chỉ vây xem.”
“Tôi đồng ý.” Vệ Tam xoay cổ tay, “Hai người cùng lên đi.”
“Còn có tính khí nôn nóng.” Shaω Eli chậc chậc một tiếng, để cho tổng binh của đội tuyển trường mình đi qua.
Vệ Tam làm một cái thủ thế với đội tuyển trường Damocles.
Mấy trường quân sự để trống vị trí trung tâm, nhường cho ba người tổng binh của ba trường.
Vệ Tam tiến vào cơ giáp, cả người màu đỏ như máu đứng trên sa mạc, bên trái là cơ giáp tổng binh Samuel, bên phải là cơ giáp tổng binh viện Bình Thông.
Cùng lúc đó, đội tuyển trường quân sự Damocles đột nhiên bạo loạn, tấn công đội tuyển trường Samuel.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, thành viên chủ lực Samuel theo bản năng ra tay, bị mấy người Liêu Như Ninh tới ngăn trở.
“Muốn ra tay à?” Liêu Như Ninh cười lạnh hỏi ngược lại.
Cao Học Lâm ra hiệu cho các thành viên chủ lực lui về phía sau, bọn họ và viện Bình Thông lén đạt được thỏa thuận, hiện tại chỉ cho một tổng binh đi ra, những người khác sẽ không nhúng tay vào.
Ra trận mới được một ngày, không ai muốn có một cuộc xung đột lớn, nếu không chả đi tiếp về sau được nữa.
Hai đội tuyển trường bắt đầu đấu dây dưa, ở giữa còn có cơ giáp sư của đội tuyển trường Damocles tận dụng mọi thứ, thừa dịp cháy nhà đi hôi của, dỡ bỏ lá chắn bụi của Samuel, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lắp đặt trên cơ giáp của thành viên tiểu đội mình.
Tốc độ nhanh đến nỗi làm cho Ngư Thiên Hà đang ở hiện trường trực tiếp cũng ngạc nhiên và thán hục.
“Kỹ thuật này của cơ giáp sư của trường Damocles, thật sự…” Ngư Thiên Hà cân nhắc từ ngữ hồi lâu, rốt cục khen, “Xuất thần nhập hóa.”
Bản thân có lợi thế sân nhà, đội tuyển trường Damocles thích nghi tốt hơn với chiến đấu sa mạc, tận dụng gió cát và mặt đất sụp đổ, gần như một mặt áp chế đội tuyển trường Samuel. Các thành viên chủ lực của Samuel đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn đội tuyển của mình bị cướp bóc quang minh chính đại, còn trong lòng thì chửi mẹ nó.
Shaω Eli không thể nhìn nữa đành phải đi xem tổng binh chiến đấu ở giữa, muốn tìm sự an ủi.
Khi hai tổng binh viện Bình Thông và Samuel chiến đấu, đương nhiên không có ăn ý, nhưng hai chọi một, lại là cấp S nên nắm chắc tiết tấu vô cùng chính xác. Hai chiếc cơ giáp một dùng kiếm hạt laser, một dùng vũ khí hạng nặng, tấn công gần và xa.
Vệ Tam trốn rất vội vàng.
Cơ giáp màu đen do tổng binh viện Bình Thông điều khiển rơi vào một nơi không xa không gần, trên vai có hai họng súng, lái nó bắn thẳng vào Vệ Tam.
Vệ Tam nhảy lên, cánh tay phải đảo ngược bắn về phía tổng binh viện Bình Thông, đạn hai bên giao nhau giữa đường trên không trung và nổ tung.
Mà lúc này tổng binh Samuel chợt áp sát, kiếm hạt laser chém thẳng tới.
Tay trái Vệ Tam nâng lên, dùng đao laser chống lại kiếm của y, hơn nữa cánh tay phải cũng không buông xuống, trong lúc nhất thời có được thế cân bằng với hai người họn họ.
Hiển nhiên hai người cũng không ngờ tay trái và phải của Vệ Tam lại vận dụng thuận lợi như vậy, tổng binh viện Bình Thông thu hồi họng pháo, chậm rãi rút ra một cây thương dài.
Thay đổi chiến thuật, cả hai đều đánh cận chiến.
Vệ Tam dừng lại, cố gắng kéo dài khoảng cách, tuy nhiên hai người lúc nào cũng muốn tiếp cận, không cho cô cơ hội.
Một kiếm một thương với thế tới ác liệt, con đường phía trước và phía sau đã bị chặn kín.
Mặt Vệ Tam trong khoang cơ giáp hiện lên một ít bực bội, một tay cô cầm đao laser chém ngược, chống lại thương của tổng binh viện Bình Thông sau lưng, họng súng bắn về phía cổ tay tổng binh Samuel đang nắm kiếm hạt laser. Một giây sau cô đưa chân đạp vào ngực tổng binh Samuel, cánh tay trái thu lực, nửa người trên uốn cong, tránh thoát mũi thương của tổng binh Bình Thông.
Cô nắm lấy thời cơ tổng binh Samuel rút lui, kéo dài khoảng cách với tổng binh viện Bình Thông, cứng rắn phá ra một con đường sống.
Ứng Thành Hà đứng đó vì cô mà quẹt mồ hôi, anh nhìn mấy trận cấp 3S mà cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
Một lần hai lần bị Vệ Tam phá vỡ, tổng binh viện Bình Thông và Samuel bộc phát sức sống, từng người một nâng cảm giác lên cao nhất, khắc sâu tất cả cấu trúc của cơ giáp vào trong lòng, sau đó phát động thế tấn công.
Mỗi một lần tốc độ đều có thể đạt tới giá trị cao nhất của cơ giáp, đây chính là chỗ tốt của người cảm giác cấp cao điều khiển cơ giáp cấp thấp, có thể duy trì tình trạng tốt nhất của cơ giáp trong thời gian dài.
Tổng binh Samuel găm kiếm hạt laser tới, mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực cơ giáp Vệ Tam, Vệ Tam né tránh không kịp nên dùng đao laser chắn ở ngực. Kiếm hạt laser đâm vào trên thân đao laser phát ra âm thanh chói tai, Vệ Tam bị y ép lui thêm vài bước. Lúc này tổng binh Samuel đột nhiên mở cánh kim loại, vỗ cánh chim mãnh liệt đập về phía Huyết Tích.
Ánh mắt Vệ Tam chú tâm, cắn răng nhanh chóng rút ra đao laser, đồng thời lăn về phía sa mạc, tránh thoát tấn công của tổng binh Samuel.
Cô không có lá chắn bụi, lăn như vậy làm các khớp cơ giáp khó có thể tránh được có cát lọt vào.
So với người khác, Vệ Tam nhận thấy số liệu của cơ giáp bắt đầu phát sinh biến hóa rất nhỏ đến vô hình nhanh hơn.
Cô điều khiển Huyết Tích cấp tốc đứng dậy, kết quả là thanh kiếm của tổng binh Samuel nghênh đón, xẹt qua mặt cát, mang theo cát vàng nơi nơi.
Tầm mắt Vệ Tam có một thời gian ngắn mơ hồ, cô liên tục lui về phía sau, muốn tránh cát vàng, nhưng không ngờ viện Bình Thông đã ở phía sau chờ mình
Tổng binh viện Bình Thông đâm tới một thương, đâm tới, không trúng, tiếp tục tấn công, thương đâm vào vị trí chết người.
Mà lúc này tổng binh Samuel lại một lần nữa tới gần cô, kiếm hạt laser theo sát phía sau, tốc độ và lực lượng của hai người này so với trước tăng lên gấp đôi.
Vệ Tam miễn cưỡng tránh thoát tấn công từ kiếm của Samuel, đao laser đang muốn chống đỡ thương của tổng binh Bình Thông, thế mà tổng binh Bình Thông làm động tác giả, giây tiếp theo vòng qua đao laser của cô, dùng thương đâm vào đùi cô từ dưới lên trên.
Vệ Tam cứng đờ.
“Mẹ kiếp!” Liêu Như Ninh đang xem cuộc chiến đột nhiên bật ra một tiếng, sau đó giơ tay che mắt mình, cúi đầu nhìn cát vàng dưới chân.
Hoắc Tuyên Sơn giờ phút này cũng không nhìn vào giữa nữa, mà ngửa đầu nhìn lên trời, giống như mây trên trời rất thú vị.
Mấy người Kim Kha nhìn thoáng qua hai người này, cho rằng Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh không đành lòng nhìn Vệ Tam bị thương.
Bởi thần kinh thân máy thông qua cảm giác tức thời truyền đạt đến não Vệ Tam giống như đùi cô cũng bị thương dài đâm trúng.
Nhưng giờ phút này trong đầu Vệ Tam không phải đầy đau đớn, mà là cơ giáp của mình bị phá, pháaaaa rồi!
Tâm tình ban đầu đã không nói là tốt, Vệ Tam bây giờ phát nổ.
Có người dám làm thương cơ giáp của cô!
Tổng binh viện Bình Thông vẫn chưa phát hiện có gì thay đổi, hắn dùng sức rút thương dài ra, muốn tiếp tục đâm vào Vệ Tam.
Vệ Tam hoàn toàn không trốn, mắt thấy thương dài sẽ đâm vào chính mình, cô bèn đưa tay nắm luôn thương của hắn, bàn tay dùng sức, cánh tay cơ giáp thậm chí còn phát ra âm thanh kẽo kẹt.
“Rắc…”
Thương dài của tổng binh viện Bình Thông bị bẻ gãy, trong lúc hắn ngây người, Vệ Tam tiến lên bằng hai cước, một cước đá vào đầu gối hắn, khiến hắn quỳ một gối xuống đất, một cước khác đá ngang vào chỗ nối tiếp ở cổ cơ giáp.
Sau khi bị một cước bổ xong, tổng binh viện Bình Thông trong khoang cơ giáp đầu tiên phun ra một ngụm máu lớn, lập tức hôn mê.
Mặc dù vậy, Vệ Tam cũng không buông tha cho hắn, một quyền lại một quyền đấm hắn lún vào cát vàng.
Cơ giáp màu đỏ như hóa cuồng bạo, mất đi lý trí, ra tay ác độc với cơ giáp tổng binh viện Bình Thông, mãi cho đến khi cơ giáp bị hư hại hoàn toàn, tự động bị loại, nhân viên cứu hộ bắt đầu chạy tới bên này.
Khi mọi người cho rằng đây là chấm dứt, Vệ Tam thế cứ kéo nó ra, bé gãy cánh tay và đùi cơ giáp, moi ra năng lượng và lá chắn bụi, ngay cả động cơ cũng không buông tha.
Cô ra ý bảo cơ giáp sư của tiểu đội mình tới thu đi, lại một phen kéo tổng binh trong khoang cơ giáp ra, ném thẳng trước mặt thành viên chủ lực viện Bình Thông.
Sau đó Vệ Tam xoay người đối diện với tổng binh Samuel, nghiêng đầu, giọng điệu tản ra sự cáu gắt: “Mày mới là đứa không ngoan.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói
Vệ Tam: Chơi đùa với mấy người mà thôi, mà làm tổn thương cơ giáp tôi thật, thì gi/ết chết mấy người!