• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“đấu trường kế tiếp”

Trong phòng ngủ yên tĩnh khôn cùng, Vệ Tam ngồi trên ghế, ánh mắt lơ mơ.

“Mấy ngày nay Vệ Tam đang điều chỉnh cơ giáp, cho nên ba người chúng tôi ra ngoài huấn luyện.” Liêu Như Ninh ngồi xổm bên cạnh giải thích, “Cậu cũng biết tôi và Tuyên Sơn thường xuyên ra ngoài huấn luyện.”

“Huấn luyện xong thì lén lút trèo tường trở về?” Mặt Kim Kha lạnh lùng, “Tôi có quyền xem hết tất cả các máy camera ở trường học. Khuya ngày hôm trước lén trèo ra, hôm nay thì giấu tụi tôi trèo ra ngoài tiếp, mấy cậu huấn luyện kiểu gì mà không thể gặp người khác?”

Liêu Như Ninh: “...” Chuyện này cậu bó tay.

“Thật ra Vệ Tam muốn dẫn chúng tôi đi trải nghiệm cảm giác trèo tường.” Hoắc Tuyên Sơn nghiêm túc đứng đắn đáp.

Vệ Tam: “?” Mẹ cậu.

Liêu Như Ninh: “!” Học được rồi.

Hoắc Tuyên Sơn nói có lý có căn cứ: “Cậu cũng không phải không biết Vệ Tam thích nửa đêm lén lút leo tường, chuyện anh Dạ Bắc chắc cậu còn nhớ rõ, nên buổi tối cậu ấy đi về không phải không đi cửa chính. Lần này là ép tụi này theo cậu ấy cùng trèo chung.”

“... Ừ, tớ ép buộc bọn họ.” Vệ Tam mặc dù bị trình độ cao siêu vu oan hãm hại của Hoắc Tuyên Sơn làm cho khiếp sợ, nhưng tình huống khẩn cấp, chỉ có thể cõng cái nồi oan này.

Tuy nhiên, tại sao lúc trước cô lại cho rằng Chuyển Lên Bờ Tây là con cháu nhà giàu ngây thơ và đơn giản?

Kim Kha: “... Thật sao?” Rõ ràng biết ba người này thông đồng nói bậy, nhưng trong tay cậu không có chứng cứ.

Tối nay Ứng Thành Hà trở về, Kim Kha vốn chỉ thuận miệng hỏi tí. Thế là hai người cùng nhau phát hiện ba người này chắc là đi cùng nhau, kế đó nhìn camera giám sát thì thấy ở chung một chỗ thật, mà còn là dạng từ bên lầu Bắc Vọng trèo tường đi ra ngoài.”

“Thật mà.” Liêu Như Ninh ngồi xổm ở bên cạnh giơ tay nhỏ giọng nói.

“Lần này coi như xong.” Kim Kha đứng dậy, ném quang não lại cho Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh, “Đi ngủ!”

Cậu biết mấy người Vệ Tam đang nói dối, còn bọn Vệ Tam cũng biết Kim Kha biết mình chả nói thật, nhưng đều làm bộ như không biết.

Vệ Tam đang nằm ở giường tầng dưới, một lúc sau mới đột nhiên phản ứng lại, bỗng đứng dậy hỏi Kim Kha: “Tại sao cậu lại quan tâm chuyện chúng tớ đi đâu?” Trước đó bị bộ dáng ba bộ đứng đầu thẩm tra của cậu ấy làm cho choáng ngợp.

“Giải đấu còn chưa kết thúc, tớ là chỉ huy chính nên có quyền quản lý hết mấy cậu.” Kim Kha nói lời lẽ chính nghĩa, “Thầy cô yêu cầu tớ quản lý tốt mấy cậu.”

Vệ Tam ngậm miệng, lặng lẽ nằm xuống một lần nữa.

...

Ngày hôm sau, năm người trở lại sân tập, buổi chiều sẽ rút thăm chọn địa điểm thứ ba.

Lúc bọn họ trở về, Hạng Minh Hóa đang nói chuyện với Thân Đồ Khôn.

“Vệ Tam nếu đã là chiến sĩ độc lập cấp 3S vậy vị trí thành viên chủ lực hẳn là của em.” Thân Đồ Khôn nói chân thành, “Trường sẽ lựa chọn lại mỗi một trận đấu, hết thảy lấy thực lực nói chuyện. Anh lui về là lựa chọn tốt nhất, huống hồ… anh cũng chả màng chuyện có ít hơn một trận đấu.”

Anh ấy thật lòng vì vui mừng cho Vệ Tam, thậm chí khi biết cô là cấp 3S còn thở phào nhẹ nhõm.

Thân Đồ Khôn đã thi đấu ba năm, các thành viên khác cũng đang cố gắng, nhưng thế là chưa đủ, gánh nặng không khỏi đè nặng lên người anh, tham gia quá lâu cũng là gánh nặng.

Trong thời gian đó, thế giới của anh chỉ là màu xám.

Năm nay có bốn thành viên 3S tham gia, hai trận đấu đầu tiên là thời điểm dễ dàng nhất của anh kể từ khi nhập học. Bây giờ có thêm Vệ Tam là một người lính 3S, có thể thay thế anh đúng là chuyện không thể tốt hơn.

“Vị trí tổng binh kia để cho em.” Hạng Minh Hóa vỗ bả vai trấn an Thân Đồ Khôn, “Đánh xong trận sau là yên tâm đi quân khu, đi theo tượng tá Lê Trạch.”

“Vâng.”

Nhìn bóng lưng sinh viên rời đi, Hạng Minh Hóa vẫn còn lo lắng. Thành viên chủ lực miễn cưỡng có thể so sánh với trường quân sự Đế Quốc, nhưng càng về sau, lực lượng của đội tuyển trường có vẻ không ổn.

Trường Đế Quốc có cấp S nhiều lắm, hoàn toàn khác với tình trạng thiếu hụt của trường Damocles.

Về sau khi độ khó mỗi cuộc tranh tài không ngừng tăng lên, danh sách đội tuyển trường có thể thay đổi một lần nữa. Đến lúc đó sẽ có ít nhất một phần ba các thành viên trong đội tuyển trường Đế Quốc là cấp S.

Bất kỳ yếu tố nào cũng có thể dẫn đến sự thay đổi thứ hạng của trận đấu.

Sân diễn tập, tất cả các sinh viên quân sự đứng rải rác.

“Người phụ trách rút địa điểm thi đấu lần này là cha cậu ấy.” Kim Kha chỉ vào Liêu Như Ninh nói.

Mỗi khi một ngôi sao kết thúc trận đấu, người phụ trách rút ra địa điểm tiếp theo thường là người có quyền thế nhất của các thế gia địa phương.

Vệ Tam: “Ứng gia cung cấp bữa tối làm chúng ta chỉ có thể đứng xem trong sân tập khô cằn cả buổi chiều. Thiếu gia, nhà cậu đừng thế đấy.”

“Nhà cậu mới không được ấy, thiếu giọng điệu quái gở.” Liêu Như Ninh nói phủ đầu, “Sao Sa Đô chúng ta không thích tác phong xa hoa lãng phí thế này, giản dị siêng năng mới là ánh sáng của lẽ phải.”

Vệ Tam mở một ống bổ sung dinh dưỡng, quay đầu phát hiện Ứng Thành Hà và Hoắc Tuyên Sơn đang xem cái gì bèn tiến lại gần xem, là giới thiệu của Sao 3212.

Sao 3212 là một ngôi sao vô danh, chỉ có số, ngay cả trên mạng Tinh Võng không thể tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích, chỉ có một đoạn khoa học phổ cập về tọa độ phương hướng và kích thước thể tích.

“Các cậu muốn xem thì sau khi cuộc thi kết thúc cứ qua đó chạy một vòng.” Vệ Tam ngậm ống dinh dưỡng.

Ứng Thành Hà chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn xem bãi rác cậu nói là cái dạng như thế nào.”

Liêu Như Ninh nghe vậy thì nhìn về phía Kim Kha: “Bãi rác Sao 3212 không phải do gia đình Kim Kha mở à? Cậu ta nên biết mới đúng.”

Kim Kha ban đầu ở Sao 3212 cũng là một gia đình giàu có, ít nhất là giàu có hơn người bình thường, tất nhiên không thể tới bãi rác không có lý do.

Cậu ấy cúi xuống và chỉ vào quang não của Ứng Thành Hà: “Tôi nhớ có một bức ảnh năm đó về đổ dịch dinh dưỡng có vấn đề, có truyền thông chụp được một bãi rác ở Sao 3212.”

Kim Kha tìm kiếm tin tức về vấn đề dinh dưỡng, một đống tin tức nhảy ra, kéo xuống và cuối cùng cũng nhìn thấy video về tin tức năm đó.

“Ở đây.” Kim Kha kéo thanh tiến độ video cho đến thấy hình ảnh mình tìm, cậu bấm tạm dừng: “Bãi rác Sao 3212.”

Bốn người vây quanh để xem, im lặng bất thường: mấy người trong số họ hoàn toàn không thể tưởng tượng môi trường tồi tệ thế này.

Hoắc Tuyên Sơn đưa tay phóng to một góc ảnh: “Chỗ này có một đứa trẻ.”

Liêu Như Ninh nhìn đứa trẻ gầy gò dán vào bức tường bãi rác trong bức ảnh, vô thức cau mày: “Luật Liên bang không hiệu quả ở Sao 3212 của các cậu à? Sao lại có con nít ở đây?” Chẳng lẽ Vệ Tam lại nhặt dịch dinh dưỡng trong hoàn cảnh như vậy?

“Trước đây không có chính sách liên quan, trẻ em ở lại đó để nhặt đồ.” Vệ Tam giải thích.

Một lúc lâu sau, Ứng Thành Hà tối khó hiểu: “Đứa nhóc này chắc không sống đến tuổi trưởng thành.”

“Đang yên đang lành, cậu rủa tôi làm gì?” Vệ Tam quay đầu hỏi ngược lại Ứng Thành Hà.

Ứng Thành Hà: “?”

“Ý tôi là đứa trẻ trong bức ảnh này, nó không nhận được đủ dịch dinh dưỡng mà còn sống trong môi trường khắc nghiệt.” Ứng Thành Hà nghĩ đến chuyện Vệ Tam đến bãi rác nhặt dịch dinh dưỡng bị bỏ đi, trong lòng cậu cũng không thoải mái lắm.

Vệ Tam: “... Đây chính là tôi.”

Bốn người còn lại nhất thời đồng loạt nhìn về phía đứa bé vừa gầy vừa nhỏ vừa bẩn thỉu trong ảnh, rồi đánh giá Vệ Tam sạch sẽ của hiện tại, thậm chí cô còn cao tới 1m78.

“Người này là cậu?” Liêu Như Ninh thậm chí còn không biết làm sao Vệ Tam sống được trong môi trường như vậy.

“Tôi.” Vệ Tam buông tay, “Trước kia cũng dơ như thế.”

Cô không có cảm giác gì, điều duy nhất cô nhớ đến là bãi rác hôi thối kinh khủng.

Vào thời điểm đó, cô bẩn thỉu và nhỏ nhoi, đến thế giới một cách ngơ ngáo, mục tiêu duy nhất là ăn một cái gì đó và bấy giờ cô đã đến đây.

“Lúc đó lúc đó tôi đi nhặt rác lúc rạng sáng, thế là thấy mấy chiếc xe chở hàng bay của bọn họ đổ dịch dinh dưỡng xuống, tôi nhặt được không ít mang trở về, dựa vào những thứ này mới sống sót.” Vệ Tam tắt trang tin tức, cô cười hì chọc Ứng Thành Hà, “Cám ơn anh họ cậu.”

Ứng Thành Hà không nói gì, thậm chí không biết nói gì.

Năm đó khi anh họ của anh gặp tai nạn thì anh cũng bảy tuổi. Khi đi thăm, anh nhìn thấy Ứng Tinh Quyết có khuôn mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, không nhúc nhích, trên người đầy đủ các loại ống. Sau khi đột ngột phát bệnh thì toàn thân co giật, sắc mặt chuyển từ nhợt nhạt sang tái xanh, bác sĩ qua lại tới lui, còn người lớn xung quanh đều mang theo cảm xúc đau buồn, từng thứ để lại ấn tượng sâu sắc cho anh.

Ứng Thành Hà thực ra luôn có lòng trắc ẩn với anh họ mình, bởi vì ấn tượng nhỏ khi đó quá sâu sắc.

Nhưng anh không biết rằng có người sẽ tồi tệ hơn, sống trong bãi rác, để kiếm sống bằng cách ăn rác. Cũng là bảy tuổi đó, nhưng một ở trên trời còn một ở dưới đất, thứ giống nhau duy nhất chỉ có mức độ nhận thức của bọn họ.

“Mấy cậu có biểu hiện gì vậy?” Vệ Tam ngẩng đầu nhìn bốn người, “Đều là chuyện khi còn bé.”

“Tớ luôn nghĩ rằng cậu sống với cha mẹ của mình.” Rất khó để Kim Kha mô tả tâm trạng của mình, lúc đó dù Vệ Tam mặc quần áo cũ, nhưng hoàn toàn không có cảm giác nghèo nàn, thậm chí còn trưởng thành hơn cậu ấy.

Từ trước tới giờ cậu có tâm tư nặng nề, mãi đến khi nghĩ Vệ Tam có bối cảnh đặc thù, cậu mới quyết định giao hảo với cô thật nhanh.

“Chậc.” Vệ Tam đưa tay túm chặt một nắm tóc khô héo của Ứng Thành Hà, lại chê buông ra, “Vì biểu lộ đồng tình, sau này tôi mà ăn uống là mấy cậu bao hết.”

Trong khi họ đang nói chuyện, các giáo viên dẫn đội của các trường khác nhau đã đến, tất cả mọi người tập hợp.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Nhân cơ hội này làm bốn vé ăn dài hạn. (check √)

ps: Chương này không phải Hồng Thứ Bắc viết, mà là Lục Thứ Nam đó.

(editor: cho các bạn chưa hiểu, tác giả hay giả vờ là người khác khi chương viết ngắn quá, còn chương nào nhiều chữ hoặc là siêng cập nhật bả sẽ trở lại nhân cách chính của mình.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK