• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“học lén”

Hiện trường trực tiếp, các giáo viên trường quân sự có vẻ mặt khác nhau, không ai ngờ một đao này của Vệ Tam có uy lực lớn như vậy

Trong đó, giáo viên dẫn đội trường Đế Quốc và viện Bình Thông có sắc mặt khó coi nhất. Chiến sĩ độc lập chủ lực có thể chống cự một đao này đại khái cũng chỉ có Cơ Sơ Vũ và Tông Chính Việt Nhân.

Tại thời điểm này, mức độ đe dọa của trường Damocles một lần nữa được hai trường quân sự đề cao.

“Tôi nhìn nhầm rồi.” Tập Hạo Thiên đột nhiên nói, “Vệ Tam của trường Damocles còn có chút tài nghệ, nhưng mà lúc trước cũng không biết vì sao đánh bậy một trận.”

Tuy rằng Cơ Nguyên Đức vẫn còn đây nhưng người bình luận chính còn phải gánh vác trách nhiệm giải thích. Ứng Nguyệt Dung nhìn Vệ Tam từng bước từng bước đi về phía Kim Kha: “Đại khái cần điều kiện kích hoạt.”

Ngụ ý rằng, sức mạnh không đủ ổn định.

“Chiến sĩ độc lập này không tệ.” Cơ Nguyên Đức trên màn ánh sáng nhìn Vệ Tam, “Thanh đao trong tay cháu ấy là do cơ giáp sư nào làm, cũng không tệ.”

Giáo viên của trường Damocles không biết rõ tình hình của Vệ Tam Nhìn; nay nhìn biểu hiện của Vệ Tam, lại nghe đại tướng khen ngợi, thì trong lòng họ rất vui. Chỉ có Hạng Minh Hóa và Giải Ngữ Mạn bên cạnh khẩn trương thì trong lòng, sợ Vệ Tam mất khống chế trong sân.

Hiện tại còn có thể suy luận tiềm lực của Vệ Tam bị kích phát và vũ khí được gia tăng nên cho ra một đao tốt nhất, nếu Vệ Tam lại làm ra chuyện gì nữa ắt rất khó nói.

Trong đấu trường, tay Ứng Tinh Quyết đã hơi cong lên, chỉ cần Vệ Tam mất điều khiển một ít là anh sẽ vận dụng cảm giác để điều khiển cô.

Anh có sự tự tin giấu được tất cả mọi người ở đây.

Cũng may sau khi Vệ Tam đi tới bên cạnh ba thành viên chủ lực của trường Damocles, cô cũng không quá mức khác thường.

“Một đao này của cậu quá mạnh.” Liêu Như Ninh quay đầu đã thấy sói xám cấp cao 3S chết sau lưng, cậu ta vừa nắm lấy cơ hội đối phó với tinh thú 3S phía trước vừa dành thời gian bảo, “Trở về rồi tôi cũng phải sửa đao!”

“Giết nhiều tinh thú 3S là đổi vật liệu càng tốt.” Vệ Tam đi tới bên cạnh Kim Kha, một lần nữa kéo hợp đao ra, “Nhiều tinh thú như vậy cũng đủ cho chúng ta sửa mấy vòng.”

Giọng điệu của cô bình thường không có gì khác lạ, Ứng Tinh Quyết cũng không nhận được cảm giác của cô tiết ra ngoài. Anh hơi buông tay, lòng bàn tay lấm tấm mồ hơi.

Thêm một Vệ Tam, áp lực của Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn giảm mạnh, bọn họ có thể thở rồi.

Vệ Tam cầm đao đánh tinh thú xung quanh, lúc này đây cô không còn đánh lộn xộn nữa, ngược lại mỗi một đao đều mang theo chiêu thức. Nhưng mặc dù vậy, mọi người trong xem trực tiếp ở hiện trường càng nhìn thì sắc mặt càng quái, ngay cả Cơ Nguyên Đức trong màn ánh sáng cũng nhịn không được nhíu mày.

Cuối cùng, giáo viên dẫn đội trường Samuel không thể không quay đầu châm biếm Hạng Minh Hóa: “Luôn biết rằng trường Damocles của mấy anh không có giáo viên và sinh viên thực lực tốt, nhưng không ngờ được thiếu thốn đến mức này. Thật đáng thương, nếu thật sự không dạy được chi bằng để cho sinh viên này chuyển đến Samuel chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ bồi dưỡng cho tốt.”

Hạng Minh Hóa đưa một tay chống đầu, lòng bàn tay che mặt, hiếm khi không phản bác lời của giáo viên dẫn đội Samuel.

Không phải có gì khác, tất cả các chiêu thức được Vệ Tam dùng trong đấu trường đều là chiêu thức các trường quân sự khác đã dùng, còn học được rất khá.

Vệ Tam này thật sự...

Hạng Minh Hóa cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Đúng, cơ giáp chỉ mới được chọn, vũ khí mới được làm tốt vào tối ngày trước khi ra trận, em ấy không có thời gian để học với các thầy cô khác ở trường Damocles.

Ban đầu Hạng Minh Hóa cho rằng em ấy cứ đánh bừa xong trận này, tốt xấu gì cũng dùng cơ giáp và vũ khí cấp 3S nên mạnh hơn so với chiến sĩ độc lập SS. Sống qua trận này và trong lúc chờ đợi cho đến trận tiếp theo thì để cho giáo viên dẫn theo con bé đào tạo cho tốt một lần cũng được.

Kết quả bây giờ em ấy ngon rồi, tự học trước chiêu của Samuel, South Pasadena, và thậm chí cả các chiêu thức của viện Bình Thông. Cả thảy bắt chước giống tới ba tới năm phần, quan trọng là em ấy đã học nó lúc nào?

Năm trường quân sự đang đánh trong biển tinh thú loạn lạc, em ấy bận rộn đối phó với tinh thú mà còn có thời gian học trộm à, Hạng Minh Hóa trầm mặc.

Hơn nữa không thể tưởng tượng nổi nhất chính là, vừa rồi Hạng Minh Hóa lại từ chiêu thức vung đao của Vệ Tam mơ hồ nhìn thấy chiêu của Sơn Cung Ba Nhận trong South Pasadena.

Hạng Minh Hóa: “...” Người ta vung roi còn em ấy dùng đao, cái này cũng có thể học được?

“Lớp sương trắng trên thân đao của em ấy là cái gì?” Anh mắt Tập Hạo Thiên hiện tại vẫn đặt trên người Vệ Tam, hiển nhiên chú ý tới vũ khí của cô.

Đáng tiếc Ngư Thiên Hà không ở đây, Ứng Nguyệt Dung lại là chỉ huy nên không hiểu rõ chuyện vũ khí.

Sau khi thảo luận với thầy cô cơ giáp sư của mấy trường quân sự bên cạnh, họ đều nhất trí cho rằng vũ khí của Vệ Tam bị cơ giáp sư của em ấy bỏ vật liệu đặc thù có thể chế tạo sát khí lạnh, tăng cường lực tấn công.

Các tài liệu có thể cho hiệu quả này chỉ đếm trên đầu ngón tay, trường Quân sự Damocles đúng là dốc hết vốn liếng.

Tinh thú 3S trong trận đấu chỉ bị Vệ Tam chấn nhiếp qua thời gian ngắn ngủi, nấm dịch tím đối với chúng mà nói có lực hấp dẫn quá lớn, đủ để đánh cược tính mạng để tranh một phần.

Trong bầy tinh thú lại một lần nữa có các loại tiếng kêu của mấy giống loài khác nhau vang lên, đây tựa hồ là một loại tín hiệu liên hợp, mấy tinh thú cấp cao 3S đã xông tới Kim Kha.

“Chắc bên ban tổ chức cũng sắp tới rồi, nếu các cậu không ra tay, tất cả những tinh thú đây đều của tụi này sất.” Kim Kha la lên về phía người của các trường quân sự khác, “Hiếm khi sau khi rút cờ còn được tính toán số lượng tinh thú chém giết, các cậu phải buông tha như vậy thì đối thủ trên sân đấu không chỉ có một mình trường Damocles đâu.”

Người đầu tiên xông tới ra tay là viện Bình Thông.

Họ rút cờ thất bại, rơi xuống vị trí thứ tư khiến không có điểm tích lũy trận đấu này, điều duy nhất có thể tranh thủ là đám tinh thú 3S cấp cao được sử dụng để đổi lấy tài nguyên, có lợi cho các trận đấu phía sau.

Viện Bình Thông vừa hành động, các trường khác tất nhiên không cam lòng tụt lại phía sau, năm trường lại một lần nữa “đoàn kết” với nhau.

Vệ Tam, Hoắc Tuyên Sơn, Liêu Như Ninh, ba người vây quanh Kim Kha, không cho cậu ấy có cơ hội bị tinh thú cấp cao 3S làm bị thương.

Chẳng biết có phải Tông Chính Việt Nhân ở viện Bình Thông trút cơn giận chưa rút cờ lên tinh thú cấp cao 3S hay không mà chiêu thức tàn nhẫn khôn cùng, trên đầu thương phật đầy khối huyết nhục vỡ nát.

Trường South Pasadena và Samuel cũng không còn chú ý đến Damocles. Bọn họ đã rút cờ rồi, nên sự tự tin tăng lên, muốn có được nhiều tài nguyên hơn sẽ cần phải giết nhiều tinh thú 3S hơn.

Trong lúc nhất thời đấu trường như là chiến trường, chiến sĩ độc lập cấp 3S và tinh thú cấp 3S khuấy động cùng một chỗ, giống như máy xay thịt lớn, tinh thú cấp thấp liên đới xung quanh bị vạ lây.

Nhân viên phụ trách thống kê số lượng tinh thú bị chém giết phía trên đã sắp đếm không xuể, đây xem như là lần đầu tiên chiến sĩ độc lập chủ lực trong những trường quân sự phát ra toàn bộ sức mạnh.

Đúng với danh tiếng hổ là người muốn tiến vào vị trí trọng yếu trong quân khu trong tương lai, khi bắt đầu bọn họ còn chưa thích ứng, về sau chiến sĩ độc lập của năm trường lại mơ hồ có loại ăn ý đối phó với những tinh thú này.

[Lối ra đã mở, tất cả các trường quân sự nhổ cờ có thể trở lại hiện trường. Số lượng tinh thú các trường quân sự cố chém giết thêm sẽ không được tính, xin lưu ý thứ tự của máy bay.]

Tiếng phát thanh đột nhiên vang lên, mọi người trong biển tinh thú đầu tiên sửng sốt, sau đó trên bầu trời xuất hiện một nhóm nhân viên cứu hộ hạ xuống xung quanh năm trường quân sự.

Thượng tá Lê Trạch ở trong đó.

Những người này là những cỗ máy chiến tranh thực sự, khi rơi xuống đất, động tác họ nhanh hơn nhiều lắm so với mấy đứa con cưng của trời từ năm trường quân sự.

Ngay cả tinh thú cấp cao 3S cũng bị ép lui.

Ở giữa trống một chỗ lớn, đội ngũ trường Đế Quốc được đưa lên máy bay đầu tiên. Ứng Tinh Quyết đi lên cuối cùng, anh nhìn xuống nơi còn có người bốn trường quân sự khác đứng, không ai biết anh đang nhìn ai.

Mọi người Damocles nhìn nhau, các trường đã khác lần lượt rời đi, còn bọn họ phải làm sao?

Tinh thú xung quanh thậm chí còn xông về phía Kim Kha, nhưng bị thượng tá Lê Trạch chặn lại.

“Kim Kha, em đi ra ngoài.”

Trên bầu trời có một giọng nữ vang lên, sau đó một cơ giáp phòng hộ xuất hiện trước mặt mọi người trong trường Quân sự Damocles.

- --Là Ngư Thiên Hà đã chạy tới.

Ngay sau khi rơi xuống đất, bà nhảy ra khỏi cơ giáp với một cái hộp màu đen trong tay.

Kim Kha lập tức đi từ trong cơ giáp ra, ôm nấm dịch tím trong ngực.

“Bỏ vào cho tốt.” Ngư Thiên Hà không để Kim Kha bỏ nấm dịch tím vào, mà kín đáo đưa cái hộp cho Kim Kha.

Rồi ngay lập tức tiến vào cơ giáp, đi theo phía sau máy bay của South Pasadena.

Kim Kha bỏ nấm dịch tím vào hộp màu đen, đậy nắp lại, trong nháy mắt tinh thú 3S xung quanh có vẻ mờ mịt. Song, trên mình đám con người này còn có mùi nhàn nhạt, tinh thú cấp cao 3S rối loạn còn muốn xông tới với mấy người có dính nặng mùi nhất bên Damocles.

Tất cả đều bị chặn lại bởi nhân viên cứu hộ.

Khi viện Bình Thông cũng được máy bay đón đi, chiếc máy bay cuối cùng dừng lại trước mặt mọi người ở Damocles.

Nhân viên trên đó mở cửa: “Vào đi.”

Các thành viên của đội tuyển trường tiến vào trước, sau đó là các thành viên chủ lực, Kim Kha ôm hộp lên máy bay.

Vệ Tam rơi xuống cuối cùng, cô nhảy khỏi cơ giáp, nửa người trên đầy máu, sắc mặt tái xanh dọa người, hoàn toàn không nhìn ra cái người trước đó còn nói chuyện như người bình thường.

Cô vừa cất cơ giáp đã khuỵu hai đầu gối xuống ngay, ngay cả tay cũng không kịp chống đất.

Hiện trường trực tiếp, giáo viên trường Quân sự Damocles đồng loạt đứng dậy theo bản năng, lo lắng nhìn Vệ Tam bên trong ống kính.

Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh sắp tiến vào khoang máy bay lại phát hiện không đúng bèn lập tức xoay người.

“Vệ Tam?!”

Liêu Như Ninh vội vàng đi qua đỡ Vệ Tam dậy, Hoắc Tuyên Sơn ở phía trước ra hiệu người bên trong tránh ra.

Khán giả chỉ nhìn thấy Vệ Tam được dìu vào máy bay sau đó ống kính trực tiếp đã tối đen.

“Uống đi.” Kim Kha tìm tới mấy ống dịch dinh dưỡng chuyên dụng cấp 3S đút cho Vệ Tam, “Có tốt hơn không?”

Vệ Tam còn chưa nói gì thì bác sĩ tế trong máy bay tới. Người đó nhìn máu đầy người cô cũng giật nảy mình, là bị thương chỗ nào mà nhiều máu như vậy: “Mau đưa em ấy vào khoang trị liệu!”

Vệ Tam mở mắt ra: “Không cần đâu, tôi không sao.”

“Còn không sao?” Bác sĩ nói nghiêm, “Tôi biết chiến sĩ độc lập mấy cô gai mắt khoang trị liệu, nhưng cô đã chảy nhiều máu như vậy nhất định phải đi vào khoang trị liệu, nếu qua một thời gian dài sẽ để lại sẹo.”

Vệ Tam đưa tay sờ vào túi Kim Kha bên cạnh, từ đó lấy ra hai ống dịch dinh dưỡng, bẻ niêm phong, đổ vào miệng. Uống xong cô mới đáp: “Không bị thương, máu này do tôi ói ra thôi.”

Bác sĩ hồi lâu mới phản ứng lại: “... Cô ói ra được nhiêu đây thật à.”

Ngay sau khi chú ta đi xa, tất cả mọi người trong trường Damocles thở phào nhẹ nhõm.

“May mắn, chỉ bị hủy bỏ xếp hạng.” Liêu Như Ninh cảm thán một mình. Trên người cậu có vết thương thật, là khi lưng cơ giáp bị một đầu tinh thú vẽ rách là lưng cậu cũng bị thương, nhưng mà hiện tại nó đã gần như khép lại.

“Lấy nấm dịch tím đến tay là được.” Kim Kha cúi đầu nhìn thoáng qua hộp màu đen trong tay, trên đó còn khắc hoa văn phức tạp.

Vệ Tam không còn sức nói chuyện, cô nhắm mắt lại. Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh nhìn chằm chằm mặt cô hồi lâu, quan sát hô hấp của cô, xác định cô không hôn mê mà chỉ ngủ thiếp đi thì cậu ta mới thu hồi ánh mắt.

Đến lối ra bằng máy bay, các thành viên của trường Damocles đã không đi ra trực tiếp như hai đường đua trước đó, mà bị nhân viên phun một đống mùi gay mũi.

“Ngư Thiên Hà mang tới đồ nói là có thể che giấu mùi còn sót lại trên người, cũng là đồ của Ngư Thanh Phi. Tất cả mọi người muốn ra khỏi sân thì phải phun.” Hạng Minh Hóa đứng ở lối ra, cách họ một tấm kính.

Đến lượt Vệ Tam, nhân viên hướng về phía mặt phía thân cô phun qua hết. Cô thiếu chút nữa đứng chả vững, cũng may là còn được Ứng Thành Hà ở phía sau đỡ lưng.

Toàn bộ thành viên năm trường quân sự bị phun đến hoảng loạn tinh thần mới đi ra ngoài được.

“Những thứ khác sau này hãy bàn, mấy em đi tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi đi.” Hạng Minh Hóa chặn các phóng viên truyền thông, để cho các sinh viên của Damocles đi trước.

Giải Ngữ Mạn đỡ Vệ Tam đi đến chỗ nghỉ ngơi, thuận tiện âm thầm nhét cho cô một ống dịch dinh dưỡng chuyên dụng của bác sĩ: “Một đao kia rất tốt.”

Vệ Tam sờ mặt mình một cái là cảm thấy trên tay có gì nhơn nhớt, là máu trộn lẫn với thứ gay mũi vừa rồi. Trong lòng cô muốn ọe một tí, ngoài miệng nói: “Cô ơi, hay thương lượng một chút, lần sau đừng đá vào mông em.”

Giải Ngữ Mạn dừng lại: “Nhìn bản lĩnh của em đi.”

“Cô ơi, em khuyên cô đừng đá mông em nữa.” Vệ Tam một lần nữa nghiêm mặt cho hay.

“Bằng không thì sao?” Giải Ngữ Mạn không hề sợ bộ dạng uy hiếp này.

“Nếu không em sẽ tiếp tục ôm chân cô.” Vệ Tam vẫn nghiêm túc.

Giải Ngữ Mạn: “... Đến bây giờ còn ba hoa, cẩn thận tí nữa các giáo viên trường khác tìm em gây phiền toái.”

Vệ Tam tiến vào chỗ nghỉ ngơi, trước khi đóng cửa còn đưa tay thả tim với Giải Ngữ Mạn: “Còn có mấy thầy cô mà.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha ha ha! Vệ Tam bắt đầu ngon tí rồi, bằng không thì toi đời. Sau này còn rất nhiều cơ hội!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK