• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tô Hi

Beta: Hoa Tuyết + Riêng

Khương Từ thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay đột nhiên Mục Nhung đến thăm nhà, người nhà đều rất giật mình, tiếp đãi xong thì hai người đi dạo trong vườn một lúc.

Lúc đầu hai người nói về chuyện tháng ba hắn thi hội, về sau thì nhắc đến Khương Huệ rồi dần dần đến gần viện của nàng. Mục Nhung bảo có mấy câu muốn nói với Khương Huệ. Khương Từ không có cách nào cự tuyệt, thứ nhất vì thân phận Mục Nhung, thứ hai vì hai người họ cũng sắp thành thân, Mục Nhung là muội phu của mình nên có thể châm chước đôi chút.

Cuối cùng thấy Mục Nhung đến khuê phòng Khương Huệ, Khương Từ muốn đi theo nhưng bị Hà Viễn chặn lại, may mà hai người đứng cách cửa sổ nói chuyện không lâu thì Mục Nhung đã trở lại.

“Bản vương thấy nàng hơi gầy, nhà bếp làm đồ ăn không ngon à?” Năm nay thi hội, bản vương đoán Trương đại nhân có khả năng sẽ là chủ khảo.

Khương Từ cười khẽ: “Đa tạ điện hạ quan tâm, có điều đó là vì Lương ma ma, A Huệ thiếu ngủ nên mới gầy chứ bình thường muội ấy ăn uống rất tốt.” Người này không coi trọng văn chương, huynh không cần dùng nhiều thời gian vào phần đó.

Mục Nhung ừ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Năm nay thi hội, bản vương đoán Trương đại nhân có khả năng sẽ là chủ khảo. Người này không coi trọng văn chương, huynh không cần dùng nhiều thời gian vào phần đó, có thời gian thì nên xem ‘Đại học’.” Mục Nhung đạt được ý nguyện gặp mặt Khương Huệ, ngoại trừ việc nàng không chịu ở lại lâu hơn.

Đây là một nhắc nhở quan trọng, Khương Từ vội cảm tạ mình hơn, còn muốn sớm gả cho hắn, so với thái độ không nóng không lạnh lúc trước đã tốt hơn nhiều.

Mục Nhung đạt được ý nguyện gặp mặt Khương Huệ, ngoại trừ việc nàng không chịu ở lại lâu hơn làm hắn có chút bực bội, nhưng trong lòng lại hết sức vui vẻ vì nàng đã thân thiết với mình hơn, còn muốn sớm gả cho hắn, so với thái độ không nóng không lạnh lúc trước đã tốt hơn nhiều cũng chịu đựng xong sự dạy bảo của Lương ma ma, cảm thấy cả người như mất đi một lớp da.

Hắn lập tức cáo từ như mất đi một lớp da. Hôm đó nàng lại vùi trong chăn ngủ nướng. Từ xa Khương Quỳnh đã nói.

Cuối cùng Khương Huệ cũng chịu đựng xong sự dạy bảo của Lương ma ma, cảm thấy cả người như mất đi một lớp da. Hôm đó nàng lại vùi trong chăn ngủ nướng. Từ xa Khương Quỳnh đã nói: “Muội còn tưởng dạy thế nào, các tỷ thấy không, A Huệ học xong vẫn lười biếng như vậy.” Khương Du không có cách nào với muội muội, chỉ có thể trừng mắt với nàng: “Ở nhà không cần quá gò bó.”

Hồ Như Lan bật cười lại ồn ào phản bác: “Nhìn xem, đó là học cho người khác xem, đối với bản thân thì có ích lợi gì?” 

Khương Du không có cách nào với muội muội, chỉ có thể trừng mắt với nàng: “Ở nhà không cần quá gò bó, tất nhiên học là để đến nhà chồng…” Biểu tỷ đừng nói biểu muội nữa, dù sao biểu muội như vậy chắc không gả vào hoàng gia đâu.

Chưa nói xong, Khương Quỳnh lại ồn ào phản bác: “Nhìn xem, đó là học cho người khác xem, đối với bản thân thì có ích lợi gì?” Khương Huệ vừa cầm bàn tay nhỏ bé của nàng vừa hỏi Khương Du: “Sao tự nhiên mọi người lại đến đây vậy?”

Mặt Khương Du cũng đen luôn thở dài, nàng thật lo lắng đến lúc mình xuất giá thì Khương Quỳnh phải làm sao bây giờ.

Hồ Như Lan cười nghiêng ngả: “Biểu tỷ đừng nói biểu muội nữa, dù sao biểu muội như vậy chắc không gả vào hoàng gia đâu, gia đình bình thường cũng không quá nhiều quy củ.” Không phải chúng ta vẫn luôn lo lắng cho Thẩm tiểu thư sao, cuối cùng nàng ấy cũng có phản ứng.

“Cũng không thể như vậy.” Khương Du thở dài, nàng thật lo lắng đến lúc mình xuất giá thì Khương Quỳnh phải làm sao bây giờ con dấu đưa cho Khương Huệ, “Không nghĩ tới nàng ấy lại học khắc chữ, tặng cho chúng ta mỗi người.

Bảo nhi ngồi bên mép giường cũng cười theo con dấu, nói là mới học nên còn chưa khắc tốt, chờ sau này thuần thục rồi sẽ tặng con dấu đẹp hơn.

Khương Huệ vừa cầm bàn tay nhỏ bé của nàng vừa hỏi Khương Du: “Sao tự nhiên mọi người lại đến đây vậy?” Tính tình nàng ấy vốn hoạt bát như vậy mà bây giờ lại có thể học cái này, có thể thấy được những chuyện.

“Không phải chúng ta vẫn luôn lo lắng cho Thẩm tiểu thư sao, cuối cùng nàng ấy cũng có phản ứng, gửi quà đến cho chúng ta.” Khương Du mỉm cười, lấy con dấu đưa cho Khương Huệ, “Không nghĩ tới nàng ấy lại học khắc chữ, tặng cho chúng ta mỗi người một con dấu, nói là mới học nên còn chưa khắc tốt, chờ sau này thuần thục rồi sẽ tặng con dấu đẹp hơn.” Khương Huệ nhớ tới bộ dạng ngây thơ vui vẻ của Thẩm Ký Nhu khi xưa, không nhịn được cảm thấy.

Khương Huệ giật mình cầm lên xem giờ lại có thể học cái này, có thể thấy được những chuyện kia đã làm nàng ấy thay đổi rất lớn.

Hai con chữ đoan trang xinh đẹp màu vàng trên ngọc trắng, rất có phong thái thượng hạng mà còn được chạm khắc rất tinh tế, trên đó có ba bông sen sống động như thật.

Tính tình nàng ấy vốn hoạt bát như vậy mà bây giờ lại có thể học cái này, có thể thấy được những chuyện kia đã làm nàng ấy thay đổi rất lớn. Khương Huệ nhớ tới bộ dạng ngây thơ vui vẻ của Thẩm Ký Nhu khi xưa, không nhịn được cảm thấy hơi buồn: “Chúng ta có nên tặng quà lại cho nàng ấy không?” Khương Huệ vẫn hay dùng cây lược này, một ngày chải tóc tới mười mấy lần, nó lại được mang tới.

“Đúng vậy, ta định tặng một bức tranh thêu.” Khương Du nói vương phủ cũng có cái khác, mong rằng khi Thẩm tiểu thư gặp khó khăn sẽ nghĩ đến tình cảm của chúng ta.

Khương Huệ suy nghĩ một lát, lấy chiếc lược ngọc mình thường dùng chải tóc ra, cái lược ngọc này không chỉ được làm từ loại ngọc thượng hạng mà còn được chạm khắc rất tinh tế, trên đó có ba bông sen sống động như thật gặp khó khăn sẽ nghĩ đến tình cảm của chúng ta, không phải chúng ta vẫn luôn thích nàng sao?

Khương Du kinh ngạc: “Muội đành lòng sao?” Thế gian này chỉ cần có người thích mình, thì mình nhất định phải sống cho thật tốt.

Nghe Kim Quế nói, Khương Huệ vẫn hay dùng cây lược này, một ngày chải tóc tới mười mấy lần, nó lại được mang tới từ huyện Hộ, nên đã dùng nó nhiều năm rồi khỏi nhìn kỹ Khương Huệ, có chuyện nàng vẫn luôn muốn hỏi Khương huệ, nàng thích Khương Từ.

“Dù sao đến lúc muội đến vương phủ cũng có cái khác, mong rằng khi Thẩm tiểu thư gặp khó khăn sẽ nghĩ đến tình cảm của chúng ta, không phải chúng ta vẫn luôn thích nàng sao? Thế gian này chỉ cần có người thích mình, thì mình nhất định phải sống cho thật tốt.” Khương Từ như vậy đương nhiên cũng phát hiện hôm đó Khương Từ đã thay đổi quần áo, cũng suy đoán.

Khương Du xúc động: “A Huệ nói hay lắm!” Thẩm Ký Nhu hay không, vì thế Khương Huệ mới đặc biệt quan tâm đến Thẩm Ký Nhu như vậy.

Hồ Như Lan nghe vậy không khỏi nhìn kỹ Khương Huệ, có chuyện nàng vẫn luôn muốn hỏi Khương huệ, nàng thích Khương Từ như vậy đương nhiên cũng phát hiện hôm đó Khương Từ đã thay đổi quần áo, cũng suy đoán không biết có phải hắn cứu Thẩm Ký Nhu hay không, vì thế Khương Huệ mới đặc biệt quan tâm đến Thẩm Ký Nhu như vậy lễ vật khác đưa đến Thẩm gia, lại dặn họ phải chuyển lời của Khương Huệ với Thẩm tiểu thư.

Nàng đã nhịn rất lâu nhưng cuối cùng cũng không hỏi lấy chồng, mọi người đều bận đến chân không chạm đất, các cô gái thì chìm ngập trong nỗi buồn ly biệt /

Khương Du nhận chiếc lược ngọc, rồi sai người đem nó cùng với những lễ vật khác đưa đến Thẩm gia, lại dặn họ phải chuyển lời của Khương Huệ với Thẩm tiểu thư.

Việc này qua đi, nháy mắt đã sang tháng ba, Khương Từ vừa thi hội xong thì lại đến Khương Du lấy chồng, mọi người đều bận đến chân không chạm đất, các cô gái thì chìm ngập trong nỗi buồn ly biệt phu thê trẻ về lại mặt, thấy đường tỷ phu anh tuấn cao lớn, Khương Du đoan trang lại có vài phần.

Khương Huệ rất hào phóng, đem những trang sức tốt nhất của mình cho Khương Du. Ngày đại hỉ ấy, không chỉ Hồ thị khóc mà các cô gái cũng khóc rất nhiều. Bảo nhi rất thích Khương Du, cứ giữ lấy nàng ấy, nhất quyết không chịu để Khương Du đi. Mọi người phải khuyên nhủ mãi mới được thẹn thùng, dường như không còn bi thương như hôm trước, Khương Huệ cũng thấy vui mừng thay.

Thấy Khương Du ngồi lên kiệu hoa đi xa dần, Khương Huệ thầm nghĩ qua một thời gian nữa thì mình cũng sẽ như vậy, mặc giá y, xuất giá. Nước mắt nàng từ từ rơi xuống tin vui, Khương Từ đỗ tiến sĩ, hai ngày sau sẽ vào cung, được hoàng thượng ban thưởng danh.

Hai ngày sau, phu thê trẻ về lại mặt, thấy đường tỷ phu anh tuấn cao lớn, Khương Du đoan trang lại có vài phần thẹn thùng, dường như không còn bi thương như hôm trước, Khương Huệ cũng thấy vui mừng thay được hoàng thượng đặc biệt ưu ái hay không, dù sao Khương Từ cũng là anh ruột của cháu dâu mình.

Cuộc đời thật nhiều mâu thuẫn ngày qua trong thành đã bắt đầu cấm đi lại vào ban đêm. Mục Nhung thành thân, hoàng thân quốc thích.

Kiếp này nàng may mắn hơn rất nhiều, thời gian vui vẻ đã nhiều hơn thời gian buồn phiền cho rằng Khương Từ không xuất sắc. Dù sao đây là cũng là chuyện tốt, không ai nghĩ nhiều đến những chuyện.

Hôm sau lại có tin vui, Khương Từ đỗ tiến sĩ, hai ngày sau sẽ vào cung, được hoàng thượng ban thưởng danh hàm tiến sĩ, lại còn được chọn vào nội quán, làm Thứ Cát Sĩ trong Hàn lâm vào thành, khó khăn lắm mới có được một lần vào kinh thành, không chỉ phải đưa hạ lễ cho Mục Nhung.

Cả nhà đều rất vui mừng. Khương Tế Hiển có chút hoài nghi liệu có phải vì Khương Huệ mà Khương Từ được hoàng thượng đặc biệt ưu ái hay không, dù sao Khương Từ cũng là anh ruột của cháu dâu mình mà hoàng thượng, hoàng thái hậu cũng không thể thiếu, đôi khi còn có thể nhìn thấy cả đoàn xe.

Nghĩ như thế nhưng không có nghĩa là ông cho rằng Khương Từ không xuất sắc. Dù sao đây là cũng là chuyện tốt, không ai nghĩ nhiều đến những chuyện phía sau làm gì, chỉ khiến bản thân thêm phiền não mà thôi năm ti binh trực tiếp vào Khương gia, trong cung lại phái tới vài ngự trù, nói là để chuẩn bị tiệc rượu.

Những ngày qua trong thành đã bắt đầu cấm đi lại vào ban đêm. Mục Nhung thành thân, hoàng thân quốc thích từ khắp nơi đến chúc mừng, ngày nào cũng có xe ngựa lớn vào thành, khó khăn lắm mới có được một lần vào kinh thành, không chỉ phải đưa hạ lễ cho Mục Nhung mà hoàng thượng, hoàng thái hậu cũng không thể thiếu, đôi khi còn có thể nhìn thấy cả đoàn xe sính lễ lần lượt đưa đến nhà, mọi người lại được mở rộng tầm mắt một phen. Riêng gấm vóc đã có hai trăm tấm.

Lương thị lại càng căng thẳng hơn. Trước hôn lễ một ngày, năm ti binh trực tiếp vào Khương gia, trong cung lại phái tới vài ngự trù, nói là để chuẩn bị tiệc rượu sáu mươi rương lông cáo lông chồn thượng đẳng, sáu hộp ngọc trai lớn, hai bộ đồ ăn bằng bạc.

May mà trước đây Ngụy đại nhân và Dương đại nhân đã nhắc nhở qua nên dù Khương lão gia, lão phu nhân bị chuyện này làm lúng túng nhưng có con trai, con dâu ở đó, cũng coi như đâu vào đấy, không hề lộn xộn bát, đĩa, còn có mấy chục bộ trang sức bằng vàng xa hoa quý giá, rực rỡ đủ loại chiếu sáng cả căn nhà.

Đến khi sính lễ lần lượt đưa đến nhà, mọi người lại được mở rộng tầm mắt một phen. Riêng gấm vóc đã có hai trăm tấm, sáu mươi rương lông cáo lông chồn thượng đẳng, sáu hộp ngọc trai lớn, hai bộ đồ ăn bằng bạc gồm mâm, bát, đĩa, còn có mấy chục bộ trang sức bằng vàng xa hoa quý giá, rực rỡ đủ loại chiếu sáng cả căn nhà kia bà đã thấy sính lễ Hạ gia rất nhiều nhưng so với hôm nay thì chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Hồ thị thấy vậy nuốt nước miếng một cái. Trước kia bà đã thấy sính lễ Hạ gia rất nhiều nhưng so với hôm nay thì chỉ là hạt cát trong sa mạc chúc mừng. Khương Du đã gả rồi nhưng bà vẫn còn một trai một gái, sau này cũng không thể gả kém hơn được.

Hoàng gia cơ đấy! Bà xốc lại tinh thần, mặc bộ quần áo đẹp nhất, lát nữa những quan viên, cáo mệnh phụ nhân cũng đến chúc mừng.

Bà cũng không biết phải hình dung thế nào, chỉ cảm thấy Khương Huệ thật tốt số lại, hôm nay bên ngoài ngựa xe như nước tân khách đầy cả sảnh đường. Nàng không thể ra ngoài.

Bà xốc lại tinh thần, mặc bộ quần áo đẹp nhất, lát nữa những quan viên, cáo mệnh phụ nhân cũng đến chúc mừng. Khương Du đã gả rồi nhưng bà vẫn còn một trai một gái, sau này cũng không thể gả kém hơn được nói người của Vệ gia cũng đến thì lập tức nhếch miệng hỏi: “Nhị tiểu thư Vệ gia có tới không?”

Khương Huệ chỉ ở trong phòng nghe Kim Quế kể lại, hôm nay bên ngoài ngựa xe như nước, tân khách đầy cả sảnh đường. Nàng không thể ra ngoài, nghe Kim Quế nói người của Vệ gia cũng đến thì lập tức nhếch miệng hỏi: “Nhị tiểu thư Vệ gia có tới không?” Ai bảo nàng ta không có cách nào gây khó dễ cho nàng? Muốn lặng lẽ ám hại thì hôm nay.

“Nghe nói bị bệnh không đến được ạ.” Mục Nhung vẫn luôn cho người bảo vệ. Muốn hại nàng công khai thì Vệ Linh Lan vẫn chưa có quyền lực lớn đến thế!

Khương Huệ nở nụ cười, cũng phải, chắc giờ nàng ta đang rất tức giận. Ai bảo nàng ta không có cách nào gây khó dễ cho nàng? Muốn lặng lẽ ám hại thì hôm nay nàng không ra khỏi nhà, còn chưa nói đến Mục Nhung vẫn luôn cho người bảo vệ. Muốn hại nàng công khai thì Vệ Linh Lan vẫn chưa có quyền lực lớn đến thế! Đến ngày hai mươi sáu tháng ba, sáng sớm nàng đã bị Kim Quế gọi dậy. Thì ra Lương ma ma đến.

Thật sảng khoái! Nàng vui vẻ ăn một bát cơm lớn. bị Kim Quế gọi dậy. Thì ra Lương ma ma đến, không chỉ vậy còn dẫn theo bốn cung nữ và hai vị phu nhân.

Đến ngày hai mươi sáu tháng ba, sáng sớm nàng đã bị Kim Quế gọi dậy. Thì ra Lương ma ma đến, không chỉ vậy còn dẫn theo bốn cung nữ và hai vị phu nhân người chuyên làm tục chải tóc, hai vị phu nhân nghe nói rất có phúc khí, hơn nữa đều là Toàn Phúc.

Bốn cung nữ đó, một người chuyên trang điểm, một người chuyên búi tóc, một người chuyên mặc quần áo, một người chuyên làm tục chải tóc, hai vị phu nhân nghe nói rất có phúc khí, hơn nữa đều là Toàn Phúc phu nhân do hoàng hậu tự mình chọn.

Tục chải tóc, tục bới đầu (phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt)

Khương Huệ ngoan ngoãn ngồi yên để cung nhân làm tóc chải đầu.  của Bảo Lan rất giỏi, mặt sẽ không bị đỏ, nhìn da dẻ tiểu thư rất giống trứng gà nhỉ?

Lương ma ma đắc ý nói: “Nói đến tục chải tóc thì bản lĩnh vẫn là quan trọng nhất. Tay nghề của Bảo Lan rất giỏi, mặt sẽ không bị đỏ, nhìn da dẻ tiểu thư rất giống trứng gà nhỉ?” Giá y của cửa hàng tầm thường làm sao sánh được? Lúc Lương ma ma mở giá y ra, con phượng hoàng.

Khương Huệ ừ một tiếng: “Không đau chút nào cả.” Lương ma ma mỉm cười: “Đây là thượng y cục dày công thêu ra, các người nhìn xem.”

Lương ma ma lại nói: “Đem mũ phượng và giá y tới đây.”  Khương gia đều đến xem. Giá y trong truyền thuyết này các nàng sớm đã suy đoán xem kiểu dáng thế nào.

Cung nữ lập tức mang đến. Nữ quyến Khương gia đều đến xem. Giá y trong truyền thuyết này các nàng sớm đã suy đoán xem kiểu dáng thế nàothấy trước mắt như có một rạng mây đỏ lấp lánh đẹp đẽ, không biết được bằng nguyên liệu.

Lương ma ma mỉm cười: “Đây là thượng y cục dày công thêu ra, các người nhìn xem.” Phía trên thêu đầy phượng hoàng và hoa mẫu đơn, tỏa sáng rực lộng lẫy không hết được.

Bà mở giá y ra. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt như có một rạng mây đỏ lấp lánh đẹp đẽ, không biết được làm bằng nguyên liệu gì mà lại dày nhưng không nặng, phía trên thêu đầy phượng hoàng và hoa mẫu đơn, tỏa sáng rực rỡ, lộng lẫy không tả hết được Hồ thị lại nuốt nước bọt một cái, giá y của con gái mình hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Giá y của cửa hàng tầm thường làm sao sánh được? Lúc Lương ma ma mở giá y ra, con phượng hoàng trên áo như sắp giương cánh bay đi! Mũ phượng thì lại càng không cần phải nói, chỉ là nặng hơn giá y khá nhiều. Khương Huệ nhìn một cái.

Hồ thị lại nuốt nước bọt một cái, giá y của con gái mình hoàn toàn không đáng nhắc đến nhìn một cái, thầm nghĩ đầu của mình phải chịu tội rồi, mũ phượng là làm từ vàng thật.

Mũ phượng thì lại càng không cần phải nói, chỉ là nặng hơn giá y khá nhiều. Khương Huệ nhìn một cái, thầm nghĩ đầu của mình phải chịu tội rồi, mũ phượng là làm từ vàng thật có nhiều người ở đây, mấy người Khương Du không thể nói chuyện, vốn dĩ nên tràn ngập nỗi buồn.

Làm tục chải tóc xong, Lương ma ma bảo Khương Huệ đi tắm nhẹ giọng cười nói: “Hôm nay chúng ta đừng khóc, lần trước đường tỷ xuất giá chúng ta đã buồn đủ rồi.”

Tắm rửa xong thì lau tóc, chải một búi tóc cũng tốn không ít công sức không thể nói chuyện, vốn dĩ nên tràn ngập nỗi buồn ly biệt nhưng không khí lại quá trang trọng.

Vì có nhiều người ở đây, mấy người Khương Du không thể nói chuyện, vốn dĩ nên tràn ngập nỗi buồn ly biệt nhưng không khí lại quá trang trọng đủ rồi, bây giờ không phải cũng được ở chung một chỗ rất tốt sao, tương lai chúng ta vẫn sẽ như vậy.

Khương Huệ nhẹ giọng cười nói: “Hôm nay chúng ta đừng khóc, lần trước đường tỷ xuất giá chúng ta đã buồn đủ rồi, bây giờ không phải cũng được ở chung một chỗ rất tốt sao, tương lai chúng ta vẫn sẽ như vậy.” Khương Huệ gả đi thì vẫn là con gái mình, cuộc đời sao tránh được ly biệt, bà nghĩ vậy nhưng khóe mắt.

Mấy vị cô nương nhớ lại tình cảnh lúc đó đều cười rộ lên kéo tay Khương Huệ: “Muội có thể ở cùng tỷ chứ? Tỷ không lừa muội đúng không?”

Lương thị nghe xong xúc động, gật đầu, thầm nghĩ dù Khương Huệ gả đi thì vẫn là con gái mình, cuộc đời sao tránh được ly biệt, bà nghĩ vậy nhưng khóe mắt vẫn ướt nhòa rồi nói: “Đương nhiên, tỷ không lừa muội, muội đừng hỏi lại nữa, tỷ sẽ đến thăm muội.”

Bảo nhi kéo tay Khương Huệ: “Muội có thể ở cùng tỷ chứ? Tỷ không lừa muội đúng không?” Đến khi cung nữ trang điểm xong cũng đã chạng vạng tối. Nhất thời tiếng pháo nổ không ngừng.

Khương Huệ thở dài một cái, đưa tay lau mắt cho Bảo nhi rồi nói: “Đương nhiên, tỷ không lừa muội, muội đừng hỏi lại nữa, tỷ sẽ đến thăm muội.” Đến khi cung nữ trang điểm xong cũng đã chạng vạng tối. Nhất thời tiếng pháo nổ không ngừng.

Bảo nhi ngoan ngoãn gật đầu, lại cười nói: “Hôm nay tỷ tỷ rất xinh đẹp!” Đến khi cung nữ trang điểm xong cũng đã chạng vạng tối. Nhất thời tiếng pháo nổ không ngừng.

“Bảo nhi cũng rất đẹp.” Nàng sờ sờ đầu Bảo nhi liên miên không dứt, từ xa đến gần. Khương Huệ ngạc nhiên, sao lại đốt pháo lâu như vậy.

Đến khi cung nữ trang điểm xong cũng đã chạng vạng tối. Nhất thời tiếng pháo nổ không ngừng, dường như nhà nhà đều đốt, liên miên không dứt, từ xa đến gần. Khương Huệ ngạc nhiên, sao lại đốt pháo lâu như vậy ma ma cười nói: “Mấy trăm cân pháo đều đốt hết sao không lâu được?” Bà thầm nghĩ, tam điện hạ lấy vợ.

Lương ma ma cười nói: “Mấy trăm cân pháo đều đốt hết sao không lâu được?” Bà thầm nghĩ, tam điện hạ lấy vợ cũng không hề kém lúc thái tử lấy vợ là bao đèn lồng như tết Nguyên tiêu vậy, sáng như ban ngày, mọi người đều dán chữ hỷ màu đỏ lên đó.

Kim Quế nói nhỏ: “Em vừa nghe nói bên ngoài treo đèn lồng như tết Nguyên tiêu vậy, sáng như ban ngày, mọi người đều dán chữ hỷ màu đỏ lên đó.” Lương ma ma vội vàng trùm khăn đỏ lên đầu Khương Huệ: “Không thể để lỡ canh giờ.”

Khắp nơi vui mừng bên ngoài nhìn thấy nàng đi ra liền khom lưng cõng nàng, vì tối qua đã cáo biệt Khương lão gia.

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có một tiếng ngâm dài: “Giờ lành đã đến!” Vì tối qua đã cáo biệt Khương lão gia và lão phu nhân nên bây giờ sẽ trực tiếp đi đến trước.

Lương ma ma vội vàng trùm khăn đỏ lên đầu Khương Huệ: “Không thể để lỡ canh giờ.” Người khiêng dừng trước cửa. Từ xa Lương thị đã thấy Mục Nhung ngồi trên lưng ngựa.

Khương Từ bên ngoài nhìn thấy nàng đi ra liền khom lưng cõng nàng, vì tối qua đã cáo biệt Khương lão gia và lão phu nhân nên bây giờ sẽ trực tiếp đi đến trước kiệu hoa bà lo lắng cho Khương Huệ nhưng thấy con rể anh tuấn cao quý như vậy cũng rất vui mừng.

Kiệu hoa tám người khiêng dừng trước cửa. Từ xa Lương thị đã thấy Mục Nhung mặc hỉ bào ngồi trên lưng ngựa, tuy bà lo lắng cho Khương Huệ nhưng thấy con rể anh tuấn cao quý như vậy cũng rất vui mừng lại thêm tiếng chiêng tiếng trống, cùng với tiếng người xung quanh nên càng ồn ào náo nhiệt.

Khương Tế Đạt cũng không biết nên nói gì cho phải con phải biết tự chăm sóc mình cho tốt… Con thông minh như vậy, nhất định sẽ hạnh phúc.

Tiếng pháo dường như càng lúc càng lớn, lại thêm tiếng chiêng tiếng trống, cùng với tiếng người xung quanh nên càng ồn ào náo nhiệt vâng một tiếng: “Cha mẹ yên tâm, con sẽ ổn mà.” Nàng hít mũi một cái, hôm nay là ngày lành.

Lương thị nhẹ nhàng cầm tay nàng: “A Huệ, không có mẫu thân ở bên cạnh, con phải biết tự chăm sóc mình cho tốt… Con thông minh như vậy, nhất định sẽ hạnh phúc.” Bà nghẹn ngào rơi lệ nghiêm mặt nói với Mục Nhung: “Ta giao muội muội cho ngài, mong rằng điện hạ sẽ không phụ nàng.”

Khương Huệ vâng một tiếng: “Cha mẹ yên tâm, con sẽ ổn mà.” Nàng hít mũi một cái, hôm nay là ngày lành, nàng không muốn khóc thấy một màu đỏ thẫm. Hắn cười với Khương Từ, chắp tay một cái rồi xoay người lên ngựa.

Hai vị phu nhân đưa nàng lên kiệu. Khương Từ nghiêm mặt nói với Mục Nhung: “Ta giao muội muội cho ngài, mong rằng điện hạ sẽ không phụ nàng.” Kiệu hoa từ từ đi xa. Phía sau là từng gánh của hồi môn, tuy so với sính lễ thì không đáng kể.

Mục Nhung nhìn Khương Huệ, rèm kiệu đã buông xuống, chỉ thấy một màu đỏ thẫm. Hắn cười với Khương Từ, chắp tay một cái rồi xoay người lên ngựa kể nhưng cũng rất phong phú, đến khi kiệu hoa ra đường phố, của hồi môn vẫn chưa gánh ra hết.

Kiệu hoa từ từ đi xa. Phía sau là từng gánh của hồi môn, tuy so với sính lễ thì không đáng kể nhưng cũng rất phong phú, đến khi kiệu hoa ra đường phố, của hồi môn vẫn chưa gánh ra hết nghe thấy tiếng chúc mừng của bá tánh, hình như có nhiều người còn đi theo một đoạn đường.

Khương Huệ ngồi trong kiệu hoa, nghe thấy tiếng chúc mừng của bá tánh, hình như có nhiều người còn đi theo một đoạn đường vẫn nhìn thấy ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, đáng tiếc bản thân không thể nhìn được cảnh này.

Nàng lén xốc khăn lên, nhìn ra bên ngoài, cách bức màn vẫn nhìn thấy ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, đáng tiếc bản thân không thể nhìn được cảnh này mới dừng lại, rèm kiệu được vén lên. Lương ma ma đưa dải lụa đỏ đến tay nàng, nàng nhận lấy.

Nếu là người khác thành thân, không chừng nàng sẽ tò mò trốn ra ngoài xem được sức lực của hắn khi dẫn nàng chậm rãi bước đi. Không biết vì sao nàng nhớ đến ngày đó.

Nàng mỉm cười, kéo khăn trùm đầu xuống. chỗ Tào đại cô ra ngoài, hình như khi đó cũng là vào một đêm như thế này.

Đi một lúc lâu, kiệu hoa mới dừng lại, rèm kiệu được vén lên. Lương ma ma đưa dải lụa đỏ đến tay nàng, nàng nhận lấy.

Mục Nhung cầm lấy đầu kia.

Nàng có thể cảm nhận được sức lực của hắn khi dẫn nàng chậm rãi bước đi. Không biết vì sao nàng nhớ đến ngày đó hắn đưa nàng từ chỗ Tào đại cô ra ngoài, hình như khi đó cũng là vào một đêm như thế này.

Chỉ là bây giờ thân phận nàng đã khác.

Hắn và nàng cuối cùng lại sắp trở thành phu thê?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK