• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tô Hi

Beta: Hoa Tuyết + Riêng

Đến chạng vạng Mục Nhung trở về, Khương Huệ liền hỏi: “Hôm nay nghe nói thái tử điện hạ chiến thắng trở về, điện hạ vào cung không?”

Mục Nhung ừ một tiếng, mấy chuyện thế này, hắn làm đệ đệ tất nhiên phải đi chúc mừng: “Hoàng huynh chỉ tốn nửa tháng đã thắng lợi.”

Trong lòng Mục Nhung cũng rất kinh ngạc, không ngờ đại ca chưa từng leo núi ra biển thế mà lại có bản lĩnh như vậy, là mình đã coi thường hắn.

Khương Huệ lo lắng nhíu mày: “Chỉ nửa tháng, như vậy rất lợi hại sao?”

“Đúng vậy.” Mục Nhung cười một tiếng, “Hắn nói đã thỉnh giáo Nam Hùng hầu, mà Nam Hùng hầu từ trước đến nay rất thiện chiến, có ông chỉ điểm thì sẽ như hổ mọc thêm cánh.”

“Thì ra là thế.” Khương Huệ gật đầu, nhưng vẫn thầm nghĩ, nếu thái tử giỏi dùng người, thì kiếp trước đã không đến mức rơi vào tình cảnh như thế, về sau hắn bị Mục Nhung độc chết, tuy hoàng thượng ra lệnh điều tra, nhưng cuối cùng tra ra gì chứ? Không có gì cả, chỉ có một kẻ chết thay mà thôi. Còn     Mục Nhung vẫn bình yên vô sự, nghênh ngang trở về Hành Dương.

Trong lòng nàng bỗng thấy nặng nề.

Hai người dùng bữa tối xong, Mục Nhung nói: “Qua hai ngày nữa, bản vương sẽ dẫn nàng đi ngoại thành chơi một chút nhé?”

Khương Huệ vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: “Đi đâu?”

Từ khi nàng gả cho hắn đến giờ, ngoại trừ đi gặp mặt mấy người hoàng thân quốc thích thì chưa đi đến chỗ nào khác cả, giờ hắn đột nhiên muốn dẫn nàng đi chơi, nàng tất nhiên rất cao hứng.

“Đi Hương Sơn.”

“Được.” Khương Huệ cười tươi, “Thiếp cũng thật sự muốn đi giải sầu một chút đấy!”

Mục Nhung thấy nàng thích thú như vậy, nên chưa vội nói chuyện khác, chỉ phân phó quản sự chuẩn bị.

Tới ngày ấy, sáng sớm hai người đã ngồi kiệu đi đến Hương Sơn.

Cỗ kiệu này rất lớn, bên trong được bày trí đầy đủ mọi thứ, trên cái bàn nhỏ có mấy dĩa trái cây và trà bánh, bên tay trái còn có một cái tủ nhiều ngăn nhỏ gồm ba tầng, bên trong bày vài quyển sách và vài món đồ chơi để giải trí trên đường, để tiện lợi, thậm chí còn có một cái bô nữa.

Khương Huệ lần đầu tiên nhìn thấy liền cười nói: “Người nào dám dùng nó ở chỗ này chứ, lỡ như có thanh âm…”

“Nàng xem một chút đi.” Mục Nhung nói.

Nàng tiến tới nhìn, thì ra trong thùng có chất một tầng hoa, vừa đến gần hương thơm đã xông vào mũi, đổ cái gì vào cũng không có thanh âm.

“Thật là chu đáo.”

Mục Nhung đã quen với những chuyện này từ nhỏ: “Không làm chu toàn, thì còn cần bọn họ làm gì? Qua đây.”

Khương Huệ nghe lời tựa vào ngực hắn.

Cửa sổ đã được làm lại, rất thông thoáng, màn được vén lên, rất sáng sủa, nhưng từ bên ngoài lại không nhìn thấy ở bên trong, nàng thuận tay cầm một quyển sách lên đọc. Mục Nhung thì không làm gì cả, cứ sờ soạng vuốt ve, xem nàng như một món đồ chơi thú vị.

Hơn một canh giờ sau mới đến Hương Sơn.

Lúc này đã là tháng chín, lá phong như một ngọn lửa bao phủ khắp núi đồi, đỏ rực một vùng, xua tan cái vắng vẻ của mùa thu. Hai người đi trong núi, chân giẫm trên mặt đất phủ đầy lá vàng làm phát ra âm thanh vui tai, trên cả đoạn đường chỉ có mỗi bọn họ. Vô cùng yên tĩnh.

Khương Huệ biết chắc Mục Nhung đã cho người canh giữ ở xung quanh, không cho phép người khác đến.     Thân vương ra ngoài xưa nay đều như vậy.

“Lần trước thấy lá phong thì vẫn còn ở Tống Châu.” Khương Huệ có chút bùi ngùi, cảm khái nói, “Sau khi thiếp đến kinh thành, liền không thể ra ngoài nữa.” Nàng ngắt một chiếc lá, cầm ở trong tay vòng tới vòng lui chơi đùa, “Bầu không khí bên ngoài vẫn thật tốt.”

Mục Nhung nói: “Sau này quay về Hành Dương, chúng ta mỗi ngày đều ra ngoài cũng được.” Đến lúc đó hắn sẽ không có nhiều việc bận bịu nữa.

Khương Huệ hừ một tiếng: “Gạt người!”

Cho dù hắn không đi hộ bộ, thì sau lưng vẫn có rất nhiều chuyện phải làm đó.

Mục Nhung cười rộ lên, đưa tay ngắt một lá phong vỗ nhẹ trên mặt nàng: “Vậy năm ngày đi ra ngoài một lần.”

Thế này còn có thể, có điều Khương Huệ nghĩ đến chuyện thái tử, lại thấy hơi không chắc chắn, quay về Hành Dương rốt cuộc có phải là việc đúng đắn hay không.

Một người biết nhiều chuyện, quả nhiên cũng sẽ có nhiều phiền não.

Tới đỉnh núi, Mục Nhung mang nàng tới một chỗ trống trải. Nơi này không có cây cối, hoàn toàn không có gì che khuất, Khương Huệ cảm thấy khó hiểu, đang muốn hỏi thì lại thấy Hà Viễn dẫn theo một người đi về phía này, nàng vừa liếc mắt nhìn liền há hốc mồm, đây không phải là ngoại tổ phụ của nàng sao?

“Hôm nay mọi chuyện đã tạm ổn, hai người gặp một lần đi.” Mục Nhung nói, “Bản vương đến bên kia chờ nàng.” Hắn nói xong thì rời đi.

Khương Huệ mới biết hôm nay đến đây không chỉ để du ngoạn, mà còn có chuyện quan trọng khác.

Lương Tái Sĩ vừa nhìn thấy ngoại tôn nữ, dường như đã cách mấy đời, trước đây khi ông bị bắt thì cho rằng mình nhất định sẽ mất mạng, không ngờ giữa đường lại bị người khác mang đi, nhốt tại một căn phòng tối tăm không chút ánh sáng, cũng không có ai đến khảo vấn ông.

Ông chẳng biết ngày đêm, sống một ngày bằng một năm, chẳng biết qua bao lâu, thì lại bị người khác mang ra khỏi thành.

Thật không ngờ còn có thể nhìn thấy Khương Huệ.

“Huệ Huệ.” Ông vô cùng kích động, đã hơi hiểu ra, “Chẳng lẽ là cháu…”

“Là ý của điện hạ.” Khương Huệ quan sát ông từ trên xuống dưới. Ông gầy hơn, cũng có chút tiều tụy, từ khoảng cách gần thế này nhìn sang, trên mặt ông có rất nhiều đồi mồi.

So với tổ phụ ở nhà, Lương Tái Sĩ thật sự rất già nua. Ông theo dư nghiệt Ngụy Quốc lẫn trốn khắp nơi, chưa từng có ngày an bình, dĩ nhiên không thể so sánh được.

Khương Huệ vẫn nhìn thẳng vào ông.

Lương Tái Sĩ thở dài: “Nói vậy ngoại trừ lão phu, thì những người còn lại chắc đã không thể may mắn thoát khỏi?”

“Đều đang ở trong thiên lao, còn chưa biết sẽ ra sao.”

“Thiên lao!” Lương Tái sĩ cười khổ mấy tiếng, “Vậy thì còn sống không bằng chết, thật tiếc cho huyết mạch của Ngụy quốc chúng ta, chỉ còn sót lại vài người, thế mà vẫn bị chôn vùi ở chỗ này.”

Khương Huệ kinh ngạc: “Ý của ngài là những người đó đều là hoàng thất Ngụy Quốc? Chẳng phải năm xưa có hai vị hoàng tử chạy thoát sao?”

Lương Tái Sĩ lắc đầu, không đáp.

Khương Huệ khuyên nhủ: “Ngoại tổ phụ, ta đã nói với điện hạ, chỉ cần ngài khai ra hết, ngài sẽ có thể an hưởng tuổi già. Ngài cần gì cố chấp như vậy? Ngụy Quốc đã diệt vong từ lâu, căn bản không có khả năng phục quốc được, đây chỉ là một giấc mộng viễn vông mà thôi, chi bằng hãy sống trong thực tại, ngài nói có đúng không, ngoại tổ phụ?”

Lương Tái Sĩ khẽ cười một tiếng: “Huệ Huệ, cháu còn nhỏ, cũng chưa từng trải qua nỗi đau mất nước, làm sao hiểu được? Mà lão phu tuy đã già, nhưng nhiệt huyết chưa cạn, muốn ta bán đứng Ngụy Quốc, đó là chuyện tuyệt đối không thể!”

Ông quả quyết như đinh đóng cột.

Khương Huệ cau mày, trước đây thấy ông không lắm kiên quyết, không ngờ lại không chịu phản bội. Nhưng trong lòng nàng cũng không vì vậy mà tức giận, dù sao phản bội cũng không là chuyện tốt.

Có thể nói ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’, nhưng như thế lại đồng nghĩa với sự thất tín bội bạc.

Lương Tái sĩ là một người Ngụy chân chính, sinh ra ở Ngụy Quốc, lớn lên ở Ngụy Quốc, quả thật nàng không thể hiểu rõ thứ tình cảm này được.

Khương Huệ trầm mặc một lúc rồi nói: “Kì thực người Ngụy Quốc chưa đủ để người Việt Quốc lo ngại, ngoại tổ phụ không nói cũng được.”

Lương Tái Sĩ thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng hôm nay ngoại tổ phụ nhất định phải nói ra người đã cấu kết với các người.” Nàng nhìn thẳng Lương Tái Sĩ, nghiêm túc nói, “Hắn chính là tội nhân Việt Quốc!” Nàng ngừng lại một chút nói tiếp, “Ngoại tổ phụ không có lý do gì phải bao che cho hắn?”

“Chuyện này…” Lương Tái Sĩ khó xử.

“Hắn từng muốn ám sát điện hạ, cũng từng muốn vu oan ta.” Khương Huệ cười cười, “Ngoại tổ phụ, chắc ngài chưa quên chuyện ta bị trúng độc hả?”

Lương Tái Sĩ vội hỏi: “Đúng rồi, cháu đã khỏe chưa? Trước đây ta đã khuyên nhủ điện hạ, nhưng ngài ấy khăng khăng cố chấp…” Ông tỏ ra lo lắng.

“Đã giải độc rồi, nhưng trước đây người này vì hãm hại ta, thậm chí đã không ngại việc sử dụng ngài.”

Nàng kể lại đầu đuôi sự việc ngày ấy có người giả mạo Lương Tái Sĩ vạch trần nàng là người Ngụy ở trước mặt hoàng thái hậu.

Lương Tái sĩ nghe thấy mà kinh hãi: “Không thể nào, bọn họ sẽ không đối xử với lão phu như vậy!”

Khương Huệ nói: “Làm sao không thể? Bọn họ vì phục quốc, có chuyện gì mà không làm được? Họ có thể cam tâm tình nguyện để người khác lợi dụng, thì cũng có thể lợi dụng ngài thôi!” Nàng bỗng cao giọng hơn, “Họ biết rõ người nhà của ngài chỉ còn có mẫu thân ta và ta thôi, nhưng bọn họ đã làm gì? Hạ độc ta, uy hiếp ta! Bọn họ chưa từng lo nghĩ đến tâm tình của ngài. Nếu kế hoạch thất bại, lại lợi dụng thân phận của ngài, để hại chết mẫu thân ta và ta, rồi cuối cùng sẽ diệt trừ ngoại tôn tế của ngài!”

“Phục quốc gì chứ? Ngoại tổ phụ, nếu thành công, ngài sẽ được cái gì, một chức vị thừa tướng sao? Đây là thứ ngài muốn có được sao? Vì nó mà không ngại trơ mắt nhìn người nhà của mình chết sao?”

“Không, không.” Lương Tái Sĩ phủ nhận, “Ta chỉ muốn phục quốc mà thôi, để khiến con dân Ngụy Quốc chúng ta một lần nữa được trở về với thân phận Ngụy!”

“Ngài cảm thấy chuyện này sẽ phải tốn bao nhiêu năm?” Nàng nhàn nhạt hỏi.

Lương Tái Sĩ không nói nên lời. Trong lòng ông rất rõ ràng, chuyện này rất khó khăn.

Khương Huệ nói: “Không phải ta muốn cười nhạo tâm nguyện của ngài, chỉ là liên quan đến Khương gia ta, liên quan đến mẫu thân ta và ta, nên ta mới thỉnh cầu ngài khai người kia ra. Bằng không hắn nhất định sẽ lại đối phó ta lần nữa, không thì cũng sẽ đối phó điện hạ. Nếu như phu quân của ta chết, sợ rằng ta cũng sẽ không thể có kết quả tốt. Ngài biết rất rõ, nhất định phải như vậy mà, ngay từ đầu mục đích của người nọ là muốn diệt trừ điện hạ, nếu không đã không có chuyện tên độc trong cung và chuyện uy hiếp ta rồi.”

“Ngoại tổ phụ, tâm nguyện cả đời của ngài ngoại trừ phục quốc, còn có chuyện gì nữa không?” Nàng lại hỏi.

Lương Tái Sĩ chấn động trong lòng, giọng nói run rẩy: “Một nhà đoàn tụ.”

Khương Huệ không nói thêm gì nữa, yên lặng nhìn hắn.

Hy vọng phục quốc, có lẽ cả đời cũng không thể hoàn thành, nhưng để thực hiện nó thì lại phải hy sinh người nhà. Nếu như đây thật sự là hy vọng của Lương Tái Sĩ, thì quả thật nàng không còn lời nào để nói nữa!

Hoàn toàn yên tĩnh.

Qua một lúc lâu, Lương Tái Sĩ mới chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Đó chính là thái tử của Việt Quốc – Mục Viêm.”

Năm đó thái tử đến Đại Danh phủ, bọn họ biết được tin tức này, nên đã mai phục trên đường, cuối bắt giữ thái tử, muốn giết hắn để hả giận, không ngờ thái tử lại đưa ra một đề nghị, kiến nghị đó cứu được mạng sống của hắn.

Thái tử nói nếu hắn đăng cơ, hắn sẽ sự chấp thuận để bọn họ tiếp quản Ngụy Quốc trở lại. Sau khi thương nghị, bọn họ đã đồng ý. Không thể nói miệng vô căn cứ, thái tử đã viết một bản thỏa thuận làm bằng chứng, trên đó còn có dấu vân tay của hắn.

Sau đó bọn họ lên kế hoạch tiến vào kinh thành. Chuyện ám sát Mục Nhung, tất nhiên cũng là do thái tử an bài.

Khương Huệ hỏi tới: “Vậy bản thỏa thuận kia đâu?”

“Ở trong tay hoàng thượng.”

Khương Huệ nghe thấy hai chữ liền có chút dở khóc dở cười, có vài người như vậy lại còn lập ra một hoàng thượng nữa, nàng hỏi: “Hoàng thượng có đang ở thiên lao không?”

Lương Tái Sĩ từ chối trả lời câu hỏi này: “Ta chỉ có thể nói những chuyện kia thôi, Huệ Huệ, xem như người làm ngoại tổ phụ ta đây có lỗi với cháu! Nếu ta phản bội Ngụy Quốc, thì sau này chết đi, sẽ không thể đối mặt với liệt tổ liệt tông dưới suối vàng!” Bởi vì kích động, gương mặt ông đỏ rần, chòm râu lay động theo gió, thấy chết không sờn, “Nếu như điện hạ không hài lòng, cháu cứ để lão phu chết đi!”

Nghe ông nói như thế, Khương Huệ biết ông đã quyết tâm.

“Ngoại tổ phụ, ngài bảo trọng.” Nàng thi lễ với ông một cái rồi xoay người rời đi.

Mục Nhung đứng chờ trong rừng cách đó không xa.

“Ngoại tổ phụ không chịu khai ra những người Ngụy còn lại.” Khương Huệ hít vào một hơi, “Thiếp muốn thỉnh cầu điện hạ một việc…”

Ông cụ đã lớn tuổi như thế, làm sao chịu đựng được sự tra hỏi? Nếu mẫu thân biết, nhất định sẽ rất đau lòng, tuy rằng có lẽ vĩnh viễn bà cũng sẽ không biết được, nhưng trong lòng nàng sẽ luôn có cảm giác đã phản bội mẫu thân.

Mục Nhung thấy sắc mặt nàng trịnh trọng, thì biết nàng muốn nói gì, thản nhiên nói: “Tha cho ông ta một mạng cũng không đáng là gì.”

Nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: “Điện hạ nhân từ.”

Mục Nhung cười nhạt: “Bản vương chỉ là nể mặt nàng thôi!” Bằng không hắn chẳng đã quan tâm ông ta có lớn tuổi hay không, chiếu theo luật cũ mà đánh chết.

Khương Huệ đi đến lắc lư cánh tay hắn, dịu dàng nói: “Tất nhiên thiếp biết, tạ ơn điện hạ.”

Hắn liếc nàng một cái: “Không hỏi ra được gì à?”

“Hỏi ra một chuyện.” Khương Huệ chần chờ một chút, mới nói ra từng chữ, “Là thái tử chỉ điểm, khi ở Đại Danh phủ hắn đã đồng ý với bọn họ, nếu hắn đăng cơ, sẽ để cho bọn họ tiếp quản Ngụy Quốc. Thỏa thuận này thật sự rất hấp dẫn. Chỉ có điều hơi buồn cười!”

“Đúng là buồn cười, gặp nạn dễ sinh ảo giác.”

Trình độ lừa mình dối người của Ngụy Quốc cũng thật sự khiến người khác mở mang tầm mắt!

Mục Nhung phẩy tay áo một cái: “Xuống núi thôi, ngoại tổ phụ nàng, bản vương sẽ cho người an trí thỏa đáng.”

Sau đó, hai người ngồi kiệu trở về.

Trên đường đi rất yên lặng. Hắn ngồi ở bên cửa sổ, cúi đầu suy ngẫm, cứ như một bức tượng đá, trông rất đáng sợ, làm Khương Huệ cũng không dám nói chuyện.

Đến tối, nàng ngủ không được, một là vì chuyện thái tử chiến thắng trở về, hai là vì chuyện thái tử muốn giết Mục Nhung, trong đầu nàng có rất nhiều ý nghĩ, nhìn thấy Mục Nhung dường như đã ngủ, nàng mới ngồi dậy nhẹ nhàng bò ra ngoài.

Kết quả vừa mới bò được phân nửa, cánh tay đã bị bắt lại. Nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy hắn đang nhìn nàng.

“Nàng đi đâu, sao không ngủ?” Hắn hỏi.

Khương Huệ đáp: “Điện hạ cũng không ngủ được sao?”

“Ta là ta, nàng là nàng.” Mục Nhung cau mày, cũng không phải là chuyện của đại ca nàng.

Khương Huệ thở dài, trở về nằm xuống, khoát một tay lên lên ngực hắn nói: “Chẳng phải chúng ta là vợ chồng sao, chuyện của điện hạ tự nhiên cũng là chuyện của thiếp.”           Nàng cũng lo lắng cho hắn mà.

Mục Nhung nghe xong khóe miệng cong lên, đưa tay vuốt ve tóc nàng: “Chớ sợ, hôm nay đã biết, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp ứng phó.”

Biện pháp ứng phó đó là tàn sát lẫn nhau sao?

Dưới ánh trăng, biểu cảm của hắn rất bình tĩnh, giống như đối với hắn mà nói chuyện này chẳng hề khó khăn gì, nhưng trên thực tế, tư vị giết đại ca ruột thịt của mình, làm sao có thể dễ chịu được? Khương Huệ vẫn không biết tâm tư của hắn, suy nghĩ một chút rồi sâu xa nói: “Chắc hẳn điện hạ cũng rất đau lòng phải không?”

Thời gian qua, nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, trong lòng hắn vẫn rất ôn nhu.  Hắn không phải là một người máu lạnh trời sinh.

Mục Nhung trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Từ nhỏ cảm tình của bọn ta đã không tốt rồi.”

Từ khi còn bé, hắn đã có thể cảm nhận được địch ý từ huynh trưởng của mình. Bởi vì ở phương diện nào hắn cũng giỏi hơn thái tử, mà bản thân hắn cũng là người không chịu thua kém ai, biết rõ đại ca không thích, nhưng vẫn không muốn nhượng bộ, vẫn thích thể hiện bản lĩnh của mình, mọi chuyện có kết quả như ngày hôm nay, bản thân hắn cũng có một phần trách nhiệm.

Không ai chịu lui bước, nên bất kể quá trình như thế nào, thì đến cuối cùng, chẳng phải vẫn là ngươi chết ta sống đấy sao? Hắn đã sớm đoán được sẽ như thế này. Thái tử hẳn cũng nghĩ như vậy.

Cho nên sao phải đau lòng? Sinh ra ở hoàng gia, một là cúi đầu mà sống, hai là phải liều mạng mà chiến đấu! Liên quan đến tính mạng, thì cho dù từng có chút tình cảm, cũng chỉ có thể ném sau ót. Ai bảo hắn không cam lòng nhượng bộ?

Hắn đưa tay ôm chặt Khương Huệ hơn: “Ngủ thôi.”

Được bao quanh trong sự ấm áp, nàng hơi nhắm mắt lại. Nằm trong lồng ngực rộng lớn của hắn, dường như không còn điều gì có thể khiến nàng sợ hãi nữa.

Nhưng mà, đêm nay nàng vẫn không được ngủ yên.

Trong mơ, khi thì nàng thấy thái tử lên làm hoàng đế, sau đó hạ lệnh giết chết Mục Nhung, khi thì thấy ngày ấy Mục Nhung dùng rượu độc độc chết thái tử, khi thì lại thấy Vệ Linh Lan làm hoàng hậu, cao cao tại thượng, sai người bắt nàng vào cung, ban ba thước lụa trắng.

Trong mơ mơ hồ hồ, nàng cảm thấy không thể thở được, giống như ngày ấy uống phải rượu độc, trong bụng quặn đau, nàng thét lên một tiếng, rồi bật ngồi dậy. Dưới ánh trăng, mồ hôi lạnh từ trên trán túa ra, theo gò má chảy xuống.

Mục Nhung bị tiếng thét của nàng làm giật mình tỉnh giấc.

“Làm sao vậy?” Hắn tới gần, nhìn thấy vẻ mặt của nàng, liền lo lắng hỏi, “Chẳng lẽ bị bệnh rồi?”

“Không phải, thiếp gặp ác mộng.” Nàng thở phào ra, “Làm thiếp sợ muốn chết.”

“Sợ cái gì, có bản vương ở đây.” Hắn vội ôm lấy nàng, một tay khẽ vuốt ve lưng nàng, “Chỉ là mộng mà thôi.”

Đúng vậy, chỉ là mộng. Nhưng cũng là chuyện nàng lo lắng nhất.

Khương Huệ tựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, thiếp sợ Vệ Linh Lan…” Nàng không biết nói như thế nào, trước kia chỉ là suy nghĩ, nhưng sau khi thấy giấc mộng này, rốt cuộc nàng cũng hiểu sợ cái gì nhất, đó chính là Vệ Linh Lan.

Nàng ta biết quá nhiều chuyện! Hôm nay lại bị Thẩm phu nhân trả thù, phải chịu đau khổ lớn như vậy, sao Vệ Linh Lan có thể không báo thù? Mà bây giờ Khương gia bọn họ và Thẩm gia còn có quan hệ thông gia.

Vậy mà nàng lại buông lỏng cảnh giác, cho rằng Vệ Linh Lan đã gặp báo ứng, nhưng sao có thể kết thúc? Người như Vệ Linh Lan, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đợi thời trở lại, lòng dạ nàng ta quá thâm độc, lại biết trước nhiều việc, nếu như nàng ta cố gắng hết sức, rất có thể sẽ thành công.

Thái tử không có khả năng vô duyên vô cớ lại có thể thay đổi số phận!

“Điện hạ, chàng cho người điều tra một chút xem gần đây Vệ Linh Lan đang làm gì đi, được không?” Giọng nói của nàng rất khẩn thiết.

Mục Nhung hơi nhướng mày lên: “Chẳng lẽ nàng lại mơ trước được điều gì sao?”

“Không phải!” Khương Huệ nói, “Chỉ là ác mộng, nhưng có thể Vệ Linh Lan cũng biết được một vài chuyện trong tương lai, ta sợ…” Nàng thuyết phục Mục Nhung, “Ngộ nhỡ nàng ta liên thủ cùng thái tử thì sao.”

Mục Nhung giật mình trong lòng, nhớ tới thái độ của thái tử đối với Vệ Linh Lan,  hắn rất quan tâm nàng ta.

Cho nên ngày ấy Vệ Linh Lan bị trúng tên, hắn đã vội vã chạy tới, vẻ mặt đầy thương xót.   Chỉ sợ hắn rất thích nàng ta. Về phương diện này, Mục Nhung rất hiểu đại ca mình, hắn rất phong lưu đa tình, thế nhưng Vệ Linh Lan đã không còn thuần khiết…

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!” Khương Huệ nhấn mạnh.

Thấy nàng gấp như vậy, Mục Nhung nói: “Cũng được, nếu nàng hoài nghi, thì bản vương sẽ phái người đi thăm dò.”

“Cả thái tử nữa.” Nàng nói.

Một người cũng không thể bỏ qua. Nàng không thể cho phép có bất cứ sai lầm nào, làm phá vỡ vận mệnh mà kiếp này nàng cực khổ cứu vãn!

Mục Nhung thấy nàng nắm chặt hai tay, không nhịn được cười thành tiếng, sờ sờ đầu nàng: “Được rồi! Bây giờ ngủ thôi, đã là giờ gì rồi?”

Thấy Mục Nhung đáp ứng, Khương Huệ mới yên tâm. Hai người lại ôm nhau ngủ.

Ngày hôm sau Mục Nhung tỉnh lại, liền gọi Chu Cung đến, phân phó chuyện của Vệ Linh Lan, còn về thái tử, đối phương cũng có ám vệ nên hơi khó tiếp cận.

Chu Cung lĩnh mệnh.

Khương Huệ thấy hắn để tâm chuyện này, nên không còn khẩn trương nữa.

Sáng hôm đó, Kim Quế vừa hầu hạ nàng thay quần áo vừa nói: “Nương nương, ngài đã bị ‘trễ’ hai ngày rồi, nô tỳ thấy, hay là mời thái y đến xem?”

Từ lúc nàng điều dưỡng thân thể, thì chu kì kinh nguyệt của nàng rất chính xác, căn bản chưa từng bị trễ.

Kim Quế Ngân Quế làm nha hoàn thiếp thân, nên cũng rất rõ ràng.

Khương Huệ giật mình, nghiêng đầu hỏi Kim Quế: “Có nên không?”

Bình thường chủ tử rất thông minh, vậy mà lúc này lại do dự hỏi nàng, Kim Quế cười khúc khích nói: “Nương nương, đây là chuyện tốt mà, tất nhiên phải khám rồi.”

“À, có điều vẫn là đừng mời ngự y.” Nếu mời ngự y, nhất định sẽ có tiếng gió truyền đi kinh động đến hoàng thái hậu và hoàng hậu, ngộ nhỡ để bọn họ mừng hụt sẽ rất xấu hổ, Khương Huệ suy nghĩ một chút, rồi cười nói, “Đi, đến xem Nhân Tâm đường của ta một chút đi.”

Kim Quế vội nói: “Nếu lỡ có thì sao ạ, cũng đừng quá sơ suất.”

“Ngồi kiệu đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Kim Quế không có cách nào khác, đành phải ra ngoài phân phó. Trước khi khởi hành, còn căn dặn kiệu phu nhất định phải khiêng thật vững vàng.

Kỳ thực kiệu phu nào dám khiêng không vững, trong kiệu là vương phi nương nương, nếu thật sự có việc gì, thì chắc chắn cái đầu của bọn họ sẽ khó mà giữ được.

Hai người mang Khương Huệ đi thẳng đến Nhân Tâm Đường.

Nàng không tiện lộ ra khuôn mặt, nên phải đội mũ che, chỉ thấy trong y quán chật kín người, lập tức vui vẻ ra mặt: “Xem ra buôn bán rất tốt đó.”

Bên tai còn nghe thấy những bệnh nhân kia cùng nhau khen ngợi y thuật của Ninh Ôn.    Thì ra nhiều ngày không gặp, bản lĩnh của hắn lại tiến bộ nhiều như vậy.

Khương Huệ không quấy rầy hắn, trực tiếp đi vào nội đường. Ai ngờ vừa đẩy cửa ra, bên trong lại có người kêu lên một tiếng.

Thanh âm đó lanh lảnh, Khương Huệ định thần nhìn lại, chẳng phải Khương Quỳnh thì là ai?

Nàng tháo mũ che mặt xuống, nghi ngờ hỏi: “A Quỳnh, muội làm gì ở đây vậy?”

Khương Quỳnh đưa tay vỗ ngực, hoảng sợ nói: “Làm muội giật mình, ta còn tưởng mẹ muội tìm đến nơi này chứ.” Nàng cười hì hì nói, “Muội ở đây đọc sách thuốc đó, học với phu tử kia thật không thú vị gì cả. Đường tỷ, tỷ xem đường tẩu khắc chữ rất giỏi đó thôi? Ta cũng muốn học cái khác, có lần ở thư phòng tùy tiện tìm vài quyển sách, lại nhìn thấy một quyển sách về dược liệu, muội vừa đọc đã thích, tỷ đừng nói cho mẹ ta biết nha.”

Khương Huệ giật giật khóe miệng: “Muội giấu được sao? Muội trốn ra ngoài từ khi nào vậy?” Đang nói thì Ninh Ôn bước vào.

Khương Huệ lại nói với hắn: “Ninh đại phu, lần tới huynh thấy đường muội ta thì đừng cho nàng ấy ở lại nữa, cứ đuổi về đi.”

Ninh Ôn vừa vặn có lý do khước từ khương Quỳnh: “Tam tiểu thư, cô xem, chẳng phải tại hạ không chịu, mà nương nương cũng đã lên tiếng rồi.”

Khương Quỳnh hừ một tiếng: “Ninh đại phu, rõ ràng huynh nói ta rất có tư chất, đáng tiếc lại là một cô gái!”

Ninh Ôn nói: “Đúng vậy, cô không nghe ta nói là ‘đáng tiếc’ à? Con gái, cứ ở nhà chờ lập gia đình là được rồi, cô cứ đến chỗ này của ta, nếu bị người khác biết ta sẽ không tiện ăn nói. Lúc này có mặt nương nương, cô đàng hoàng một chút đi, đừng uy hiếp ta nữa, cứ nói ta chiếm tiện nghi của cô.”

Nha đầu chết tiệt này!

Khương Huệ biết tính tình Khương Quỳnh, tuy rằng cảm thấy nàng như vậy rất thẳng thắn, nhưng nếu Hồ thị biết Khương Quỳnh trốn đến hiệu thuốc của nàng, có lẽ sẽ trách lây sang nàng mất, vì thế Khương Huệ nói: “Muội mau về nhà đi, bằng không tỷ sẽ nói với nhị thẩm đấy.”

Khương Quỳnh không có cách nào khác, đành lấy mấy quyển sách đi về.

Khương Huệ ở phía sau hỏi: “Đại ca và đại tẩu của tỷ thế nào?”

“Haizz, tốt đến mức muội không nhìn nổi luôn, hận không thể mỗi ngày đều dính lấy nhau.” Nói xong, nàng chạy đi như một làn khói.

Khương Huệ cười rộ lên.

Ninh Ôn nhìn một cái nàng: “Sao hôm nay nương nương lại rảnh rỗi đến hiệu thuốc, không phải là đến lấy tiền chứ? Chỗ tiền này ta cầm còn chưa nóng tay đâu.”

Khương Huệ cười khúc khích: “Tiền huynh cứ giữ đi, huynh giữ ta rất yên tâm, hôm nay đến đây là nhờ huynh xem mạch.”

Nàng ngồi xuống vươn tay ra.

Ninh Ôn quan sát nàng một cái: “Không giống như có bệnh gì mà,” Hắn nói xong, đôi mắt lại lóe sáng lên, đưa tay đặt lên cổ tay nàng, một lúc sau, liền cười tươi nói, “Thảo nào… Chúc mừng nương nương, ngài có tin vui!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK