Beta: Riêng
Khương Huệ nghe thế, thầm cười trong lòng, quay đầu sang quan sát hắn tỉ mỉ.
Kỳ thực hắn cũng chỉ là một công tử trẻ tuổi! Đối với phụ nữ, vẫn còn nhẹ dạ lắm.
Nàng mỉm cười: “Cảm ơn điện hạ, có điều điện hạ lộ mặt thế này không sợ sao? Lần trước ở trong cung, phu quân ta thiếu chút nữa bị trúng tên độc, nghe nói Binh Mã Ti đã phái binh lính khám xét từng nhà để tìm người Ngụy, nhưng không bắt được bất kì ai cả.”
Dương Thác tỏ ra đắc ý: “Từ trước đến nay bọn ta hành tung bí hiểm, nào có dễ dàng bị tìm ra như vậy.”
“À, xem ra bình thường điện hạ sẽ dịch dung nhỉ? Bằng không nước da của chúng trắng thế này rất khó ẩn náu được, nhất là đàn ông.”
Dương Thác cười một cái, cũng không phủ nhận, lại lấy trong tay áo ra một viên thuốc, nói với nàng: “Nửa tháng sau lại uống nó, không được dùng hết trong một lần.”
Nàng nhận lấy, lên tiếng cảm ơn, suy xét một chút rồi nói: “Con đường phục quốc của Ngụy quốc khá gian nan, e rằng chỉ với sức lực của mấy người điện hạ thôi thì khó có thể thành công…”
Hắn ngắt lời nàng: “Những chuyện này cô không cần phải quan tâm tới, cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được!”
Nhắc tới chuyện này, hắn lại giữ kín như bưng.
Khương Huệ cũng không hỏi nữa, thi lễ với hắn rồi xoay người rời đi.
Trở lại vương phủ, nàng uống một viên thuốc giải vào. Tùy tùng trong phủ đã sớm báo lại chuyện này với Mục Nhung.
Nghe tin nàng bình an, Mục Nhung mới thở phào nhẹ nhõm, lại lật hộ tịch Hoàng Sách trong tay ra xem.
Cứ mỗi năm năm Việt quốc lại điều tra nhân khẩu một lần, ghi rõ vào Hoàng Sách, những người dân di cư hoặc nhập cư đều được ghi vào đấy, tuy rằng trước kia Mục Nhung chưa từng tiếp xúc qua, nhưng cũng biết muốn làm giả hộ tịch là một chuyện không quá khó.
Bởi vì thiên tai, năm nào cũng có dân chạy nạn rời khỏi nguyên quán, đến sinh sống rải rác xung quanh Việt Quốc, lại có thương nhân nhập kinh định cư, trên thực tế, không biết có bao nhiêu người đến Việt Quốc mà chưa được ghi nhận vào Hoàng Sách, thậm chí còn có người cố ý giấu diếm nhân khẩu trong nhà, để giảm bớt tiền thuế.
Có điều nếu Ngụy Quốc dư nghiệt muốn ẩn núp trong kinh, để phòng ngừa phiền toái thì ngược lại bọn họ cần có một hộ tịch.
Có thân phận rõ ràng minh bạch, như vậy thì khi quan binh đến soát nhà, bọn họ sẽ có thể giả dạng làm dân thường.
Mục Nhung xem qua hết từng nhà một, không bao lâu cũng có chút cháng váng hoa mắt, nên ném Hoàng Sách tới trước mặt Hà Viễn: “Ngươi tra thật kỹ cho bản vương, ngoại trừ những hộ trong nhà có quan viên, thì trong khoảng thời gian từ một đến năm năm đều phải tra rõ hết.”
Đối với quan viên, hầu như bối cảnh đều đã được tra xét rất nghiêm ngặt, người Ngụy không thể có bản lĩnh lớn như vậy.
Khóe miệng của Hà Viễn giật giật một cái, bao nhiêu đây thì xem đến bao giờ!!!
Nhưng chủ tử đã hạ lệnh, hắn nào dám không làm, đành phải nhận lấy lật ra xem, lại hiếu kỳ hỏi: “Thuộc hạ có một chuyện không hiểu, tại sao phải tra trong khoảng thời gian từ một đến năm năm vậy ạ?”
“Bởi vì năm năm trước những người đó còn đang làm loạn ở Sơn Tây, sau này mới án binh bất động, còn một năm thì quá ngắn ngủi, bọn họ mới đến cũng phải có thời gian để thích ứng.” Mục Nhung suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Có thể bọn họ còn lấy việc kinh doanh để ngụy trang nữa.”
Bằng không cả nhà đều ăn không ngồi rồi, cũng sẽ khiến người ngoài hoài nghi.
“Nhớ chú ý xem cả số tài sản trong nhà.” Hắn căn dặn.
Thẳng đến chạng vạng bọn họ mới trở về. Mục Nhung vừa về đến vương phủ đã đi xem Khương Huệ.
“Sao rồi?” Hắn hỏi, ánh mắt nhìn kỹ từ đầu đến chân nàng một lượt.
Khương Huệ đang nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân: “Không sao cả, chỉ là đúng như điện hạ phán đoán, bọn họ đã bảo thiếp hạ độc hoàng thượng và điện hạ.”
Mục Nhung nhướng mày hỏi: “Không có nhắc tới đại hoàng huynh sao?”
“Không có.” Khương Huệ nói, “Thiếp cũng cảm thấy kỳ quái.”
Hắn thấy nàng dường như có hơi mệt, liền ngồi bên cạnh nàng hỏi: “Độc trong người lại phát tác sao?”
“Thiếp không biết nữa, sau khi uống thuốc vào thì có hơi mệt.” Nàng nở nụ cười lười biếng, “Người nọ tên Dương Thác, tự xưng là thân vương, đưa thiếp hai viên thuốc giải, chắc có thể sẽ cầm cự được một tháng.”
“Hoàng gia Ngụy Quốc họ Dương.” Hắn khẽ vuốt ve tóc nàng, “Có nhìn thấy ngoại tổ phụ nàng không?”
“Có.” Nàng lắc đầu, “Nhưng không gặp còn hơn, đến đứa cháu gái như thiếp bị hạ độc mà ông cũng không giúp được.” Nàng có chút trào phúng, “Cái gì mà phục quốc chứ, thiếp thấy bọn họ đang mơ mộng viễn vông thì có, chỉ sợ bị người ta lợi dụng cũng không hay, thật buồn cười.”
Nghĩ đến Dương Thác đó, e là hắn ta cũng đã ngu ngơ sống trong giấc mộng phục quốc này từ nhỏ.
Thật đáng thương. Còn hứa sẽ thăng quan tiến chức cho Khương gia của nàng nữa.
“Ta thấy bọn họ căn bản chẳng có chút uy hiếp nào với Việt Quốc cả.” Nàng đưa ra kết luận, “Đúng rồi, hình như bọn họ đã nhập kinh vào ba năm trước.”
“Hả?” Mục nhung cười rộ lên, “Bản vương đang tra Hoàng Sách, có giới hạn số năm thế này sẽ dễ tìm hơn đấy.”
Nàng gật đầu, chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào cả.
Mục Nhung thấy nàng yên lặng dựa vào lòng mình, không hề nhúc nhích thì biết là nàng đã ngủ, rũ mắt nhìn, gương mặt nàng gầy đi, dường như còn không lớn bằng bàn tay hắn, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng, cầm tấm chăn mỏng bên cạnh lên.
Kim Quế định đi qua nhưng bị hắn khoát khoát tay.
Dường như Khương Huệ bị kinh động đến, lông mi rung động hai cái, khẽ cựa người. Hắn đắp chăn lên cho nàng, thì nàng lại không cử động nữa.
Sau đó Mục Nhung cũng tựa lưng lên tháp, nhớ tới ngày xưa khi mới gặp nàng, nàng chỉ vì một giấc mộng mà dám trốn đến chính đường hành phủ, về sau Hà phu nhân và Kim Hà muốn hãm hại nàng, cũng không biết vì sao tuổi còn nhỏ mà lại gặp nhiều phiền toái như vậy.
Nếu không gặp được hắn, không biết nàng sẽ như thế nào. Vậy mà còn không biết nịnh bợ hắn.
Có điều thật như nàng nói, hoàng thất có nhiều chuyện phức tạp, nếu hôm nay nàng không phải là vương phi, chắc hẳn người Ngụy Quốc cũng sẽ chẳng đến tìm nàng.
Chuyện này thì hắn đã thật sự làm liên lụy tới nàng. Hắn nhắm mắt lại, bất tri bất giác cũng chìm vào giấc ngủ. Hai người nằm trên tháp, coi đó là giường.
Mãi đến khi trời tối, Khương Huệ mới mở mắt ra, trong mơ màng chỉ thấy trong phòng đã thắp nến, nàng nhìn lên, Mục Nhung cũng đang ngủ, mắt khép chặt, vô cùng an tĩnh, không vui cũng chẳng sầu. Gương mặt tuấn tú khiến người ta chỉ muốn nhìn mãi.
Nàng cười rộ lên, không ngờ đang nói chuyện thì mình lại thiếp đi, hẳn là do tác dụng của thuốc giải. Nàng ngáp một cái, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Nhưng eo lại bị siết một cái, bên tai nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của hắn: “Đè tới nổi chân bản vương tê rần cả lên còn muốn chạy trốn à?”
Khương Huệ kinh ngạc: “Chân chàng bị tê rồi à?”
“Ừ.” Hắn khẽ nhúc nhích, chân mày cau lại. Bình sinh vẫn chưa bị người khác nằm ngủ trên người, cảm giác này thật không dễ chịu.
Khương Huệ vội nói: “Thiếp xoa cho chàng nhé.” Nàng đưa tay phải xuống xoa bóp.
Thiếu chút nữa Mục Nhung đã nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy chỗ bị nàng bóp vừa đau vừa chua xót, khó chịu không nói nên lời, hắn nhanh như chớp nắm lấy tay nàng, mặt trầm xuống, nói: “Đừng bóp lung tung, đỡ bản vương ngồi dậy đi.”
Khương Huệ nói: “Sao vậy, đã bị tê thì phải xoa bóp mới hết chứ.” Nàng lại dùng tay kia bóp chân hắn một chút.
Cảm giác này…
Mục Nhung giận đến nghiến răng: “Nàng cố ý?”
Nàng nhảy từ trên tháp xuống, nghiêm túc nói: “Không bóp thì thôi, nhưng vẫn phải đi bộ một chút mới hết.”
Mục Nhung thầm nghĩ, nàng chờ đó, sau này nhất định sẽ có lúc nàng bị tê!
Hắn đứng lên, hai chân lại bị tê dại một trận, thiếu chút nữa không thể bước đi nổi.
Nhìn thấy hai nha hoàn ở phía trước, hắn lại quát lên: “Ra ngoài hết đi!”
Kim Quế Ngân Quế bị dọa giật mình, nhưng bình thường động một chút là hắn lại như vậy, nên hai nàng đã quen, liền chạy như thỏ ra ngoài.
Khương Huệ đỡ hắn đi vài vòng trong phòng, thân thể cao to của hắn dựa cả vào nàng, một tay vòng qua đặt trên vai nàng, nên Khương Huệ nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, gắt giọng bảo: “Chàng nặng quá, thiếp không đỡ nổi nữa.”
Mục Nhung nói: “Không đỡ nổi cũng phải đỡ, ai gây ra?”
“Thiếp không cố ý mà, lại nói, thiếp ngủ rồi, điện hạ cũng có thể đặt thiếp xuống mà.”
Mục Nhung nói: “Nàng nặng y như heo, bản vương đẩy không ra.”
Khóe miệng Khương Huệ giật giật một cái. Chỉ cảm thấy vai mình càng ngày càng nặng, thoáng cái đã mềm nhũn ra, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Mục Nhung cười ha ha. Cứ như một đứa bé đang đùa dai.
Khương Huệ thấy hắn như vậy, mới biết đã hết tê từ lâu, bĩu môi nói: “Thì ra là đang đùa thiếp.”
Nàng lại thật sự mệt muốn chết, lập tức ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Mục Nhung nhếch mày: “Cái này gọi là có thù tất báo.”
Đúng là người tính toán chi li, Khương Huệ nói: “Có ăn tối hay không? Thiếp đói bụng quá.”
“Gọi người dọn lên đi.” Mục Nhung ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hai người ngồi song song. Đến khi cơm nước được dọn lên, hắn cũng không ngồi sang chỗ đối diện nữa. Khương Huệ cảm thấy hơi không quen. Nhưng hắn đã bắt đầu dùng bữa. Quay sang nhìn một cái, hắn còn ăn rất vui vẻ.
Nàng khẽ mỉm cười.
Sau đó, Mục Nhung lại đi xem Hoàng Sách, tra những hộ đã vào kinh thành ba năm trước, có đến ba mươi chín hộ, hắn xem từng hộ một, cảm thấy có ba bốn hộ rất khả nghi, nên lệnh cho Hà Viễn: “Ngươi phái người âm thầm theo dõi những hộ này cho ta.”
Hà Viễn đáp: “Dạ, có điều điện hạ, nếu phát hiện được thì, thì có nên…”
“Đừng động thủ, chờ sau khi A Huệ giải độc xong lại tính tiếp.” Hắn suy nghĩ một chút rồi lại hỏi, “Ngươi có nhớ chuyện bốn năm trước đại ca ta đến phủ Đại Danh không?”
Hà Viễn gật đầu: “Tất nhiên nhớ ạ, khi đó hoàng thượng đã bảo thái tử điện đi theo Chu đại nhân để học hỏi.”
“Đúng vậy, lúc ấy đã xảy ra chuyện, phụ hoàng vốn định phái binh mã đến phủ Đại Danh, thế nhưng dường như mọi chuyện đã được giải quyết, cụ thể là chuyện gì, bản vương cũng không rõ lắm.” Mục Nhung mơ hồ nhớ lại, hình như bọn họ gặp phải giặc cướp trên đường.
Nhưng sau khi đại ca trở về lại tỏ ra rất hời hợt, không chịu nói rõ.
Hà Viễn đầu óc mơ hồ, không biết tại sao Mục Nhung lại nhắc đến chuyện này.
Ngón tay Mục Nhung gõ lên mặt bàn vài cái, một ý niệm dần dần xuất hiện trong đầu, vẻ mặt hắn càng phức tạp hơn.
“Ngươi đi xuống trước đi.” Nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì.
Qua tết Đoan ngọ, trời dần dần nóng lên, muỗi cũng bắt đầu nhiều hơn.
Cửa sổ vừa được thay bức màn xanh nhạt có tẩm thuốc đuổi muỗi, thoạt nhìn cực kỳ lịch sự tao nhã, đẹp hơn bức màn màu đỏ trước kia rất nhiều, Vệ Linh Lan nửa nằm trên giường, cầm một quyển sách, miễn cưỡng lật vài tờ, nhưng chẳng có tâm tư đọc, tay nàng còn chưa khỏi hẳn, mẫu thân không cho nàng xuống giường.
Nha hoàn Tố Anh đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, thấy Tố Hoa cũng ở đây thì nhỏ giọng bảo nàng ta ra ngoài, mới đến bên giường nói với Vệ Linh Lan: “Tiểu thư, thái tử điện hạ sai người đưa tới.”
Nàng lấy một cái hộp nhỏ ra, bên trong có rất nhiều hạt châu nhỏ đủ màu sắc.
“Điện hạ nói là sợ tiểu thư nhàn rỗi sẽ buồn bực, nên tặng cho tiểu thư chơi đấy ạ.”
Vệ Linh Lan liếc mắt nhìn, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng. Mấy ngày trước hắn cũng lén tặng đồ tới, nhưng nàng nhất quyết trả lại. Lần này lại tặng tới thứ quý giá hơn, hạt châu này tuy nhỏ, nhưng lại là bảo thạch thật.
Tố Anh cười nói: “Thái tử điện hạ còn rất thành tâm nữa.”
Ngay cả nàng cũng bị thu mua?
Vệ Linh Lan nhíu mày.
Những thứ đàn ông không có được, thì họ sẽ mãi cố chấp với nó, sao nàng không biết chứ? Tuy rằng thái tử kém cỏi hơn Mục Nhung rất nhiều, nhưng về phương diện này hai huynh đệ họ vẫn rất giống nhau, càng quyến rũ họ, càng quấn quít lấy bọn họ thì bọn họ càng coi thường, cho nên mặc dù nàng rất thích Mục Nhung, nhưng chưa từng công khai lấy lòng hắn. Vẫn luôn duy trì một khoảng cách, hy vọng một ngày hắn sẽ phát hiện ra sự tốt đẹp của nàng.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng lại bị Khương Huệ đoạt mất, nàng nhất thời không khống chế được, cũng chỉ làm hắn phiền chán.
Bây giờ thái tử cũng vậy, hắn nói thích nàng, chẳng phải là vì muốn có được thân thể của nàng sao? Ngay cả vị trí chính thất cũng không thể cho nàng.
Nàng khẽ thở ra một hơi.
Tố Anh thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình không tốt, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ phải trả lại nữa sao ạ?”
“Giữ lại đi.” Nàng nhàn nhạt nói.
Tố Anh nghe vậy mới cười nói: “Chắc điện hạ sẽ rất vui vẻ đây.”
Vệ Linh Lan liếc nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh băng: “Ngươi cẩn thận một chút, chớ để cho người ngoài biết.”
Tố Anh tái mặt, co vai rụt cổ nói: “Điện hạ đã thu mua người gác cổng và gã sai vặt đưa đồ tới rồi ạ, người ngoài không thể biết được đâu. Nô tỳ cũng vì muốn tốt cho tiểu thư thôi, hiện tại tay của tiểu thư đã… mọi người đều biết nó không còn linh hoạt nữa. Họ còn nói chẳng biết tiểu thư ở trong cung bị thương thế nào, suy diễn đủ thứ cả.”
Vệ Linh Lan cười lạnh, những người đó ngày thường luôn đố kị với nàng, hiện tại nàng còn được phong làm huyện chủ, trong lòng bọn họ càng không được vui, đương nhiên sẽ bịa ra mấy lời đồn nhảm.
Nhưng Vệ Linh Lan nàng còn phải sợ những chuyện đó sao?
Hôm nay nàng vẫn rất do dự chuyện có nên chấp nhận thái tử không. Nếu chấp nhận, trong lòng nàng sẽ băn khoăn, tuy rằng chắc hẳn thái tử phi không đấu lại nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ ngồi lên vị trí chính thất kia, nhưng rốt cuộc ban đầu nàng cũng chỉ có thể làm thiếp. Còn nếu không chấp nhận, nàng lại không thể trơ mắt ra nhìn Khương Huệ tương lai trở thành hoàng hậu được.
Khương Huệ lại là một người ngoan độc, nàng ta nhất định sẽ đối phó với Vệ gia!
Nàng càng nghĩ càng thấy oán hận, nếu thời gian có thể quay lại, nàng nhất định sẽ trừ khử Khương Huệ ngay từ đầu!
Tố Anh không biết chủ tử đang nghĩ gì, chỉ nhìn ánh mắt nàng rất hung ác tàn độc, nên lui về sau một bước.
Một lúc lâu Vệ Linh Lan mới lấy lại tinh thần, cầm một hạt châu lên nhìn ngắm.
Mấy ngày sau, trong lúc dùng cơm, Khương Huệ bỗng nói với Mục Nhung: “Thiếp muốn mời người nhà đến đây chơi, từ lúc gả cho điện hạ đến nay, ngoại trừ Bảo nhi ra thì bọn họ chưa tới đây lần nào cả, còn cả Hạ gia và Thẩm tiểu thư nữa, thiếp cũng muốn mời họ đến chơi, lần trước thiếp đã đến Thẩm gia làm khách, cũng nên có qua có lại nhỉ.”
Mục Nhung cảm thấy khó hiểu: “Vậy nàng mời đi, chuyện này cũng phải nói với bản vương à?”
Khương Huệ nói: “Chẳng phải điện hạ thích yên tĩnh sao.”
Trong ấn tượng của nàng, ngoại trừ những yến tiệc cần thiết ra thì hắn không thích mời ai đến nhà cả. Bây giờ hắn lại chiều theo ý mình nên Khương Huệ có phần vui vẻ.
Mục Nhưng nói: “Lâu lâu mời một lần cũng không sao, bản vương là người vô lý như vậy sao? Sai đầu bếp chuẩn bị nhiều món ngon một chút, lại mời người đến phủ hát hí khúc cũng không hề gì.”
Thoạt nhìn thật thông tình đạt lý nha, Khương Huệ lập tức cười nói tạ ơn.
Đợi đến ngày nghỉ hưu mộc, nàng liền cho người gửi thiếp mời.
Khương lão gia rất cao hứng: “Ta còn chưa từng đến vương phủ lần nào đấy, hôm nay có thể mở mang tầm mắt rồi.”
Lão phu nhân vội vàng tìm bộ y phục đẹp nhất ra mặc: “Mấy đứa cũng đi sửa soạn cho tốt đi, đừng để mất cấp bậc lễ nghĩa, đó là vương phủ, là chỗ ở của hoàng tử đấy.”
Hồ thị cười nói: “Mẫu thân, hiện tại đó đã là chỗ ở của cháu gái và cháu rể của ngài!”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lão phu nhân cười đến cười không khép miệng được.
Lương thị cũng đi thay y phục cho Bảo nhi, rồi nói với Khương Tế Đạt: “Thiếp vẫn luôn lo lắng cho A Huệ, sợ con rể là long tử long tôn sẽ không đối xử tốt với nó, bây giờ vừa vặn đi xem một chút.”
Khương Tế Đạt thở dài: “Thật không dám nhìn hắn, mặc dù ta thấy con rể cũngrất tốt.”
“Dù sao cũng đã thành thân rồi, những lời này không thể để cho người ngoài nghe được.” Lương thị căn dặn.
Bảo nhi nói: “Đúng vậy, cha, nếu như bị tỷ phu nghe thấy, tỷ phu sẽ đánh người đó!”
Khương Tế Đạt giật mình.
“Tỷ phu hung dữ lắm đấy.” Bảo nhi thường thấy Mục Nhung nghiêm mặt, lại ít cười, nếu có hạ nhân phạm lỗi sẽ phạt đòn, còn đuổi người đó đi nữa, nàng rất sợ Mục Nhung, chỉ khi nào tâm tình của hắn tốt thì nàng mới dám nói vài câu với hắn thôi.
Khương Tế Đạt vội hỏi: “Vậy rốt cuộc tỷ phu con có đối xử tốt với A Huệ không?”
“Có lúc tốt, có lúc lại không tốt.” Bảo nhi nói, “Con cũng không biết nữa.”
Khương Từ ở bên ngoài nghe thấy, ho nhẹ một tiếng, nói: “Con nít thì biết cái gì, A Huệ tốt như vậy, ai lại không thích? Mục Nhung chắc chắn sẽ đối xử tốt với muội ấy mà.”
Lương thị nói: “Đến đó thì biết thôi.”
Mọi người vừa ra cửa, đã thấy hạ nhân của Hạ gia đến chuyển lời, chính là tâm phúc của Hạ phu nhân – Trương ma ma: “Ôi chao, thật đúng lúc, khi thiệp mời của vương phi gửi tới thì thiếu phu nhân đang xem mạch, đại phu nói thiếu phu nhân đã mang thai rồi, phu nhân rất cao hứng, vội sai lão nô đến báo tin vui cho mọi người đấy ạ.”
Hồ thị mở to hai mắt: “Có thai? Ôi chao, vậy ta phải sang đó nhìn một cái mới được.”
Khương Du là đứa con mà bà yêu thương nhất.
Mọi người trong nhà cũng rất vui mừng.
Trương ma ma lại nói: “Cho nên thiếu phu nhân cũng không tiện đến vương phủ.”
“Không sao, A Du và A Huệ rất thân nhau, một lát nữa nói với bọn họ một tiếng là được.” Hồ thị lại nói với lão phu nhân, “Mẫu thân, con cũng không đi đâu, con muốn đi thăm A Du, con bé lần đầu mang thai, chắc hẳn sẽ có nhiều chuyện không biết.”
“Đi đi.” Lão phu nhân mỉm cười.
Hồ thị lại căn dặn hai đứa con: “Các con đến vương phủ chơi với nương nương đi, lần sau hãy đi thăm tỷ tỷ.” Bà hy vọng hai đứa con sẽ có quan hệ tốt với Khương Huệ.
Hai người họ mỉm cười gật đầu.
Sau đó, Hồ thị cùng Trương ma ma đến Hạ phủ, còn những người khác tiến về phía Hành Dương vương phủ.
Khương Huệ đã sớm phái người ra cửa nghênh đón bọn họ, khi nghe tin Khương Du có thai, cũng vô cùng vui mừng: “Lần trước gặp nhau bọn con còn nhắc đến chuyện này đấy, không ngờ đã có ngay, thật khéo, hôm nào đó con sẽ đến Hạ gia thăm tỷ ấy một chút.”
“Đúng vậy, ba tháng đầu không tiện ra ngoài, bằng không hôm nay cũng đã đến đây chơi rồi.” Lão phu nhân cười nói, “Nó luôn thích con mà.”
“Con biết.” Khương huệ mỉm cười, mời lão phu nhân ngồi xuống, “Nên mời mọi người đến chơi từ sớm mới phải.”
“Haizz, các con cũng mới dọn đến đây nên nhất định rất bận rộn.” Lão phu nhân nhìn xung quanh, thấy trong vườn rất trống trải, chỉ có một vài chậu hoa, lại khó hiểu hỏi, “Còn chưa bày trí xong à?”
Khương Huệ trả lời: “Bởi vì bọn con còn chưa biết có đi Hành Dương không nên không vội ạ.”
Lão phu nhân bừng hiểu ra. Mục Nhung là Hành Dương vương nên có thể sẽ trở về đó, nghĩ vậy, bà lại có chút thương cảm: “Phải đi xa như thế!”
Đang nói chuyện thì Mục Nhung đi tới.
Mọi người vội vàng đứng lên hành lễ.
“Đều là người một nhà, không cần như vậy.” Mục Nhung nói với bọn họ, “Hôm nay có mời gánh hát tử đến phủ, mọi người cứ thoải mái đi.”
Dáng vẻ tươi cười của hắn trông ấm áp như ánh mặt trời, khiến ai thấy cũng yêu thích.
Khương Tế Đạt nói nhỏ với Lương thị: “Điện hạ đích thân ra mặt, có thể thấy được hắn rất coi trọng Khương Huệ.”
“Là vợ chồng, tất nhiên phải như vậy rồi.” Lương thị cười, “Chàng đừng coi thường A Huệ, nó rất thông minh, lẽ nào chàng không biết sao?”
“Đúng vậy.” Khương Tế Đạt mỉm cười nhìn Lương thị. Nhất định con gái rất có bản lĩnh, nên tướng công mới hết lòng yêu thương nó, không so đo tính toán điều gì.
Khương Huệ sai hạ nhân mang bánh ngọt và trái cây đến.
Lúc này đang trong mùa nên trái cây rất nhiều, quả anh đào, quả mận, quả lê, dưa hấu, dưa lê, thậm chí ngay cả quả vải cũng có, tất cả đều đã được nha hoàn cắt gọt rất tỉ mỉ, đặt ở trong mâm, nhìn rất hấp dẫn, chưa nói mấy món bánh ngọt cũng trông rất đẹp mắt.
Lão phu nhân kinh ngạc nói: “Những quả này đều từ chỗ xa vận chuyển đến hả, chắc phải tốn nhiều băng lắm đây!”
“Là phụ hoàng ban cho đấy ạ.” Khương Huệ cười nói, “Chứ bọn con mua không nổi đâu.”
Lão phu nhân chậc lưỡi hai tiếng, tuy vườn hoa không được đẹp lắm, nhưng có thể thấy được việc ăn uống hoàn toàn khác biệt.
Đới thị ngồi ở bên cạnh, nhìn thẳng lên mặt Khương Huệ, vậy mà ngày xưa bà chẳng nhìn ra được Khương nhị tiểu thư lại có thể làm vương phi đấy, thấy cha mẹ nàng ta thế kia, nên bà nghĩ Như Lan cũng không kém nàng ta là bao, nếu sau này Như Hổ thi đậu cử nhân thì bọn họ cũng giống nhau thôi.
Nhưng bây giờ, Khương Huệ đã bay tít lên cao rồi!
Bà nói với Hồ Như Lan: “Con cũng đừng tự ti nữa, con cứ nhìn A Huệ tỷ tỷ thì biết.”
Hồ Như Lan cau mày: “Mẫu thân nói bậy bạ gì vậy.” Dung mạo của nàng có thể sánh được với Khương Huệ sao?
Bọn họ đang trò chuyện thì Thẩm Ký Nhu cũng tới.
Nghe thấy tên nàng, Khương Từ bỗng giật mình trong lòng, vô thức nhìn về phía nàng.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy hồng sen thêu hoa lê, tóc chải kiểu song nha kế, không mang bất cứ món trang sức nào, chỉ quấn một chuỗi trân châu màu xanh trên búi tóc, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, chỉ là khuôn mặt nàng hơi gầy, trông càng mảnh mai hơn.
Khương Từ nhớ đến những lời hôm đó nàng nói với mình, hiện tại không thể tin được cô gái này đã từng nói ra những lời kia. (Tỏ tình với anh đấy)
Một cô gái xinh đẹp lại có gia thế như vậy, vốn nên ở trong nhà chờ những người ưu tú đến cầu hôn. Nhưng nàng lại thích mình.
Ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Ký Nhu dời mắt đi trước, sau đó mỉm cười với Khương Huệ: “Vương phi, không ngờ ngài sẽ mời ta đến chơi đấy, làm ta thật vui vẻ!” Nàng lấy một con mèo nhỏ được khắc bằng ngọc trong tay áo ra, “Lần trước ngài tặng cho ta nhiều ngọc thạch như vậy, nên lúc rảnh rỗi ta đã khắc cái này, không biết nương nương có thích không?”
Con mèo nhỏ màu vàng mập mạp, trông vô cùng xinh xắn, Khương Huệ cười nói: “Đáng yêu quá, ta thích lắm.”
Khương Quỳnh, Hồ Như Lan, Bảo nhi đều đi đến vây xem.
Nàng nhanh chóng bị mọi người che khuất. Đến khi mọi người tản ra, nàng lại dịu dàng đứng ở trong đình, nhưng lại không hề nhìn sang Khương Từ lần nào cả.
Nếu hắn không thích thì nàng cũng không miễn cưỡng, nếu như không kìm lòng được lại nhìn hắn nữa, sẽ chỉ khiến hắn phiền chán mà thôi.
Cần gì phải như vậy.
Hơn nữa dù hắn không thích nàng, nàng vẫn hy vọng hắn sống thật tốt, không cần vì những lời nói khi đó của nàng mà phiền não.