Beta: Hoa Tuyết + Riêng
Sau khi rời khỏi Trương gia, nàng không quay về vương phủ ngay, mà trực tiếp đến nhà mẹ đẻ.
Lão phu nhân không ngờ nàng sẽ đến, ngạc nhiên nói: “Còn tưởng rằng con đến Trương gia chứ, sao lại sang đây?”
“Đã tới Trương gia rồi ạ, Trương phu nhân còn nhiệt tình tiếp đãi.” Khương Huệ cười cười, “Tại con thấy ít khi mới ra ngoài một chuyến, nên thuận tiện về thăm mọi người luôn.”
“Nhanh đi mời đại lão gia và phu nhân đến đây.” Lão phu nhân vội vàng phân phó hạ nhân.
Khương Huệ cười nói: “Không cần, tổ mẫu, một chút nữa con sẽ sang đó.”
Lão phu nhân không miễn cưỡng nữa.
Nàng ngồi trò chuyện với tổ phụ và tổ mẫu vài câu, rồi đi sang viện của Khương Tế Đạt, Lương thị. Hai người họ đã nghe hạ nhân báo lại từ trước, đang định đến đó thì gặp Khương Huệ ở cửa.
“A Huệ.” Lương thị mỉm cười cầm tay nàng, “Trễ như vậy, sao còn về đây?” Vừa dẫn nàng vào nhà vừa hỏi, “Hôm nay Trương gia có náo nhiệt không?”
“Ta ở một mình trong một phòng, Trương phu nhân rất chu đáo, có điều con nghe hạ nhân nói là rất náo nhiệt, bày đến sáu mươi bàn tiệc đấy.” Khương Huệ nói thẳng vào chuyện chính, “Cha, mẹ, ca ca muốn thành thân với Thẩm tiểu thư, sao cha mẹ không nói cho con biết một tiếng?”
Hai người đều sửng sốt, rồi liếc mắt nhìn nhau, Khương Tế Đạt cười khổ nói: “Cũng không phải cố ý gạt con, có điều con biết thì có thể làm gì chứ?”
“Đúng vậy, A Huệ, tổ phụ con không đồng ý, cha mẹ cũng không muốn con phải phiền lòng.” Lương thị thở dài, bà rất lo cho Khương Từ, “Chỉ là A Từ rất buồn bã, nó luôn hiểu chuyện, không làm chúng ta lo lắng, bây giờ muốn thành thân với người con gái mình thích, chúng ta lại không thể giúp hắn toại nguyện.”
Nghe ra, Lương thị cũng không có ý phản đối. Khương Huệ lại hỏi: “Cha cũng không phản đối sao?”
“Thẩm tiểu thư đó thật đáng thương, A Từ lại muốn cưới nàng, chỉ cần nó vui vẻ, ta đây làm cha cũng vui vẻ, hơn nữa, Thẩm gia cao hơn nhà ta rất nhiều, ta còn sợ A Từ không xứng với họ đấy.”
Khương Tế Đạt càng hiền lành hơn.
Ông thở dài: “Ai ngờ tổ phụ con lại không đồng ý, còn thiếu chút nữa đã đánh A Từ, nói trên đời này nhiều con gái như vậy, sao lại muốn thành thân với Thẩm tiểu thư đó, như vậy sẽ làm mất mặt Khương gia chúng ta, người khác sẽ nói chúng ta trèo cao.”
Khương Huệ cười một tiếng: “Tổ phụ nói thế là không đúng rồi, nếu thật như vậy, trước đây con cũng không nên gả cho tam điện hạ làm vương phi sao. Cái gì mà trèo cao với không trèo cao chứ, chỉ cần hai nhà nguyện ý, người ngoài có thể nói gì?” Nàng cau mày, “Con chỉ hiếu kỳ, sao ca ca lại muốn cưới Thẩm tiểu thư vậy?”
Chuyện này trước đây lại không thấy chút manh mối hay dấu hiệu nào cả. Hơn nữa, Khương Từ cứu Thẩm Ký Nhu đã là chuyện của mấy tháng trước, ngày ấy ở vương phủ, cũng không biết hai người họ đã nói chuyện gì.
Đang nói chuyện thì Khương Từ và Bảo nhi đến.
Bảo nhi nhào vào lòng Khương Huệ nói: “Tỷ tỷ, mấy ngày nữa muội có thể tới vương phủ chơi không?”
Lương thị nghiêm mặt la: “Bảo nhi!” Xem vương phủ là chỗ nào chứ, đứa bé này, muốn đi thì đi sao.
Bảo nhi bẹp miệng một cái: “Mẹ, con nhớ tỷ tỷ.”
“Con muốn trốn học thì có.” Lương thị nói, “Dạo này nữ phu tử dạy, con cũng không chịu học đàng hoàng, suốt ngày chỉ lo chơi.” Bà nói với Khương Huệ, “Đều do được chiều chuộng mà ra, nhị thẩm con suốt ngày nói A Quỳnh, mẹ thấy Bảo nhi còn không bằng A Quỳnh nữa.”
Khương Huệ khó hiểu, đưa tay xoa xoa mặt Bảo nhi: “Chẳng phải muội giỏi toán học lắm sao, có lần tổ mẫu còn thưởng cho muội nữa mà.”
Bảo nhi chớp chớp mắt: “Bây giờ tỷ tỷ không thiếu tiền nha, nên muội không cần nữa.”
Khương Huệ cười rộ lên.
Khương Từ cũng không nhịn được cười: “Bảo nhi, học cái này không phải là để kiếm tiền, học là để tìm được một người chồng tốt đó.”
Bảo nhi lắc đầu: “Muội không lấy chồng, muội thế này tốt vô cùng!”
Với nàng, thành thân là một chuyện không hề tốt đẹp gì, Khương Du thành thân nên phải rời khỏi nhà, Khương Huệ cũng vậy, nàng không thích chút nào.
Đứa bé còn nhỏ đều ngây thơ như thế, thấy nàng tỏ ra nghiêm túc, tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Khương Huệ nói với Khương Từ: “Ca ca, chúng ta ra ngoài trò chuyện một chút đi?”
Khương Từ thấy ánh mắt của nàng phức tạp, liền nói được.
Hai người đi ra ngoài vườn, gió đêm nhè nhẹ, mang theo sự mát lạnh, Khương Huệ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy áng mây đã che khuất nửa vầng trăng, chỉ còn lại nửa vầng trăng cong cong, trời càng tối, những toà núi giả phía sau những tán cây càng đáng sợ hơn.
“Khi còn bé muội rất sợ bóng tối, nhất là khi ở huyện Hộ, mọi người đi ngủ rất sớm, tối đến chỉ nghe tiếng chó sủa.” Giọng nói của Khương Huệ trở nên xa xăm.
Khương Từ cười nói: “Có điều đến hè, muội lại thích theo ta bắt đom đóm, ta nắm tay muội, muội sẽ không sợ.”
Khương Huệ xoay người lại nói: “Đúng vậy, ca ca, từ khi còn nhỏ, hai chúng ta đã luôn ở bên cạnh nhau, cho dù huynh học bài, muội cũng sẽ mang ghế đến ngồi bên cạnh huynh.” Sau đó nàng sống lại, trở nên kiên cường hơn, dần dần đã không còn ỷ lại Khương Từ nữa.
Nhưng nàng sẽ không quên khoảng thời gian đó. Khương Từ vĩnh viễn là người ca ca nàng yêu thương nhất.
Khương Từ nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn sự ôn nhu: “Sao đột nhiên lại nói về những chuyện này?”
“Bởi vì phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt muội đã thành thân, ca ca cũng sắp lấy vợ.” Khương Huệ cũng ngẩng đầu nhìn hắn, “Hôm nay muội đến Trương gia, cô cô nói với muội chuyện của huynh, ta đang nghĩ, vì sao huynh không muốn nói cho ta biết? Lại một mình chịu đựng?”
Khương Từ giật mình, một lúc sau mới cười nói: “Là vì chuyện này à.”
“Rốt cuộc tại sao ca ca lại muốn thành thân với Thẩm tiểu thư?” Khương Huệ hỏi.
Khương Từ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ muội cũng không đồng ý?”
“Không, tất nhiên là không rồi.” Khương Huệ nói, “Thẩm tiểu thư thế nào, mặc dù muội không dám nói hoàn toàn hiểu nàng, lại thấy nàng có hơi ngốc, nhưng nàng chắc chắn là một cô gái tốt, muội chỉ hiếu kỳ vì sao ca ca quyết định như vậy thôi.”
Khương Từ thở phào nhẹ nhõm. Tổ phụ tổ mẫu không đồng ý, hắn vẫn có thể kiên trì tiếp, nhưng nếu Khương Huệ cũng không tán thành, hắn sẽ rất đau lòng.
“Kỳ thực chuyện này nói ra rất dài dòng.” Đầu tiên, Khương Từ kể chuyện lần trước Thẩm Ký Nhu bày tỏ với hắn.
Khương Huệ nghe xong mở to hai mắt. Nàng không ngờ Thẩm Ký Nhu lại dũng cảm như vậy.
Thảo nào!
Bằng không chắc Khương Từ vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, cũng không đến mức đột nhiên muốn cưới Thẩm Ký Nhu.
“Về sau ca ca đã động tâm sao?” Nàng trêu ghẹo, “Được một cô gái xinh đẹp như thế tỏ tình, muội nghĩ ai cũng sẽ không kìm lòng được động lòng thôi, hơn nữa, ca ca còn từng cứu nàng, mạng của nàng là nhờ ca ca mới giữ được, đây đúng là duyên phận mà.”
Khương Từ hơi đỏ mặt, quả thực như vậy. Cho nên sau ngày đó thì hắn không thể quên nàng được.
“Sau đó lại nghe nói nàng muốn đính hôn, trong lòng ta rất không an tâm, có lần trùng hợp một đồng liêu ở Hàn Lâm Viện nhắc tới Tống công tử, nói hình như ở Tô Châu hắn có một mối tình, ta mới cho người đi thăm dò, lại phát hiện thì ra Tống công tử này là một người chung tình, ở Tô Châu thích một tiểu thư gia cảnh không tốt, nên cha mẹ hắn không cho hắn cưới vị tiểu thư đã từng có một đời chồng kia, nhưng hai người họ lại lén lút chung sống với nhau.”
“Chỉ là có rất ít người biết được chuyện này, ta lại cho người theo dõi Tống công tử mới biết hiện tại vị tiểu thư kia cũng ở kinh thành, Tống công tử thường xuyên đến thăm nàng ta, hình như về sau cha mẹ hắn cũng biết, nhưng chẳng biết tại sao hắn lại hỏi cưới Thẩm tiểu thư.”
Khương Huệ nghe xong nhăn mày nói: “Chẳng lẽ Tống gia có chuyện cần Thẩm gia viện trợ sao?”
Nhưng Tống công tử đã có người trong lòng, còn muốn cưới Thẩm Ký Nhu, chứng tỏ là bị cha mẹ hắn ép buộc, hắn cưới Thẩm Ký Nhu rồi, nhất định sẽ nhanh chóng nạp thiếp, mà thị thiếp tất nhiên là vị tiểu thư hắn thích rồi.
Như thế Thẩm Ký Nhu còn có thể sống tốt được sao? Mỗi người chỉ có một trái tim, đã trao cho người khác rồi, chắc sẽ không có phần của nàng ấy nữa.
Khương Từ tất nhiên cũng nghĩ đến điểm này. Trước kia hắn cho rằng Thẩm Ký Nhu được gả cho một lang quân như ý, hắn cũng mừng thay cho nàng, nhưng hôm nay thấy vậy, chỉ sợ sau này nàng sẽ càng khổ hơn, nàng vốn phải là một cô gái được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể chịu đựng chuyện như thế
Hắn không thể tưởng tượng được nếu nàng gả cho Tống công tử, sau này sẽ chứng kiến hắn nạp thiếp, chứng kiến hắn thương yêu người con gái khác, sẽ phải đau khổ thế nào.
Cho nên, hắn đã cướp mất trái tim nàng, chi bằng cứ cưới nàng. Còn hơn là ngày sau nhớ tới nàng, sẽ phải tiếc nuối.
Khương Huệ cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói: “Ca ca, muội sẽ đi nói chuyện với tổ phụ!”
Khương Từ có chút vui vẻ, lại có chút bận tâm: “Chỉ sợ tổ phụ nhưng sẽ không đồng ý.”
“Vậy muội sẽ bảo tướng công nói giúp.”
Khương Từ cười rộ lên: “Hôm nay muội còn có thể sai khiến tam điện hạ nữa à?”
“Đúng vậy.” Khương Huệ chớp chớp mắt, “Chàng rất thương muội, ca ca, ca không cần lo lắng, chuyện này muội sẽ xử lý giúp ca. Chỉ mong sau khi cưới Thẩm tiểu thư rồi ca sẽ đối xử tốt với nàng, không làm trái lời nói hôm nay.”
“Tất nhiên.” Khương Từ cười, “A Huệ, cám ơn muội.”
Khương Huệ hờn dỗi trách: “Giờ lại còn cảm ơn muội, sớm nói cho muội biết đã không cần phiền não lâu như vậy rồi?” Nàng kéo tay Khương Từ, “Đi, đi ngay bây giờ đi.”
Hai người bước nhanh về phía thượng phòng.
Sau đó, phía sau hòn sơn giả có một người chậm rãi bước ra, chính là Hồ Như Lan, trong mắt nàng ngấn lệ, hai tay nắm chặt, nàng không ngờ Khương Huệ lại đồng ý việc Khương Từ cưới Thẩm Ký Nhu! Không chỉ nàng, mà cả Khương Tế Đạt và Lương thị cũng đồng ý.
Thậm chí khi Khương Quỳnh nhắc tới chuyện này cũng nói đường ca thành thân với Thẩm tiểu thư là chuyện rất tốt.
Vì sao? Vì sao bọn họ đều nghĩ như vậy?
Thẩm Ký Nhu không còn thuần khiết nữa mà, nếu không vì gia thế của nàng ta thì có ai chịu lấy nàng ta chứ?
Hồ Như Lan ngồi chồm hổm dưới đất, khóc đến hai vai run rẩy không dừng. Con tiện nhân kia, thì ra đã sớm bày tỏ với Khương Từ rồi. Sao nàng ta lại dám? Nàng thế này còn không dám hành động như thế.
Nàng và Khương Từ xem như rất gần gũi, nàng mỗi ngày đều gặp hắn, được nhìn thấy hắn, thế nhưng nàng tự biết thân biết phận, biết mình không xứng với Khương Từ nên nàng đã từ bỏ tâm tư này từ lâu, chỉ mong hắn cưới được cô cô gái tốt. Nhưng hắn lại vừa ý Thẩm Ký Nhu.
Hồ Như Lan lệ rơi như suối, kiếp này chưa bao giờ trong lòng oán hận như như lúc này. Nàng khóc lóc một chút thì đứng lên lảo đảo rời đi.
Khương Huệ cùng Khương Từ đến thượng phòng.
Đúng lúc Khương lão gia, lão phu nhân và Hồ thị cũng ở đây. Nhìn thấy Khương Huệ, Hồ thị cười nói: “Ta đã biết cháu về nãy giờ, nhưng lại sợ quấy rầy cháu và đại ca đại tẩu, nên chỉ chờ ở chỗ này thôi.”
“Cũng chỉ trò chuyện mấy câu, có gì mà quấy rầy với không quấy rầy chứ.” Khương Huệ cười một tiếng.
Khương lão gia tử nhìn thấy Khương Từ, sắc mặt lập tức nặng nề.
Lão phu nhân vội hỏi: “A Huệ, bây giờ trời đã tối, chỉ sợ điện hạ đang ngóng trông con đấy.”
Bà có ý giục nàng về phủ.
Khương Huệ không vội, nghiêm túc nói: “Tổ phụ, tổ mẫu, con có lời muốn nói với hai người ạ.”
Hồ thị vừa nghe thế, trong lòng liền biết là chuyện của Khương Từ, lập tức cáo từ đi trước.
Chuyện này, bà sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào, tuy rằng bà cảm thấy Khương Từ cưới Thẩm tiểu thư cũng chẳng có gì không ổn, vì dù sao Thẩm gia cũng có gia thế rất cao, vả lại Khương Từ cũng không phải con trai của bà, đó còn là chuyện tình cảm nam nữ, nên bà chẳng lo được chuyện của hắn.
Nhưng Khương lão gia đã không đồng ý, tất nhiên bà sẽ không chống đối với ông. Cho nên, tránh đi là thượng sách.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai ông bà và huynh muội bọn họ.
Khương Huệ đi thẳng vào vấn đề: “Tổ phụ, con cảm thấy Thẩm tiểu thư là cô gái không tệ, không biết vì sao tổ phụ không muốn ca ca cưới nàng? Chuyện lúc trước, Thẩm tiểu thư là bị người ta nói xấu…”
Nàng còn chưa nói xong, Khương lão gia đã giận dữ, trừng mắt với Khương Từ: “Tốt, bản thân không còn cách nào, nên gọi A Huệ tới giúp đúng không? Tưởng là mình đủ lông đủ cánh rồi, tổ phụ ta đây không quản được ngươi nữa sao? Đến cả chuyện của phụ mẫu ngươi cũng phải ta do ta làm chủ đấy!” Ông không nhắm vào Khương Huệ, chỉ mắng mỗi Khương Từ.
Khương Từ quỳ xuống: “Xin tổ phụ hãy thành toàn.”
Khương Huệ đau lòng cho ca ca, vội nói: “Ca ca không có tới tìm con, là do hôm nay con đến Trương gia, cô cô nói cho con biết.”
Sắc mặt của Khương lão gia nguôi đi một chút, thảo nào hôm nay nàng lại đến Khương gia, ông thản nhiên nói: “A Huệ, chuyện này còn đừng xen vào, Thẩm tiểu thư có tốt hay không, ta không rõ ràng lắm, nhưng thanh danh nàng đã như thế, kinh thành ai chẳng biết? Người nào cưới nàng đều sẽ bị chê cười! Đừng nói nàng đã đính hôn, chẳng lẽ nhà chúng ta còn cướp hôn, không biết sẽ bị người khác cười nhạo đến mức nào nữa.”
Ông dừng lại một chút: “A Huệ, con cũng đã là vương phi, đừng để chuyện này liên lụy đến.”
“Tổ phụ, những lời đồn bên ngoài đều là giả cả! Người ngoài nói thế nào, con không quan tâm, con chỉ biết là Thẩm tiểu thư trong sạch, nếu nàng không trong sạch thì Thẩm gia sẽ không có mặt mũi nào gả nàng đi đâu!” Giọng điệu của Khương Huệ có chút cứng rắn.
Nàng vốn cũng không phải là người mềm yếu, nhưng vì ở trước mặt trưởng bối, nên nàng vẫn lễ phép.
Khương lão gia tử nghe vậy rất mất hứng. Ông đặt kỳ vọng rất cao vào Khương Từ, cho nên từ đầu đã rất kén chọn, vẫn chưa định thân cho hắn, hôm nay thì hay rồi, hắn lại muốn thành thân với Thẩm Ký Nhu, ông thì không muốn Khương gia bị người ta chế nhạo, sau này Khương Tế Hiển trên triều cũng bị người chê cười.
“Con chớ nói nữa, A Huệ, chuyện này ta sẽ không đồng ý đâu.” Giọng nói của Khương lão gia cũng rất kiên quyết.
Lão phu nhân cảm thấy tình thế rất khó xử.
Nếu là bình thường thì không cần phải nói, bà chắc chắn sẽ đứng về phía lão gia, nhưng bây giờ Khương Huệ đã không giống ngày xưa, nàng không còn là cô cháu gái bình thường trong nhà nữa, nàng đã là Hành Dương vương phi, không chừng tương lai cả Khương gia đều phải dựa vào nàng đấy! Hơn nữa Khương Tế Hiển cũng đã ẩn ý nói về việc hoàng thượng rất thương yêu Mục Nhung, như vậy ai biết sau này hắn có thể làm thái tử hay không?
Người hoàng thất chưa chắc sẽ suy nghĩ phức tạp hơn người bình thường. Không phải là phụ thân thương đứa con nào hơn thì sẽ để đứa đó làm hoàng đế sao?
Suy đi nghĩ lại, chắc hẳn chính là như vậy. Vì thế lão phu nhân lên tiếng: “Tướng công, ta thấy A Huệ nói cũng không phải không có đạo lý, Thẩm tiểu thư này trông rất đáng yêu, cũng khá xinh đẹp, nàng cũng đâu muốn gặp phải loại chuyện đau lòng kia, nói ra thì thật đáng thương. Thẩm phu nhân vì nàng, nghe nói tóc bạc trắng cả rồi, tấm lòng cha mẹ là thế đó, nếu như nhà chúng ta xảy ra loại chuyện này, chẳng phải cũng sẽ suy tính cho con cháu sao?”
“Bà đừng nói năng bậy bạ!” Khương lão gia tức giận. Kỳ thực ông đã cảm thấy hơi áp lực, chỉ là cứng rắn chống đỡ thôi.
Lão phu nhân lại nói: “A Từ cưới Thẩm tiểu thư thì chắc cũng sẽ có người nói này nói nọ, nhưng tướng công à, hôm nay còn có ai dám chê cười gia đình chúng ta trước mặt lão nhị nữa, tướng công thấy có phải không? Cùng lắm là nói xấu sau lưng vài câu thôi, chúng ta cũng chẳng nghe thấy, phải không nào?”
Khương lão gia nghe bà nói vậy thì cười rộ lên: “Bà đây là bịt tai trộm chuông!”
“Thì có sao chứ?” Lão phu nhân khuyên bảo hết lời, “A Từ thích Thẩm tiểu thư như vậy, ông thật sự đành lòng để nó đau khổ sao? Hy vọng trong lòng nó trách ông sao?”
Khương lão gia giật mình. Mọi người trong gia đình họ đều rất thân thiết với nhau, từ xưa đến nay chưa từng xảy ra mâu thuẫn hay cãi vả. Nhưng vì Thẩm tiểu thư này, ông thiếu chút nữa đã đánh Khương Từ, nếu nó thật sự không cưới được Thẩm tiểu thư, thì sao lại không oán trách ông cả đời được chứ?
Khương lão gia đang chần chừ thì Khương Tế Hiển và Hồ thị đến. Bởi vì Hồ thị trở về đã kể chuyện này cho tướng công mình nghe. Ai ngờ nghe vậy, tướng công vừa trở về liền vội vã đi tới đây, Hồ thị thấy vậy liền lo lắng, sợ ông sẽ xảy ra mâu thuẫn với Khương lão gia, nên cũng chạy theo.
“Phụ thân, con thấy nên cho A Từ cưới Thẩm tiểu thư đi thôi!” Khương Tế Hiển vừa vào đã khuyên nhủ.
Hồ thị vội vàng kéo tay áo của ông. Nhưng Khương Tế Hiển không để ý đến.
Hắn luôn tự cho rằng bản thân vẫn thiếu Khương Huệ một ân tình, không có đứa cháu gái này, hiện tại ông đã không thể làm đến chức quan tam phẩm, chí ít sẽ không sớm như vậy, hôm nay Khương Huệ vì Khương Từ mà đích thân đến đây khuyên nhủ, ông tất nhiên phải giúp một tay. Hơn nữa, Khương Từ cũng là đứa cháu trai ông rất thương yêu.
Đã quá nhiều ngày, chắc cơn giận trong lòng Khương lão gia cũng vơi đi nhiều, hiện tại mọi người lại lần lượt khuyên nhủ, nên Khương lão gia cuối cùng cũng mềm lòng.
Khương Tế Hiển vừa lên tiếng, quả nhiên Khương lão gia liền ngây người ra.
“Con thế mà cũng đồng ý sao?” Râu mép của ông thiếu chút nữa cũng nhếch lên cao.
“Vâng, phụ thân.” Khương Tế Hiển nghiêm mặt nói, “A Từ thế nào chắc phụ thân hiểu rõ, nó sẽ không vô duyên vô cớ muốn thành thân với Thẩm tiểu thư, nó nhất định có lý do của mình. Như vậy sao phụ thân không thành toàn cho nó ạ? Thời gian qua, A Tự đã dựa vào bản lãnh của mình thi đậu tiến sĩ, rồi được vào Hàn Lâm Viện làm quan. Trong khoảng thời gian này, nó cũng Đại học sĩ đánh giá rất cao, nó hoàn toàn không cần dựa vào Thẩm gia thì tương lai cũng có thể có thành tựu.”
Không dựa vào Thẩm gia, người ngoài tất nhiên không thể nói gì được.
Khương lão gia nhíu mày, đi đi lại lại trong phòng. Hiển nhiên lời nói của Khương Tế Hiển đã đả động tới ông.
Khương Huệ thừa thắng xông lên: “Tổ phụ, hơn nữa nếu ca ca không cưới Thẩm tiểu thư, thì tổ phụ định tìm một có gái thế nào cho huynh ấy đây ạ? Trong lòng ca ca đã có Thẩm tiểu thư, còn có thể toàn tâm toàn ý với người khác được sao? Chắc chắn sẽ có lỗi với cô gái đó, lẽ nào tổ phụ biết rõ điểm này còn muốn bắt ca ca cưới người khác sao? Nếu như cô gái kia biết được, thì sau này sẽ như thế nào đây?”
Lúc này, Khương Tế Đạt cùng Lương thị và Bảo nhi cũng đến. Phu thê hai người lại khuyên nhủ một phen.
Khương lão gia đành thở dài một hơi, khoát khoát tay nói: “Lão nhân gia ta đã già rồi, không quản được chuyện của các ngươi! Các ngươi muốn làm thế nào thì làm đi.”
Ông thật sự không chịu hết nổi cứ hết người này đến người khác tới khuyên nhủ. Trong lòng ông cũng không muốn người trong nhà vì một Thẩm tiểu thư mà chia năm xẻ bảy.
Vì vậy năm đó, mặc dù ông không muốn con trai lớn cưới Lương thị, nhưng khi lão phu nhân khuyên, ông vẫn nghe theo. Kỳ thực ông vẫn là một người dễ mềm lòng.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lão phu nhân cười nói: “A Từ, còn chưa chịu cảm ơn tổ phụ con.”
Khương Từ lấy lại tinh thần, vội vàng dập đầu nói lời cảm tạ.
Khương Tế Hiển nói: “Phụ thân cũng vì muốn tốt cho A Từ thôi, sao chúng con không biết được chứ? Chỉ là A Từ tuổi còn nhỏ, đang lúc tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết nên dễ xúc động, thật giống đại ca mà.” Ông lại cười nói với Khương lão gia, “Phụ thân, chẳng phải hiện tại đại ca cũng rất tốt sao?”
Lão gia tử nhìn Khương Tế Đạt, lại thấy vui mừng.
Trước đây ông cũng không tán thành, nhưng sau khi Khương Tế Đạt cưới Lương thị, phu thê chúng nó ân ái, con cái đứa nào cũng ưu tú, một đứa làm thứ cát sĩ, một đứa làm vương phi, đứa út là Bảo nhi lại rất đáng yêu xinh đẹp.
Chuyện trên đời, thật sự không nói trước được.
Ông gật đầu: “Vậy thôi, vậy thôi, cứ như vậy đi.” Ông lại nói với lão phu nhân, “Bà xem xem khi nào thì cầu hôn, bà làm chủ cả đi.”
Lão phu nhân cười nói: “Chuyện này không gấp, còn chưa biết Thẩm gia nghĩ như thế nào đấy.”
Khương lão gia trừng mắt: “Cái gì mà nghĩ như thế nào? A Từ nhà ta muốn cưới con gái nhà bọn họ thì bọn họ nên biết ơn đi, chẳng lẽ còn không đồng ý?”
“Đúng rồi, ông nói có lý.” Lão phu nhân vội nói, “Nhưng vẫn phải thương lượng cùng Thẩm phu nhân một chút chứ.”
Lão gia tử ừm một tiếng.
Mọi người trò chuyện một lúc thì cáo từ rời đi.
Lương thị vẫn có chút lo lắng: “Có khi nào Thẩm phu nhân sẽ không đồng ý không?”
“Sẽ không đâu ạ.” Khương Huệ chắc như đinh đóng cột, “Đương nhiên sẽ không rồi, ca ca tốt như vậy, không biết tốt hơn Tống công tử kia gấp bao nhiêu lần đấy, làm sao Thẩm gia sẽ không đồng ý chứ?” Hơn nữa, chưa nói còn có Thẩm Ký Nhu đấy, nếu như nàng ấy biết Khương Từ đồng ý cưới mình, nhất định sẽ xin Thẩm phu nhân thành toàn cho mình thôi.
Như vậy, Thẩm phu nhân còn có thể không đồng ý sao? Chuyện này chắc chắn sẽ thành công thôi!
Lúc này Khương Tế Đạt mới nhìn sang Khương Huệ nói: “A Huệ, con nên trở về vương phủ thôi? Trời đã khuya lắm rồi, vừa rồi mẫu thân cũng nói đấy, nếu còn không quay về, ngộ nhỡ điện hạ lo lắng thì sẽ không tốt.”
Vốn là tham dự hôn lễ, kết quả lại kéo dài đến bây giờ.
Hôm nay Khương Huệ được gặp mặt người nhà, lại giải quyết xong chuyện của Khương Từ, trong lòng rất vui vẻ, nên không muốn trở về. Nàng nói với Kim Quế: “Em đi nói với Chu Cung một tiếng, nói ta hôm nay ở lại chỗ này, ngày mai mới trở về.”
Sau khi Chu Cung biết thì lập tức phái người quay về vương phủ báo lại cho với vương gia.
“Mẹ, phòng con còn sạch sẽ không?” Khương Huệ hỏi Lương thị, “Hôm nay con muốn ngủ ở nhà một đêm.”
Bảo nhi kéo tay áo Khương Huệ, kêu lên: “Ngủ với muội đi, ngủ với muội đi!”
Lương thị cười rộ lên: “Mẹ thường xuyên cho người quét dọn phòng con, nếu con muốn ở lại thì không phải lo chuyện này, chỉ là về phía điện hạ…” Bà có chút lo lắng, “Có ổn hay không?”
“Có gì đâu ạ, lâu lâu con mới về nhà mẹ đẻ một lần, chỉ ngủ lại một đêm, cũng đâu phải chàng không có con sẽ không ngủ được.”
Lương thị cũng không nói gì nữa.
Chỉ là Bảo nhi vẫn đòi ngủ với Khương Huệ: “Ở vương phủ, tỷ phu luôn không cho phép, muội vốn cũng muốn ngủ cùng tỷ tỷ mà!”
Khóe miệng Khương Tế Đạt giật giật một cái. Đứa nhỏ này, thật là không hiểu gì cả. Khương Từ đứng ở bên cạnh cũng bật cười.
Lương thị thở dài: “Vậy con hỏi xem A Huệ có bằng lòng hay không đi?”
Bảo nhi mong chờ nhìn Khương Huệ: “Tỷ tỷ, buổi tối chúng ta đắp chăn nói chuyện đi! A Quỳnh cũng than thở là đại đường tỷ thành thân rồi, nên tỷ ấy rất cô đơn và buồn chán, trước đây tỷ ấy vẫn hay cùng đại đường tỷ ngủ trưa đấy.”
Thấy dáng vẻ quấn quýt của muội muội, Khương Huệ xoa xoa gương mặt tròn trịa của nàng: “Sợ muội quá, sẽ ngủ cùng muội mà.”
Bảo nhi vui mừng reo lên rồi kéo nàng đi về phòng.
Lúc này Khương Tế Đạt mới nhìn Khương Từ, nghiêm túc nói: “Ta thấy con cũng đã suy nghĩ cẩn thận, hôm nay đưa ra quyết định này thì không còn đường quay đầu lại nữa. Con cưới Thẩm tiểu thư về rồi, phải đối xử tốt với nó cả đời, sau này đừng có đột nhiên để tâm chuyện kia mà làm nó thương tâm đấy.”
Năm đó ông cũng giống vậy, biết rõ Lương thị là trốn thiếp nhưng ông vẫn muốn cưới nàng. Ông không có cái gì cả, thứ duy nhất có thể cho nàng chính là làm cho Lương thị an tâm.
Hôm nay ông cũng hy vọng Khương Từ làm được như vậy.
Khương Từ gật đầu: “Hài nhi hiểu rõ.”
Khương Tế Đạt nhìn vẻ mặt con trai, gật đầu rồi đưa tay vỗ vai nói một cái, cười rộ lên, đứa con này thật giống ông, đã thích ai rồi thì có chín trâu mười bò cũng kéo không nổi.
Hai cha con bước từng bước đi phía trước, Lương thị mỉm cười đi theo sau.
Trong vương phủ, Mục Nhung đã sớm nghe nói Khương Huệ đến Khương gia, thầm nghĩ chắc là có chuyện nên nàng mới về nhà mẹ đẻ, nhưng không ngờ, lại có thị vệ đến truyền lời, hôm nay nàng không về phủ, trong lòng Mục Nhung run lên, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Thị vệ nói: “Hồi bẩm vương gia, nương nương không nói, chỉ dặn là sáng mai mới trở về.”
Vậy hẳn là không có chuyện gì rồi, nhưng ai cho phép nàng không quay về? Sắc mặt Mục Nhung lập tức trầm xuống.