Ngày tháng từ lúc mẫu thân tạ thế đã bắt đầu trở nên quỷ dị và mơ hồ, một đám thú nhân bận khôi giáp đẹp đẽ từ trên trời giáng xuống, đưa bọn họ đi, rồi càng thêm mơ hồ. Hắn chỉ nhớ rõ mình vẫn kéo tay em trai, cố nén hoang mang hoảng sợ, thời khắc chuẩn bị biến thành hình thú, dùng hàm răng và đuôi bảo vệ mình và em trai vừa mới 10 tuổi, chỉ là hắn cũng không phải đối với hiện trạng không biết gì cả, hắn cũng biết, những người này là muốn dẫn hắn đi gặp cha ruột mình, không thể phủ nhận, trong đáy lòng hắn còn cất giấu đi ngọn lửa hi vọng. Mà ngọn lửa này từ lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy quốc vương, đã tắt ngúm ngay lập tức.
Hắn không thích quốc vương nhìn vào ánh mắt mình, lạnh lẽo không chút độ ấm, như đang nhìn một vật, khi nghe tới giọng có khẩu âm phương bắc cùng với hành lễ lúng túnh, trong con mắt vàng lạnh lùng lướt qua tia phản cảm cùng chán ghét, cái ánh mắt này khiến lòng người rét lạnh, mãi đến tận khi gặp thiên tài chuyên gia của đại học thánh Saul Teddy, sau khi xem xét hắn rất có thể xung kích thành kim long cấp 9, mới từ từ hòa hoãn lại, phản cảm và chán ghét dần thoái lui, điểm thỏa mãn dần dâng lên, rốt cuộc khóe miệng câu lên, cuối cùng thậm chí lão còn vỗ lên đầu mình, mở miệng tự nhủ câu nói đầu tiên: “Con trai ngoan, hoan nghênh về nhà.”
Câu nói này không khiến cho hắn cảm thấy ấm áp một chút nào, trên thực tế, nhìn thấy khuôn mặt quốc vương mỉm cười, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi, hắn muốn rời đi cái nơi tráng lệ này, hắn muốn trở về ngôi làng mình đã sống 12 năm, muốn đi tìm em trai mình, muốn đi tìm thị vệ Richard đã nuôi lớn bọn họ. Mà sau đó, quốc vương tìm đến rồi chờ đợi vẫn chỉ là người trong gia tộc Letterman, bảo bọn họ mang Stephen đi, động tác nhanh chóng, thậm chí William không thể cùng em trai mình nói vài câu ly biệt. Đêm đó, ngã xuống trên chiếc giường lớn mềm mại ấm áp, William ôm lấy chăn lặng lẽ khóc cả một buổi tối.
Khắp vương cung này hắn đều không quen. Từ ngày đầu tiên sau khi gặp mặt, hắn chỉ ngồi trên bàn ăn mới có thể nhìn thấy quốc vương, vương hậu quay về phía hắn, ngay cả giả cười khách sáo cũng không làm được, nhìn vào mặt hắn chỉ muốn đánh chết hắn, trong vương cung các đại thần cất bước qua lại, những thị vệ canh giữ giúp vương cung an toàn, còn có bọn tôi tớ người hầu, đem các loại ánh mắt đánh giá nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong ánh mắt có hiếu kỳ, có xem thường, thậm chí còn có ác ý.
Ngay khi William cảm giác mình sắp không chịu đựng nổi, vào ngày cuối tuần vương trữ điện hạ trở lại vương cung. Trong tiếng hoan hô hoan nghênh vương trữ hồi cung truyền vào trong pháo đài, ngày đó toàn vương đô tung bay hương hoa ngọt ngào. Sau đó, hắn cùng với tất cả thành viên vương thất, ở trong phòng tiếp khách thật lớn nhìn thấy vương trữ điện hạ mỹ danh truyền xa.
Vừa lúc bắt đầu, hắn vẫn còn thất thần, mãi đến tận khi nghe quốc vương kêu tên của mình:
“William, đến gặp huynh trưởng, vương tử Edward.”
Hắn nhảy xuống ghế, tiến lên một chân quỳ xuống, sau đó hắn nhìn thẳng vào đôi mắt vàng óng của vương trữ. Trong đôi mắt kia, có rất nhiều thứ, mừng rỡ, kích động, đau khổ, hoài niệm, thương cảm, thương tiếc, đau lòng và còn có một chút yêu thích, điều này khiến hắn cảm thấy con mắt của mình có vấn đề rồi. Mà sau đó, vương trữ chủ động chìa tay ra, chứng minh tất cả những thứ này: Đúng, vương trữ điện hạ thích mình.
Đây là từ lúc hắn đi tới vương cung lạnh lẽo, lần đầu tiên nhận được ánh mắt đầy yêu thương.
Hoặc là bắt đầu từ khoảnh khắc đó, William cảm giác như mình là một hành khất sắp chết khát, tuyệt vọng trong vùng đất khô cằn tìm kiếm nước uống, một khi chạm tới thổ nhưỡng ẩm ướt, không chút do dự đâm rễ cây chôn thật sâu, gói lại mảnh thổ nhưỡng này, không buông tay. Mà Edward chính là khối thổ nhưỡng ẩm ướt này.
Vừa bắt đầu, hắn chỉ muốn nhìn ánh mắt vương trữ đầy yêu thương nhìn mình, rồi sau đó, hắn hi vọng yêu thương này càng sâu thêm một chút, hi vọng Edward thích mình thêm một tí, hi vọng y đem tất cả sự chú ý đặt trên người mình, mỗi một điểm hơn một chút, dần tích lũy, dần biến thành tích lũy đến 6 năm, hi vọng vương trữ chỉ thích một mình mình thôi, chỉ yêu chính mình, chỉ quan tâm đến mình, trong lòng chỉ có mình.
Mà có thể làm được điểm này, ngoại trừ cha mẹ —— mà hắn hiểu rõ cha mẹ không làm được đến mức này —— cũng chỉ có bầu bạn.
Nghe được William “cầu hôn”, Edward sửng sốt đến mấy phút. Cái người ngồi trong lòng ngực đang cầu hôn mình, còn là một đứa bé, y không biết tình yêu là gì, dục vọng là gì. Nhưng mà, xuyên qua khuôn mặt này, đột nhiên y nghĩ đến đời trước sau khi William trưởng thành, cao to, cường tráng, anh tuấn, sau đó y lại nghĩ tới mấy năm trước khi mình bị thương thấy giấc mơ kia, trong mơ, sau khi mình tạ thế, William thống khổ tuyệt vọng rồi lại thâm tình hướng về quốc vương nói rõ tiếng lòng: “Ta yêu em ấy! Ta rất yêu em ấy! Ta chỉ yêu em ấy!”
Sau đó mặt Edward bắt đầu chậm rãi đỏ lên, ánh mắt có chút chột dạ, nửa ngày mới đối đầu với khuôn mặt nhỏ William, không đủ sức lực khiển trách: “Nói cái gì vậy!”
William chớp mắt một cái: “Ta, ta đang cầu hôn ngài đấy.”
Edward đỡ trán: “Ôi đúng là lời nói của con nít, ta sao có thể cùng ngươi kết hôn chứ? Tương lai ta phải đi đến giáo hội làm thần quan. Thần quan cao cấp không thể kết hôn.”
Ánh mắt William sáng lên, ôm lấy cổ Edward: “Ngài đừng đi làm thần quan có được không? Ngài tới làm vương hậu đi, ta không muốn kết hôn cùng người khác, ta chỉ theo ngài cả đời này thôi.”
“Thật đúng là con nít, ngươi biết kết hôn là gì không? Kết hôn là chuyện rất nghiêm túc, là hứa hẹn và khế ước quan trọng nhất trên thế giới, một khi đạt thành, là không thể đổi ý, mối quan hệ cho đến hết cả đời.” Edward không biết tại sao, không trực tiếp trả lời vấn đề William, mà là tránh nặng tìm nhẹ bắt đầu nói sang chuyện khác, y véo nhẹ lên vành tai William, nói: “Được rồi được rồi, ngươi đè ta chân sắp tê cứng rồi.”
“Ta đương nhiên biết kết hôn là gì.” William nhích mông của mình từ bắp đùi Edward dịch xuống đất, vẫn như cũ không buông tha, “Kết hôn chính là hai người yêu nhau cùng nhau sống hết cả đời, ngài yêu ta, ta cũng yêu ngài, điều này không được sao, chẳng lẽ ngài không muốn cùng ta ở một chỗ cả đời sao?” Hắn trợn to hai mắt, thật lòng nhìn Edward.
“Chờ sau khi ngươi trưởng thành rồi nói sau đi.” Edward cúi đầu hôn lên trán hắn, “Xong, giờ đứng lên đi, ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm đây.”
“Chờ ta thành niên, sẽ cầu hôn với ngài, ngài sẽ đáp ứng ta chứ?” William càng hỏi tới.
“Nhìn tình huống.” Edward bất đắc dĩ nhéo lên mũi hắn, “Lỡ như sau khi ngươi trưởng thành có đột biến thì làm sao bây giờ?”
William mặt xụ xuống đỡ Edward đứng lên, nghĩ thầm mình mới không biến thành xấu đâu, nhất định so với tất cả mọi người còn đẹp trai hơn, nghĩ như vậy, tâm tình liền ổn lại, rồi bỗng nhiên nghĩ đến vừa nãy vương trữ hồi phục lẽ nào nói là nếu như sau khi trưởng thành mà mình rất tuấn tú, liền theo mình về chung một nhà? Vừa nghĩ như thế, tâm tình càng tốt hẳn lên.
Mấy ngày sau, vương trữ và đại thần đang bàn chuyện phiếm, nói đến mình mơ một giấc mơ, mơ thấy mình bay lên thật cao, xuyên qua đám mây thật dày, đi tới một nơi rất đẹp không thể miêu tả là ở nơi nào, cỏ xanh dưới chân như trải thảm, hoa tươi khắp nơi nở rộ, sau đó còn thấy một tòa lâu đài bao quanh là tử đằng giăng khắp lối, một đám người mỹ lệ đang biểu diễn âm nhạc, vừa múa vừa hát, khi bọn họ nhìn thấy mình, ngay lập tức mời mình gia nhập. Vương trữ chọn 1 khúc để trình diễn, khi thời điểm tỉnh lại, trong tay nắm chặt một viên ma tinh màu đỏ cấp 8, còn có sợi lông chim trắng nõn.
Đại thần cười nói, có lẽ trong mộng vương trữ được Orgona triệu hoán đến thiên đường, cùng với thần thị môn có một buổi tối mỹ mãn tốt đẹp. Vương trữ cười lên, đối với điều này không tỏ rõ ý kiến, lập tức thay đổi đề tài.
Mà tiếp đó, vương trữ vẫn mơ giấc mơ như thế, mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, trong tay y càng nhiều thêm mấy viên ma tinh và lông chim trắng nõn. Sau khi vương trữ tỉnh lại, thậm chí còn nhớ tới một đoạn nhạc trong giấc mộng kia, liền gọi nhạc sĩ, chính mình đem bài hát ngâm nga, lệnh bọn họ ghi chép từng cái, mà mỗi một khúc đều rất tuyệt vời, vương trữ từ từ ghép lại, biến chúng thành một bản thánh ca.
Dần dần, mỗi một buổi tối vương trữ đều được Orgona triệu hoán đi đến thiên đường cùng với thần thị khiêu vũ dần sớm truyền ra ngoài, từ vương đô truyền đi, càng truyền càng xa. Tất cả mọi người cũng đang thảo luận vương trữ được thần linh nhìn với con mắt khác.
Nhưng đột nhiên có một ngày, khi vương trữ tỉnh lại vật trong tay không còn là ma tinh và lông chim, mà là một miếng điêu khắc có chữ màu vàng kim, phía trên chỉ viết một câu: “Tu hú chiếm tổ chim khách.”
Đột phát dị biến, khiến cả vương đô sục sôi. Tu hú chiếm tổ chim khách, đây là nói trong vương đô đang phát sinh chuyện tu hú chiếm tổ chim khách, vậy rốt cuộc ai là tu hú chiếm tổ chim khách, thậm chí ngay cả Orgona cũng bị chấn động rồi?
Vương trữ đem chuyện này bẩm báo quốc vương, quốc vương có chút đau đầu, nhưng hiện tại ông không có tâm tư quản cái gì tu hú chiếm tổ chim khách, nhân mã vương hậu tại triều công cùng mật thám Doherty đã đủ khiến ông bận rộn rồi, ông đành phải vung tay, lệnh mấy người đi điều tra việc này, còn mình tiếp tục vùi đầu vào tranh đấu chính trị.
Điều này hợp ý Edward, y chính là muốn dùng người của quốc vương, quang minh chính đại công bố vấn đề thân thế của mình, từ vị trí vương trữ lui dần ra phía ngoài.