Có điều, tuy rằng quốc vương đồng ý sắc phong Philip Mike vô tội chết đi trở thành thánh nhân, ký kết ngày hi sinh của cậu trở thành ngày thánh Philip, vì cậu ở vương đô kiến tạo một giáo đường lấy tên cậu, nhưng kiên quyết từ chối hành vi thừa nhận ám sát Edward là do lão làm chủ. Bởi vì lão biết, một khi chính mình thừa nhận tất cả những việc này, sẽ lọt vào cạm bẫy William đã đào cho lão, William sẽ coi đây là cái cớ, từng bước một đưa ra yêu cầu càng ngày càng quá đáng, mãi đến tận đuổi được lão xuống vương tọa.
Mà trên thực tế, trong tay William vẫn có thể đưa ra chứng cứ, cũng có thể lấy ra khẩu cung từ mấy tên thích khách thất bại kia, mà cái thứ khẩu cung này, có thể dễ dàng giả tạo ra. Chỉ cần lão có chết không thừa nhận, như vậy trong lòng nhóm người kia, đối với tính chân thực của sự kiện trước sau tồn tại chất vấn, tuy rằng đã tổn hại đến danh dự và uy tín của lão, nhưng cũng không đến nỗi hoàn toàn đem người dân đẩy về hướng đối lập với lão, đẩy lên bên người William.
Song phương đều không chịu nhượng bộ, người đàm phán ở thành Grande lâm vào thế bí. Mà thời gian tình huống giằng co càng dài, độ khả thi nứt vỡ hòa bình càng lớn. Song phương cấp tốc bố trí đội tướng quân ở phụ cận thành Grande, đợi đàm phán thất bại liền lập tức động thủ.
Sau 7 ngày giằng co, vào lúc 3 giờ sáng ngày thứ 8, tùy tùng công tước Fox cùng đến đàm phán đã bị một vị tử tước tát một bạt tai lên một vị tu sĩ á thú nhân, do không khống chế được sức mạnh, tên tu sĩ này ngất tại chỗ, đến đây đàm phán liền thất bại, các binh sĩ William ngay lập tức dẫn theo đội ngũ đàm phán đi ra khỏi quán rượu.
Không biết nguyên nhân vì sao vị tử tước này lại tát vị tu sĩ, tuy rằng hắn khăng khăng cho rằng đối phương có ngôn ngữ khinh thường cố ý làm hắn tức giận, thế nhưng do hắn động thủ đầu tiên, tất cả liền hoàn toàn khác biệt, một tát này đánh vỡ cân bằng, càng khiến cho quốc vương bất lợi khi đứng ở vị thế phía trên. Mà mấy phút sau, quân đội William liền bắt đầu tiến công thành Grande, quân đội quốc vương không ứng phó kịp, tuy rằng phản ứng chậm chỉ mười mấy phút thôi, nhưng chính mười mấy phút này, khiến bọn họ chỉ trong vòng 1 tiếng đã mất đi tòa thành trì trọng yếu.
Mà đón nhận chiến tranh, vốn dĩ ban đầu quốc vương không coi trọng kia, binh sĩ xuất ngũ cùng bình dân phổ thông nguyện chí tòng quân tạo thành quân đội, lợi dụng quốc vương không coi trọng pháo năng lượng, đánh một đòn nghiêm trọng lên đội ngũ thủ hạ tinh anh của quốc vương.
Rất nhanh, pháo năng lượng còn đang bí mật nghiên cứu chế tạo đã được truyền khắp toàn đại lục Salman, trên đại lục vũ lực chí thượng Salman, không một thú nhân từ cấp 4 đến cấp 6 có hứng thú gì đối với vũ khí dạng này.
Thú nhân cho dù đẳng cấp cao hay thấp cũng không phải nỗ lực cá nhân liền có thể giải quyết vấn đề, lớn hơn nữa là trình độ quyết định bởi máu mủ và gia tộc tài lực mạnh yếu ra sao, vô hình trung củng cố phân chia giai cấp xã hội. Hiện tại, pháo năng lượng xuất hiện, làm cho các thú nhân xuất thân cao quý, có gia tộc đẳng cấp cao mất đi ưu thế của bọn họ, mà William ngoại lệ đem không ít thú nhân thực lực cấp 3 cấp 4 trong quân đội, do sử dụng pháo năng lượng mà ở trên chiến trường lập không ít quân hàm quân công, từ trước cho đến nay chỉ có thú nhân từ cấp 5 trở lên mới có tư cách được trao đẳng cấp này, gây nên hiệu ứng chấn động địa cầu, thậm chí dao động đến quân tâm quân đội quốc vương.
Không người nào nguyện ý thấp hơn ngươi, nguyên nhân hạn chế bọn họ lên cấp đó chính là không thể thay đổi nghịch chuyển, trong lòng mọi người có chút không cam lòng, cũng không thể làm gì, nhưng hiện tại tầng hàng rào này đã bị đánh vỡ, đối với hiện trạng dần bất mãn dao động lòng trung thành, quân tâm tan rã, quân đội quốc vương dần dần bắt đầu mất đi ưu thế của bọn hắn. Mà chờ quốc vương rốt cuộc không còn chấp nhất với thú nhân cấp cao cao ngạo coi trời bằng vung, cũng quyết định dùng pháo năng lượng trang bị cho quân đội của mình, lúc đó William đã chiếm thế thượng phong.
Có điều, William càng chiếm nhiều ưu thế hơn so với quốc vương, thế nhưng cuộc chiến này lại không như mọi người nghĩ như vậy, tốc chiến tốc thắng, khoảng cách đàm phán với thành Grande phá tan đi thì phải qua 3 năm, quốc vương dẫn theo bộ đội của lão bị ép lùi về vương đô, vững vàng chiếm cứ đế quốc Bắc Phương, chiếm cứ một phần ba quốc thổ toàn đế quốc, dân phong dũng mãnh, quốc vương ở Bắc Phương đến tận chín mười ngày để chiếm cứ 4 quân đoàn, lấy thân phận trung tướng, chỉ huy bọn họ, bởi vậy người ở nơi này trung thành với quốc vương so với quận khác không thể so bì.
Song phương giằng co kéo dài từ sông Mond đến hai bên sơn mạch Mar, William không có cách nào đẩy chiến tuyến về phía trước. Mà chuyện đến nước này, hắn cũng không hi vọng mình cấp tốc giải quyết quốc vương, phải làm sao thống trị cho tốt hai phần ba quốc thổ này, bởi vì chiến tranh mà phá hoại nền kinh tế, hòng duy trì lần chiến tranh lâu dài này, những quốc sự chiếm cứ tâm tư hắn nhiều hơn.
Mà lúc này, giáo tông Phất Áo Thụy Hai Thế lấy lý do William tiến hành lên ngôi, càng khiến cho William danh chính ngôn thuận thống trị, tương tự có thể dao động những binh sĩ trung thành với quốc vương kia cũng như dân chúng tự tin trung thành với quốc vương.
Thế là nghi thức lên ngôi đã biến thành bề ngoài là đi nhật trình, tất cả mọi người đã bắt đầu chuẩn bị khua chuông gõ mõ. Nghi thức lên ngôi không chỉ ở nhà thờ lớn thánh Lehmann tuyên thệ kế thừa vương vị, khi William lên ngôi kết thúc, được Orgona và pháp luật thừa nhận thống trị, hắn còn muốn đối với công thần tiến hành một loạt hoạt động trao tặng tước vị. Ai mà có được một phần phồn vinh này, đẳng cấp tước vị được trao cao bao nhiêu, đều phải cẩn thận đặc biệt châm chước, để tránh khỏi bất công nhất bên trọng nhất bên khinh, lạnh lẽo đến trái tim của mấy vị công thần.
Mà sau nghi thức lên ngôi, tuyên bố với nhân dân cả nước mấy hạng án lập pháp, trọng yếu nhất là, những dự luật này đại diện cho thời đại thống trị mới bắt đầu, trình độ dự luật cao thấp, dân chúng tiếp thu trình độ, đại diện cho người thống trị và chính phủ được dân chúng ủng hộ. Những dự luật này từ 1 năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng quốc gia đang trong giai đoạn cuộc chiến khó lường, rất nhiều tình huống từ dự luật thương thảo đi ra, e rằng trong một đêm sẽ trở thành một đống giấy vụn, chỉ đành một lần nữa lập ra, phải tiêu tốn mấy tháng chỉnh lý thương thảo.
Edward cùng các đại thần nội vụ lâm thời phụ trách công tác trao tặng tước vị. Thân phận của y bây giờ vẫn là thần quan tư nhân vương trữ, những năm này William càng bộc lộ trắng trợn ái mộ nếu không phải Edward sẽ không kết hôn, rất nhiều người đều cho rằng cuối cùng y nhất định sẽ cách chức thần quan, khôi phục thân phận thế tục, trở thành bầu bạn William. Dân chúng đối với tin này hiển nhiên là rất vui, tuy rằng William biểu đạt ra hâm mộ của mình, nhưng từ trước đến nay không ở trước mặt người ngoài tổn thương đến danh dự Edward, đối với dân chúng mà nói, giữa bọn họ như dòng nước tinh khiết, mỹ hảo trung trinh như một chuyện cổ tích xa xưa, vốn là mọi người vui ý vây đỡ. Mà Edward những năm này vẫn hết sức cường điệu, chưa bao giờ làm mất đi thân phận thần quyến giả, càng làm cho mọi người đồng ý muốn kết hợp hai người hơn.
Bởi vậy ở bề ngoài, Edward tuy rằng chỉ là vương trữ phái tới công tác với các đại thần nội vụ lâm thời tiến hành phụ trợ, thế nhưng đại thần nội vụ lâm thời cũng không dám thật sự xem đối phương là thuộc hạ của mình, vị này nhất định sẽ trở thành vương hậu một đời vì quốc gia, mà chính mình chỉ là đại thần nội vụ lâm thời, cái lâm thời này có thể xóa bỏ, hơn nữa có thể liên nhiệm thậm chí tiến thêm một bước, e rằng còn phải xem vương hậu tương lai có hài lòng với mình hay không. Chính vì vậy, thái độ của ông đối với Edward càng cẩn thận cung kính, hoàn toàn lấy Edward làm chủ, chính mình chỉ là phụ.
Chỉ tiếc, đối với những thứ này, các đại thần nội vụ lâm thời đã sai lầm, William muốn thành lập không phải là quốc gia chuyên chế, một vị quan chức nhất định phải có thái độ và lập trường của mình, mà không phải trở thành kẻ bề trên kẻ phụ họa, mà thái độ nịnh nọt của vị quan chức này làm cho hắn hết sức bất mãn.
Ngày này, khi Edward cùng các quan lại thảo luận chi tiết nghi thức trao tặng tước vị, Stephen mới vừa thành niên 1 năm đi vào, Edward lập tức đứng dậy nghênh tiếp hắn. Edward cũng không thích cái tên em trai William tính toán chi li từng chi tiết, mẫn cảm còn cảm nhận em trai này thần kinh có chút vấn đề, thế nhưng Stephen là em trai cưng của William, mà William rất coi trọng người em trai này, Edward tự nhiên ở ngoài mặt là khách sáo, không làm cho Stephen cảm thấy mình quá làm khó hắn, miễn cho phá hoại tình huynh đệ giữa hai người bọn họ.
“Ngày an lành, Edward.” Stephen đi tới trước mặt Edward, môi hôn lên tay có nhẫn thần quan của y, “Hôm nay trường học nghỉ, tôi đến thăm hai người.”
“Nhọc lòng rồi, Stephen.” Edward khẽ mỉm cười, vẫy vẫy tay để những người khác đều đi ra ngoài trước, “Đến đây, ngồi xuống đi.”
Stephen ở trước bàn đọc sách ngồi xuống ghế, hai người hàn huyên hai câu, ánh mắt hắn liền rơi vào nghi thức liên quan đến thụ tước đặt trên bàn, bố trí vị trí nhân viên hiện trường, hắn hiếu kỳ đứng lên, đến gần nhìn tờ giấy này, “Tôi biết gần đây ngài vẫn đang bận nghi thức thụ tước, xem ra danh sách thụ tước đã quyết định?”
“Đúng thế.” Edward cũng không giấu, ngược lại phần danh sách này ngày mai cũng sẽ chính thức công bố, như vậy để cho mọi người sớm làm chuẩn bị, tỷ như may lễ phục, hoặc tiến hành huấn luyện lễ nghi thụ tước.
“Tôi có thể nhìn không?” Stephen cẩn thận từng li từng tí một hỏi, “Tôi chỉ là có chút hiếu kỳ.”
Edward từ bên bàn đọc sách qua loa lật qua lật lại văn kiện bên trong, tìm tới cuộn giấy được làm bằng da dê, cuộn giấy làm từ da dê này sớm muộn gì cũng sẽ đưa đến tay đại thần chưởng tỳ, chế tác thành một phần văn kiện chính thức, trình lên cho William đóng dấu. Y đem cuộn da dê đưa cho Stephen, nói: “Ngày mai sẽ chính thức công bố, có điều nếu như cậu có quen biết người nào trong danh sách, ngày hôm nay cậu cứ nói cho hắn biết, để hắn vui mừng cùng cậu.”
Stephen nở nụ cười ngại ngùng, bắt đầu xem danh sách, nhưng mấy giây sau, nét cười của hắn cứng ngắc trên mặt.
“Tử tước?” Hắn nhẹ giọng thì thầm, vẻ mặt rất là khó coi, “Tôi… Tại sao… Làm sao…” Hắn lắp ba lắp bắp nói, “Làm sao có khả năng? Tôi chỉ là… Chỉ là tử tước chứ? Đây là, đây là vì sao? Cái này không thể nào… Chuyện này…”
Đến cuối cùng Stephen cũng có thể khống chế đầu lưỡi mình, hắn đem cuộn giấy làm từ da dê vứt trở lại bàn, trợn to hai mắt, mặt đỏ bừng lên, đè lại giận dữ nói: “Đây là ý gì? Tôi là vương trữ điện hạ, tương lai là em trai cưng quốc vương William, là em trai cùng mẹ! Làm sao chỉ là một tử tước cho được?! Chuyện này thật quá hoang đường!”
Edward nhíu mày, y không nghĩ tới Stephen đối với an bài như thế lại cảm thấy bất mãn. Phải biết, mặc dù Stephen là em trai William, thế nhưng hắn chỉ là con riêng, cha của hắn cũng không phải là quý tộc, gia tộc mẫu thân cũng không cho hắn vinh dự gì quá lớn, mà hiện tại bản thân hắn chỉ là học sinh đang đi học, không vì quốc gia, hay vì William lập được bất kỳ chiến công gì, chỉ dựa vào thân phận con riêng cùng một mẹ, liền nhận được tước vị là tử tước, đã được xem là đặc biệt sủng ái, trên thực tế, dựa theo thông lệ, với thân phận của Stephen, cùng lắm chỉ có thể là nam tước mà thôi.