• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc thôi nôi con gái, vợ chồng cô làm một bữa tiệc tại sân vườn trong biệt thự, mời người thân bạn bè hai bên, Tố Tố cũng về nước theo lời hứa trước đó.

“Trời ơi, công chúa nhỏ của mẹ nuôi sao lại đáng yêu như vậy chứ!” Cô ấy lần đầu gặp bé Posy, những lần gọi video dù sao cũng không chân thực như gặp trực tiếp.

Hôm nay công chúa nhỏ được mẹ mặc cho một chiếc đầm xoè bồng bềnh màu tím, đầu đội vương miện, trông cực kì đáng yêu, cô bé đã biết đi được vài bước nhỏ, đang giai đoạn phát triển mới nên không muốn bố mẹ bế nữa mà muốn tự đi, vì đi chưa vững nên thỉnh thoảng sẽ vấp té vài lần, đầm cũng vì thế mà bị bẩn một chút.

“Chị đã nói rồi mà, con bé này thật khéo sinh, con gái hưởng hết gen trội của bố mẹ nên rất dễ thương.” Tú Linh vừa véo má Posy vừa lên tiếng.

“Bọn họ cũng có con rồi, anh chị cũng nên tính đi chứ?”

“Ừ thì…chị còn muốn chơi thêm vài năm nữa.”

“Nếu em là chị em còn muốn sinh ngay và luôn như Mộc Thanh ý.”

Tú Linh lại nhen nhóm ngọn lửa trong lòng, đúng thật cô rất thích có con nhưng vợ chồng cô còn nhiều việc giải quyết, sợ không có thời gian chăm tốt cho con nên còn chần chừ chưa tính đến, nhưng nếu sinh được cô công chúa như này thì thật tuyệt vời.

“Bô…bô…” Posy thấy bố đi đến thì cười vui vẻ đưa hai tay đến gọi bố, hiện tại bé đã mọc sáu cái răng sữa, nụ cười càng đáng yêu hơn, Thiên Bình nghe tiếng con gái thì mỉm cười bế con gái hôn vào má một cái hỏi.



“Con gái bố đã đói chưa nào? Chúng ta đi ăn gì nhé?” Lúc bé 10 tháng tuổi thì biết nói chữ đâu tiên, điều bất ngờ là không phải bố cũng chẳng phải mẹ mà là “anh” anh Subin của bé, làm cho người bố cực kì ghen tỵ, 11 tháng bé lại vui vẻ gọi “mẹ..mẹ.” Thiên Bình đợi mãi tới gần thôi nôi mới được con gái gọi nhưng lại không phải là bố mà là bô, haiz… thôi dù sao có còn hơn không, nên anh cũng rất vui vẻ hưởng thụ. Ông bà nội ngoại ngày nào cũng cố gắng dạy để mong nghe được tiếng gọi của cháu gái nhưng sự thật khiến bọn họ thất vọng vì cô bé vẫn chỉ cười chứ không nói.

Anh đặt một chén cháo thịt bằm kèm rau củ lên bàn ăn cho trẻ em, rồi đưa cho con một cái muỗng nhỏ, cột yếm vào cổ cho bé, cô bé chơi từ sáng giờ nên bây giờ đã đói bụng ăn rất ngon lành.

Mộc Thanh từ bên ngoài đi vào nhìn con gái đang ăn, đi đến hôn lên má con một cái.

“Con gái mẹ hôm nay ăn giỏi thật đấy, gần hết một chén rồi này!”

“Hi..i..mẹ..mẹ.”

“Ngoan quá, ăn xong cùng mẹ lên phòng thay đầm mới nhé? Bẩn rồi này.”

Bé Posy không được tự nguyện lắm, dường như cô bé rất thích chiếc đầm này nên nhìn mẹ lắc đầu.

“Mẹ đã chuẩn bị cho con đầm công chúa mới, rất xinh!”

Nghe mẹ nói vậy bé đưa tay vỗ mấy cái rất háo hức.

Lúc thay đầm mới màu hồng đi xuống tầng, anh Subin chạy đến đầy kinh ngạc.

“Wao…Posy xinh quá!”

“Anh..anh!” Cô bé từ nhỏ đã thích anh Subin rồi.

Ông nội Chu cùng ông ngoại Mộc đang xếp một mâm để cúng, xong xuôi thì Thiên Bình mới đẩy một bánh kem đi vào, căn phòng được trang trí theo phong cách công chúa, hoa, bong bóng, những tấm ảnh chụp của con gái, cùng những bức vẽ của mẹ giành tặng con gái được bày rất nhiều.



Posy được bố mẹ bế trên tay đi đến cạnh bánh kem to ba tầng, anh cắm cây nến hình số 1, rồi đốt ngọn nến cháy lên, Subin cùng các anh chị bà con đứng bên cạnh hát to bài Happy Birthday, nghe mẹ bảo thổi nến Posy rất hợp tác cúi người thổi nến nhưng rất tiếc, dù cố gắng đến đâu cây nến vẫn không bị thổi tắt, cô bé gấp đến đỏ bừng cả mặt, nước mắt đã bắt đầu rưng rưng.

Subin thấy cô bé sắp khóc thì cuống quýt bảo.

“Để anh thổi cùng em nhé, anh đếm 3,2,1 chúng ta cùng thổi nào.”

Khi vừa dứt câu hai cái đầu nhỏ chụm lại, vì có anh phụ giúp nên cuối cùng cây nến cũng bị thổi tắt.

Posy vui vẻ cười lộ mấy cái răng xinh xắn.

Tú Minh nhìn con trai trưởng thành của mình thì đưa tay sờ bụng bầu của vợ.

“Haiz…có lẽ thằng con này tương lai sẽ theo vợ nó rồi, vẫn là con gái tốt hơn.”

Băng Di có bầu gần 5 tháng, mong muốn sinh con gái của anh cúi cùng cũng thành sự thật.

“Con trai em rất ra dáng!” Băng Di rất hài lòng về con trai.

“Vợ nói gì cũng đúng.”

Mọi người cùng nhau chụp hình tặng quà cho nhận vật chính hôm nay, sau đó mới vào tiệc ăn uống.

Đến trưa Posy đã quá mệt mỏi nên ngáp dài ngáp ngắn trên vai bố, anh bế con gái đưa sang dì Du.

“Dì cho bé ngủ hộ con.”

Dì Du gật đầu ôm cô bé lên tầng đi ngủ.

Buổi tối tan tiệc, hai mẹ con ngồi trong phòng mở quà, Posy nghiêm túc mở phần quà của anh Subin tặng, Thiên Bình bên cạnh cảm thán.

“Quà của bố còn không thấy con để tâm vậy đâu?”

Mộc Thanh nghe chồng than thở thì đánh vào vai anh một cái.

“Anh lại bắt đầu rồi đấy.”

“Anh không có.”

“Mau phụ em mở nhanh rồi xếp vào tủ, khuya rồi nè.”

“Tuân lệnh vợ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK