Du Quai không hiểu Shalnark định tìm ai, nhưng nó vẫn gật đầu. Người quấn khăn tắm, nó ngồi ngẩn ngơ trên giường.
Shalnark cầm chiếc khăn trên người nó xuống, lau khô tóc cho nhóc con rồi lấy tay vuốt vuốt cho vào nếp. Trong phòng không có thêm quần áo cho thằng nhóc mặc, nhưng Shalnark cũng không quan tâm đến điều này cho lắm, thằng nhóc là con trai mà, không mặc quần áo cũng đâu có sao.
"Đứng dậy nào, Tiểu Quai." Xốc nách nhấc nó lên, Shalnark hài lòng nhận ra thằng nhóc lớn hơn hẳn so với ba năm về trước. Vốn chỉ là đứa bé tròn tròn, giờ đã gần như có thể gọi là thiếu niên rồi. Người cao lên, tay chân vốn tròn lẵn cũng thon dài ra, nhưng khi nhéo vẫn mềm nhũn mịn màng. Mặt nó gầy đi, đã có cằm, đi cùng với đôi mắt to tròn khiến nó trông như một bé búp bê thuần khiết ngây thơ.
Trong mắt Lữ Đoàn thì Du Quai vẫn luôn là đứa bé được họ nuôi kĩ đến mức có hai cằm, người thì tròn đến mức lăn vo vo xuống cầu thang. Khi gặp lại, anh chỉ cảm thấy bé con cao hơn, còn học được Niệm, thật tốt. Nhưng giờ nhìn kĩ, anh nghĩ tới có gì sai sai.
Vì các thành viên trong lữ đoàn đều không có sở thích như vậy nên không mấy để ý, chứ với bề ngoài và tính cách của Du quai quả thật rất hấp dẫn những kẻ biếи ŧɦái.
Mà Du Quai lại còn rời khỏi họ những ba năm liền !
Ý nghĩ này quả thật rất tiêu cực, nhưng thế giới này đầy rẫy những kẻ như vậy, trong khi thằng nhóc này lại quá ngốc, người ta không có sát khí thì chắc nó cũng kệ ai muốn làm gì mình thì làm.
"Lạ ?" Du Quai nghiêng đầu sang một bên.
"Như vậy nè."
Shalnark ví dụ sờ sờ người nó, Du Quai tưởng đấy là động tác tắm nên gật đầu. Mắt Shalnark lóe lên sát khí lạnh lẽo: " Là ai ?"
"Ging."
Shalnark nắm chặt tay: "Hắn ta.... còn làm gì nữa ?"
Còn làm gì nữa ? Tắm xong thù mặc quần áo thôi. Du Quai trèo về giường: "Mặc quần áo." Bỗng nhớ tới đồ quả mình bị bẩn." Shalnark, quần áo bẩn."
".........." Shalnark nghiến răng: "Là tắm ấy hả ?"
Du Quai không hiểu, ngầng đầu nhìn anh, bị anh véo má kéo sang hai bên: " Sao lại đi hỏi thằng nhóc này cơ chứ, mình đúng là ngu quá mà."
"Anh hỏi là đã từng có ai làm như thế này với em không."
Vừa nói, Shalnark vừa đặt môi mình lên môi Du Quai. Người Phố Sao Băng không biết ngại, anh chỉ muốn hỏi rõ chuyện này thôi.
Môi Du Quai mềm mại ngoài dự đoán, Shalnark vốn chỉ định đụng vào như vậy thôi, nhưng phản xạ do những trải nghiệm phong phú khiến anh không kiềm chế được mà mút nhẹ, sau đó đưa lưỡi vào đôi môi đang hé mở đó.
Du Quai không hiểu Shalnark đang làm gì, nhưng vì Shalnark là đồng bạn nên Du quai không đề phòng anh, không có sát khí thì nó sẽ không phản kháng lại. Vì vậy nó ngồi yên để Shalnark ôm mình, đưa lưỡi vào khoang miệng miệng, rồi ngậm lấy lưỡi của nó liếʍ ʍúŧ.
"Ư....Ưʍ......."
Hơi khó thở, Du Quai lấy tay đẩy Shalnark ra, nhưng lại bị anh đè xuống giường, đôi tay sờ khắp người nó. Du Quai muốn bảo mình không cần tắm, nhưng miệng bị chặn rồi, chỉ có thể nằm dưới thân Shalnark, đạp đạp chân, tay của nó đã sớm bị anh giữ chặt.
Xoạch.
Cửa phòng tắm mở ra, chân của Feitan còn chưa đặt bước thứ nhất xuống sàn thì cả người hắn đã lóe lên biến mất. Shalnarl bỗng bế lấy Du Quai nhảy ra, giường bị chém thành hai nửa. Giữa đống lông vũ tung bay, nhìn thấy đôi mắt vàng ngập tràn ấy khí của Feitan, Shalnark tỉnh táo lại ngay lập tức.
"Khoa– Khoan đã Feitan, tôi có thể giải thích ! ! !"
"Xuống địa ngục mà giải thích."
Shalnark bất đắc dĩ bế Du Quai nhảy quanh phòng tránh né đòn tấn công của Feitan. Anh có thể chạy ra khỏi phòng, nhưng hòn đảo bé tẹo như vậy, chạy trốn chỉ khiến Feitan tức giận hơn. Thà rằng để Feitan đỡ giận rồi giải thích...... Thật ra bản thân anh cũng không biết phải giải thích thế nào nào.
Rõ ràng ban đầu anh chỉ định làm mẫu cho thằng nhóc hình dung ra ý mình thôi, không hiểu sao lại bị mất khống chế như vậy. Ừ thì môi thằng nhóc đúng là rất mềm rất ngọt, nhưng anh đâu phải loại người dễ dàng hành động theo du͙ƈ vọиɠ của mình như vậy, chẳng lẽ là vì quá lâu không có hơi đàn bà ? — Dùng lý do này liệu Feitan có tin không ?
Du Quai chẳng quan tâm Shalnark và Feitan đang cãi cọ chuyện gì, nó chỉ thấy bị bế nhảy khắp phòng rất khó chịu, kiếm của Feitan lại còn cứ đâm về phía nó nữa cơ chứ —- Không phải là Feitan muốn đâm Du Quai mà là Shalnark vô liêm sỉ cứ giơ nó lên làm lá chắn, bằng không giờ này người anh đã thủng vài lỗ rồi.
Không chỉ cơ thể Du Quai lớn lên mà cảm xúc của nó cũng ngày càng hoàn thiện giống người thường. Dù tự nó không nhận ra, nhưng thằng nhóc đã không còn răm rắp tuân theo lập trình cũ nữa. Feitan cứ cầm kiếm đâm mình, Du Quai bực mình rút kiếm cản lại. May là nó còn nhớ Feitan là đồng bạn nên không lao lên tấn công.
Nhưng dù chỉ là một động tác đơn giản vậy cũng làm Feitan tức, từ khi gặp lại đây đã lần thứ hai thằng nhóc rút kiếm ra tay với hắn !
"Được, được lắm."
Nen của Feitan bùng phát, mái tóc hắn cũng bị khí thổi dựng: "Dám rút kiếm với ta, to gan lắm — Shalnark! !"
"Eh eh ? ! " Shalnark kêu to: "Cái đấy thì liên quan gì đến tôi ? Có phải là tôi bảo thằng nhóc...... Á á ! !"
Feitan là một người Phố Sao Băng không hơn không kém, vì vậy hắn chẳng cần biết logic là gì, lại còn rất bao che thiên vị. Du Quai là cộng sự của hắn, có việc gì thì đóng cửa dạy dỗ sau, lỗi thì đương nhiên là của người ngoài. Vì vậy Feitan quyết định xử lý Shalnark trước rồi dạy dỗ Du Quai sau.
Du quai bị lắc lư khó chịu, nó vẫn không hiểu vì sao Feitan càng đánh cành hăng, thi thoảng giơ kiếm chặn một đòn, nó không muốn Shalnark bế nữa, muốn về giường đi ngủ cơ.
Nhưng nó là bia đỡ đạn của Shalnark, làm gì có chuyện anh thả nó ra. Nếu như Du Quai trước kia, chắn chắn nó sẽ ngồi yên. Nhưng Du Quai giờ đã khác, Shalnark không chịu thả nó, nó cho anh luôn một cùi chỏ vào bụng.
Du Quai trước giờ không biết nương tay là gì, ngay cả như Shalnark còn bị nó đánh cho suýt hộc máu, ôm bụng gục ngay xuống đất. Du Quai nhảy xuống, chui vào đống đệm chăn nơi chiếc giường sập, nói: "Ve ve ve ( Ngủ ngon.)" Trùm chăn, ngủ.
"Khụ khụ... Khoan....Chết tiệt....."
Shalnark bực bội giơ tay định túm nó lại, bỗng thấy có bóng đen trên đầu, ngẩng lên chỉ thấy đôi mắt vàng hẹp dài đang cười cong cong: "Sẵn sàng chết chưa, Shalnark !"
"Ha ha, chưa đâu." Shalnark rút vũ khí, anh không muốn bị Feitan cho một trận nhừ tử đâu.
Đang đánh giở thì Chrollo xuất hiện, một trái một phải chặn lại cả hai, anh bất đắc dĩ hỏi: "Có chuyện gì nữa vậy ?" Nhìn hai người này đánh nhau dữ vậy, có vẻ không chỉ là mâu thuân bình thường.
Feitan thu kiếm hừ lạnh: "Shalnark hôn Du Quai."
"Không phải là cố tình." Shalnark giải thích.
Chrollo nheo mắt. Anh chẳng có phẩm chất đạo đức gì đâu, nhưng do khi còn nhỏ thường bị lùng bắt để cống nạp cho những kẻ có sở thích biếи ŧɦái, dù luôn thoát ra được nhưng anh vẫn rất ghê tởm những hành vi như vậy.
"Thật là ngạc nhiên, không ngờ Shalnark lại là loại người như vậy."
"Đoàn Trưởng, đề nghị anh cất quyển Bí Kíp Ăn Cướp đi, tôi bất an lắm. Còn nữa, "loại người như vậy" là có ý gì ?" Shalnark lau mồ hôi lạnh nói.
Chrollo ngẫm nghĩ giây lát, gấp sách lại, cuốn Bí Kíp Ăn Cướp biến mất. Giờ không phải là lúc gây hấn với nhau, vẫn chưa tìm ra được kẻ địch thầm kín, Chrollo có chút bực mình.
"Hành động của cậu đối với Du Quai sẽ được truy cứu sau. Giờ thì điều tra tất cả các thí sinh, tìm ra những kẻ đặc biệt hoặc có tiềm năng." Nếu cần thiết thì cứ gϊếŧ sạch những kẻ khả nghi.
"Vâng."
Shalnark vội vàng rời đi. Chrollo quay sang Feitan : "Tiểu Quai đâu ?"
"Đằng kia." Feitan chỉ vào một góc tường. Chiếc giường sập làm chăn ga gối roi đầy đất, Du Quai quấn chăn, dù nó có lớn hơn trước một chút thật, nhưng chui vào đó vẫn cứ mất hút không thấy đâu.
Chrollo nhướn mày, gọi: "Tiểu Quai."
Du Quai vẫn chưa ngủ, nghe có người gọi thì thò đầu ra, nói: "Chrollo, chíp chíp chíp ( Chào buổi sáng.)"
Chrollo khó hiểu hỏi: "Em nói gì vậy ?"
Du Quai mặc kệ anh, thấy Chrollo không nói gì nữa, chào hỏi xong nó lại chui vào chăn. Chrollo cũng không có thời gian để ý tới nó, cuộc thi đã qua phân nửa, anh cần phải tìm ra kẻ sẽ gϊếŧ Uvogin trước khi cuộc thi kết thúc. Nếu không tìm được trong các thí sinh bình thường, anh sẽ phải để ý kĩ Hisoka và Illumi, hai người họ hiện đang là nghi phạm lớn nhất.
Giao cho Feitan trông Du Quai, Chrollo chạy đi tìm Hisoka và Illumi. Feitan nhìn căn phòng gần như bị hủy diệt, thò tay xách Du Quai ra khỏi đống chăn. Du Quai đạp mạnh chân, Feitan trúng mấy cú, rên nhẹ. Thằng nhóc chết tiệt, lậu còn dùng Nen đá hắn, nếu không vì phản ứng kịp thời, chắc chắn hắn đã bị gãy tay rồi.
"Yên nào, ta đưa ngươi đi kiếm phòng khác rồi ngủ."
Dù Feitan không quá để ý về chất lượng cuộc sống, nhưng cũng không cần thiết phải chịu khổ nằm đất làm gì. Hắn bế Du Quai trong lòng mình, bé con nghe Feitan bảo đưa mình đi ngủ thì ngoan ngoãn kê đầu lên vai rồi ôm cổ hắn.
Feitan vốn định tùy tiện cướp một gian phòng, ai dè vừa ra cửa đã thấy một gã mập lùn cầm chìa khóa đang muốn đổi phòng. Feitan tiện tay giật khóa của hắn rồi ném chìa của mình lại. Tên mập kia vội vàng chạy vào phòng Feitan rồi lại chạy ra : "Ê ê, phòng hỏng thế này sao ngủ ?"
Feitan lạnh lùng liếc hắn: "Sao, ý kiến gì ?"
Người đàn ông toát mồ hôi lạnh: "Không, không có gì....."
Feitan bế Du Quai về căn phòng kia, thì ra tên mập nhát gan bị xếp chung phòng với tên mê rắn dị hợm nên sợ quá muốn đổi phòng. Có Feitan ở đó, tên kia cũng đành ngoan ngoãn dọn đồ ra khỏi phòng.
Thả Du Quai xuống giường, Feitan ghé vào người nó, nhéo cái má phính, bắt đầu tính sổ với thằng nhóc này.
"Ê, ban nãy Shalnark hôn ngươi sao không phản kháng ?"
Du Quai díp mắt, mơ màng hỏi: "Hôn ?"
"Ngu ngốc, sau này không được để người khác làm như vậy, ai dám làm thì chém tên đó, hiểu chưa ?"
"Ah." Du Quai vâng lời đáp.
Feitan chẳng trông cậy vào việc nó tự giác nghe theo, lần sau có kẻ nào dám động thằng nhóc thì để hắn gϊếŧ cho cũng được. Nhưng mà, Shalnark dù ham chơi hay gây chuyện thật, nhưng làm gì mà khả năng tự khống chế lại kém như thế ?
Feitan nhìn Du Quai. Đôi môi thằng nhóc chẳng dính dáng gì đến gợi cảm cả chứ đừng nói là quyến rũ. Đôi môi be bé, mềm mềm........... trông có vẻ rất ngon miệng.
Feitan là dạng người nghĩ là làm, hắn muốn nếm thử xem có ngon như vẻ ngoài không, thằng nhóc lại nằm ngay dưới người hắn thế này, Feitan cúi xuống, ngậm lấy đôi môi nó.
Cảm giác mềm mại như pudding vậy, Feitan không kiềm chế được mà mân nhẹ. Liếm dọc đôi môi nó, nghe giọng nói ngơ ngác của đứa bé dưới thân mình: "Ah....Ưʍ....Feitan ?"
Chỉ là lời lẩm bẩm không rõ tiếng, lại như sợi lông vũ quệt qua tim hắn, nhột nhột, khiến hắn như muốn nuốt trọn thằng nhóc. Feitan không phải là kiểu người biết kiềm chế ham muốn của mình, vừa nghĩ như vậy, hắn vừa đẩy lưỡi mình vào miệng Du Quai, quấn lấy lưỡi nó mà hút mạnh.
Mãi tới khi Du Quai khó thở, lấy tay đẩy đẩy Feitan ra, Feitan mới tiếc nuối dừng lại, liếm môi. Hắn thầm tiếc nuối, nếu biết hôn thằng nhóc thích vậy hắn đã làm từ lâu chứ không để lãng phí từng ấy năm.
Du Quai thở hổn hển, đôi môi bị hôn tới mức sưng đỏ, không biết rằng mình bị người ta sàm sỡ, nó cũng chẳng giận, nếu không cướp kẹo thì nó chẳng bực bội với Feitan bao giờ.
Lấy lại hơi thở, Du Quai giơ tay quệt nước miếng bên miệng, nói: " Feitan, ve ve ve."
Feitan cau mày :" Rốt cuộc là ngươi đang kêu cái gì vậy ?"
Du Quai mặc kệ hắn, xoay người chui vào chăn ngủ.
Đêm hôm đó, cặp vợ chồng chủ quán trọ âm thầm rời đảo, một phần các thí sinh khác cũng đi theo, các thí sinh còn lại bị bỏ mặc chờ chết trên đảo.