• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Quai nhàn rỗi chơi trong rừng một tuần, trong suốt quãng thời gian đó, Feitan luôn tức giận, Shalnark cứ lẩm bẩm với nó "nói tiếng người, nói tiếng người", còn dành thức ăn của nó, doạ nạt "bao giờ nói tiếng người thì cho ăn." Suýt thì bị Du Quai chém.

Chrollo nghiên cứu tiếng động vật của Du Quai, nhận thấy chúng cũng chỉ là những thứ đơn giản như chào buổi sáng, ngủ ngon, ăn cơm,.........., những lúc khác bé con vẫn nói tiếng người, không dùng tiếng động vật để thay thế. Vì vậy Chrollo cũng không quan tâm lắm nữa, cách nói chuyện của bé con không ảnh hưởng gì tới lữ đoàn hay chính nó, so với mức độ nguy hiểm và phiền phức khi ép nó nói tiếng người, để kệ nó nói tiếng động vật vẫn hơn.

Một tuần sau, tàu bay của hiệp hội đến đón, mới sáng sớm, Du Quai chưa tỉnh ngủ nên Feitan bế nó lên. Gon chạy lại thăm em, cậu bé cũng không hề lơi là, mặt mũi có chút trầy xước, nhưng rất năng động tỉnh táo. Thấy Du Quai nằm trong lòng Feitan ngủ khì, hai má trắng mềm mũm mĩm, quần áo cũng không có lấy một vết bẩn, cậu nhẹ nhõm nói: "May quá, em không sao."


"Hừ, người cho rằng thằng nhóc đi với ai." Feitan hừ lạnh, bế Du Quai về phòng.

Gon nhìn theo bóng lưng Feitan, thấy hắn dù cau có khó chịu, nhưng vẫn nhẹ nhàng êm ái đặt Du Quai xuống giường, đắp chăn, Du Quai ngọ nguậy đạp chăn, được Feitan vỗ nhẹ mấy cái lại chìm sâu vào giấc ngủ.

"Feitan quen trông nom Tiểu Quai quá ha, khi còn bé chắc hẳn toàn Feitan chăm Tiểu Quai nhỉ !"

Những lời này đối với Feitan thì chẳng có gì là đáng tự hào, hắn quay sang hung hăng trợn trừng mắt nhìn Gon: "Ngươi nghĩ ta muốn chăm nó lắm chắc !"

"Ha ha, thật ra em cũng hâm mộ anh lắm." Gon cười: "Cứ có cảm giác em ấy thích ở bên Feitan nhất vậy, khi ở cạnh em, Tiểu Quai chẳng ngủ say sưa được như vậy đâu !"

Dù không muốn thừa nhận, nhưng những lời này khiến Feitan hân hoan trong lòng, hắn liền bỏ qua cho việc Gon bảo mình "giỏi chăm Du Quai" vậy.


Khi Du Quai tỉnh ngủ thì đã xế chiều, các thí sinh khác không hiểu thảo luận thế nào, lại đoán là phần thi cuối là thi viết luận, phần lớn đều chạy vào thư viện. Du Quai dụi mắt tìm phòng ăn, tới nơi chỉ thấy mỗi 3 thành viên lữ đoàn, Kurapika và Gon.

Gon thấy em dậy, vui vẻ vẫy Du Quai: "Tiểu Quai lại đây nào!"

Du Quai bước tới, lễ phép nói: " Nii tan, chíp chíp chíp."

"Eh? Em đói à?" Gon rất thoải mái với việc Du Quai nói tiếng động vật.

"Gon, đấy nghĩa là chào buổi sáng." Shalnark nói. Từ sau lần suýt bị chém trúng, cậu không còn hứng sửa lời Du Quai nữa.

"À, chào buổi sáng Tiểu Quai." Gon cười. "Tiểu Quai uống sữa không? Trưa nay ăn trứng chiên nhé?"

"Ưʍ." Du Quai gật đầu, ngồi xuống bên Gon.

"Không cho nó ăn." Feitan ngồi ở đầu bên kia bàn, lạnh lùng nói. "Bao giờ nói tiếng người thì được ăn."


Feitan chẳng phải kiểu người dịu dàng gì, Du Quai mà vẫn không chịu nói tiếng người thì bỏ đói nó mấy ngày hắn cũng không thấy xót. Cũng tại tuần vừa rồi ở trong rừng, đối với Du Quai thì đâu đâu cũng là thức ăn, không bỏ đói nổi. Bây giờ đang trên tàu bay, Du Quai đâu có thể chém cá mà ăn nữa !

"Nhưng mà......."

"Gon, tôi đồng ý với Feitan." Kurapika nói. "Dù có vẻ hơi nghiêm khắc với đứa bé, nhưng chúng ta cần sớm sửa lại cách nói chuyện của em ấy từ nhỏ. Dù có khóc cũng không được cho phép em ấy như vậy, đây là vì tốt cho Tiểu Quai, Gon à !" Gon nhìn em đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chờ bữa trưa, cảm thấy lòng nhức nhối. "........ thôi được rồi, nếu là vì tốt cho Tiểu Quai."

Du Quai chờ mãi không thấy bữa trưa của mình đâu, nó không hiểu vì sao. Loa thông báo tập hợp các thí sinh, thấy mọi người đứng dậy rời đi, nó cũng lẽo đẽo theo sau. Đương nhiên, ngoan vậy là vì nó chưa thấy đói.
Gon thấy em không hỏi về bữa trưa, vừa thở phào nhẹ nhóm vừa thấy cắn rứt lương tâm.

Sau khi nghe những câu hỏi mơ hồ của hội trưởng Netero như "cháu chú ý ai nhất trong các thí sinh", Du Quai cứ chỉ hết vào Feitan. Ra khỏi phòng, trời đã tối, Du Quai xoa bụng, nó đói rồi.

Gon vẫn nghĩ đến Du Quai, thấy trời tối, sợ em đói bụng, kéo Killua đi tìm Feitan và Kurapika, nói: "Trời sắp tối rồi, Tiểu Quai hôm nay chưa ăn gì, chắc đói lắm, Kurapika, cho Tiểu Quai ăn bữa tối đã được không?"

"Không được." Feitan lạnh lùng nói. "Không chịu nói tiếng người, cho nó đói bụng."

Gon trừng Feitan: "Tiểu Quai là em trai em, em phải chăm sóc em ấy !"

Feitan nheo mắt: "Nhóc con, dám cản trở ta, ta gϊếŧ chết ngươi."

"Anh khi dễ Tiểu Quai, em cũng sẽ không tha cho anh !" Gon quay đi tìm Du Quai. "Dù sao sau này lớn Tiểu Quai cũng sẽ tự biết, bây giờ nói như thế nào chẳng được."
Gon cùng Killua chạy đi đón Du Quai, đến nơi mới biết nhóc con đi mất rồi. Kurapika và 3 thành viên lữ đoàn chạy theo, Feitan mặt đầy sát khí, Chrollo và Shalnark hoàn toàn là đi theo hóng hớt.

Tàu bay không lớn lắm, nếu Du Quai không ở nơi này hoặc trong phòng nghỉ, mọi người liền đoán ra ngay là phòng ăn. Vừa tới cửa liền thấy Du Quai cầm kiếm chém hướng Hanzo, mà trên bàn của anh ta thì đầy đồ ăn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK