• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Du Quai vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi hương thơm nức.

Feitan không biết đã rời đi từ bao giờ, Du Quai dụi mắt ngồi dậy, ra khỏi phòng, nhìn thấy mấy nồi niêu thức ăn đang toả hơi nóng nằm đó. Mấy năm qua, tay nghề nấu nướng của Pakunoda ngày càng tốt lên, nhưng cô chỉ xuống bếp cho Chrollo và Du Quai. Cô quay lại thấy Du Quai, dịu dàng nói: "Tiểu Quai dậy rồi à?"

"Ưʍ." Du Quai nghĩ nghĩ một lát, nhớ ra Pakunoda, nói: "Pakunoda, chào buổi sáng." Cuộc đời nó không có bao nhiêu phái nữ xuất hiện, nên hầu hết nó vẫn nhớ.

"Chào buổi sáng, em đói chưa? Lại ăn bữa sáng nè!"

"Ưn."

Du Quai nhảy xuống cầu thang, thấy Chrollo đang ngồi đọc sách. "Chrollo, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Chrollo xoa đầu nó. "Anh đang đọc sách, tránh xa ra nhé." Chrollo cũng phát sợ sự phá hoại của nó.


"Kukuku, trái táo nhỏ~ quên mất anh rồi à~" Hisoka ghé vào nhéo má Du Quai: "Ah~ lần trước~ anh rất thoả mãn đó~~!"

Kiểu nói chuyện đen tối này không tạo ảnh hưởng gì đối với Du Quai, nó chẳng hiểu, lễ phép đáp: "Hisoka, chào buổi sáng." Sau đó ngồi ngay trên bậc thang chờ bữa sáng.

Chỉ một lúc, Pakunoda liền bưng đĩa thức ăn đầy ắp ự, có trứng chiên, xúc xích hun khói, bánh mì. Pakunoda càng trưởng thành, bản năng làm mẹ càng trỗi dậy, nhưng Phố Sao Băng không có trẻ em thực sự, những đứa trẻ bên ngoài không được cô yêu thích, chỉ có Du Quai là cô có thể dành hết tình cảm mà cưng chiều. Không nỡ để nó tự động tay, Pakunoda ngồi xuống, xiên một miếng xúc xích lên đút cho nó: "A."

"A." Du Quai há mồm, hiển nhiên đã rất quen việc được đút ăn.

"........." Băng Vũ Điệp mặt không biểu tình ngồi nhìn, cô không biết mình nên ghen ghét hay bội phục nữa rồi.


Du Quai ăn sáng no rồi, mới nhớ tới Feitan: "Feitan đâu?"

"Feitan ra ngoài có việc rồi." Pakunoda xoa đầu nó, vẻ mặt dịu dàng: "Hôm nay ở với chị nhé."

"Ưʍ." Du Quai gật đầu.

Pakunoda vui sướng cười: "Muốn uống sữa không?"

"Muốn."

Pakunoda đi rót sữa, Phinks ngồi trên bậc thang, vẫy tay: "Nhóc con, lại đây."

Du Quai không nhớ hắn là ai, nhưng thấy Shalnark đang ngồi bên cạnh. Không để ý tới Phinks, nó nhảy sang ngồi cạnh Shalnark, nhìn laptop trên đùi anh.

Shalnark đang ngồi tìm hiểu tư liệu, dù đã biết đại khái về buổi đấu giá do có Băng Vũ Điệp, nhưng vẫn phải sát sao theo dõi tình hình, tránh tình báo sai lầm. Thấy Du Quai chạy lại, Shalnark vội vàng ôm lấy máy định xoay đi: "Ngoan, đây không phải game......"

Anh còn chưa nói hết câu, Du Quai đã thò tay túm màn hình bẻ lại muốn nhìn, rắc một cái, laptop của Shalnark tan tành.


Du Quai không hay biết, giơ màn hình lên xem, rồi nói: "Không có game." Sau đó tiện tay ném sang một bên.

Shalnark: "...........!!!!!!"

Ngây như phỗng một lúc, Shalnark mới phản ứng lại, tóm lấy Du Quai thả lên đùi mình, đánh mông nó: "Aaaaaa nhãi con chết tiệt này, cố ý có phải không!"

Tuy ngoài miệng kêu gào như vậy, nhưng thực ra đánh rất nhẹ, chỉ vỗ vỗ lên cái mông căng mềm của nó. Du Quai nằm im trên đùi Shalnark, không phản ứng.

Băng Vũ Điệp trợn tròn mắt, khi thấy Du Quai làm hỏng máy tính của Shalnark, cô mừng thầm. Dù thân thiết với Lữ Đoàn tới đâu mà dám làm như vậy, chắc chắn sẽ bị Shalnark ghét thôi, đúng không? Ai ngờ phản ứng của Shalnark chỉ là tét mông nó, lại chỉ vỗ mấy cái nhẹ nhàng. Lữ Đoàn Bóng Ma hiền như vậy từ bao giờ?! Băng Vũ Điệp cắn chặt môi dưới, nhắc mới nhớ, trong nguyên tác Lữ Đoàn cũng khá thân thiện với Gon và Killua. Có thể do chúng nó là nhân vật chính, nhưng nếu nghĩ khác, cũng có thể do chúng còn là trẻ con.
Chẳng lẽ Lữ Đoàn rất bao dung trẻ nhỏ?

Nếu nói về việc hiểu Lữ Đoàn, Băng Điệp Vũ tự hào xưng không ai bằng, tối thiểu là hơn đứa trẻ kia, vừa không biết lấy lòng mọi người, còn bẻ hỏng máy tính của Shalnark. Nhưng Lữ Đoàn không thích cô, chẳng lẽ vì cô không phải trẻ con?

Nếu là vì quen biết sớm hơn hoặc do biểu hiện tốt hơn cô mà nó được thích, thì cô cũng nhịn. Nhưng chỉ vì là trẻ con mà được đối đãi khác biệt, cô không phục!

Sự ghen ghét của Băng Điệp Vũ rõ ràng như vậy, Chrollo làm sao có thể không nhận ra. Quay sang nhìn bé con thờ ơ nằm trên đùi Shalnark, anh chuyển lại tầm nhìn vào cuốn sách trên tay. Đối với người Phố Sao Băng, ghen ghét chẳng phải thứ cảm xúc gì quan trọng, miễn sao cô ta còn có giá trị lợi dụng cho Lữ Đoàn, cô ta yêu hay hận họ cũng không quan trọng.
"Thằng nhóc này......." Thấy Du Quai chẳng xi nhê gì trước cơn giận của mình, bị đánh nó nằm yên luôn. Shalnark bất đắc dĩ bế nó lên, véo mạnh hai má: "Nói xin lỗi nhanh!"

"Ah." Du Quai nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi." Nhưng nhìn mặt là đủ hiểu, nó không rõ vì sao phải xin lỗi.

"Shalnark, muốn đánh nó tiếp cũng tuỳ cậu thôi." Chrollo mặt không biểu tình: "Nhưng tôi chỉ nhắc là Feitan sắp về rồi, thêm nữa, đừng chậm trễ nhiệm vụ của mình."

Shalnark giật nảy, bế Du Quai đứng dậy. "Đã rõ, Đoàn Trưởng. Tôi đi kiếm vài cái máy tính nữa." Nhìn xuống bé con trong lòng mình, tung nó lên trời rồi lại đỡ lấy, "Nhãi con chết tiệt, đi theo giúp anh."

"Ưʍ." Du Quai gật đầu, ngoan ngoan tựa lên vai Shalnark.

Shalnark bế nó ra ngoài, đi qua một căn nhà bỏ hoang bỗng dừng lại, quẹo vào. Anh đè Du Quai dựa vào tường, Shalnark khác hẳn vẻ ôn hoà tủm tỉm thường lệ, khuôn mặt nghiêm túc: "Tiểu Quai, anh tức giận lắm đó, em hoàn toàn không để tâm đến ánh." Ngón tay vuốt ve gò má mềm mịn của nó: "Anh thực sự muốn có em."
"Muốn có?" Du Quai chớp mắt, nghi hoặc nghiêng đầu sang một bên: "Muốn có gì cơ?" Cái này nó nghe hiểu. Nó cũng rất thích Shalnark, nếu Shalnark muốn gì đó, nó không ngại cho anh. Nhưng đương nhiên: "Không cho kẹo đâu."

"Không lấy kẹo." Shalnark vuốt ve sau gáy nó, chậm rãi lại gần: "Không được cử động."

"Ừm ừm......." Du Quai mở đôi mắt to tròn, nhìn Shalnark ghé lại gần mình........

Nó vẫn chưa hiểu ý nghĩa của hành động này, tuy trước giờ chỉ có Feitan hôn nó, nhưng Shalnark cũng là đồng bạn quan trọng, vậy nên Du Quai cũng cho phép.

Có liên quan

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK