• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn cơm tối xong, Cố Diễm và Cố Chính Khanh tiếp tục lên phòng sách bàn chuyện, Cố Hủ và Hạ Tử Thần thì về phòng chơi game, Cố Hàm tối nay trực đêm không về, Cố Ngạo vì lệch múi giờ nên ăn xong thì đã về phòng ngủ trước.

Trang Duy bưng nước trái cây ra phòng khách nhỏ, từ đây có thể nhìn thấy một phần nhỏ biển hoa mai ngoài sân, tuy buổi tối không thấy rõ lắm nhưng có một nơi yên tĩnh để cậu điều chỉnh lại tâm trạng của mình cũng không tệ.

Ngồi được một lúc, Uông Nguyệt Hoa cũng mang báng ngọt và trái cây vào, sau khi nhìn thấy Trang Duy ngồi đó thì liền mỉm cười “Bác biết ngay là con ở đây mà”

“Bác gái” Trang Duy cười đáp.

Uông Nguyệt Hoa để thức ăn xuống, ngồi cạnh Trang Duy, hỏi cậu “Con đang làm gì đó?”

“Không có gì ạ, chỉ là ngồi ở đây thôi” Trang Duy trả lời.

Uông Nguyệt Hoa vừa cười vừa nói tiếp “Đúng lúc chỉ có hai chúng ta rảnh rỗi, tán gẫu với bác một chút nhé?”

“Dạ được ạ” Uông Nguyệt Hoa muốn nói chuyện với cậu, Trang Duy tất nhiên sẽ không từ chối.

Uông Nguyệt Hoa nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, sau đó quay qua nói với Trang Duy “Từ khi Cố Diễm ở bên cạnh con, sinh hoạt của nó càng phong phú hơn trước. Trước đây bác rất lo cuộc sống của nó đơn điệu như vậy thì quá mức cô độc. Bận rộn công việc là một chuyện, nhưng sinh hoạt thì cần phải thoải mái một chút mới vui vẻ được”

“Thật ra con mới là người nên cám ơn Cố Diễm, anh ấy giúp con thay đổi rất nhiều” Nghĩ đến cuộc sống của mình và Cố Diễm, nét mặt Trang Duy càng thêm dịu dàng “Từ khi mẹ con mất, con cũng dần quên đi ý nghĩa cuộc sống. Nhưng từ sau khi có Cố Diễm bên cạnh, ý nghĩa cuộc sống như đã quay lại vậy. Ở bên cạnh anh ấy, con rất vui vẻ, con cũng cảm ơn bác và bác trai đã hiểu và chấp nhận chúng con”

Uông Nguyệt Hoa cười nói “Hai người cùng sống với nhau đều sẽ có ảnh hưởng tốt cho nhau, đối với con hay Cố Diễm thì đều là chuyện tốt, đây là duyên phận của hai đứa, chúng ta làm ba mẹ chỉ là tác thành mối duyên phận này thôi”

“Con sẽ quý trọng” Trang Duy nói.

“Con là một đứa trẻ ngoan, Cố Diễm có con, bác cũng yên tâm” Uông Nguyệt Hoa vỗ nhẹ lên tay Trang Duy, với tư cách là một người từng trải, chân thành an ủi cậu “Bác biết con và Cố Diễm bên nhau cũng không dễ dàng gì, thân phận và địa vị của nhà họ Cố làm con phải đối mặt với rất nhiều rắc rối. Nhưng cũng không còn cách nào khác, muốn trở thành người tiếp quản của nhà mình thì nhất định sẽ phải trải qua điều này. Không giấu gì con, trước đây bác cũng từng như thế. Tuy rằng người nhà của bác không hề gây rắc rối nhưng cũng không ít họ hàng xa và bạn bè muốn bác giúp họ liên lạc với nhà họ Cố để tìm đường hợp tác, cũng có người lợi dụng nhà họ Cố làm những chuyện mà bác rất khó chấp nhận được”

Nhắc lại những chuyện này, Uông Nguyệt Hoa luôn trầm tĩnh “Có một lần bác rất phiền lòng, giống như bác không còn bạn bè nào thật lòng với bác nữa, dường như mỗi người trò chuyện với bác, làm quen với bác đều có mục đích riêng cả. Sau đó mẹ chồng của bác, cũng là bà nội của Cố Diễm, nói với bác, bà cũng từng như thế, điều mà bác cần làm không phải là hoài nghi hay thất vọng, mà là nghĩ cách trợ giúp ba của Cố Diễm. Trong lúc nói chuyện với người khác, phải thay ông ấy phán đoán xem người này có đáng giá để làm bạn hay không, hạng mục kia có đáng để hợp tác hay không. Vợ của người tiếp quản nhà họ Cố không phải dễ làm, bởi vì mặc dù chỉ là vợ thì cũng phải có trách nhiệm trông nom chăm sóc cho toàn bộ nhà họ Cố”

Uông Nguyệt Hoa nhìn Trang Duy “Lúc mới bắt đầu thì rất khó khăn, nhưng từ từ bác cũng có cách của riêng mình, không chỉ thành thạo ứng phó mà cũng có thể đưa ra ý kiến với ba của Cố Diễm. Điều này cũng giúp cho quan hệ giữa hai vợ chồng bác càng bền vững hơn, cũng càng xác định tầm quan trọng không thể thay thế đối với cả hai người. Cố Diễm là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Cố, con làm nửa kia của nó, gánh nặng và trách nhiệm càng nặng hơn so với nửa kia của bọn Cố Hàm. Có thể con không có hứng thú về mặt này, không muốn xã giao cũng không quan tâm đến chuyện thương trường, những chuyện này không quan trọng, dù sao sở thích mỗi người đều khác nhau. Nhưng bác hi vọng ít nhất con phải bảo đảm tâm thái của bản thân phải vững vàng bình tĩnh, như thế thì cuộc sống sau này của con cũng sẽ trải qua dễ dàng hơn một chút”

Trang Duy nhìn Uông Nguyệt Hoa, trong lòng cảm động, Uông Nguyệt Hoa nói với cậu những chuyện này cũng là hi vọng cậu có thể bình tĩnh đối mặt với sự rắc rối trong cuộc sống mà địa vị của nhà họ Cố mang đến.

Qua cuộc đối thoại này, Trang Duy mới phát hiện ra bản thân có những khía cạnh mà mình thật sự làm không tốt. Tuy rằng cậu đã sớm biết ở bên cạnh Cố Diễm sẽ phải đối mặt với vô số rắc rối từ những người muốn thông qua cậu tìm cách hợp tác, nhưng cậu thật sự chưa từng nghĩ đến việc nên giúp Cố Diễm chia sẻ những chuyện này, mà chỉ một mực từ chối chứ không biết làm gì, cuối cùng người khác không chịu tin, mà cậu cũng không thật sự thoải mái được.

Ngoại giao giữa các phu nhân là điều cần thiết trong rất nhiều trường hợp, đây cũng không hoàn toàn là thú tiêu khiển vô ích của những vị phu nhân có tiền có của, đối với một số phu nhân thì đúng là vậy, nhưng đối với các phu nhân có đầu óc, thì đây chính là nơi tốt nhất để khai thác và tạo ra cơ hội.

Uông Nguyệt Hoa đương nhiên chính là người có đầu óc, mà cậu tuy không thể tham gia tụ hội của các phu nhân như Uông Nguyệt Hoa nhưng trên đạo lý thì vẫn giống như nhau. Cậu cũng có thể thông qua xã giao bên ngoài mà trợ giúp cho Cố Diễm chứ không phải là tránh né hay từ chối.

“Cám ơn bác, con hiểu rồi” Trang Duy cười đầy cảm kích.

Uông Nguyệt Hoa lắc đầu nói “Bác cảm thấy con có năng lực xử lý tốt những chuyện này, chỉ là cần chỉ dẫn một chút là được rồi. Bác hi vọng nhà họ Cố trong tay con và Cố Diễm có thể kéo dài, mặc dù phần sản nghiệp này của nhà họ Cố chỉ là vô tình làm giàu từ thế hệ trước mà thôi”

“Con sẽ cố gắng nỗ lực” Trang Duy hứa với Uông Nguyệt Hoa.

“Được” Uông Nguyệt Hoa gật đầu cười, lại nói tiếp “Chuyện trong nhà của con, bác cũng có nghe nói. Cho dù ra sao, con còn có nhà họ Cố, còn có người thân là chúng ta. Bác không thể so sánh với mẹ con, nhưng bác đã sớm xem con là con trai của bác rồi. Con và Cố Diễm ở bên nhau, bác cũng là mẹ của con, nhà của mẹ cũng là nhà của con”

Vành mắt Trang Duy đỏ lên, nhìn Uông Nguyệt Hoa không nói nên lời.

Uông Nguyệt Hoa mỉm cười nói “Bác còn đang chờ con đổi xưng hô đây”

Trang Duy sụt sịt, mở miệng gọi “Mẹ”

“Ai da” Uông Nguyệt Hoa dịu dàng cười, đưa tay ôm Trang Duy “Đứa trẻ ngoan”

Đã lâu chưa từng được hưởng thụ vòng tay của mẹ nên Trang Duy cảm thấy cực kỳ ấm áp, mặc dù đây không phải là mẹ ruột cậu nhưng cậu cũng thật sự cảm nhận được tình thương của Uông Nguyệt Hoa dành cho mình.

Một lúc lâu sau, đợi đến khi Trang Duy hoàn toàn khôi phục tâm trạng, Uông Nguyệt Hoa mới buông cậu ra, sau đó lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn kín đáo đưa cho cậu “Phí đổi xưng hô của con đây”

“Cám ơn mẹ” Trang Duy nhận lấy, đây là sự thừa nhận dành cho cậu, cậu không thể không nhận.

Uông Nguyệt Hoa vuốt tóc Trang Duy, cười nói “Con cũng nhớ phải đổi xưng hô với ba luôn, không chừng có thể nhận được lì xì thêm một lần nữa đó”

Trang Duy gật đầu, cũng cười theo.

Thấy thời gian cũng đã khá muộn, Uông Nguyệt Hoa đi về phòng nghỉ ngơi trước. Bà rất chú ý chăm sóc cho bản thân, nếu không phải cần thiết, bà tuyệt đối sẽ không thức khuya.

Trang Duy lại ngồi trong phòng khách nhỏ một lúc nữa mới đứng dậy quay về phòng.

Cố Diễm vẫn chưa về phòng, Trang Duy tắm xong thì lấy một quyển kinh tế học ra ngồi trên sopha đọc. Sau khi hàn huyên với Uông Nguyệt Hoa, Trang Duy cho rằng cậu nên lợi dụng thời gian trống để học hỏi thêm. Công việc của cậu thường sẽ bận rộn kéo dài liên tục mấy ngày liền, thậm chí đảo lộn cả ngày đêm, nhưng tới lúc rảnh rỗi lại chẳng có chuyện gì để làm, trước đây thời gian này chính là lúc để cậu nghỉ ngơi, nhưng bây giờ cậu có thể lợi dụng để học hỏi thêm một ít.

Cậu sẽ không can thiệp vào cách thức kinh doanh và quyết định của Cố Diễm, chỉ là hi vọng những lúc Cố Diễm cần, cậu có thể đưa ra ý kiến có ích, giúp đỡ cho Cố Diễm phần nào. Cho dù Cố Diễm có tiếp thu hay không cậu cũng không ngại, quan trọng là có thể có quan điểm để Cố Diễm tham khảo.

Cố Diễm vẫn luôn suy tính, trải đường cho sự nghiệp của cậu, vậy thì cậu cũng phải có báo đáp xứng đáng, dù sao tình cảm phải có qua có lại mới được bền lâu.

Khi Cố Diễm về phòng thì thấy Trang Duy đang chăm chú đọc sách, trên bàn còn để một bao lì xì cùng với hai ly sữa bò, trong đó một ly đã uống cạn, một ly khác vẫn còn bốc hơi nghi ngút.

“Anh thảo luận với ba xong rồi?” Trang Duy đang đọc sách ngẩng đầu lên.

“Ừ” Cố Diễm đi tới, chạm vào bao lì xì, hỏi cậu “Đây là gì thế?”

“Phí đổi xưng hô” Trang Duy bình tĩnh trả lời anh.

Cố Diễm sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, anh khẽ cười hôn lên môi cậu “Vậy có phải anh nên bắt đầu tính đến chuyện kết hôn rồi không?”

Trang Duy bật cười “Không cần gấp”

Cố Diễm ôm lấy Trang Duy, khẽ thì thầm “Vậy chúng ta có phải nên thực hiện nghĩa vụ giữa người yêu trước hay không?”

Trang Duy miết vành tai Cố Diễm, trả lời “Chỉ làm một lần thôi” Cậu cũng không muốn sáng mai dậy muộn, dù sao thì cũng còn đang ở nhà họ Cố.

“Được” Cố Diễm cười đáp lại, ôm Trang Duy lên giường.

Lần này Cố Diễm cũng không làm quá mức, Trang Duy chỉ dậy muộn hơn nửa tiếng so với ngày thường, bởi vì là chủ nhật cho nên dậy trễ một chút cũng không sao. Nhà họ Cố không có quy định mấy giờ phải thức dậy, cho nên nhà bếp đều chuẩn bị sẵn thức ăn cho cả ngày.

Sau khi Trang Duy đi xuống lầu thì thấy Uông Nguyệt Hoa và Cố Chính Khanh đã dậy rồi, tuy rằng có hơi ngại ngùng nhưng Trang Duy vẫn chào Uông Nguyệt Hoa “Mẹ, chào buổi sáng”

“Chào buổi sáng, nhà bếp có nấu soup bí đỏ và cháo ngũ cốc, con muốn ăn cái nào?” Uông Nguyệt Hoa hỏi.

“Dạ, cháo ngũ cốc đi ạ” Trang Duy đáp xong, quay qua chào Cố Chính Khanh “Ba, chào buổi sáng”

Cố Chính Khanh cười ha hả, tâm trạng rất tốt “Chào buổi sáng, ba còn chưa có chuẩn bị phí đổi xưng hô cho con, phải làm sao bây giờ?”

“Không sao đâu ạ, mẹ đã cho con rồi” Trang Duy cười đáp.

“Đó là của mẹ con, lát nữa ba cho con một phần lớn hơn” Cố Chính Khanh cười nói.

“Dạ” Trang Duy cũng không khách sáo đáp lại.

“Tối nay dặn nhà bếp làm một bữa thịnh soạn, ăn mừng một lần” Cố Chính Khanh lên tiếng.

“Được, để em dặn nhà bếp” Uông Nguyệt Hoa trả lời.

Buổi tối, Cố Hàm đã về nhà, cả nhà náo nhiệt ăn cơm, chúc mừng Trang Duy chính thức trở thành một thành viên trong gia đình nhà họ Cố, chỉ còn đợi Cố Diễm chuẩn bị cầu hôn và hôn lễ nữa là xong.

Từ nhà họ Cố trở về chưa được mấy ngày, quảng cáo dầu gội đầu của Trang Duy đã được tuyên truyền đồng bộ khắp nơi, dầu gội đầu cũng đồng thời được đưa ra thị trường, nghe nói chỉ trong một ngày ngắn ngủi, đã có vài nơi bán cháy hàng. Sản phẩm của Cố thị sản xuất vốn có giới hạn, đến mức chỉ có thể tạm thời điều động hàng hóa từ khu vực lân cận đến để đáp ứng nhu cầu của người tiêu dùng – Dầu gội đầu mà bán cháy hàng cũng xem như hiếm thấy.

Ba kiểu phong cách mà quảng cáo muốn biểu hiện đều được Trang Duy biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả Cố Chính Khanh cũng gọi điện thoại đến khen ngợi biểu hiện của Trang Duy, còn nói sau này có quảng cáo nữa thì sẽ ưu tiên xét cho Trang Duy trước.

Giá trị bản thân của Trang Duy trong lúc nhất thời tăng lên gấp ba, số lượng fan mỗi ngày tăng lên đến không thể tính toán chính xác được.

Dựa vào thời cơ này, tư liệu mới của <Kiếm Chỉ Thương Ngân> cũng được tung ra, Trang Duy từ hiện đại hóa trang thành cổ trang, độ chênh lệch lớn thế này không chỉ không khiến người ta cảm thấy không phù hợp, trái lại còn làm cho mọi người cảm thấy cho dù cậu quảng cáo mặt hàng gì, hình tượng thế nào cũng đều có thể nắm vững được. Điều này cũng càng mở rộng cơ hội hơn cho việc tìm cậu làm đại diện phát ngôn.

Trang Duy không biết phần tư liệu mới này của Thịnh Thần cũng ra mắt vào lúc này, có phải là đã sớm bàn với Cố Diễm rồi hay không. Nhưng không thể không thừa nhận, chuyện này đối với cậu, với Cố thị, hay với Thịnh Thần, tuyệt đối chính là thắng lớn.

Công việc của Quý Sâm cũng bận rộn hơn trước rất nhiều, mỗi ngày đều không ngừng tiếp điện thoại. Cậu ta vẫn còn muốn chọn lọc lại, bận rộn lu bu đến mức không có thời gian để thưởng thức món ngon nữa.

Ngay thời điểm danh tiếng của Trang Duy đang nổi như cồn, More liền châm thêm một ngòi lửa nữa. Nghi thức ký hợp đồng đại diện phát ngôn cho mùa này của More được tiến hành tại thành phố N, mời không ít phóng viên đến, hiện trường vô cùng hoành tráng. Trang Duy lúc này, cho dù chỉ là chụp được một bức ảnh khi cậu lái xe thôi cũng đủ để trở thành tiêu đề, vì thế nên truyền thông căn bản sẽ không bỏ qua cơ hội đăng tin về buổi nghi thức ký hợp đồng lần này.

Nghi thức ký hợp đồng lần này cũng có sự góp mặt của Lâm Tân, nhờ độ hot của Trang Duy, Lâm Tân một lần nữa được lên tiêu đề, danh tiếng cũng được kéo lên. Mặc dù không thể so với Trang Duy nhưng cũng đã khôi phục lại gần bằng với trước lúc bị tai nạn giao thông rồi.

Danh tiếng của Trang Duy mặc dù lên như diều gặp gió nhưng cậu vẫn cố gắng sống một cuộc sống an ổn nhất. Nếu không có công việc thì cậu sẽ không ra khỏi cửa, trên căn bản chỉ là ở nhà đọc sách, xem phim, hơn nữa cậu còn mời một vài gia sư dạy ngoại ngữ, tự học ngoại ngữ ngoài tiếng Anh thông qua video. Những điều này Cố Diễm đều biết hết, nhưng cậu hi vọng đợi đến sau khi cậu và Cố Diễm cùng đi du lịch ở đâu đó, Cố Diễm không cần phải quan tâm cậu từng li từng tí, cậu cũng có thể trôi chảy giao lưu với người khác. Nếu như có khách nước ngoài đến thăm, cậu là người yêu của Cố Diễm, cũng không đến mức tiếp đãi không chu đáo.

Trưa hôm đó, Trang Duy mới vừa ngủ dậy thì nhận được điện thoại của ba cậu gọi đến, nhưng giọng nói lại là của Trang Dụ.

“Anh, ba nhập viện, anh tới thăm một lần đi”

Hết chương 60.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK