Phiên ngoại đặc biệt này không liên quan gì tới chính truyện!
Hắn - Bạch Cảnh Từ.
Y - Tán Cẩm.
________________________
Bạch Cảnh Từ chậm rãi mở mắt, đập vào mắt hắn là một màu đỏ chói mắt. Hắn sững người không biết rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, cả cơ thể không thuộc quyền khống chế của hắn, chỉ im lặng ngồi tại chỗ.
Chuyện gì đang xảy ra?? Không phải hắn đang truyền tống về không gian hệ thống sao? Chẳng lẽ là lại gặp trục trặc nữa?
Két!
Cánh cửa bị người mở ra, tiếng bước chân trầm ổn nhẹ nhàng có chứa nội lực, là một kẻ biết võ.
Bạch Cảnh Từ nghĩ, trong lòng dâng lên dự cảm không ổn.
" Nương tử. "
Qua một lúc lâu, Bạch Cảnh Từ cứ nghĩ đối phương sẽ cứ vậy mà đứng nhìn hắn. Ai ngờ đối phương lên tiếng giọng nói quen thuộc, hắn nhìn xuống chân mình, bên dưới xuất hiện một đôi giày đen.
Trước mặt tầm mắt dần rõ ràng bởi vì thứ trên đầu được người kia vén lên, cơ thể tự động ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Nam nhân tuấn tú choàng lên người hỉ phục tân lang, mày kiếm sắc bén, môi mỏng hơi mím lại khoé môi có chút cong cong, trong ánh mắt đều tràn đầy vui sướng nhìn về phía mình.
Bạch Cảnh Từ cùng nam nhân đối mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Bởi vì người trước mặt mặc đồ tân lang kia là... Tán Cẩm.
" Nương tử, chúng ta uống rượu giao bôi đi. "
Tán Cẩm cầm lấy hai chung rượu nhỏ đặt ở trên bàn, một ly đưa cho Bạch Cảnh Từ. Hắn nghe được chính mình ôn nhu đáp lại, tiếp nhận chung rượu.
Hai người choàng tay cùng nhau uống rượu giao bôi, màn lụa đỏ bị gió từ ngoài cửa sổ thổi vào nhẹ nhàng lay động.
" A Lập... Thời khắc ta chờ cuối cùng cũng tới, A Lập cuối cùng cũng gả cho ta rồi. "
Ánh mắt vui sướng thâm tình giống một làn nước ấm muốn tràn ra tới đem người trước mặt bao phủ lấy, Bạch Cảnh Từ vì không thể điều khiển được thân thể của chính mình chỉ có thể đứng nhìn đối phương, nhìn ra được bản thân ánh trong ánh mắt của y, chính hắn cũng đang cười rất hạnh phúc.
Bạch Cảnh Từ:...
" Nương tử, chúng ta động phòng đi. "
" Được! "
Người kia là ai không phải hắn! Hắn sẽ không bao giờ vui vẻ đồng ý lập tức như vậy được, ai đó cứu mạng!! Cúc hoa của hắn sắp tàn lần nữa rồi! QAQ
Môi bị người hôn lên, đối phương thật nhẹ nhàng cẩn trọng mút hôn giống như đứa trẻ rốt cuộc được cho kẹo, chậm rãi thưởng thức vị ngọt từ viên kẹo kia không dám quá thô bạo sợ nó sẽ bị tan, bị vỡ ra.
Cơ thể Bạch Cảnh Từ chủ động ngẩng đầu đáp lại, hai tay choàng qua cổ y, đến khi khoang miệng bị chiếc lưỡi mềm mại liếm láp qua mọi ngóc ngách, dưỡng khí chậm rãi bị cướp đoạt khiến hắn hít thở khó khăn thì người ở trên mới luyến tiếc nhả ra, trong khoảng không kéo ra một sợi chỉ bạc mỏng.
Tán Cẩm cúi đầu bị gương mặt động tình của người dưới thân khiến cổ họng phát khẩn, nam tử gương mặt ửng hồng tình sắc, đôi mắt dị đồng đỏ rực mê ly đong đầy hơi nước, bởi vì dưỡng khí bị cướp đoạt cho nên môi nhỏ hơi hơi hé mở thở dốc hớp lấy không khí, ẩn ẩn còn thấy được đầu lưỡi phấn nộn mê người hơi vươn ra.
" A Lập... "
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của đối phương, Tán Cẩm từng chút áp sát khiến người dưới thân hoàn toàn nằm xuống, cởi ra hỉ phục của hắn. Y chống hai tay hạ thấp người hôn lên bờ vai trắng nõn, rồi tới xương quai xanh tinh xảo sau đó xuống phía dưới, mỗi nơi y hôn qua đều sẽ mút một chút để lại những vết xanh tím ái muội.
Hai nụ hoa nho nhỏ theo ngực phập phồng lên xuống trong tầm mắt y, giống như đang tinh nghịch mời gọi y đến yêu thương nó. Hầu kết lăn động, Tán Cẩm rốt cuộc không nhịn được ngậm lấy nụ hoa nghịch ngợm kia, hàm ở trong miệng nhẹ nhàng mút một chút, đầu lưỡi lướt qua trêu đùa.
" Ha...ức... "
Hai nụ hoa nhỏ bị trêu đùa như vậy, đại não của hắn đều đi theo tê dại. Cho dù có hay không không thể điều khiển được cơ thể, hắn vẫn sẽ không kiềm chế được mà buộc miệng rên rỉ lên thành tiếng.
Thanh âm của đối phương kiều diễm lại mềm mại, thật sự câu tới tâm của Tán Cẩm đều run rẩy lên. Tà hoả chạy dọc cơ thể hướng xuống một nơi bắt đầu bùng lên, một bên trêu đùa nụ hoa nhỏ kia, một tay di chuyển xuống bên dưới nắm lấy tiểu Từ Từ sớm vì kích thích đã đứng thẳng lên.
" Ư...ha...A Cẩm... "
Trong miệng chủ động bật thốt lên tên của y một cách thân mật xen kẽ tiếng rên kiều mỹ, giống một cái ngòi lửa được châm lên, đốt tan tành tia lí trí cuối cùng.
Bàn tay bao phủ tiểu Từ Từ rất có kỹ thuật vuốt ve chăm sóc, cả người của Bạch Cảnh Từ cũng run lên, ngón chân nhẹ cuộn tròn lại, ngực ưỡn cao, thoải mái khiến hắn không ngừng run rẩy.
" Ha...a...ức... A Cẩm... A Cẩm...c...chậm thôi... Ta sẽ ra mất...hức...hưm... "
Lực đạo của bàn tay càng ngày càng nhanh hơn còn chà sát qua đầu tiểu Từ Từ cùng hai thứ bên dưới, Bạch Cảnh Từ rốt cuộc nhịn không được khiến tiểu Từ Từ phun hết ra.
Chất lỏng trắng đục vươn vải trên bàn tay của Tán Cẩm, một chút còn dính lên y phục của y. Bạch Cảnh Từ xụi lơ nằm ở trên giường thở dốc, hắn cảm nhận được phía sau có thứ gì đó cứng cứng cọ tới.
" Ha... A Lập... "
Tán Cẩm nhẹ giọng than thở, ở bên dưới thật sự căng đau nhưng y sợ sẽ làm bị thương Bạch Cảnh Từ...
" A Lập...h...hay là chúng ta... A Lập? "
Dù bên dưới khó chịu nhưng Tán Cẩm nghĩ có lẽ nên để đối phương làm quen từ từ, nhưng ai ngờ đột nhiên Bạch Cảnh Từ ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm thứ kia của mình.
Thoáng một cái vành tai của y đã đỏ bừng lên, Tán Cẩm muốn tránh né lại bị hành động của nam tử làm đương trường cứng đờ.
" A Cẩm có khó chịu không?... Để ta giúp huynh cũng được thoải mái nhé? "
Nói, Bạch Cảnh Từ vươn tay nắm lấy đại Cẩm Cẩm mang ra, hắn sững sờ.
Mẹ nó, l...lớn quá...
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, há thật lớn cái miệng nhỏ. Trong phút chốc đầu của đại Cẩm Cẩm đã bị bao phủ lên, hơi thở ấm nóng phả đến cùng cảm giác ẩm ướt bao trùm khiến Tán Cẩm rùng mình.
" A...A Lập... "
Bạch Cảnh Từ phớt lờ người ở trên luống cuống, hắn ngậm lấy đại Cẩm Cẩm chậm rãi từng chút từng chút vào bên trong nhưng chỉ có thể được chưa tới phân nửa. Hắn ngậm rồi nhả ra cứ vậy xem đại Cẩm Cẩm giống một cây kem lớn, trong khí trời nóng nực bắt đầu mút hôn, nuốt nhả.
" Ha... A Lập... M... Miệng của A Lập... Thoải mái quá... "
Tán Cẩm ngửa đầu thô nặng thở dốc, tuy kĩ thuật của nam tử vụng về nhưng thật sự khiến y phát điên lên được. Có lẽ là do đối phương chủ động, cũng có lẽ là do vẻ mặt ngậm đại Cẩm Cẩm trong miệng ra vào kia thật sự quá muốn mạng người! Y vô thức nắm lấy đầu tóc của người bên dưới, qua một lúc miệng Bạch Cảnh Từ bắt đầu cảm giác muốn tê dại, rốt cuộc Tán Cẩm than thở một tiếng.
" Ha... A Lập... "
Đầu bị kéo ra, có thứ gì đó bắn lên trên mặt hắn, nhớp nháp nóng hổi. Bạch Cảnh Từ nhìn hai tay cùng mặt mình đều dính thứ kia đột nhiên đưa lên bên miệng, tay bị bắt lấy.
Tán Cẩm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch tay và mặt cho hắn.
" A Cẩm... Ta muốn thêm... "
Bạch Cảnh Từ bắt lấy tay y, cả người nhích lại dán sát trên người y cọ tới cọ lui nũng nịu. Đại Cẩm Cẩm khó khăn lắm mới đi xuống, bị hắn cứ cọ như vậy lại tràn trề sức sống thức dậy.
" A Lập... không được... "
" A Cẩm... Cho ta đi... Bên dưới này cũng muốn... "
Lời nói bị cắt ngang, tay đã bị đối phương nắm lấy choàng qua sau người hắn khiến nó chạm tới giữa hai quả đào nhỏ.
Phựt!
Tia kiềm chế cuối cùng cũng đứt đoạn, tà hoả dưới thân không ngừng bừng lên. Tán Cẩm đem người đè ở dưới thân, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ mở ra nắp, y nghiêng bình từ trong bình có thứ chất lỏng bị đổ ra chảy xuống cặp đào căng mọng làm ướt ho cúc nhỏ khiến nó mấp máy rung động.
" A Lập... Đã đốt lửa thì phải dập lửa... "
Tán Cẩm cúi thấp thân mình, thứ kia cọ sát hoa cúc đã được phủ đầy sương lạnh chậm rãi trơn trượt tiến vào bên trong.
" A... A Cẩm... N... Nó lớn quá...ức... "
Hai tay choàng ôm lấy cổ y, Bạch Cảnh Từ hơi ưỡn người, tay siết lấy y phục của đối phương khiến nó nhào nát. Tán Cẩm ôn nhu gặm cắn yết hầu của hắn, tay cũng trêu đùa nụ hoa nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành.
" Ngoan, thả lỏng. Đừng siết chặt quá...ha... "
" Ức... "
Kích thích đến cùng một lúc làm Bạch Cảnh Từ vô thức thả lỏng bên dưới, đại Cẩm Cẩm được đà tiến vào rốt cuộc cũng đi được hơn phân nửa. Vách thịt non mềm ấm áp bao phủ, chặt chẽ nuốt chửng lấy đại Cẩm Cẩm của y, thoải mái không chịu được.
Hông bắt đầu từng chút từng chút di chuyển, không quá nhanh cũng không quá chậm nhưng mỗi lần di chuyển đều đánh qua nơi nhạy cảm bên trong, đỉnh đến đầu óc Bạch Cảnh Từ như một mớ hồ nhão không thể suy nghĩ được gì, tâm trí đều bị kích thích sung sướng bên dưới làm mụ mị.
" Ha...a...a... A Cẩm...Ưm...ha...n...nó thoải...mái quá...hức...ư... thật lớn...a... "
Trong căn phòng vang vọng tiếng nước cùng tiếng va chạm mờ ám làm người nghe phải mặt đỏ tim đập liên hồi, hai bóng người chồng trên nhau qua tấm màn lụa đỏ. Ánh đèn chập chờn càng làm căn phòng và không khí trở nên ám muội hơn, lâu lâu sẽ nghe có vài tiếng nức nở kiều mị, mềm mại, cũng sẽ có tiếng sung sướng mê tâm.
Bóng hình không ngừng thay đổi tư thế, không gian tràn ngập mùi vị tình sắc. Mãi cho đến khi trời chậm rãi sáng, bên trong phòng rốt cuộc mới ngừng nghỉ lại.
_______________________
Kịch trường nhỏ:
Bạch Cảnh Từ từ đầu tới cuối nhìn bản thân tự động câu dẫn, sung sướng phát ra âm thanh xấu hổ kia:....
Người nào đó ăn xong tinh thần sảng khoái: Nương tử thật sự làm người khác dư vị khó quên! (~ ̄³ ̄)~
Hắn có xúc động muốn đánh người...
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại đặc biệt đã xong!
Thật ra lúc đầu tôi muốn cho 3P cơ nhưng ai ngờ viết một lát nó thành ra như này (。ノω\。)... Xin lỗi mọi người, có cơ hội tôi sẽ bù lại cho mọi người sau.
Mấy hôm nay tôi đã viết sẵn vài chương, chỉ là do chưa có thời gian để đăng. Giờ thì có rồi nên đăng cùng một lúc đây, mọi người vui vẻ không? (*´ω`*)