Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa cùng tiếng hạ nhân gấp rút truyền vào, Bạch Cảnh Từ chậm rãi mở mắt có chút đau đầu xoa xoa mi tâm. Bị tiếng ngoài cửa làm ồn chịu không nổi mà ngồi dậy, tùy tiện khoác lên người áo ngoài sau đó đạp chân không đi ra mở cửa.
Hạ nhân vừa thấy cửa rốt cuộc mở vội vàng xông đến muốn nói gì đó nhưng nhìn bộ dạng của hắn lời nói bị nghẹn lại giữa chừng, Bạch Cảnh Từ nghi hoặc nhướn nhẹ mày nhìn hạ nhân kia đột nhiên đỏ mặt nhìn chằm chằm hắn không rời mắt không nói gì cả. Ban nãy không phải bảo có chuyện không hay sao? Sao lại không nói?
" Có chuyện gì? "
Chờ mãi cũng không thấy đối phương lên tiếng, Bạch Cảnh Từ rốt cuộc đành bất đắc dĩ lên tiếng trước. Hạ nhân hoàn hồn thấy Bạch Cảnh Từ nghi hoặc nhìn mình, mặt càng đỏ hơn sau đó nhớ tới chính sự lại khôi phục vẻ gấp rút lo lắng ban nãy.
" Tiên trưởng, đại nhân mời ngài đến đại sảnh một chuyến. T...Tứ thiếu gia mất tích rồi! "
Bạch Cảnh Từ nghe xong nhẹ nhíu mày phất phất tay áo lập tức trên người y phục liền thay thành một thân lục y như thường ngày, hạ nhân đi theo phía sau dẫn người đến đại sảnh xong thì cũng cúi người lui ra. Trong đại sảnh mọi người đều có mặt đầy đủ, Trần viên ngoại ngồi ở ghế thái sư vẻ mặt ngưng trọng, chỉ mới qua một đêm thôi trông ông liền tiều tuỵ rất nhiều. Bạch Cảnh Từ chấp tay hướng Trần viên ngoại chào một cái sau đó đi lại đứng phía sau bên cạnh Vân Yên.
" Có chuyện gì vậy sư tỷ? "
Bạch Cảnh Từ nhích người cố tình dán sát lại Vân Yên một chút, đè thấp tiếng nói ở bên tai nàng ta nhỏ giọng hỏi.
Vân Yên cũng đi theo nhỏ giọng đáp hắn: " Trần Nhược mất tích rồi, sáng nay hạ nhân vào phòng thì đã không thấy người đâu. "
" Không phải tên tu sĩ kia bảo bày kết giới xung quanh Trần phủ, chỉ cần có ma vật xâm nhập sẽ phát hiện ra sao? "
" Ta làm sao biết được! "
Một nam một nữ ghé sát vào nhau nhỏ giọng nói chuyện nhìn qua thân mật cực kì, Mặc Dạ Thiên bàn tay trong ống tay áo hơi động có chút cuộn tròn lại, mà bên này vị "tu sĩ kia" vờ ho khan một cái đánh vỡ cuộc trò chuyện của hai người.
Ở đây ngoại trừ Trần viên ngoại ra thì toàn là tu sĩ, thính lực của tu sĩ nhạy bén hơn người bình thường cho nên Bạch Cảnh Từ cùng Vân Yên nói chuyện gã đều nghe thấy hết! Huống hồ tên nhóc kia gọi là nhỏ giọng nói nhưng thật ra đến cả Trần viên ngoại cũng nghe được, từ đầu liền nhìn gã chằm chằm nãy giờ kia kìa!
Nam tử hắc y trợn mắt trừng Bạch Cảnh Từ một cái sau đó mới thu hồi tầm mắt, gã cũng không rõ tại sao kết giới của mình lại không thể phát hiện được ma vật, nếu như ma vật đó đã bắt đi Trần Nhược vậy không có cớ gì lại không làm kết giới bị dao động, trừ khi...
" Trần đại nhân, có thể để ta xem xét phòng của Trần công tử không? "
Bạch Cảnh Từ quay người hướng Trần viên ngoại đề ra yêu cầu, Trần viên ngoại rốt cuộc từ thất thần tỉnh táo lại, ông nghiêng đầu tươi cười nhợt nhạt gật đầu.
" Được, được. Chỉ cần các vị tiên trưởng có thể giúp ta tìm được Nhược nhi cùng hai phu nhân, các vị muốn yêu cầu gì ta cũng đều sẽ đáp ứng! Lâm quản gia. "
Nói xong Trần viên ngoại gọi một tiếng, Lâm quản gia vội vàng đi vào chấp tay khom người hướng nhóm người Bạch Cảnh Từ cung kính nói.
" Các vị tiên trưởng xin đi theo ta. "
Mặc Dạ Thiên chỉ hơi gật đầu chậm rãi đứng dậy, Lâm quản gia đi bên cạnh dẫn đường sau đó đem nhóm người Bạch Cảnh Từ hướng bên ngoài đại sảnh đi.
Nam tử cũng định đề ý kiến muốn xem phòng hắc y:.....
Lâm quản gia mở cửa phòng sau đó đứng ở một bên để mọi người có thể đi vào trong: " Đây chính là phòng của công tử nhà ta, thường công tử nhà ta sẽ dậy rất sớm, công tử nói thích không khí và cái lạnh của buổi sáng dù thân thể công tử rất yếu, nhưng hôm nay đến tận giờ Ngọ* vẫn không thấy người. Bọn hạ nhân lo lắng nên vào gọi, gọi mãi cũng không nghe công tử đáp lời nên bọn họ mới mở cửa vào. Ai mà ngờ, công tử lại không thấy đâu, giường đệm cũng lạnh giống như rất lâu chưa có người nằm. "
Nói, Lâm quản gia phiền não thở dài. Bạch Cảnh Từ một bên nghe một bên nhìn xung quanh phòng, lại sờ sờ giường qua một lúc hắn mới quay trở lại đứng phía sau Mặc Dạ Thiên.
" Sư tôn, trong phòng không có dấu vết của ma khí. Hoàn toàn sạch sẽ, giường thật sự giống đã lâu không có người nằm. "
Bạch Cảnh Từ chấp tay hướng Mặc Dạ Thiên nói, y chỉ gật nhẹ đầu biểu hiện đã nghe cũng không nói lời nào. Bình thường sư tôn đã kiệm lời, hắn cũng không ngờ sư tôn nhà mình có thể kiệm lời đến mức này, nếu tính từ lúc đến thôn Đào Nha tới giờ sư tôn vẫn chưa mở miệng nói một câu. Không biết có phải ảo giác hay không, từ lúc hắn đi vào đứng gần Vân Yên sư tỷ ban nãy tới giờ sư tôn đặc biệt không vui. Bạch Cảnh Từ phạch nhẹ một tiếng bung ra quạt ngọc che đi nửa mặt, ánh mắt nhìn Mặc Dạ Thiên sau đó lại liếc nhìn sang Vân Yên.
Lẽ nào... Sư tôn có ý với sư tỷ?
" Vậy ngày hôm qua Trần công tử không về phòng mình sao? "
Lúc này Chu Mộc rốt cuộc lên tiếng xoát lại độ tồn tại của chính mình, y hướng Lâm quản gia tươi cười hoà nhã.
Lâm quản gia cũng cung kính đáp lại: " Ngày hôm qua công tử của chúng ta vẫn về phòng, hôm qua công tử ở hoa viên ngồi một lát sau đó nói với nô tì của chính mình là Thúy Hạnh nói bản thân khó chịu muốn về phòng nghỉ ngơi sớm. Hạ nhân xung quanh phủ đều thấy nàng ta đưa công tử về phòng. "
Vân Yên lúc này cũng lên tiếng: " Nói như vậy thì người duy nhất cũng là cuối cùng nhìn thấy, tiếp xúc với Trần công tử là nô tì Thúy Hạnh kia? "
" Hình như... Đúng là vậy! Người đâu, mau kêu Thúy Hạnh đến! "
Lâm quản gia giật mình nhận ra vội vàng gọi một hạ nhân gần đó ở bên ngoài phân phó để đối phương đi gọi người, hạ nhân vâng dạ đi ngay. Qua một lúc sau chỉ thấy hạ nhân kia một mình trở lại, vẻ mặt còn có rối rắm.
" Thưa Lâm quản gia, Thúy Hạnh...nàng ta không thấy đâu cả... Ta đã hỏi tất cả hạ nhân trong phủ đều nói từ chiều hôm qua tới giờ không thấy nàng ta. "
Nam tử hắc y lúc này cũng đuổi kịp đám người Bạch Cảnh Từ, vừa đến chính là nghe được hạ nhân nói câu kia. Gã đi đến trước mặt hạ nhân kia, lạnh mặt dò hỏi.
" Ngươi nói nô tì bên cạnh Trần công tử mất tích? "
Hạ nhân bị nam tử hắc y thình lình xuất hiện doạ sợ vội vàng gật đầu: " Phải, phải! Bọn họ nói hôm qua chỉ thấy Thúy Hạnh đưa công tử về phòng sau đó cũng không thấy nàng ta đi ra. Mọi người lúc đó đều nghĩ chắc có lẽ là do nàng đang giúp công tử đốt than, thường mọi việc của công tử đều do nàng phụ trách... "
Bạch Cảnh Từ thu hồi suy nghĩ phiêu xa của chính mình, ánh mắt lại chuyển qua nam tử hắc y vừa đến kia. Như cảm nhận được có tầm mắt đang đánh giá chính mình, nam tử hắc y quay đầu vừa lúc cùng đối phương chạm mặt.
Nam nhân ngũ quan thanh lệ, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia ba quang liễm diễm như có dòng điện, chỉ cần hắn nhìn ngươi cũng khiến ngươi cảm giác được tầm mắt kia không thể chứa thêm ai khác, nhu tình lại làm lòng người tê dại. Nam tử hắc y trong chốc lát giống như hồn phách bị câu đi, gã có chút thất thần một chút sau đó vội vàng thu hồi ánh mắt.
Bạch Cảnh Từ chỉ cười một cái với nam tử hắc y, đột nhiên hắn cảm giác độ ấm trong phòng bị giảm xuống rất nhiều. Bạch Cảnh Từ bất giác xoa xoa cánh tay, này... Không phải còn chưa tới mùa đông sao? Sao đột nhiên lại lạnh như vậy?
__________________________
Kịch trường nhỏ:
Mặc Dạ Thiên: Tên kia dám nhìn đệ tử đáng yêu của bổn toạ! Chém!
Chu Mộc: A Từ nhìn nam nhân khác không nhìn ta! Ta hận tên đó! Chém!
Bạch Cảnh Từ:....
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi vì mấy hôm nay không ra chương mới nhưng tôi vẫn ghi sẵn bản thảo, up trước chương này cho mọi người đọc còn mấy chương còn lại mọi người đợi tôi chỉnh xong hết rồi up luôn một lượt nhé?
Còn về Trần Nhược là ai thì y chính là vị con trai thứ tư của Trần viên ngoại đấy. (*´ω`*)
Mấy chương sau sẽ là quà Giáng Sinh và quà năm mới muộn cho mọi người, yêu mọi người. (◍•ᴗ•◍)❤