Nam nhân bạch y phiêu nhiên, một đầu tóc bạc vấn cao có vài sợi vẫn nghịch ngợm nán lại rơi rụng trên vai áo theo gió lay động, đến cả lông mi cũng như bị tuyết phủ lên vừa dày vừa cong hơi hơi rũ xuống, ngũ quan như được hoạ, mỹ tới kinh tâm động phách không lời nào tả được. Đối phương giống như từ bức hoạ bước ra, đẹp không giống người tu hành bình thường. Tất cả những người có mặt ở lôi đài bên dưới đều bị nhan sắc của nam nhân kinh diễm, không khí rơi vào một sự yên tĩnh kì lạ.
Mãi đến khi nam nhân ngự kiếm đáp xuống vị trí cao nhất trên lôi đài, mọi người mới bắt đầu nho nhỏ nghị luận cảm thán.
" Thật sự nghe danh đại trưởng lão của Huyền Thanh Phái đã lâu bây giờ mới có thể chính mắt nhìn thấy, đúng là giống với lời đồn. Thật sự quá đẹp, ta hình như cong rồi... Ban nãy có phải tiên tôn nhìn ta không?! "
" Phi! Ngươi nói chuyện không biết xấu hổ. Ngươi có cong bao nhiêu vòng đi chăng nữa thì đến cả cọng tóc của ngươi cũng chẳng đáng để tiên tôn chú ý. Mau tỉnh mộng đi! "
" Ngươi! Làm người sao có thể nói những lời nhẫn tâm như thế! Chừa ta chút mặt mũi không được sao! "
" Ngươi nhìn xem, sư tỷ và sư huynh là đệ tử của đại trưởng lão đã đẹp như vậy rồi, đại trưởng lão càng đẹp hơn! "
" So với mỹ nhân thanh lãnh, ta vẫn thích kiểu mỹ nhân như Cảnh Từ sư huynh hơn! "
" Không đúng! Vân Yên sư tỷ vẫn là nhất! "
" Các ngươi đừng tranh cãi! Ta vừa phát hiện đệ tử Huyền Thanh Phái ngoại trừ thua ba người kia một chút nhưng nhan sắc ai cũng không phải dạng tầm thường... Không phải Huyền Thanh Phái là môn phái kiếm tu sao? Tại sao tất cả đệ tử đều xinh đẹp như vậy?! "
" Đ...Đúng nhỉ... "
Nói một vòng, chú ý lại về tới mấy vị đệ tử cùng chưởng môn và các vị trưởng lão khác của Huyền Thanh Phái ở phía trên, tu sĩ trước giờ thính lực cực kì tốt, những lời thảo luận từ đầu tới cuối tất cả đều lọt vào tai những người ngồi trên này.
Tức khắc lại có thêm vài tầm mắt chú ý vào chính giữa trung tâm...
Chưởng môn Huyền Thanh Phái đương nhiên cũng nghe được, nhưng chỉ có thể đau đầu day day mi tâm vờ như không nghe thấy.
Mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền!
" Sư phụ! Sư phụ! "
Bạch Cảnh Từ rón rén xát lại phía sau ghế của Mặc Dạ Thiên, nhỏ giọng kêu.
Mặc Dạ Thiên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nam nhân điềm tĩnh, thanh lãnh không có chút nào gợn sóng lại chứa uy áp khiến người sợ hãi nhìn hắn. Bạch Cảnh Từ bị đôi mắt kia nhìn tới tuy đã bắt đầu hơi sợ, nhưng tò mò vẫn cao hơn nỗi sợ hãi. Cho nên một tay hắn để lên che một bên miệng, một tay chỉ chỉ cục bông nhỏ từ nãy tới giờ vẫn trốn dưới vạt áo choàng của đối phương.
" Ngài mới nhặt được linh thú sao? "
Chưởng môn, Vân Yên cùng mấy đệ tử còn lại nghe được cũng tò mò âm thầm ghé mắt nhìn sang. Mặc Dạ Thiên rũ mắt nhìn xuống bên dưới áo choàng, bàn tay nhẹ nhàng kéo một chút.
Một cái đầu nhỏ búi hai búi tóc nhỏ, gương mặt vẫn còn tính trẻ con phình phình, đôi mắt đen lúng liếng mở to, thân hình nhỏ nhắn lùi lùi túm lấy góc áo choàng, như con thỏ con sợ hãi tìm chỗ trốn vào.
Bạch Cảnh Từ nhìn bộ dạng nữ chính cực kì đáng yêu nhịn không được tay bắt đầu ngứa, ánh mắt hắn sáng lên không màn hình tượng ngồi xổm xuống trước mặt nữ hài tử.
" Đừng sợ, tới đây ca ca cho ngươi kẹo. "
Nói, hắn lấy túi càn khôn treo ở bên hông của mình ra lục lọi một lát lại lôi ra một cây kẹo hồ lô quơ quơ, cười vô cùng biến thái.
" Kẹo hồ lô rất ngon còn ngọt ngọt nữa, tới đây nào. Ca ca không làm gì ngươi đâu mà~ "
Mặc Dạ Thiên:...
Chưởng môn:...
Vân Yên:...
Các vị đệ tử sau lưng Vân Yên:...
Sao bọn họ cảm giác giống một kẻ biến thái đi dụ dỗ con nít thế này! Cảnh Từ sư huynh xin huynh đừng tiếp tục làm hình tượng hoàn mỹ của huynh trong lòng sư đệ, sư muội đồng môn sụp đổ nữa!!
256:...
[ Cộng sự, có ai nói với cậu là nhìn cậu rất giống... ]
[ Bạch Cảnh Từ tươi cười thân thiện: Câm miệng. ]
256 đành ủy khuất ngậm miệng lại.
Đôi mắt hạnh to tròn chớp chớp nhìn không rời cây kẹo hồ lô trên tay Bạch Cảnh Từ, trong mắt bắt đầu hiện lên chần chừ. Dù có là nữ chính thì hiện tại vẫn là hài tử, có hài tử nào mà không thích kẹo đâu.
Chưa đầy một giây vừa như con thỏ con bị mọi người xung quanh làm cho sợ hãi, bây giờ lại ngoan ngoãn ghé vào trong lòng của Bạch Cảnh Từ gặm kẹo hồ lô. Sờ sờ xoa xoa hai má bánh bao mềm mại, trong lòng Bạch Cảnh Từ thoả mãn, vui vẻ tiếp tục xoa.
" Sư tỷ, sư tỷ mau sờ thử đi! Nhóc con này mềm mềm, rất thú vị! "
Bạch Cảnh Từ hai tay xách nách nữ hài bế lên đưa lên trước mặt của Vân Yên, Vân Yên nhìn hắn rồi lại nhìn nữ hài cảm giác vô ngữ.
" Ngươi đứng đắn lại chút đi... "
" Ta vẫn đang rất đứng đắn! "
Nam tử trả lời cực kì nghiêm túc sau đó đem má mình áp lên má của nữ hài bắt đầu dụi dụi cọ cọ.
Vân Yên:...
Ngươi đứng đắn chỗ nào hả!!!
Mặc Dạ Thiên từ đầu tới cuối vẫn im lặng không nói tiếng nào, chỉ trầm mặt nhìn nam tử trước mặt. Đôi mắt hơi loé lên gì đó trong phút chốc đã biến mất không còn, y thu hồi tầm mắt lúc này mới lên tiếng.
" Sư huynh, ta muốn nhận đứa bé này làm quan môn đệ tử*. "
Lời này chính là hướng về phía chưởng môn nói, chưởng môn vừa nghe nước trà chỉ mới uống có một ngụm xém nữa phun hết ra ngoài. Y ho khan, kinh ngạc quay đầu.
" N... Ngươi vừa n...nói cái gì? "
" Ta muốn nhận đứa bé đó làm quan môn đệ tử. "
Mặc Dạ Thiên nhàn nhạt lặp lại câu nói kia lần nữa, tính tình của hắn ai cũng đều biết. Đại trưởng lão của Huyền Thanh Phái tu đạo vô tình, không màng thế sự, khí chất lãnh đạm ngăn người vạn dặm trước giờ sẽ không nói chơi. Nhưng mà không phải hắn từng nói Bạch Cảnh Từ là đệ tử cuối cùng của hắn sao? Bây giờ lại nói muốn nhận đứa bé này làm đệ tử?
Chưởng môn thật sự không dám tin: " Ngươi... Khẳng định? "
Đối phương hơi gật đầu không nói thêm nữa, chưởng môn ánh mắt dời sang nữ hài tử đang được Bạch Cảnh Từ bế, rơi vào trầm ngâm.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe chưởng môn thở dài một tiếng.
" Được rồi, nếu ngươi đã muốn vậy thì cứ làm thôi. Có điều đứa trẻ này tuổi còn quá nhỏ, phải đợi nó đủ tuổi tham gia đại hội tuyển chọn đệ tử, thông qua sát hạch mới có thể trở thành đệ tử chính thức. Hiện tại ngươi cứ nhận nó làm đệ tử ký danh* trước đi. "
" Được, đa tạ sư huynh. "
Mặc Dạ Thiên gật đầu đáp, không khí lại rơi vào yên tĩnh chỉ còn tiếng của vài vị đệ tử ở sau cùng Bạch Cảnh Từ nói chuyện cười với nhau.
Trắc linh căn vừa xong, đã có hơn mấy chục ngàn người ủ rũ xuống núi, những người xuống núi đều là người tư chất hoặc linh căn không đủ điều kiện để tiến vào sát hạch của vòng hai.
Bạch Cảnh Từ chỉ là đại diện xuất hiện cho biết cái mặt mũi mà thôi, nguyên chủ cũng không phải dạng người sẽ chịu ở yên một chỗ, cho nên vòng đầu tiên linh căn vừa trắc xong hắn đã chuồn đi mất!
Vân Yên chỉ vừa mới không để ý một chút thôi đã thấy sư đệ của mình "bốc hơi" mất, một bên tức giận tên sư đệ không nên thân này của mình, một bên lo sợ trộm quan sát xem sư phụ có phát hiện không. Thấy sư phụ vẫn rũ mắt nhìn xuống quan sát sự kiện khảo hạch đang diễn ra, hoàn toàn không để ý tới mới nhẹ nhõm thở phào một cái.
Đợi đại hội kết thúc phải cho tên đó nếm mùi đau khổ mới rút ra được bài học!
" Ha... Hắt xì! "
Bạch Cảnh Từ xoa xoa cái mũi, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn vị sư tỷ kia đã phát hiện mình trộm chuồn đi... Hắn phe phẩy cây quạt trắng, ngồi bên cửa sổ uống rượu, nhìn qua hoàn toàn là bộ dạng công tử ăn chơi trác táng. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn bên dưới, tầm mắt vẫn luôn dừng ở thân ảnh của thiếu niên đang đứng ở quầy mua ngọc đối diện.
[ Bạch Cảnh Từ: Là tên đó phải không? ]
[ Đúng rồi! Chính là hắn! ]
__________________
*Quan môn đệ tử: Quan môn = đóng cửa đệ tử được thu cuối cùng của 1 người.
*Đệ tử ký danh: Là đệ tử thu trên danh nghĩa, không chính thức. Không được truyền chân tài thực học.
Các bậc tu luyện: Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Luyện Hư - Hợp Thể - Đại Thừa - Độ Kiếp.
Kiếm tu: Lấy kiếm đạo là chủ yếu.
Thể tu: Lấy sức mạnh là chủ yếu.
Còn các loại tu hành khác, tôi sẽ cập nhật sao.
Lưu ý: Tình tiết, thiết lập ngoại trừ một số thứ giống như cấp bậc, thì còn lại đều do tôi tự nghĩ, chém ra cả. Hoàn toàn không có logic, mong mọi người không quá khắt khe. (。ノω\。)
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc Halloween muộn, do ngày lễ nên khá bận rộn. Dạo này cũng vì vậy mà tôi cũng sụt vài kí (' . .̫ . ')...
Hôm nay bà tôi gọi lên, tôi tâm sự với bà một lát thì bị la do đi làm mà chả chịu ăn uống đàng hoàng rồi lỡ đau bao tử thì sao. Giây trước tôi vừa tự tin vỗ ngực đảm bảo tôi nhịn mấy hôm rồi vẫn đâu có đau, giây sau cúp máy đã bị đau bao tử nửa tiếng đồng hồ...
Cảm giác tự vả mặt mình thật là đau mà. ಥ‿ಥ