• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc lang bị bổ trúng mắt gào rú đau đớn, mắt là điểm yếu cũng là bộ phận dễ tổn thương nhất của nó bây giờ một bên mắt bị thương khiến tầm nhìn nó trở nên khó khăn hơn, hắc lang loạng choạng nhưng khi nhìn đến thiếu niên trên lưng kẻ kia nó cố gắng trụ vững. A Nhược, A Nhược của nó...

Nhìn một con sói đen to khủng bố dù bị thương một bên mắt, vết thương đang chảy máu vẫn gầm rừ đứng lên muốn lần nữa tấn công, Chu Mộc líu lưỡi... Lần đầu y thấy một con sói to như vậy, đã vậy còn đánh mãi không hề hấn gì, điều quan trọng là ánh mắt căm phẫn đỏ ngầu của nó rõ ràng hướng về phía Chu Mộc!

Trên lưng mang theo "trái bom nổ chậm" Chu Mộc thật sự khổ không nói nên lời, tu vi của con sói đen này cả ba đều không nhìn ra, từ lúc nó bắt đầu điên cuồng thì xung quanh đã bị một làn khói tím kì lạ bao quanh mà tu vi cũng theo đó tiến lên không ngừng... E là bọn họ khó cầm cự được lâu, Chu Mộc nhìn gương mặt nhợt nhạt vẫn phải cường chống của Bạch Cảnh Từ y do dự, sau đó vươn một tay lấy ra từ trong ngực áo một con hạc giấy nhỏ, miệng lầm bầm gì đó sau đó nhỏ giọng nói.

" Đi! "

Hạc giấy bay lên không trung chậm rãi hoá thành một làn khói mỏng bay đi mất, Chu Mộc tâm vẫn không buông xuống được. Hạc giấy kia là do Mặc Dạ Thiên đưa cho y, y cũng không hiểu nam chính tại sao không đưa cho đồ đệ của mình lại đưa cho y làm gì.

Nhưng mà Chu Mộc không dám hỏi, khí tràng cự người ngàn dặm của nam chính quá mạnh, y không dám lại gần thì huống chi là mở miệng hỏi, đó cũng là nguyên nhân vì sao nam chính là người mà Chu Mộc để công lược cuối cùng...

" Chu sư huynh cẩn thận!! "

Đang lúc Chu Mộc thất thần đột nhiên kết giới bảo vệ của y bày ra bị chấn động kịch liệt, Chu Mộc giật mình hồi về thần nhìn hắc lang không biết từ khi nào đã lao về phía y dùng móng vuốt to lớn đánh mạnh vào kết giới.

Ầm!

Kết giới chậm rãi hiện ra rậm rạp vết nứt, chấn động mạnh tới khoé miệng Chu Mộc tràn ra một tia máu tươi. Bạch Cảnh Từ vung kiếm chém ra một đạo quang ảnh về phía hắc lang muốn chọn sơ hở lúc này để có thể làm nó bị thương, nào ngờ hắc lang quay đầu rầm lên đem quang ảnh kia đẩy ngược về phía Bạch Cảnh Từ.

Ánh sáng loá mắt nổ mạnh bao phủ khắp không gian khiến ảo cảnh chấn động kịch liệt, Chu Mộc cùng Vân Yên đều hốt hoảng.

Đợi khi ánh sáng chậm rãi tắt đi mới thấy Bạch Cảnh Từ một tay chống kiếm, một tay kết ấn tạo ra xung quanh mình kết giới bảo vệ nhưng nó cũng bị nứt toạt không trụ được bao nhiêu. Cả người hắn đều là vết cắt đang không ngừng có máu chảy ra, Bạch Cảnh Từ ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi cố gắng tươi cười trong đầu an ủi 256.

256 gấp đến nổi xoay vòng, nó muốn biến ra cái gương thật lớn để trước mặt của cộng sự để cho hắn xem bộ dạng thê thảm của mình! Như vậy còn bảo nó yên tâm?

[ Yên tâm cái rắm! ]

[ Bạch Cảnh Từ: Trẻ nhỏ không được chửi bậy... ]

256 giật mình, ban nãy kích động quá hình như nó lỡ bật thốt thành lời rồi...

" Khục!... "

Bạch Cảnh Từ muốn nói gì đó lại đột ngột phun ra thêm một ngụm máu nữa, hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn trên bụng mình có đầu kiếm xuyên qua, không thể tin tưởng quay đầu lại.

" T...Ta ta không cố ý! "

Trần Nhược hốt hoảng buông ra chuôi kiếm, sợ hãi lùi về sau sau đó ngã phịch xuống đất, cả người cậu không ngừng run rẩy nhìn hai tay mình. Ban nãy cậu bị chấn động xung quanh với tiếng ồn làm tỉnh, nhìn trước mắt Khải đang bị một đám người cầm kiếm vây quanh tuy là mắt cậu không thể nhìn quá rõ ràng, nhưng dáng người kia cậu nhận ra đó chính là Khải.

Trần Nhược muốn lao đến nhưng cậu phát hiện bản thân bị người lạ mặt cõng trên lưng, Khải đang gặp nguy hiểm có người muốn giết Khải! Lúc đó trong đầu cậu cứ có giọng nói không ngừng lập lại, kêu cậu mau cầm lấy thanh kiếm kia đâm người đang tổn thương Khải... Sau đó... Sau đó đợi cậu nhận ra thì bản thân đã dùng kiếm đâm xuyên kẻ trước mặt này.

" K... Không phải ta...Không phải ta... Ta không cố ý... Không cố ý! "

Sắc mặt Trần Nhược tái nhợt sợ hãi lầm bầm không ngừng, tâm giống bị ai đó hung hăng bóp lấy đau lòng không thôi, hắc lang nhìn người trong lòng đột ngột cầm kiếm lao đến sau đó lại như điên dại sợ hãi ngồi trên đất. Đôi con ngươi đen co rút lại, hắc lang lao về phía thiếu niên, khói đen trên người nó bốc lên đợi khi hắc lang tiến gần thiếu niên kia thì đã biến trở lại thành nam tử hắc y.

" A Nhược! A Nhược! "

" Khải, không phải ta... Không phải ta... "

" A Nhược ta tin không phải ngươi, A Nhược ngươi bình tĩnh lại!... "

Khải ôm lấy Trần Nhược vào lòng, cả người gã đi theo thiếu niên run rẩy, gã run rẩy vì lo lắng cũng run rẩy vì tức giận. Gã tin tưởng A Nhược của gã sẽ không làm ra những chuyện này, chắc chắn là kẻ kia!

[ Cộng sự!! Cậu đừng chết mà!!! Oa oa oa! 。⁠:゚⁠(⁠;⁠´⁠∩⁠'⁠;⁠)゚⁠:⁠。 ]

Cả gương mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, 256 giống như con bạch tuộc con ôm lấy mặt Bạch Cảnh Từ khóc lóc không ngừng.

Bạch Cảnh Từ:...

[ Bạch Cảnh Từ bất đắc dĩ lên tiếng: Tôi còn không kịp chết vì mất máu quá nhiều đã bị cậu làm ngạt thở chết rồi. ]

256 tủi thân buông ra vẫn khóc chít chít bên tai Bạch Cảnh Từ, nó xoa xoa mắt oán giận.

[ Hức...oa...N... Người ta lo cho cậu chứ bộ...hức... Đồ máu lạnh vô tình!...hức... QAQ ]

Bạch Cảnh Từ:...

" Bạch sư đệ! "

Giọng của một nam một nữ đồng thời vang lên, Bạch Cảnh Từ không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai, quan trọng là hắn quá đau không còn sức để ngẩng lên nữa...

Vân Yên cùng Chu Mộc chạy tới đỡ lấy đang lung lay sắp đổ xuống bất cứ lúc nào Bạch Cảnh Từ. Chu Mộc cắn môi mình tự trách, ban nãy là do y vì đòn của hắc lang lo lắng cho Bạch Cảnh Từ xảy ra chuyện, cộng với "xem thường" Trần Nhược chỉ là một tên thư sinh tay trói gà không chặt còn không có tu vi, yếu ớt mới lơ là cảnh giác. Cũng không biết Trần Nhược tỉnh dậy xong phát điên cái gì mà cắn y, vùng vẫy kịch liệt còn cướp cả kiếm của Chu Mộc lao về phía Bạch Cảnh Từ. Chu Mộc không thể cản lại kịp, nhìn đối phương cầm kiếm của chính mình đâm qua Bạch Cảnh Từ...

Trời biết lúc đó Chu Mộc sợ như thế nào, tim của y như muốn ngừng đập. Trong khoảnh khắc Chu Mộc dường như thấy được hình ảnh nào đó chạy qua, nhưng y không thể nắm bắt được nó chỉ biết rằng khi thấy nó y đã muốn nổi điên, Bạch Cảnh Từ không thể chết, hắn không thể chết! Hắn không có quyền biến mất lần nữa!

" Khục! Khụ khụ!... S...Sư tỷ... Sư huynh... Đ... Đừng nhìn ta như vậy... Ta chưa chết đâu, còn không cho ta đan dược... Ta thật sự sẽ ngủm thật đấy... "

Vân Yên:....

Chu Mộc:....

Không khí đột nhiên yên tĩnh trong giây lát, Vân Yên khẽ ho khan một tiếng có chút xấu hổ vội lấy đan dược đổ ra hai viên đút cho Bạch Cảnh Từ uống.

Đan dược vào miệng liền tan, giống như một dòng nước ấm gột rửa bên trong cơ thể. Vết thương cũng chậm rãi không còn đau đớn nữa, gương mặt cũng có huyết sắc một chút. Bạch Cảnh Từ âm thầm chẹp miệng cảm thán, đúng là linh đan diệu dược được đưa ra từ tay nam chính có khác.

Bốp bốp bốp!

Có tiếng vỗ tay vang lên, tất cả mọi người trừ Trần Nhược ra thì còn lại đều cảnh giác nhìn quanh. Tiếng vỗ tay vang vọng từ bốn phía sau đó là tiếng cười khúc khích của ai đó, một làn sương tím chậm rãi tụ tập lại một chỗ từ từ biến thành một nam nhân.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi còn chưa viết xong phân nửa thế giới này mà đã nghĩ ra tới đoạn kết cho thế giới luôn rồi (⁠。⁠ノ⁠ω⁠\⁠。⁠), cho nên tôi mỗi ngày đều đang chăm chỉ vừa cày cuốc kiếm xiền ăn Tết vừa ra chương cho mọi người đây. (⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)

Tuy là hơi muộn nhưng mà chúc mọi người năm mới vui vẻ ♡(⁠。⁠ノ⁠ω⁠\⁠。⁠)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK