• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhờ Lý Thông cho Hoàng Dung toàn quyền phụ trách, chỉ vài tiếng đồng hồ mà tất cả món ăn đã hoàn thành.

Lý Thông gật gật đầu, ra hiệu mọi người đến chỗ bàn đã dọn xong ngồi xuống.

Ngồi theo thứ tự là Lý Thông, Thạch Sùng, Thạch Sanh, sau đó là đến Kim Luân Pháp Vương, Lý Mạc Sầu. Tiểu Long Nữ vì không thích tiếp xúc với nhiều người nên không đến.

Trên bàn món ăn có thể nói là phong phú, đã phần nguyên liệu nấu ăn đều tự cung tự cấp, nhưng chất lượng tuyệt không thấp, không thua gì đại bang đại phái.

Đầu tiên là Cơm Hấp Lá Sen, nguyên liệu chính là 《Hoàng Kim Ngọc Mễ》 và Vạn Niên Tuyết Liên, từng hạt từng hạt vàng sáng óng ánh như ngọc, mùi thơm càng là nức mũi. Cơm Hấp Lá Sen dù sao đều được làm từ nguyên liệu đỉnh cấp, trải qua Hoàng Dung kỹ thuật chế biến có thể nói mĩ vị tuyệt đối vượt quá tưởng tượng.

Trong đó càng đáng nhắc tới chính là rau quả, mới vừa nhìn ai cũng nhìn không ra tới đây là rau quả nào, bởi vì...Hoàng Dung hoặc cắt hoặc tỉa phối hợp với nhau tạo ra nhiều loại hình dạng, hơn nữa độ dày cùng màu sắc sâu cạn, như một bức tranh có núi có rừng, có hồ có cá, trên hồ có một chiếc thuyền con, đặc biệt còn có người trèo thuyền…

Trình độ khéo tay khó có thể tưởng tượng, như thể ’Quỷ Phủ thần công’!

Liền Lý Thông nhìn, cũng là cảm thấy khó mà tin nổi.

Đây cũng phải là nghệ nhân trên tivi khi xưa biểu diễn đã ah! Cái này thì Thạch Sanh làm món ăn tuy không tệ nhưng không thể làm đến mức đẹp mắt như thế này được, Hoàng Dung quả không hộ nấu ăn trình độ ngự trù.

Mỗi một món ăn, đều có đặc biệt mùi vị, xem thôi cũng thấy mỹ vị trình độ vượt xa bọn họ ăn qua bất kỳ sơn trân hải vị.

Đợi tất cả món ăn đều được bưng lên bàn, lập tức toàn bộ căn phòng đều tràn ngập ra một loại kỳ diệu hương vị.

Thạch Sanh một bộ bị thèm ăn a, đều muốn nhỏ ngụm nước! Tại chỗ ai cũng không ngoại trừ mắt lóe lên tinh quang.

"Oa, hạt gạo này thơm quá a, hơn nữa vẻ ngoài lại tốt như vậy."

"Đó là, cũng không nhìn một chút ai tay nghề."

"Đại ca thật lợi hại, mời đến trình độ ngự trù làm món ăn."

Thạch Sanh, Thạch Sùng sức ăn không nhỏ, lượng cơm khá lớn, lần này có thể nói là ăn gấp đôi bình thường, còn liên tục líu lưỡi vì bất kỳ món ăn nào đều quá thơm quá ngon ah!

Năm người ăn đến quen cả trời đất, Thạch Sùng vừa gấp thức ăn miệng ‘chậc chậc’ không ngừng nói: "Vì sau hôm nay ta thấy rau củ ăn đặc biệt ngon, hơn nữa còn rất tươi rất giòn, không biết màu vàng nâu sền sệt nước sốt là gì?"

Lý Thông đang ăn nghe Thạch Sùng nói thế, không biết trong đầu nghĩ gì, khóe miệng cong lên nhìn Thạch Sanh nói: "Đúng là rau cũ ăn rất ngon! Nhị đệ không phải người áp dụng kỹ thuật mới từ bón rau bằng phân khô sang bằng phân tươi chứ?"

Bón rau bằng phân tươi khi xưa Lý Thông từng nhìn thấy trên tivi kỹ thuật này rất được người Nhật ưa chuộng, chất lượng nông sản được đề cao rất lớn, đây là một chương trình giao lưu học hỏi kinh nghiệm và kỹ thuật trồng trọt, Lý Thông hắn đương nhiên là biết gì thì viết đó đưa hết cho Thạch Sanh để hắn từ từ áp dụng cho trồng trọt.

Đang bỏ vào miệng lượng lớn rau xanh, Thạch Sùng nghe thế động tác dừng lại, trong đầu suy nghĩ câu nói của Lý Thông, liên tưởng đến lúc trưa đi nhà xí thấy vài công nhân mang theo lượng lớn phân không biết đi đâu. Thạch Sùng thật nhanh đưa ra kết luận mà hắn không muốn tin, liền trong bụng một cảm giác buồn nôn truyền đến, dù là Long Biến Tam Trọng cao thủ định lực kiên định giờ phút này mặt cũng tái xanh, qua một lúc lâu vẻ mặt đáng thường nhìn Thạch Sanh chờ câu trả lời, nguyên nhân việc nuôi trồng tất cả đều là Thạch Sanh quản lý.

Kim Luân Pháp Vương nhìn Thạch Sùng dáng vẻ như táo bón, hồi tưởng lại lời Lý Thông, Kim Luân Pháp Vương hắn nghĩ xong cũng rùng mình, dù là người đang hưởng thụ cuộc sống có thực phẩm cao cấp xung túc, 《Long Tượng Bàn Nhược Công》 càng ngày càng tiến xa, hắn cũng khá tò mò làm sau mà Phi Thiên giáo có thể trồng nhiều thực phẩm chất lượng như thế, sẽ không phải thật lấy phân tươi trực tiếp bón cho rau quả chứ.

Lý Mạc Sầu thì thoải mái hơn nhiều, nàng biết cái sền sệt nước sốt là gì? Chẳng qua là một loại thuốc diệt sâu hại mà thôi, không những ăn toàn cho người sự dụng mà còn có lợi cho đường tiêu hóa, Lý Mạc Sầu nàng và đồ đệ A Tử ngoài luyện chế độc dược, giải độc đan, còn vì Lý Thông nghiên cứu không ít thuốc diệt côn trừng có hại cho việc nuôi trồng.

Bất quá, Lý Mạc Sầu khá ngạc nhiên là Lý Thông mặt lạnh vậy mà cũng biết đùa giỡn, thấy đã ăn không sai biệt lắm, Lý Mạc Sầu không muốn nói nhiều, lấy đi hai hạt 《Hoàng Kim Ngọc Mễ》 đã chế biến bỏ vào túi, đây là món chính đã được phân từ trước, sau đó liền lắc mông bỏ đi.

Nhìn rồi đi bóng lưng xinh đẹp, Lý Thông hơi thở dài, luyến tiếc vì mình không thu được tuyệt phẩm đạo cô, nhưng Lý Mạc Sầu tâm chí phi thường kiên định, không giống Tiểu Long Nữ ngây thơ dể dụ, hay Hoàng Dung thiếu phụ đẩy đà, tỉ lệ thành công chiếm được Lý Mạc Sầu cực thấp không phải nói là bằng không, nên hắn muốn chuyển nhiều tâm ý về Hoàng Dung hơn. Hơn nữa nghe đâu Lý Mạc Sầu và A Tử trong phòng có tiếng động kỳ quái, làm Lý Thông hắn nghĩ mà sợ hai người chơi độc chuyên gia tâm lý sẽ không khác thường đến mức an ủi nhau thế chứ.

Không nói đến suy nghĩ trong đầu Lý Thông, lúc này Thạch Sanh khó hiểu nhìn Thạch Sùng và Kim Luân Pháp Vương hai người. Một lúc lâu mới trả lời: "Đại ca thật lợi hại, kỹ thuật bón bằng phân tươi cực kỳ hiệu quả, nhưng hiện chỉ mới thí nghiệm mà thôi chưa áp dụng rộng khắp được, trong báo cáo của đệ mà đệ gửi cho đại ca có nói rõ mà."

Lý Thông mặt không biểu tình tiếp tục ăn, như thế hết tất cả mọi chuyện không liên quan đến hắn, một bộ bình tĩnh ung dung rất có cao thủ phong phạm, phải nói là max bình tĩnh ah!

Thạch Sùng và Kim Luân Pháp Vương hai người nghe Thạch Sanh trả lời, đầu tiên nghe bón bằng phân tươi hiệu quả cực kỳ, lúc ấy như rời vào hầm băng, cứ nghĩ lấy phân tươi hơn nữa là phân người, từng thùng từng thùng được tưới lên thức ăn mà mình đang ăn, nghĩ thôi cũng thấy rùng mình trước công nghệ tiên tiến phân tươi, sau nghe hết nói câu mới an tâm, thì ra là còn đang thí nghiệm, hai người mới biết là bị Lý Thông lừa.

Kim Luân Pháp Vương cười khổ không thôi, nhưng cũng làm hắn tĩnh táo lại, cái này đang thí nghiệm vậy thì sau này mình phải nhắc Thạch Sanh bên mình chỉ cần thức ăn bình thường không cần kỹ thuật phân tươi, tuy hắn muốn nhanh luyện đến tầng cao hơn trong 《Long Tượng Bàn Nhược Công》, nhưng cái phân tươi thì Kim Luân Pháp Vương hắn không chịu nổi ah! Dù sau thì Phi Thiên giáo lắm của không sợ thiếu thức ăn cứ từ từ cũng được.

"Đại ca thật ác tâm, làm đệ lúc này không còn hứng thú ăn tiếp." Thạch Sùng vẻ mặt dáng thương hướng Lý Thông tố khổ, sau đó đưa ra kiến nghị: "Còn kỹ thuật phân tươi thì đừng áp dụng với Phi Thiên giáo, nếu ngon và tươi hơn bình thường thì cứ xuất ra ngoài bán đi, chắc sẽ được hoan nghênh ah!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK