• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quách Phù lúc này cao hứng bừng bừng như con chim nhỏ được tưng bay tự do. Sau khi tìm Lý Thông một lúc không thấy, từ trong phòng liền ra gốc sân đi đi lại.

Lúc nhìn thấy Lý Thông ở trần đang luyện võ công, Quách Phù liền im lặng, không muốn làm phiền đại ca ca lúc này, vốn định cứ thế lui ra ngoài ra về, Quách Phù lại dừng cước bộ, bởi vì lúc này Lý Thông để trần lộ ra từng khối cơ bụng, không thể nghi ngờ nó đang hấp dẫn Quách Phù ánh mắt, từng động tác nhẹ nhành tự nhiên như không ngừng cổ động làm tâm thần nàng hoảng loạn.

"Chiêu thức thật đẹp mắt." Quách Phù trong lòng thầm nghĩ, mặt đỏ bừng thẳng nhìn chằm chằm Lý Thông, mặc kệ nhìn vào mặt nào, nàng đều cảm thấy Lý Thông luôn làm cho chính mình tâm nhảy loạn.

Tuy là người Đại Việt nhưng lại là hiện thân của chính nghĩa, đã giúp đỡ rất nhiều nạn dân người Hán gặp khó khăn trong đó có gia đình nàng, mặt có chút cứng như khúc gỗ nhưng vẫn quan tâm đến người khác còn cho quà bánh đối với nàng rất tốt, lần đầu gặp làm cho Quách Phù đối với Lý Thông ấn tượng rất tốt.

"Nếu ta không làm ồn chỉ ở xa ngồi xem, chắc đại ca ca không trách ta?" Quách Phù lẩm bẩm ngồi xuống cách đó không xa nhìn Lý Thông.

Mơ mơ màng màng nhìn Lý Thông đang khống chế chiêu thức uy lực sát thương nhỏ đánh hòn đá bay qua bay lại trên không trung, Quách Phù lúc nhìn chiêu thức đẹp mắt của Hàn Băng Cự Thủ Băng thuộc tính hiếm gặp, lúc thì nhìn cơ thể cường tráng đầy khí tức nam nhân của Lý Thông, không hiểu trong lòng nghĩ gì mà mặt đỏ bừng bừng.

Lúc này, Lý Thông cũng không hay biết có một tiểu lo li xinh xắn đang nhìn mình, mặc dù nói giác quan của hắn rất nhạy bén luôn bảo trì cảm giác nhưng nếu không phải là có sát ý hay ý xấu tại nhiều thời điểm hắn cũng không để ý lắm.

Qua hồi lâu, Quách Phù mới thôi suy nghĩ lung tung hoàn hồn lại, thấy Lý Thông không biết từ lúc nào đang nằm nghỉ trên tuyết, Quách Phù thấy hắn luyện võ liền chậm rãi đến gần chỗ Lý Thông.

"Đại ca ca! Luyện võ xong rồi chơi với Phù nhi nào?" Quách Phù tiến lại gần Lý Thông ngồi xuống, ngón tay bé xinh trắng như ngọc chạm vào người hắn, nhỏ giọng ngọt ngào nói.

Thấy gọi Lý Thông một lúc không phản ứng, ngọc thủ Quách Phù chậm rãi di chuyển đến từng khối cơ bụng săn chắc, đôi mắt to ngập nước chuyển loạn một bên sợ hắn đột nhiên tỉnh lại, một bên ngọc thủ cẩn thận từ chút đụng chạm thân thể.

Con người luôn có tính tò mò rất cao, nếu có dịp thích hợp ai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội, Quách Phù lớn đến bây giờ cơ hồ khá ít tiếp xúc quá nam nhân, trừ bỏ chính mình phụ thân khí còn nhỏ thân mật khăng khít chơi đùa, lớn lên trong ấn tưởng của nàng là ưu nghiêm làm cho nàng rất sợ, còn như Võ Tu Văn và Võ Đôn Nhu cũng được nàng bỏ qua không để ý đến, Quách Phù nàng đã 10 tuổi đang trong giai đoạn trưởng thành phát triển chiều cao, nàng chưa bao giờ tiếp xúc quá gần nam nhân, bởi vì trong phủ cùng trong thành, căn bản không có nam nhân có thể cho nàng xem vừa mắt.

Từ chỉ muốn cho Lý Thông phản ứng đến lúc này đang sờ soạng, Quách Phù cũng không biết mình đang làm gì đầu ức có chút trống rỗng, ngọc thủ càng tiếp xúc cơ ngực nàng càng cảm thấy thoải mái nhưng sau một lúc nàng cảm giác được có loại khác thường, trên mặt có chút nóng lên, trống ngực đập liên hồi, Quách Phù không hiểu đó là duyên cớ gì? Càng tiếp tục thăm dò Lý Thông đang để tràng thì càng cảm giác toàn thân nóng lên lúc này đang lan xuống phàn bụng dưới.

Quách Phù khuôn mặt tinh xảo giống như là búp bê đang khẻ cười, con mắt như nước trong veo mười phần động lòng người thanh âm tràng đầy du hoặc lẩm bẩm nói: "Đại ca ca ngươi mà không dậy Phù nhi sẽ hôn ngươi đó!"

Nhớ tới hôm qua nàng hôn trên mặt hắn cảm giác cả người không thoải mái, có loại cảm giác bị hỏa thiêu nhưng không hiểu nổi Quách Phù càng nghỉ về sau càng cảm thấy thích loại cảm giác ấy.

Trên gương mặt tinh xảo như ngọc lộ ra vẻ ửng đỏ cực kỳ đáng yêu, Quách Phù hơi cúi người tại trên mặt của Lý Thông giống chuồn chuồn lướt nước tiếp xúc, Quách Phù cũng không thỏa mãn, do dự một lúc cái miệng nhỏ nhắn của nàng liền tiếp xúc với miệng của Lý Thông, kia tiếp xúc như thế làm cho nàng trong lòng lộp bộp một chút, cảm giác rất kỳ diệu, rất tuyệt vời.

Muốn hôn thì cúi đầu xuống, xong lại rút đầu về, cứ như vậy một hồi, Quách Phù giống ăn ma túy liền nghiện, giống như đem hôn trên mặt trên môi Lý Thông trở thành một trò chơi vui thích mới.

Quách Phù hôn hồi lâu, mới ngừng lại được, cả người khô nóng so với vừa rồi càng dữ dội hơn, mặt ngọc ửng đỏ đã muốn giống một trái táo bình thường đỏ tươi, hô hấp có chút khó khăn, lần lượt mãnh liệt vui vẻ làm nàng suýt chút nữa hôn mê.

Lúc này Quách Phù tham lam hít lấy hít để không khí cho bình ổn lại hơi thở, Lý Thông từ lâu đã không chịu được liền đột kích, hắn vốn chỉ nhắm mắt lại hưởng thụ không khí trong lành và không gian yên tĩnh, không ngờ nha đầu không chỉ sờ soạng mà còn hôn lấy hôn để làm hắn bó tay.

Lý Thông vươn mình lên một tay vòng qua eo ôm lấy Quách Phù kéo vào ngực mình, tay kia nhéo nhéo khuôn mặt trả thù lại vụ hôn trộm, giả vờ tức giận nói: "Nha đầu thật to gan dám hôn trộm ta! Nói mau! Đến đây từ bao giờ?"

Đột nhiên bị Lý Thông tập kích, Quách Phù kinh hãi đến biến sắc, mặt ngọc Thiên Sinh Lệ Chất kế thừa từ mẫu thân cũng mất đi chi giác, nghĩ đến vừa rồi làm mấy việc xấu hổ, tâm can không khỏi càng phốc phốc cấp tốc nhảy dựng lên.

Bị Lý Thông ôm lấy Quách Phù lúc này như ôm cây gỗ to, tư thế cực kỳ thân mật, khí tức nam nhân xung túc làm nàng từ ban đầu vùng vẩy như hết khí lực không chống lại nữa.

Trong sơn cốc im lặng, Quách Phù có thể nghe được tiếng đập chính tim mình cùng Lý Thông và vững vàng tiếng hít thở nhè nhẹ, giống như thế giới này chỉ có bọn họ hai người tồn tại.

Sau một lúc ngẩn ngơ, Quách Phù cái đầu nhỏ ngẩn lên, trên mặt mang theo đỏ ửng, xấu hổ hành vì vừa rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn, thấp giọng thành thật nói: "Phù nhi đến từ lúc đại ca ca luyện võ, đại ca ca sẽ không tức giận vì Phù nhi có sờ và hôn đại ca ca chứ?"

Quách Phù trên gương mặt trắng như tuyết chịu đựng sẽ trả thù nhẹ nhành của Lý Thông, ánh mắt trong veo như nước ra vẻ dáng thương làm người ta phải thương tiết nhìn thẳng vào hắn, thanh âm ngọt ngào có phần làm nũng làm Lý Thông hắn đang yêu thích cũng phải ngừng tay vì sợ làm đau nha đầu này.

Đối với nữ hài tử đáng yêu, Lý Thông thương yêu còn không kịp làm gì mà giận, dù là ai cũng thích nhéo má nữ hài tử đáng yêu như thế mà thôi, nó làm người ta cảm giác rất thích ý.

"Phù nhi đáng yêu như thế đại ca ca sao có thể giận được." Lý Thông thanh âm nhỏ nhẹ mang theo mấy phần cung chiều vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK