“Chân Long Cửu Thức làm sau có thể có vấn đề” Thạch Sùng trừng mắt nhìn Thạch Sanh, cau mày suy nghĩ nói: “Đại ca ngưng tụ Băng Long khác chúng ta Hắc Long lạnh một chút cũng là bình thường”.
Dừng lại chốc lát, thấy Lý Thông không phản ứng nghĩ đã nói đúng Thạch Sùng mới tiếp tục nói: “Phía trước là Hồ Lô Cốc, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút.
Lý Thông nhìn đoàn người sắp đi qua hai ngọn đồi tiến vào Hồ Lô Cốc, không khỏi cảm thán vạn phần, cuối cùng cũng coi như đến nơi.
Lý Thông trong đầu còn đang nghĩ cách tăng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ, Thạch Sùng bước lại gần nói: “Đã đến nơi, chúng ta cũng hoàn thành nhiệm vụ hộ tống, đệ đi trao đổi với Long Nhất rồi tách ra”.
Thấy Lý Thông gật đầu, Thạch Sùng quay đầu lại nhìn phía sau: "Long Nhất đoàn trưởng thêm một đoàn nửa coi như là đến nơi, nếu như trên đường không trì hoãn, buổi trưa liền có thể đến chúng ta tách ra như đã dự kiến, các ngươi xem thế nào..."
Đoàn vận chuyện sớm bị hành trình băng rừng vượt núi này dằn vặt tâm lực sớm khá mệt mỏi, vừa nghe lập tức liền có thể đến nơi, nào còn có cái gì nghỉ ngơi tâm tư.
"Lần này ngoài bảo hộ còn phải tọa chấn sơn cốc này mấy năm, có các ngươi ở phía bắc ta cũng bớt lo, với thực lực nhóm các ngươi cũng tiêu dao tự tại nha." Long Nhất thản nhiên nói.
"Ha ha, chúng ta còn muốn buôn bán ở đây một đoạn thời gian, còn cấn Long Nhất đoàn trưởng và các anh em trong Thanh Long dong binh đoàn chiếu cố a." Thạch Sùng đến Thanh Long dong binh đoàn bắt chuyện.
Hàn huyên một trận, Long Nhất cùng Thanh Long dong binh đoàn cả đám trước một bước rời đi.
Cùng bọn họ phất tay nói tạm biệt, trước ngõ vào sơn cốc cũng chỉ còn sót lại Lý Thông, Thạch Sanh cùng với Thạch Sùng ba người.
"Chúng ta cũng đi thôi, cái bụng ta đã sớm sôi kêu ục ục... Ồ, không đúng, Thạch Sùng đệ làm sao dắt ba con ngựa của Thanh Long dong binh đoàn? Ngươi đây là..." Đối Thạch Sùng hành vi, Thạch Sanh một trận mờ mịt.
"Chúng ta muốn khảo sát khu vực, xây cửa tiệm dương nhiên phải dừng ngựa không lẽ đi bộ. Có đại ca và 《Phi Thiên Hệ Thống》 lo gì mấy đồng bạc lẻ." Thạch Sùng nghĩa chính ngôn từ nói rằng.
"Được rồi, hai ngươi cũng đừng cãi nhau nửa, lên ngựa đi thôi, sau này Thạch Sanh chuyên chuẩn bị bữa tối, Thạch Sùng lo buôn bán kiếm kim tệ." Lý Thông khoát tay một cái, đánh gãy hai người tranh cãi.
…………
Sơn cốc đột nhiên lao ra thêm ba con ngựa khỏe khoắn, liệt mã quanh thân dĩ nhiên đang thiêu đốt ngọn lửa màu đỏ, ngồi trên Liệt Diễm Mã lúc này là 3 thiếu niên một bạch y, hai hắc y.
Đây chính là Lý Thông, Thạch Sanh, Trần Phi tổ 3 người.
Liệt Diễm Mã tốc độ cực nhanh, ngọn lửa trên người như nướng đại địa, từ phương Nam xông về phía nơi xa phương Bắc. Liệt Diễm Mã như có chút linh tính, né tránh chướng ngại vật, một đường để lại cháy đen đường ấn.
Liệt Diễm Mã vốn là cấp 1 yêu thú như Bôn Tiêu, Xích Thố nhờ Thạch Sùng trao đổi với Long Nhất mặc dù không có mấy lực sát thương, nhưng được cái tốc độ nhanh giá cả tiện nghi tạo hình lãnh khốc phối hợp một thân cao lớn khỏe mạnh bọn hắn có thể nói tuyệt phối.
Hồ Lô Cốc hình dạng như trái hồ lô, miệng hồ lô là lối vào, phần eo bên phải là Cổ Mộ, bên trái thông Toàn Chân Phái, sơn cốc hai bên là vách núi phi thường dốc.
Nhìn địa thế khu vực được giao, Lý Thông khá hài lòng, có sông, có suối, có núi, có rừng, tầm nhìn rộng rãi, dể thủ khó công, phải biết đây Bắc Tống đế quốc ăn mày vậy mà tổ thành đại bang nghĩ một chút liền hiểu là thiên hạ của ăn mày ah! Chỉ cần tường thành được dựng lên có thể yên ổn làm ăn không lo trộm cướp, ăn mày ghé thăm hằng ngày.
Nhìn vẻ mặt Lý Thông, Thạch Sùng như biết hắn suy nghĩ gì liền nói: “Đại ca yên tâm, Long Nhất đã thuê người sẽ xây 3 bức tường thành có một đại môn, hai tiểu môn, cửa hàng nằm gần trung tâm để buôn bán, trong này là nơi cư ngự. Chúng ta thành lập Phi Thiên thương hội, tại Bắc Tống này sẽ là cửa hàng chi nhánh đầu tiên. Lý Thông đại ca lo hậu cần làm lão đại, Thạch Sanh nhị ca thì bảo vệ và lo săn đa thú làm thức ăn, còn tiểu đệ là buôn bán.”
Lý Thông nghe song liền nói: “Tốt, cứ làm theo tam đệ đi”.
Lý Thông dùng thêm 3000 điểm cống hiến trong 1 vạn điểm lúc đầu đổi gần 2000 viên Dạ Minh Châu và biến dị Dạ Minh Châu thông qua 《Phi Thiên Hệ Thống》 chuyển qua cho Thạch Sùng nói: “Viên màu trắng là Dạ Minh Châu, viên màu đỏ gọi là Hòa Linh Châu, màu xanh lá là Mộc Linh Châu, màu vàng là Lôi Linh Châu, xanh dương là Thủy Linh Châu đây sẽ là sản phẩm chính của chúng ta ở Bắc Tống này cứ bán 1 viên ít nhất phải 100 kim tệ.”
Nhìn 5 loại phát sáng rực rỡ trân châu, Thạch Sùng biết phát tài đến rồi, phải biết 100 kim tệ đủ ở Bắc Tống có thể huấn luyện quân đội 1000 người trong một ngày, đủ để dân chúng trong một huyện ăn trong 10 ngày nửa tháng ah. Mặc dù Bắc Tống đế quốc quốc khố có 600 vạn còn đang có chiến tranh, quân phí eo hẹp, dân chúng đói khổ nhưng với số trân châu này chỉ sở cung không đủ cầu cho hoàng tộc Bắc Tống.