Giờ phút này Hoàn Nhạc nhìn “chàng”, không khỏi tức giận với một bản thân khác đang sa vào cuộc vui bất tận.
Ngươi quay đầu lại nhìn coi!
Chàng không kiềm được muốn xông lên nhắc nhở chính mình, nhưng rồi lại rất rõ ràng trước mắt là sự thực đã vô phương cải sửa, coi như chàng lao ra đi, thì sẽ thế nào đây?
Nơi này là thế giới trong sách, mặc kệ chàng cố gắng ra sao cũng không tạo thành bất kỳ thay đổi nào ở hiện thực.
Sầm Thâm thấy ánh mắt sốt ruột của chàng, mấy độ há miệng muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thốt ra được. Vì thế hắn hướng tầm nhìn về phía Chân Chân. Hắn luôn cảm thấy so với Bình Nhi, Chân Chân mới là then chốt của câu chuyện đêm nay.
Trời muốn khiến người ta chết, trước hết phải ép người ta điên cuồng. Ánh mắt đau thương mà rồ dại như vậy tuyệt đối không thể trở nên bình lặng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Đúng như dự đoán, tầm mắt Chân Chân vẫn luôn dừng trên người Hoàn Bình, chưa từng rời đi. Điên cuồng từ từ cắn nuốt đau thương, như mây đen dần che khuất ánh trăng sáng, khiến cho gương mặt xinh đẹp kia như nứt toác ra.
Vết nứt ấy bạo liệt xé rách nửa bên gò má hắn, dữ tợn và khủng bố.
Chân Chân kinh sợ với biến hoá trên mặt mình, tay phải run rẩy ôm mặt, đôi mắt trừng to nhưng vẫn khô khốc không một giọt nước mắt.
Hắn trông như sắp điên rồi, luống cuống nhìn quanh bốn phía, như đang tìm gương, thế nhưng trong tháp Vãng Sinh lại không có.
Bấy giờ thiếu niên hồng y đang nói chuyện với Tống Lê rồi.
Tống Lê giống như Hoàn Nhạc từng miêu tả, hắn sở hữu một khuôn mặt bình thường. Nhưng khi nhìn khoảng sân trong tháp, nhìn bách quỷ thịnh yến, đôi mắt hắn lại toát ra thần thái rạng ngời rực rỡ.
“Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành.” Hắn ngâm câu thơ này, quả thực là hào khí cuộn trào.
Hoàn Nhạc đơn thuần vỗ tay tán thưởng Tống Lê, Hoàn Bình xa xa nhìn chéo qua cảnh tượng bên kia, thấy gương mặt tươi cười của Hoàn Nhạc, vô thức khựng bước chân. Tay hắn nắm thật chặt chuôi đao bên hông, hít sâu một hơi, mù mịt trong con ngươi mới có dấu hiệu tiêu tán.
Hắn chậm chạp không tiến tới, cứ như vậy đứng trong góc tối nhìn Hoàn Nhạc. Thần sắc hắn thật ôn hoà xem chàng vui cười, xem chàng uống rượu, xem chàng từ nơi này tới nơi nọ.
Bốn phía rất an tĩnh.
Mặc dù Quỷ Yến vẫn đang tiếp tục, nhưng Sầm Thâm cảm giác chung quanh đặc biệt yên tĩnh. Loại yên tĩnh này cũng không đến từ yếu tố ngoại cảnh, mà xuất phát từ sâu trong lòng.
Hoàn Nhạc bên cạnh hắn không nói một lời.
Hoàn Bình bên kia cũng không nói một lời, trông theo thiếu niên hồng y, lẳng lặng chờ trong bóng tối ở nơi cách nhau khá xa. Lại như người băng qua gió tuyết trở về, thầm đợi ở cửa, đợi đến tuyết đọng trên thân đều tan hết mới chịu gõ cửa.
Đây thực sự là một cảnh tượng kỳ diệu.
Hoàn Nhạc nhìn Hoàn Bình.
Hoàn Nhạc nhìn Hoàn Nhạc mấy năm trước.
Mà Chân Chân đang bưng hai má giữa đám quỷ quái ở đằng xa có vẻ hơi chói mắt. Đa số đám ma men đã uống đến thần trí mơ màng, có chút tâm lý biết đâu ngày mai sẽ phải đi đầu thai nên uống càng thêm hết mình.
Nhưng vẫn còn một hai kẻ tỉnh táo, nhìn vết sẹo phảng phất tản khí đen trên mặt Chân Chân, kinh ngạc nói: “Ngươi, vết thương của ngươi….”
Quỷ quái một khi xuất hiện ở tháp Vãng Sinh thì đều đã tiêu trừ nghiệp chướng, có thể đầu thai. Còn ác quỷ, ác quái phàm là có tội cần phải trả, toàn bộ đều bị nhốt vào giếng, chịu nghiệp hoả thiêu đốt, mãn hạn tù mới được phóng thích.
Quả thực khí đen từ vết thương đang chảy ra, rõ ràng đại diện cho nghiệp lực đang tái sinh.
“Cần gì phải thế?” Lão quỷ già ngồi trong góc vừa nhìn đã biết là cấp bậc sư thầy quét rác, vuốt bộ râu bạc thật dài, khuyên: “Vị tiểu huynh đệ này, bây giờ đi đầu thai vẫn kịp đó.”
Chân Chân mím môi không đáp, rồi cụp mắt, cũng không rõ là đang nghĩ gì.
Ông lão lại nói: “Đợi đến giữa tháng thì mọi thứ đã quá muộn.”
Chân Chân chợt cười khẽ, ngước mắt nhìn ông: “Muộn màng, muộn màng, cuộc đời ta kể từ lúc vừa bắt đầu đã muộn màng, ở đâu mà từng đi đằng trước. Ngươi kêu ta đi đầu thai, vậy sao ngươi không đi?”
Ông lão cứng đờ, không nói chuyện nữa.
Chân Chân phẫn nộ rẽ đám yêu quái hóng hớt, không màng tất cả chạy xuống lầu. Hắn chạy quá nhanh khiến trâm cài tóc bị lệch, trông hơi chật vật.
Khí đen phả ra từ vết thương của hắn cuồn cuộn không ngừng, dần dần nhuộm đôi mắt hắn, sắp làm cho hắn đánh mất lý trí.
“Hoàn đại nhân!” Rốt cuộc hắn cũng bắt được cánh tay Hoàn Bình.
Hoàn Bình ngoái đầu nhìn nhìn hắn, vừa thấy vết sẹo trên mặt hắn liền ngẩn người một thoáng mới nói: “Người thực sự bị tâm ma trói buộc chính là ngươi. Nếu ngươi đã đến được nơi này, vì sao không chịu rời đi?”
Ánh mắt y vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng giọng nói lại dẫn theo chút thương tiếc.
“Ta đi đâu?” giọng Chân Chân vừa nhẹ vừa gấp, sự cầu xin tràn ngập trong ánh mắt, “Ta có thể đi đâu? Nhảy vào đầu thai, làm lại một lần thì sẽ thoải mái hơn sao?”
“Đại nhân, ngươi bồi ta đi đại nhân. Cõi đời này duy nhất mình ngươi đối xử tốt với ta, ngươi hiểu ta, ta hiểu ngươi… Dù cho một khắc cũng được, ngươi cứ là đại nhân của Chân Chân một khắc, được không?”
Giọng Chân Chân nghẹn ngào, nửa bên mặt không bị vết sẹo tổn thương ai thấy cũng phải xiêu lòng, nhưng nửa bên còn lại thì khí đen tỏa ra ngày càng nhiều.
“Ngươi điên rồi.” Hoàn Bình nắm lấy bàn tay hắn đang giữ cổ tay mình, đẩy hắn ra một khoảng, “Ta là quan chủ thẩm của ngươi, là tự tay ta giết chết ngươi, làm sao lại là từng đối xử tốt với ngươi?”
“Chắc ngươi không biết, những ngày ở trong tù là thời gian vui vẻ nhất đời ta. Chỉ có ngươi kiên nhẫn nói chuyện với ta, mỗi mình ngươi chưa từng mảy may khi dễ ta, ta bảo muốn xem lại hoa sen của Hồng Câm viện, ngươi hái cho ta một đóa, ngươi quên rồi à…”
Đoá hoa kia giờ đây đã héo khô ư?
Dẫu héo khô cũng là đoá hoa đẹp nhất ta từng thấy.
“Đó là hoa ta cùng Bán Sơn đi hái.” Hoàn Nhạc lần nữa nhìn con mắt dần nhuốm màu đen của hắn, giải thích: “Chúng ta chưa từng khi dễ bất kỳ ai, nhưng ngươi phạm tội thì cũng nên là tự ngươi gánh chịu. Bây giờ ngươi đã chuộc tội xong, cần gì phải sa xuống vực sâu thêm một lần?”
“Không!” Chân Chân lắc đầu liên tục, “Đó là hoa ngươi tặng ta, không có Bán Sơn gì cả, không có… Ngươi ở bên ta được không? Đại nhân, không phải ngươi nói ta chuộc tội rồi sao, ta có thể chung đường cùng lối với ngươi…”
Không có gì bất ngờ cả, gút mắt giữa Chân Chân và Hoàn Bình dẫn tới một phen náo loạn nho nhỏ. Hoàn Bình có lòng khuyên hắn đầu thai, nhưng hiển nhiên Chân Chân lúc này không nghe lọt tai lời nào.
Hoàn Bình ngước mắt chớp chớp, chợt thảng thốt vì Hoàn Nhạc đã rời khỏi tầm mắt mình. Ngó quanh một lượt mới phát hiện chàng đã chạy xuống tầng dưới cùng.
Hoàn Nhạc quá chén rồi, bước chân hơi liêu xiêu.
Hoàn Bình khỏi khỏi hơi lo lắng, nhưng lại bị Chân Chân quấy nhiễu, vì vậy quyết định thật nhanh: “Ta đi tìm Tam đệ của ta trước, ta hứa với ngươi, ngày mai quay lại tìm ngươi, được chứ?”
“Ngày mai ngươi chắc chắn sẽ tới không?” Chân Chân si ngốc nhìn y.
“Đảm bảo.” Hoàn Bình theo bản năng liếc vết sẹo của hắn, nói: “Nhưng ngươi phải khắc chế chính mình, ngươi từng trải qua hết thảy cực khổ, đừng vì bất kỳ ai, kể cả ta mà mệt mỏi thêm nữa.”
Thần sắc Hoàn Bình trịnh trọng, giống hệt từ xưa tới nay, làm người ta vô cớ sinh lòng ỷ lại. Mặc dù ánh mắt Chân Chân bi thương khôn xiết, song vẫn gật gật đầu, rốt cuộc buông lòng tay đương níu y.
Hoàn Nhạc đi, y vội vã muốn tìm Hoàn Nhạc.
Chân Chân cứ đứng tại chỗ chờ y, không ngừng tự lẩm bẩm, có lẽ cách xa nên nghe không rõ ràng, nhưng Sầm Thâm ngưng thần cảm nhận, trực giác nói cho hắn biết chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc, quả nhiên, hắn nghe Chân Chân đang nói —–
“Ngày mai rồi ngày mai, ngày mai ngươi sẽ không tới.”
“Người trong thiên hạ đều như nhau, nói là ngày mai, nhưng ngày mai chẳng bao giờ tới.”
Nghe đến đây, lòng Sầm Thâm khó thể không căng thẳng. Hắn lờ mờ cảm giác màn che câu chuyện cũ này sắp được tháo xuống, quay đầu nhìn Hoàn Nhạc bên cạnh, lặng lẽ siết chặt tay chàng, một mảng lạnh lẽo.
“A Sầm à.” Giọng Hoàn Nhạc khàn khàn, “Đại ca em thương em mà phải không?”
Sầm Thâm trả lời chắc nịch: “Thương.”
Hoàn Nhạc nở nụ cười, cười mà hơi khiên cưỡng, “Đoạn kế tiếp nhất định khiến hắn vô cùng khổ sở. Em nghĩ, hắn còn khó chịu hơn em nhiều.”
Việc đã đến nước này, kẻ cả Sầm Thâm hay cũng là Hoàn Nhạc đều đoán trước được hướng đi của câu chuyện.
Chân Chân hiển nhiên phát rồ, hắn đồng ý với hứa hẹn của Hoàn Bình, nhưng lòng thì vô phương nghe theo. Hắn nào chờ nổi một ngày một đêm, nửa khắc cũng đã không chờ được rồi.
Vì thế hắn xông về phía Hoàn Bình như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trong lòng Hoàn Bình có tâm ma, tối nay y hơi nóng nảy vì những lời của Chân Chân, vất vả lắm mới có thể đè nén xuống, há có thể chịu được cú bổ nhào như muốn ôm nhau chết chùm từ Chân Chân.
Gần như là trong một tích tắc, đôi mắt Hoàn Bình nhiễm phải khí đen trong con ngươi Chân Chân. Nhưng y cũng cũng không dễ dàng bị tước đoạt lý trí, y hãy còn vật lộn với chính mình.
Thiếu niên hồng y gần ngay trước mặt.
Hoàn Bình cũng không dám gọi chàng.
“Giết hắn.”
“Giết hắn.”
Có một giọng nói đang gào thét dồn dập trong đầu, đến từ chính Chân Chân, đồng thời cũng đến từ nơi sâu trong nội tâm y.
“Giết hắn.”
Hoàn Bình lộ vẻ đau đớn hơn, xung quanh có quỷ quái phát hiện sự khác thường của y, đang muốn tiến tới xem thử, lại bị ánh mắt sắc lạnh của Hoàn Bình ép lùi bước.
Chúng quỷ quái run lẩy bẩy.
Màu đen trong con ngươi Hoàn Bình càng ngày càng đậm, hàm răng cũng cắn ra máu tươi.
Thoạt nhìn y không khác gì ác quỷ.
“Đại ca!” Hoàn Nhạc rốt cuộc không nhịn nổi nữa, buông bàn tay đang nắm tay Sầm Thâm xông ra ngoài. Nhưng lúc này tất cả đã trễ rồi, cũng như năm đó chàng không thể cứu bất kỳ ai, ngày hôm nay, chàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàn Bình tự tay đẩy lưng “mình” một cái.
Hoàn Nhạc thuở thiếu thời kinh ngạc ngoảnh đầu, cơ thể vẫn mất khống chế ngả về hướng ngược lại.
Phu tử đến muộn lao ra từ bên hông, muốn kéo chàng lại, nhưng lực trong một chưởng kia của Hoàn Bình há lại là thứ người bình thường như phu tử có thể cản được?
Dưới tình thế cấp bách, hắn trực tiếp lấy thân chặn Hoàn Nhạc.
Vạt áo màu xanh bị gió từ miệng giếng thổi, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người ở đây.
“Phu tử!!!!” Thiếu niên vội vàng vươn tay ra chụp, nhưng không bắt được gì cả. Chàng sợ đến hoảng hồn, trong đầu vẫn còn ngổn ngang, ngơ ngác muốn nhảy xuống giếng cứu người.
Nhưng một bàn tay to lớn rất nhanh đã tóm lấy cổ áo chàng, xách chàng lùi về sau.
“Buông ta ra!” Hoàn Nhạc quyết đoán rút đao, vành mắt đỏ kè, trông như điên rồi.
Người kia tặc lưỡi “chậc” một tiếng, hai ngón tay nhấn lên đao của Hoàn Nhạc, sau đó nhẹ nhàng vỗ một chưởng, Hoàn Nhạc hôn mê bất tỉnh.
Đương nhiên người này là Thương Tứ.
Thương Tứ một tay tha Hoàn Nhạc, một tay còn xách bầu rượu, quay qua nhìn về phía Hoàn Bình, Hoàn Bình đã quỳ sụp xuống đất. Tinh Quân dùng phương pháp đặc thù tróc quỷ hồn Chân Chân từ trong người y, nhưng Hoàn Bình tựa hồ không cảm giác được gì.
Y chỉ nhìn tay mình, mặt mày vô cảm, nín thinh mãi.
“Đại nhân…” Chân Chân bị Trấn Hồn Tỏa khoá lại, vẫn cố gắng nhìn Hoàn Bình, giơ tay muốn chạm vào y, “Đại nhân, Chân Chân không muốn ngày mai, ngươi ở lại đây với ta nhé? Đại nhân…”
Hoàn Bình không đáp, lại chợt cười rộ lên. Nụ cười kèm theo nước mắt làm nhòe gương mặt nhìn từ mọi góc độ đều quá mức bình thường so với Hoàn Nhạc của y.
“Đại nhân…” Chân Chân giật mình.
Tiếng cười của Hoàn Bình im bặt, y bỗng dưng xoay người lại, chộp ngay lấy cổ Chân Chân, đè nghiến hắn xuống đất. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chân Chân đau đớn sắp không thở nổi, rồi lại quên cả việc hít thở tại khoảnh khắc đối diện với tầm mắt bên trên.
Nó đến cùng là ánh mắt đáng sợ như thế nào, giống y đúc muốn ăn tươi nuốt giống kẻ khác.
“Cho dù bị đọa vào địa ngục, ta cũng sẽ không đi cùng ngươi.” Hoàn Bình nghiến răng.
Tác giả có lời muốn nói:
Stockholm · Chân Chân
Đại thể tình tiết tại Quỷ Yến chính là như vậy, mỗi người đều có chuyện cũ riêng, cũng sắm vai các nhân vật khác nhau. Cũng như đời người vậy, tất nhiên, trong đó xen lẫn rất nhiều ngẫu nhiên.
Phu tử, Chân Chân và cả chuyện xưa về Hoàn Bình còn chưa nói rõ, sẽ bổ sung ở phần tiếp theo.