Từ đầu tới cuối ông đều rất bình tĩnh, không hề căng thẳng khi có người tìm tới cửa, cũng không xúc động muốn gặp cố nhân, ấy thế mà thiết chút nữa lại nhảy dựng lên khi thấy phản ứng của Sầm Thâm trước chuyện này.
“Trong lòng các ngươi ta bết bát vậy hả?” A Quý liếc mắt, “Sao các ngươi không nghĩ ta bị đối phương hãm hại chứ?”
Sầm Thâm và Hoàn Nhạc liếc mắt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
A Quý tức muốn quy tiên, ông quyết định không nói chuyện với hai con yêu quái này cho tới khi Ngao Cá đến, cho chúng nó nghẹn chết. Nhưng ông không nói, Sầm Thâm và Hoàn Nhạc cũng không hỏi, cứ như đánh mất lòng hiếu kỳ cơ bản nhất.
Thói đời bạc bẽo quá thể.
A Quý ai thán, chạy về chậu nước chọc cá, giải tỏa cô quạnh trong tim.
Sầm Thâm và Hoàn Nhạc vẫn vai kề vai ngồi lại ở hành lang, cùng phơi nắng thật lãng mạn. Nhưng nếu nghe kỹ thì nội dung cuộc trò chuyện của họ chẳng hề lãng mạn chút nào.
“Kết giới này ổn không?” Sầm Thâm hỏi.
“Chắc được mà.” Hoàn Nhạc ném cành cây đang cầm, phủi phủi tay “Nếu hai người kia được Tứ gia mời vào nhà thì hẳn không phải hạng cùng hung cực ác đâu. Chúng ta chỉ cần đề phòng bọn họ nói không được thì chuyển qua đánh nhau thôi.”
“Em thấy… Rốt cuộc thân phận của A Quý là gì?”
“Ông ta biết ông em, còn thần bí như vậy, e rằng có liên quan với Chu Tước.”
A Quý giắt lời nói dối trên miệng, điển hình cho mẫu rùa chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Hoàn Nhạc thấy cứ chờ ngày mai hai vị kia tới thăm, hỏi họ thì tương đối đáng tin hơn.
“Yên tâm, bình tới tướng đỡ nước đến đất ngăn. Nếu quả thật có nguy hiểm, A Quý đã sớm tháo chạy rồi.” Hoàn Nhạc thò tay ôm eo Sầm Thâm, gác đầu lên vai hắn, cuối cùng không nhịn được xỏ xiên: “Mặc dù với khả năng của ông ta thì bò tới sáng mai cũng chả ra khỏi hẻm Tây Tử nổi.”
Ba giờ chiều hôm sau, hai vị khách thong thả bước đến.
Người mở cửa đón khách vẫn là Hoàn Nhạc, tầm mắt liếc qua giỏ trái cây trong tay người đàn ông cao to lực lưỡng, xác nhận hai người quả thật là đến thăm hỏi, bấy giờ mới nhoẻn môi cười. Nhưng chàng không mời người ta vào nhà ngay, mà khách khí vươn tay, không khách khí hỏi: “Tay nải đâu?”
Tay nải đang được người đàn ông cao lớn đeo trên lưng, y dứt khoát lấy xuống giao cho Hoàn Nhạc, đáp: “Vật về với chủ.”
Hoàn Nhạc nhíu mày, ước lượng bọc đồ một chút, thấy thái độ hai người khá tốt, bèn bỏ ý định mở ra kiểm tra, nghiêng người bảo: “Xin mời. A Quý đang ở trong.”
“A Quý?” Người đàn ông cao lớn thoáng khựng bước.
“Không phải các ngươi đang tìm con rùa à?” Hoàn Nhạc hỏi ngược lại.
Người đàn ông cao lớn và người đẹp vận sườn xám liếc mắt ngó nhau, cô nàng không nhịn được bật cười thành tiếng, vươn tay khoác lên vai anh ta, trêu ghẹo: “Ngươi chắc chắn y thực sự là vì chúng ta cần tìm à?”
“Vào trước đã.” Người đàn ông bất đắc dĩ, không khỏi bước nhanh hơn, dường như cũng gấp đi xác nhận thân phận của A Quý.
Sân rất nhỏ, chỉ cần hai ba bước là qua. Tầm mắt người đàn ông và A Quý đang nằm bẹp trên hàng lang cách không chạm nhau, bầu không khí như đặc lại trong tích tắc.
Không ai lên tiếng cả.
Hồi lâu sau, người đàn ông chắp tay với A Quý, vừa như ai thán vừa như thở phào nhẹ nhõm, anh ta chào: “Huyền Thanh tôn giả, đã lâu không gặp.”
Sóng lớn nổi lên trong mắt A Quý, nhưng rất nhanh đã quay lại vẻ bình tĩnh, “Ta không còn mang cái tên đó từ lâu rồi.” Dứt lời, cặp mắt đậu xanh nhìn nữ yêu xinh đẹp ở đằng sau.
“Ai đây?”
“Đây là Tố Tâm, tiểu thanh xà trong ao hồi xưa.”
Tố Tâm mỉm cười dịu dàng với A Quý, mị giả thiên thành.
A Quý nhớ con rắn nhỏ này nhưng là lúc đối phương chưa thể hóa hình. Vừa nãy ông còn tưởng đây là vợ Ngao Hoa, đau lòng thật —- hơn một ngàn năm trôi qua, ta vẫn là con rùa độc thân mà ngươi đã cưới vợ rồi.
Ngao Hoa là tên của Cá Rồng, cũng giống như Tố Tâm, đều được Chu Tước đặt cho.
Chu Tước.
A Quý nhớ đến cái tên này, lòng vẫn còn đó nỗi buồn đau. Nó giống như một miệng giếng khô cạn, nước ùng ục ùng ục đổ về sông ngâm, nhưng giữa đám cỏ dại kia lại mai táng hài cốt, vô phương tìm về phong cảnh ngày xưa.
Miệng giếng cạn này tên là —– cái chết của Chu Tước.
“Các ngươi tìm ta đơn giản là muốn ta quay về. Nhưng bây giờ thần linh đã ngã xuống, Trường An cũng không còn là Trường An năm xưa, còn cần ta làm gì?” Trút bỏ vẻ cà chớn lúc trước, giờ đây A Quý mới để lộ phong thái trưởng giả.
Ngao Hoa lắc đầu, “Chính bởi vì thần linh đã không còn mới cần quản hạt, từ xưa Trường An đã rồng rắn hỗn tạp, yêu ma tụ hội, lại trải qua nhiều triều đại, nếu không phải bóng Chu Tước khiến phường gian ác e ngại, chỗ nào có thể thái bình. Càng quan trọng hơn là, quá nhiều mồ mả, âm khí quá nặng, đám lão quỷ ngày nào cũng nhảy disco trên nghĩa trang Ly Sơn, ta cần ông về trấn.”
“Cái đó ngươi nên đi tìm Tinh Quân, người chết thuộc phạm vi quản lý của hắn.” A Quý không mấy quan tâm.
“Bánh chưng thành tinh, âm ti cũng không nhận.” Ngạo Hoa mặt mày vô cảm.
A Quý thở dài, nghiêm trang đường hoàng bảo: “Nhưng ngươi ta bây giờ đi, còn chỗ nào giống có khả năng thông thiên triệt địa sao? Ta chỉ là con rùa bình thường mà thôi.”
“Huyền Thanh tôn giả đâu cần nói mấy câu dối gạt qua loa như vậy?” Tố Tâm khẽ mỉm cười, cướp lời Ngao Hoa: “Ai cũng biết ngươi vốn có thể kế thừa y bát Huyền Vũ, với phúc phận của ông thì trấn áp một vùng âm tà cũng chẳng khó khăn gì.”
Cô nàng dứt lời, Ngao Hoa há miệng định nói gì nhưng lại bị Tố Tâm trừng cho nín bặt. Cô nàng cười cười, nhẹ nhàng đi thẳng tới trước mặt A Quý, hơi khom người nhìn ông, nói: “Trốn tránh mãi mãi không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì cả, nếu Chu Tước đại nhân thấy bộ dáng ông bây giờ, chắc cũng phải hết sức thất vọng.”
A Quý nhìn cô mà nín thinh.
Tố Tâm đứng thẳng dậy, nháy mắt mấy cái, giữa nét quyến rũ lại thêm một chút xinh đẹp dễ thương, “Thật ra nếu ông theo chúng ta trở lại, cũng làm văn chức thôi. Giống như Tỳ Hưu trước cửa thành Nam Kinh hay mèo chiêu tài trong các cửa hàng, không cần đi công tác, đầy đủ năm loại bảo hiểm, quỹ nhà ở và phép năm.”
Ngao Hoa liếc Tố Tâm, hắng giọng bổ sung: “Văn phòng nằm dưới tháp chuông, ta đã đặt cho ông một cái bể lớn gấp rưỡi rồi.”
A Quý: “…”
Tôn giả ta đây là đồ trang trí của các ngươi hả?
Sầm Thâm và Hoàn Nhạc đã tự động bật chế độ quần chúng xem kịch, ở bên cạnh lẳng lặng nhìn ba người nói chuyện. Đánh nhau trong dự đán không xảy ra, Sầm Thâm nhẹ nhõm trong lòng, cùng lắm thì A Quý bị cưỡng chế về làm công chức yêu giới, phát sáng phát nhiệt vì đồng bào mà thôi.
A Quý vốn không muốn trở lại, bằng không ông đâu theo Liễu Thất tới hiện đại, dứt khoát rời xa thật xa như vậy. Sầm Thâm vẫn tiếp tục giữ vững nguyên tắc, hắn không tìm hiểu sâu chuyện riêng tư của A Quý, cũng hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của đối phương.
Bất ngờ là tuy A Quý mạnh miệng nhưng lòng thì không cứng rắn được như vậy. Lúc này, ông đã gọi Ngao Hoa tới trước mặt, “Ngươi kể ta nghe sơ tình hình Trường An đi.”
Ngao Hoa gật đầu: “Là vầy.”
Tố Tâm thấy hai người bàn luận, bèn tự giác lùi tới bên cạnh Sầm Thâm và Hoàn Nhạc, nói chuyện phiếm với họ. Cô hào hứng nhìn Hoàn Nhạc trẻ tuổi lại tràn đầy năng lượng, chào hỏi: “Không ngờ có thể gặp công tử của Đài Chu Tước ở đây đấy.”
“Bây giờ Đài Chu Tước còn không?”
“Đã biến mất từ lâu.”
Hoàn Nhạc không ngạc nhiên trước đáp án này, thế sự luôn thay đổi, chỉ có mảnh đất dưới chân mới bất biến mà thôi. Tuy Đài Chu Tước đã không còn, chàng vẫn quan tâm đến tòa thành ấy, “Trường An bị sao vậy? Các cô thiếu người sao?”
“Ừ, Trường An bao giờ cũng là nơi đặc thù. Các thể lực hỗn tạp khó phân, đại yêu lão quỷ mà đã cố chấp thì làm gì cũng vướng tay vướng chân. Đại Đường không còn, Đài Chu Tước sụp đổ, đám yêu quái ngày xưa theo Chu Tước đại nhân cũng chỉ Ngao Hoa và ta còn sống.”
Vài câu ngắn ngủi gần như gói trọn hơn ngàn năm gió sương.
A Quý đào tẩu từ chốn gió sương ấy tới nơi này, không thể nghi ngờ, ông là loại bạc nhược. Nhưng dù là Ngao Hoa hay Tố Tâm cũng không có ý đồ hưng binh vấn tội.
Cuối cùng, Tố Tâm nói thêm: “A Quý khác với hai người bọn ta. Ngao Hoa muốn thành rồng nhưng không thể, mà ta nhiều lắm cũng chỉ là con rắn yêu nho nhỏ trong ao, chỉ có ông ấy có huyết mạch thần thú, có thể kế thừa y bát Chu Tước đại nhân. Nếu hai vị có lòng, xin khuyên giúp giùm vài câu.”
A Quý và Ngao Hoa bên kia nói cũng gần dứt chuyện, hình như Ngao Hoa không nghĩ có thể thuyết phục A Quý đồng ý ngay nên để lại một câu: “Ta không thể đi quá lâu, nội trong năm ngày phải về rồi, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, mấy ngày nữa ta lại tới tìm ngươi.”
Ngao Hoa và Tố Tâm ra về, cuối hẻm Tây Tử yên tĩnh trở lại như xưa.
A Quý ngẩn người nhìn cây xuân cao to trong sân, giống như nghĩ nhiều đến u sầu, cũng không biết có phải đang nhớ vị cố nhân nào không. Sầm Thâm và Hoàn Nhạc đánh cờ dưới hiên, nhưng lại tán chuyện về thần thú.
“Vậy đâu khác gì thần của yêu giới.” Hoàn Nhạc tổng kết: “Nhưng trong thần thoại của nhân loại, thần thú chỉ là vật cưỡi, chuyên đóng vai nhân vật bị thu phục, cái này không dễ thương cho lắm.”
Hoàn Nhạc hôm nay cũng là sứ giả hòa bình của nhân yêu hai giới.
“Nói mới nhớ, hình như em thấy chân dung Chu Tước rồi.” Hoàn Nhạc chống cằm, rơi vào hồi ức. Chàng nhớ lúc đó mình còn chưa hóa hình, có lần nghịch ngợm xông vào thư phòng của ông nội, làm ngã hộp đựng tranh.
Bức họa ấy bị giấu ở nơi sâu nhất, cất trong cái hộp dài, bảo quản khá kỹ lưỡng.
Hoàn Nhạc bỗng hiếu kỳ, thế là mở hộp ra, bức tranh được ngậm trong miệng xoạch một cái sổ xuống, người con gái đẹp lộng lẫy với đôi mắt sáng như sao xuất hiện trước mắt nhóc.
Ông nội nhóc đề chữ trên đó, ông ấy gọi nàng là —— Chu Tước cô cô.
Ông nội là lão lưu manh phóng khoáng bất kham yêu tự do, Nhị ca Hoàn Dung chính là học theo ông mà ra. Cho nên gần mực thì đen gần đèn thì rạng, lớn như vậy còn không chín chắn đáng tin.
Chu Tước cô cô đẹp lắm, nàng mặc bộ áo đỏ như bừng lửa, ngồi trên tháp Trường An, đôi chân ngọc thon thon thả bên mái hiên, thuần khiết nhưng cũng sắc bén gợi cảm.
Cái bóng của nàng kéo dài từ cửa cung tới cuối đường Chu Tước, đó là loài chim cực đại, tự do, nhiệt huyết, dường như phút giây nào cũng đang cất cao giọng ca vàng, cho đến khi khạc máu mà ra đi.