Rồng vàng lớn cắn xé ma khí đến từ chốn xa xôi trong cõi u minh, “Vị tiên áo đỏ” chân trần đứng trên đầu rồng, mười ngón tay bấm quyết, bùa chu sa nối nhau thành tuyến, từ trong ống tay áo rộng của y ào ào xông ra, hoá thành dây thừng quấn quanh ma khí.
Chữ nổi hoá rồng, bùa hoá thành thừng, đây là —- Thượng Cổ Phục Ma trận.
Trận pháp thượng cổ, phục đương nhiên là phục thượng cổ ma. Kẻ có thể đánh ngang tay với Khổng Tước vương dù bị trấn áp ngàn năm, dù tự nguyện tiêu tan một thân ma khí thì vẫn mạnh mẽ đến độ có thể khiến đất trời sinh dị biến.
Yêu quái lẫn trong biển người giữa thị thành phồn hoa không hẹn mà cùng ngước nhìn bầu trời đêm. Trong rừng rậm sắt thép không có sao, chỉ duy độc một vầng trăng nhạt màu treo cao, song tại giờ phút này, ngay cả trăng cũng sắp bị mây đen nuốt chửng, thậm chí ánh sáng tản ra còn đo đỏ.
Ở nơi mọi người không nhìn thấy, ảnh yêu nhỏ yếu đã run lẩy bẩy từ lâu, đứa thì trốn dưới nắp giếng thông với mạch nước ngầm, đứa thì trốn tại nơi một tia sáng cũng không chiếu tới trong cống, đều lặng yên không một tiếng động.
Quỷ hồn mới vừa cáo biệt nhân gian, bước lên hành trình mới lại phát hiện con đường phía trước đã đứt, mờ mịt nhìn chung quanh, không biết phải theo phương hướng nào.
Xa xa, đèn đuốc xuyên đêm đã sáng tỏ.
Đám cảnh sát đang vội vã chuẩn bị xuất phát, có người ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên cuối cùng vừa bước ra khỏi nhà, cười hắc hắc trêu ghẹo: “Đội trưởng Lâm, đêm nay Kiều tiên sinh không tới hả?”
“Anh ta có nhiệm vụ riêng.” Lâm Thiên Phong liếc anh, “Anh ta không đến thì các anh ngay cả tuần tra cũng không đi sao? Đi nhanh đi.”
Đội trưởng trẻ tuổi lạnh mặt, các anh em dưới quyền lập tức tản đi như ong vỡ tổ. Không có tiếng còi cảnh sát, không có xe và đồng phục, nhân viên tuần tra đêm lượn trong thành phố này như cú đêm lang thang tìm vui, đến cả bước chân cũng im lặng không phát ra tiếng, sau đó như hóa thành nước, dung nhập vào biển rộng.
Mỗi toà thành đều sẽ có sắc thái thuộc về hắc ám như vậy.
Có nhiều điều mà người ngủ yên trong đêm sẽ không biết được, thí dụ như họ vĩnh viễn không phát hiện mặt trăng còn có màu khác, cũng không thể biết trong những người muôn hình muôn vẻ mình gặp mỗi ngày có kẻ nào sẽ hóa thành yêu quái.
Sâu trong hẻm Tây Tử, nơi mà nhân viên tuần tra cũng hiếm khi đến thăm, có một bán yêu chưa ngủ.
Máu huyết đều đang nóng hổi, nguyên nhân bởi cuộc đấu tranh kéo dài mấy ngàn năm giữa huyết thống nhân yêu đối địch, từng bước kéo thể xác đã bị biến thành chiến trường này vào cảnh tử vong.
Tháp Vãng Sinh đóng khiến vô sổ quỷ hồn vất vưởng lại nhân gian, quỷ khí ở đây tăng cao, thực sự là không dễ chịu gì đối với người đã nửa bước vào quan tài như Sầm Thâm.
Chớ nói chi còn cả ký ức lộn xộn từ Liễu Thất chất đống trong đầu hắn càng làm cho thể xác vốn đã như nhà trăm chỗ dột này không kham nổi.
Khi Sầm Thâm nghe lời dặn kia của Tinh Quân thì cũng chuẩn bị tâm lý rồi. Ngày mười bốn tháng bảy ấy, Kiều Phong Miên đã nói với hắn câu tương tự, bảo hắn trốn trong nhà đi, không nên tới lui nơi nào cả.
Lời này không nói với anh, chỉ đặc biệt dặn riêng Sầm Thâm, lý do không ngoài việc thân thể hắn quá yếu. Không, không chỉ là thân thể, cả người hắn từ trong ra ngoài đều rất yếu.
Yếu tới vô phương khống chế cơ thể mình, yếu đến là vô phương phản kháng một ngón tay của vận mệnh. Hắn chỉ có thể bị động tiếp nhận, như cái bãi rác, tốt xấu gì cũng phải chứa.
Hắn là ai đây, là người có cũng được mà vắng cũng chả sao trong câu chuyện này. Mỗi người đều có lý do để không thể không có mặt, chỉ mình hắn là không.
Nếu như hắn chết rồi, e rằng chẳng ai biết cả.
Không, không đúng, Hoàn Nhạc sẽ biết. Em ấy biết.
Em ấy hứa sẽ chữa khỏi cho mình.
Em ấy đâu rồi?
Sầm Thâm ngồi dậy, nhìn Hoàn Nhạc đang ngủ bên cạnh. Hoàn Nhạc nằm sát hắn, gương mặt trẻ trung điển trai còn nở nụ cười hồn nhiên, như đang mơ gì đó đẹp lắm.
Hắn vươn tay về phía chàng, muốn tìm kiếm sự an ủi, nhưng cơn gió thổi tới, bóng Cây Xuân trong vườn được rọi trên tường đang giương nanh múa vuốt chẳng khác nào yêu qua quỷ quái bò khỏi địa ngục âm u. Trên bóng của hắn mọc đầy từng hàng gai nhọn, rất giống quái vật.
Phút chốc, toàn thân Sầm Thâm đều ớn lạnh, máu huyết trong người như bị đóng băng.
Cái tay đương duỗi ra cứng đờ giữa không trung.
Tiếng thét chói tai kẹt ngay cuống họng, không thể phát ra âm thanh nào.
“A Sầm!”
“A Sầm!”
Hoàn Nhạc liên thanh la lên khiến khung cảnh trước mắt như mặt gương vỡ vụn. Không thấy bóng cây giương nanh múa vuốt, không thấy gai nhọn trên lưng, cổ họng bị bóp nghẹt bỗng dưng thông thuận, hắn thở mạnh, mở mắt lần nữa thì phát hiện mình còn nằm trên giường.
“Anh vừa gặp ác mộng đó.” Hoàn Nhạc siết lấy hắn, giọng cũng lộ vẻ run sợ.
Ban nãy thật là hù chết chàng rồi.
Sầm Thâm bừng tỉnh, cái này kỳ lạ quá, sao tự nhiên hắn lại chiêm bao? Cứ như hàng rào tâm lý trở nên yếu ớt không đỡ nổi một đòn, dễ dàng bị công phá.
Hắn không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm rèm được kéo lại khá kín, chỉ chừa một khe hở ánh lên màu trăng sáng.
Đó là… Màu đỏ hả?
“Bên ngoài sao vậy?” Giọng Sầm Thâm khàn khàn.
“Hình như đại trận trong thành mở rồi, năng lượng đất trời có chút thay đổi, thêm cả ít ma khí lờ mờ, mà cũng coi như còn ổn.” Hoàn Nhạc vô cùng nhạy cảm với sự biến hoá ở chung quanh, cũng đoán được những thứ này phải liên quan tới Thương Tứ. Hôm nay Tinh Quân xuất hiện trong thư trai, vậy Tinh Quân cũng có phần.
Nhưng khiến chàng lo lắng chính là có vẻ như chúng đã ảnh hưởng tới Sầm Thâm.
Ma khí kia…. Lẽ nào phát ra từ Hắc Thất Diệp? Nếu ma khí của hắn ảnh hưởng tới Sầm Thâm, vậy thì chàng đã rõ vì sao Thương Tứ không cho mình gặp Hắc Thất Diệp rồi.
Ma khí này có sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Hoàn Nhạc lần tìm tay Sầm Thâm, không ngạc nhiên chút nào khi chạm vào một mảng lạnh lẽo. Nhưng giấu dưới làn da lạnh lẽo kia là sự nóng bóng từ máu huyết cuồn cuộn của hắn.
Chàng thầm rùng mình, giơ tay lau mồ hôi trên trán hắn, tay phải lặng lẽ vòng ra sau đỡ lưng hắn, đúng phải thứ gì đó nhô ra.
Nam Anh từng nói, hắn còn một năm. Nhưng thân thể hắn tàn tạ quá, như thùng đựng nước đã bị thủng rất nhiều lỗ, không thể chịu nổi thêm lần gia cố nào nữa.
“Anh đói không? Em nấu ít đồ ăn cho anh nha.” Hoàn Nhạc co chặt nắm đấm, trên mặt vẫn tươi cười, giọng nói nhẹ nhàng, “Chuyện bên ngoài không cần lo đâu, cứ để bọn Tứ gia đi, Tứ gia lợi hại như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Sầm Thâm không lập tức đáp lời, nhìn chàng hồi lâu mới khẽ gật đầu.
Hoàn Nhạc giúp Sầm Thâm đổi qua nằm nghiêng cho thoải mái hơn, làm xong chàng mới rời khỏi phòng ngủ, vội vàng vào nhà bếp, vung tay tạo kết giới cách âm, sau đó móc điện thoại ra ngay tức khắc, gọi cho Nam Anh.
Trong phòng ngủ, Sầm Thâm lặng thinh nằm đó, ánh mắt vô hồn nhìn khe hở trên rèm cửa sổ, lòng thoáng mờ mịt.
Lúc này, A Quý nghe tiếng động bên này nên giật mình choàng tỉnh, chậm rãi bò qua cửa thông giữa phòng ngủ và phòng làm việc, sắp lê tới chân giường. Ánh mắt lo lắng của A Quý vừa chạm vào Sầm Thâm đã nghe hắn hỏi sâu xa: “A Quý, có phải gai của tôi mọc ra rồi không?”
A Quý choáng váng. Ông không biết, cái giường cao cao và chăn ngăn trở tầm mắt ông, ông nhìn không rõ lắm.
Sầm Thâm như tự hỏi tự trả lời: “Tôi biết nó mọc rồi.”
Gai trên người mình, làm sao Sầm Thâm không rõ nó mọc hay không mọc? Chỉ có tên nhóc đần Hoàn Nhạc kia mới tưởng có thể gạt được hắn.
Ôi tên khờ.
Sầm Thâm nghiến chặt hàm răng, hắn cảm nhận được cái gai kia đang đâm xé da thịt mình, ý đồ chui ra lần nữa. Lại giống như cơ thể hắn chứa con thú hoang nào đó đang liều mạng xông ra ngoài, húc tới độ tim hắn cũng đau.
Đau quá hà.
Đau quá hà.
Rõ ràng hắn chưa từng làm gì sai, cũng cố gắng hết sức không gây thêm phiền toái cho người khác hay trở thành trói buộc của ai, vì sao vẫn cứ đau như vậy?
“Ta đi gọi Hoàn Nhạc, ta lập tức kêu y!” A Quý thấy sắc mặt hắn tái trắng, theo bản năng muốn hô hoán kêu người tới. Nhưng Sầm Thâm đột nhiên ngó sang, ánh sáng lạnh băng lóe lên trong con ngươi khiến ông bị cố định tại chỗ.
Mà nhìn kỹ, hình như ánh sáng lạnh lẽo kia là nước mắt của hắn.
“Ngươi….” A Quý hơi nghẹn lời.
Ông còn nhớ dáng vẻ giãy giụa như sắp đoạn hơi của Sầm Thâm khi gai nhọn mọc ra lần trước, thực sự quá đau đớn. Có lúc ông nghĩ, thay vì để Sầm Thâm tiếp tục sống trong đau khổ như vậy, biết đâu cái chết lại là giải thoát.
Người khác nói lời an ủi lại như gông xiềng xích trên người hắn, mà đau đớn của hắn thì chẳng giảm bớt nửa phần, không phải sao? Hắn vô phương đáp lại mong đợi của bất kỳ ai, nếu như cuối cùng đều là công dã tràng, giãy dụa cầu sinh chẳng qua chỉ là một đoạn chuyện cười.
Hoàn Nhạc tốt đấy, nhưng Hoàn Nhạc có thể cứu hắn sao?
Lần rồi Sầm Thâm nói với ông, hắn đã hối hận, hối hận đã ở bên Hoàn Nhạc. Ban đầu A Quý còn hơi bất bình giùm Hoàn Nhạc, song sau đó nghĩ kỹ càng hơn, có lẽ Sầm Thâm chỉ là đang sợ hãi.
Hắn nói, Hoàn Nhạc là người trọng tình cảm hơn so với mình.
Sầm Thâm chết rồi có thể xem như giải thoát, nhưng Hoàn Nhạc còn sống. Cõi đời này không có ai hiểu mùi vị của việc không ngừng tự trách suốt sinh mệnh dài dằng dặc hơn A Quý.
Một thiếu niên rộng rãi hoạt bát thế kia, phải như chàng đã nói vậy, chàng nên được mai táng trong cảnh xuân Trường An. Cuộc đời tiên y nộ mã của chàng không cần có quá nhiều hối hận.
Có lẽ chàng sẽ mất thời gian cực kỳ lâu mới có thể bước khỏi bóng tối khi mất đi Sầm Thâm, e rằng vĩnh viễn không thể thoát, cầu mà không được, yêu mà phải ly tan.
A Quý nhìn Sầm Thâm, ánh mắt xa xăm: “Nhưng ngươi có thể thế nào dây? Quan hệ giữa người và người không thể dễ dàng tiêu trừ như vậy. Nếu ngươi đã gặp y, hối hận thì có ích lợi gì? Phim truyền hình thường thường có mô-típ ấy, người mắc bệnh nan y cố ý chia tay, rồi tha hương vì không muốn người yêu đau lòng. Nhưng ngươi không đi nổi nữa rồi, y sẽ không cho ngươi đi, y không thể quên ngươi.”
“Em ấy rồi sẽ quên tôi.” Sầm Thâm chống hai tay lên giường ngồi dậy, “Chỉ cần Thương Tứ hạ thêm cái phong ấn cho em ấy, em ấy có thể quên đoạn quan hệ này.”
Nghe vậy, A Quý thầm thảng thốt, không thể tưởng tượng nổi hắn còn có ý định này. Ông lặng im chốc lát, đoạn nói: “Chuyện này không công bằng với y.”
Sầm Thâm đứng lên, ngoảnh đầu lại cười cười với ông, hỏi: “Ông thấy cái gì gọi là công bằng?”
Dứt lời, Sầm Thâm không để ý tới ông nữa, đi thẳng qua phòng làm việc. Hắn lê bước rất chậm mà kiên quyết, ngoại trừ gương mặt trắng bệch vẫn còn rịn mồ hôi, thoạt nhìn cũng không khác ngày thường là bao.
“Ngươi tính đi làm gì đó?” A Quý gấp gáp bò theo.
“Nhanh chóng sửa xong bản vẽ trận pháp.” Sầm Thâm đỡ khuôn cửa, quyết tâm không bỏ mà bước vào phòng làm việc.
Hắn không thể kéo dài được nữa, Nam Anh nói hắn còn sống được một năm, nhưng một năm này cũng được hình thành dựa trên cơ sở hắn hoàn toàn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dưỡng cơ thể đàng hoàng.
Song, hắn không thể ngừng sửa bản vẽ trận pháp, cũng không có cách nào ngăn cản tình huống như tối nay phát sinh, hắn như thùng gỗ đầy lỗ thủng, hoặc là khinh khí cầu đầy lỗ kim, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng tiêu tùng.
Hắn nhất định phải đưa Hoàn Nhạc đi trước khi khả năng đó thành hiện thực, để thiếu niên của hắn quay về Đại Đường. Sẽ không có ai ở Đại Đường biết hẻm hồ đồng Tây Tử, cũng không có người nào biết Sầm Thâm.
Chàng có thể tiếp tục làm thiếu niên cưỡi ngựa ngang dọc khắp thành Trường An, mai kia mốt nọ quả lựu của gốc cây bên cầu chín muồi thì lột đút cho ý trung nhân của mình. Người như Sầm Thâm có được đoạn hồi ức kia trước khi chết đã là rất tốt rồi.
Thế mới là công bằng.
Vui sướng ngắn ngủi không nên đổi bằng hối hận vô cùng vô tận. Số mạng bất công cũng không nên bắt Hoàn Nhạc trả giá đến độ ấy.
Trước khi gặp Hoàn Nhạc, Sầm Thâm chỉ có một nguyện vọng — hắn mong có thể chạm tới đỉnh cao nhất của sự nghiệp thợ thủ công trước khi nằm dưới hai tấc đất. Hoàn Nhạc đã mang hạt nhân Tú Cầu Nhỏ đến cho hắn thì ngày hôm nay, nếu cuối cùng hắn có thể sửa xong Tú Cầu Nhỏ, vậy là đã sắp đạt thành nguyện vọng này.
Đã đủ rồi.
Hắn không nắm chắc tình yêu của mình dành cho Hoàn Nhạc có thể đỡ bước hắn sống qua hết thảy ốm đau hay không. Hắn thực sự quá đau, cũng không muốn mình triệt để biến thành quái vật mọc đầy gai nhọn, đã chật vật như vậy lại còn khiến người bên cạnh càng thêm đau khổ.
Cho nên đã đủ rồi.
Ngồi lại vào bàn làm việc, Sầm Thâm lần nữa cầm bản vẽ được kẹp cẩn thận trong sách. Bản vẽ này đã sửa được hai phần ba rồi, chỉ cần thêm chút chút nữa là thành công ngay.
Sầm Thâm cầm bút lên, nhưng tay lại hơi run rẩy.
Hắn không biết mình bị làm sao, tối nay tâm tư thoáng hỗn loạn, song hắn chỉ muốn sửa xong tấm bản vẽ trận pháp này mà thôi.
Thiếu niên của hắn nên về nhà.
Hắn cũng nên về nhà.
Ừ, về nhà.
“Tách.” Một giọt nước mắt bỗng rơi trên bản vẽ làm nhoè trận văn.
Sầm Thâm hơi bối rối chùi nước mắt, lại khiến trận văn càng mờ hơn. Hắn cuống lên, không nên thế này, hắn phải mau chóng sửa nó.
Nhưng hắn càng gấp thì bản vẽ càng bị hắn làm cho be bét khó coi.
Tay hắn đang run, vai cũng đau tới run lên, mà cứ cắn chặt môi, chẳng để chút tiếng động nào phát ra.
Nên như vậy, nên yên lặng như vậy, sẽ không ai phát hiện ra, sẽ không có ai vì thế mà lo lắng.
“Tách.” Chỉ có nước mắt không kiềm được khát khao phá tan cảnh khốn khó này.
Nhưng quả tình hắn đau lắm chứ không phải cố ý.
“A Sầm.” Hắn chợt rơi vào vòng tay ấm áp. Có người ôm hắn từ đằng sau, vươn tay chậm rãi nhưng không để cho người ta kháng cự gỡ bàn tay hắn đang bấu chặt lấy mép bàn đến nỗi khớp xương gồ lên trắng bệnh, sau đó cũng ôm nó vào lòng.
“Người nhìn em nào, A Sầm.” Giọng Hoàn Nhạc cũng hơi run, chàng thông minh như vậy, nhưng chàng không hiểu thống khổ của Tống Lê, cũng không sao thấu được tuyệt vọng của Sầm Thâm, cho nên tới bây giờ mới phát giác, hoá ra A Sầm của mình còn có dự định này.
Chàng quỳ một gối trên sàn, để Sầm Thâm nhìn mình.
Sầm Thâm ngước mắt, sâu trong đó là một mảng tối tăm, dường như có mây đen lượn lỡ trong đồng tử. Trông hắn như vừa nhập ma, song lại giống như đã nhập ma từ lâu, nhập vào tâm ma của chính mình.
“Người nhìn em này, A Sầm. Em thương người, cảnh xuân Trường An cũng không bì kịp người, cây lựu đỏ bên cầu cũng không bằng một phân của người, dẫu Thương Tứ có thêm phong ấn cho em, cũng sẽ có một ngày kia em tỉnh táo lại. Dù cho cách vạn sông triệu núi, trăm năm ngàn năm, luân hồi chuyển thế, nhất định cũng có ngày em tìm tới, người biết đấy, mấy cậu thiếu niên mới lớn giống như em ấy, cứng đầu nhất.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, giọng Hoàn Nhạc vương chút khẩn cầu.
“A Sầm à, người đợi em thêm một chút, cho em ít thời gian nữa thôi, được không? Em biết người đau lắm, em không san sẻ được, mà em bảo đảm, cho dù người mọc gai đầy mình, em vẫn sẽ ôm người thế này.”
Trong mắt Sầm Thâm vẫn tối tăm như cũ, đôi môi khô nứt khẽ nhếch, chỉ lí nhí ra một câu khàn khàn “Xin lỗi.”
Làm sao Hoàn Nhạc chịu cho được, đương lúc chàng định mở miệng, Sầm Thâm đột nhiên phun ra ngụm máu đen, ngã nhào vào ngực chàng. Hoàn Nhạc sắp điên rồi, bồng Sầm Thâm lên muốn lao ra ngoài.
Chàng còn nhớ Tinh Quân dặn bọn họ đừng tuỳ tiện ra ngoài, để phòng ngừa có chuyện, vừa nãy chàng đã gọi điện hỏi Nam Anh đến đây một chuyến được không. Nam Anh đồng ý, nhưng Sầm Thâm như bây giờ khiến chàng chẳng thể chờ nổi dù chỉ một khắc.
Sầm Thâm ngã vào lòng chàng nhưng không ngất đi.
Còn quá nhiều thứ tràn ngập trong đầu hắn, Liễu Thất, phu tử, Hoàn Nhạc, mấy cái liên quan tới bản vẽ trận pháp và tất cả chuyện trong quá khứ, giờ phút này toàn bộ chúng đều bị sóng lớn cuốn lấy, cuồn cuộn không ngừng.
Trong miệng là vị rỉ sắt, hắn không kịp nghĩ nữa, vô phương nhận biết thứ gì, chỉ có thể nói ra câu cuối cùng mình nghĩ được như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, bằng không hắn cũng sắp chết đuối trong sóng biển kia.
“Xin lỗi…”
Hắn vô thức lặp lại, vứt hết tất thảy, đào lên thứ chôn ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, chỉ muốn bấu víu chặt cái phao cứu sinh cuối cùng này.
“Em đừng đi được không…”
“Anh không muốn chết…”
“Có ai đến…. Cứu anh được không…”
“Anh…”
Xin lỗi, thực ra anh rất ích kỷ lại còn yếu đuối.
Anh vọng tưởng một người có thể bất chấp mọi giá đến cứu mình nhưng cứ làm bộ lý trí, nói mình không cần, có thể thản nhiên chịu chết.
Thực lòng anh rất muốn sống khỏe mạnh, bởi vì cây bạch quả ở Sơn Tây và thạch lựu bên chân cầu Nam Lưu đều rất đẹp.
Thực ra anh… Hoàn toàn không tin vận mệnh.
….
“Vận mệnh chính là bãi cứt chó.”
Trong tháp Vãng Sinh, ma khí như bão tố cuồng phong, gần như sắp nuốt chửng hết con rồng long. Kiều Phong Miên cầm Thập Nhị Kim bảo vệ Lục Tri Phi, tay khác nắm lan can thật chặt, hai mắt vững vàng quan sát Thương Tứ.
Thương Tứ quỳ một gối trên đầu rồng, áo đỏ rực cháy hừng hực, ánh mắt sắc bén nhìn bóng dáng như ẩn như hiện trong màn sương đen.
“Hắc Thất Diệp, các ngươi không phải số mạng Song Tử gì cả, chó má hết, hiểu không? Đừng có mơ tưởng đoạt thân thể của ta để chứa đám ma khí thúi quắc của ngươi. Ngươi tính hồi sinh Thất Diệp lại muốn mình cũng sống, nghĩ ra cách như vậy dụ ta vào tròng hả, đại gia ta đây trả cho ngươi bốn chữ —- Vọng, tưởng, hão, huyền!”
Dứt lời, Thương Tứ vỗ một chưởng vào đầu rồng, pháp lực cuồn cuộn nháy mắt rót vào thân rồng, phút chốc ánh sáng vàng toả sáng, chói loà tới mức ma khí chung quanh tiêu tán nhanh như tuyết tan.