Hoàn Nhạc thì vung đao lên múa trong sân.
Hai người họ hứa hẹn với nhau một lời vừa nghiêm trang vừa tươi sáng, biệt ly như lửa xém lông mày, hành lý trên vai trùng xuống hơn nữa, nhưng trời thu nơi đây vẫn cứ là trời thu nhàn nhạt tĩnh tại.
Cuộc sống thật giống như không có gì thay đổi cả.
“Ta phải chăm luyện một chút, từ sau khi tới thời hiện đại thì chẳng có cơ hội ra tay, cứng tay quá. Nếu cứ như vầy mà về, chắc chắn Bình Nhi sẽ lại dạy dỗ ta, các đồng liêu ở Đài Chu Tước cũng châm biếm ta mất.” Hoàn Nhạc thẳng thắn đối diện với ly biệt, không kiêng dè gì mà nói về chuyện sau khi về nhà, nụ cười vẫn như trước.
A Quý ban đầu còn líu lưỡi vì quyết định của bọn họ, bởi vì bất kể là Hoàn Nhạc chờ đợi hay cũng là cải sửa Tú Cầu Nhỏ đều không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng, vậy thì đã sao?
A Quý thấy có thể mà.
“Nếu ngươi làm văn chẳng câu cụt câu què thì chắc anh người cũng không nghiêm khắc như thế. Học lệch là không đúng đâu, Nhạc Nhạc thiếu hiệp, ta thấy trước nhất người nên tính toán xem làm sao giải thích với người nhà chuyện ngươi bỏ đi bụi, lẽ nào người quên mất ngươi làm thế mà gặp được bọn ta à?” A Quý bảo chàng.
Hoàn Nhạc sờ mũi, ngay sau đó nhả ra một câu khiến A Quý trợn trắng mắt: “Ta mà hoàn hảo như vậy thì trời cao quá bất công rồi.”
A Quý muốn tìm Sầm Thâm tố cáo, song vừa quay đầu đã phát hiện hắn đang ngồi trước bàn chiến đấu với bản vẽ trận pháp, ông bèn nhỏ giọng miễn cho làm phiền hắn, “Ngươi chờ đi, chờ ta từ phương Bắc trở về, lần nữa hóa thành hình người cho người mở mang cái gì mới gọi là hoàn mỹ, cái gì mới kêu là ngọc thụ lâm phong.”
“Không đâu.” Hoàn Nhạc nghiêm trang nhìn ông: “Lần sau ông gặp ta sẽ là một ta đã lại một lần từ Đại Đường đến đây, vượt qua hồng trần cuồn cuộn, nhìn qua trời cao đất rộng khắp muôn nơi, không gì không làm được.”
“Giờ đó ngươi già rồi.”
“Người ta kêu là thành thục, ta cũng không giống ông chưa già đã yếu.”
“Mắc ***.”
“A Sầm, A Quý thả bom kìa!”
Sầm Thâm nhức bưng bưng cả đầu, quả bom này nổ tới chỗ hắn rồi.
Sửa Tú Cầu Nhỏ không phải việc đơn giản, nhưng cũng không khó như trong tưởng tượng. Bởi vì bản vẽ trận pháp cơ bản đã được Liễu Thất hoàn thiện rất tốt, Sầm Thâm cũng không muốn tăng cường công năng gì trong thời gian ngắn, mà là cải biến một ít tiết điểm, cố gắng hết sức giảm bớt lượng cua ngoặt trong quá trình truyền dẫn năng lượng, cho nên chỉ cần đảm bảo không phá hỏng kết cấu vốn có của bản vẽ trận pháp là ổn.
Những phương pháp cải tiến như vậy luôn là đề bài muôn thuở trong giới thợ thủ công. Thợ thủ công càng giỏi càng có thể đảm bảo hiệu quả của mỗi một giọt năng lượng, đây mới là nan đề Sầm Thâm muốn thử sức.
Bởi Liễu Thất không thể nghi ngờ gì chính là một trong những người đàn ông đứng trên đỉnh cao ấy.
Việc sửa chữa còn đang tiến hành từng bước, chưa biết chừng nào mới hoàn thành, ngày A Quý lên đường đã cận kề.
Đó là một buổi sáng mùa thu rất đỗi bình thường, ông Lý nhà bên cất giọng và tiếng chim sẻ gần như vang lên cùng lúc. Chẳng bao lâu sau, bà Vương đã lên tiếng, trước sau như một ca cẩm cằn nhằn bạn già.
Trong con hẻm sáng sớm đã dậy lên cảnh tượng náo nhiệt.
Quầy điểm tâm bánh kếp vừa đẩy ra tới, tiếng chuông xe linh kinh leng keng đã vang khắp nơi. Thanh niên đạp xe dừng lại, ngó xem độ mập của bóp tiền rồi quyết định thêm hai hay ba cái trứng gà.
Hương vị kia cứ luồn sâu vào trong hẻm Tây Tử. Hoàn Nhạc vừa luyện đao xong, quệt mồ hôi trên trán, ngửa đầu cẩn thận nhận diện mùi vị trong không khí, tiếc là không bắt được hương bánh nhân thịt chàng yêu nhất.
“Xem ra hôm qua đại thúc đi đánh mạt chược rồi.” Chàng cảm thán.
Ngao Hoa và Tố Tâm ghé thăm đúng ngay lúc này, còn rất biết điều mang cả đồ ăn sáng cho nhà chàng —— sữa đậu nành với bánh quẩy, hamburger và Coca-Cola, Trung Hoa và phương Tây kết hợp.
“Đi đóng gói hai con cá vàng trong chậu giùm ta, cẩn thận đừng có làm chết tụi nó đấy.” A Quý như ông lớn chỉ tay năm ngón sai phái Ngao Hoa, còn đối với Tố Tâm thì ông vẫn thương hương tiếc ngọc.
Ngao Hoa không thèm so đo với con rùa đen, thực ra anh thấy những năm qua Huyền Thanh sống đến là chán đời quá nên càng lười hơn thua với ông.
Hành lý của A Quý rất đơn giản, chỉ có hai con cá vàng này, chén và dĩa nhỏ ông thường dùng, còn quần áo thì chẳng có đâu.
Ngày nào ông cũng lõa thể bò long nhong.
“Ta đi à nha.” A Quý từ từ vươn chân rồi bò vào lòng bàn tay Ngao Hoa. Vốn là Ngao Hoa muốn bỏ ông vào túi tiền, nhưng không hiểu sao A Quý thấy cách thức như thế không xứng với thân phận Huyền Thanh tôn giả cao quý của mình, vì vậy nhất quyết bắt Ngao Hoa tay phải nâng ông, lòng phải tràn đầy thành kính rước ông đi.
Ngao Hoa thành kính hay không thì Sầm Thâm không biết, mà trông dáng vẻ làm giá này của A Quý, hắn dường như đã hình dung ra cảnh tượng Huyền Thanh tôn giả phô trương ầm ĩ hồi hương.
Vẫn là A Quý sống ở đáy chuỗi thức ăn tốt hơn.
Trong lòng Sầm Thâm bỗng sinh ra một luồng cảm xúc không nỡ mạnh mẽ.
“Lần sau sẽ tới Tây An thăm ông.” Sầm Thâm chưa rõ công chức bận rộn hay nhàn hạ, thôi thì tự mình đi cho chắc. Hơn nữa nơi ấy cũng là cố hương của Hoàn Nhạc, bọn họ trước sau gì cũng sẽ quay về.
“Ừa.” A Quý gật đầu, ánh mắt quét về phía Hoàn Nhạc. Hoàn Nhạc cười khanh khách, vẫn là vẻ rất giàu năng lượng chọc người ta vui vẻ, chỉ là lời nói ra càng lúc càng độc.
“Ông chớ có chết ở ngoài Bắc nhá.”
“Mi cũng đừng toang ở Đại Đường à.”
Dứt lời, A Quý như khẽ cười, ngẩng cao cái đầu cao quý của mình, phất tay một cái, Eco bước lên hành trình mới rồi.
“Ngày sau gặp.”
Lời từ biệt hòa tan trong nắng sớm, Ngao Hoa và Tố Tâm lễ phép gật đầu với Sầm Thâm và Hoàn Nhạc, đoạn nâng A Quý xoay người rời đi. Sầm Thâm cùng Hoàn Nhạc vẫn đứng ở cửa trông theo, mãi cho đến khi bóng lưng của hai người họ hoàn toàn biến mất ở đầu hẻm thì mới thôi.
“Aizzz… Đi thật rồi.” Hoàn Nhạc thoáng chút thương cảm, hệt như lúc này mới thực sự cảm giác được chia ly. Nhưng ngay sau đó chàng đã đón nắng duỗi cái eo lười, khoảnh khắc khóe môi nhếch lên, chàng quay đầu nhìn Sầm Thâm: “Đói bụng rồi, đi ăn sáng thôi!”
“Ừ.” Sầm Thâm gật đầu, liếc mắt nhìn về phía đầu hẻm lần cuối.
Thuận buồm xuôi gió nhé, A Quý.
Nhà chỉ còn lại hai người, quạnh quẽ hơn trước rất nhiều.
Hoàn Nhạc lại càng bám người hơn xưa. Ngoại trừ lúc luyện đao, lúc nào chàng cũng quấn quýt bên Sầm Thâm. Dù sao bóng đèn cỡ đại A Quý đi khỏi rồi, chàng có dẹo thế nào chăng nữa cũng không cần lo bị xỉa xói.
Sầm Thâm cũng chiều chàng hơn nhiều, chỉ cần Hoàn Nhạc không làm chuyện gì quá kinh thiên động địa, hắn đều chấp nhận.
Tối thứ sáu, không, phải nói là rạng sáng thứ bảy, Hoàn Nhạc ngủ không yên, thế là chàng lôi Sầm Thâm đi xem kéo cờ chung.
Sầm Thâm vốn còn buồn ngủ, ngồi trên giường ngơ ngác hồi lâu mới nhúc nhích cái đầu, bên trong vẫn còn tiếng nước cuộn ầm ầm. Cuộc sống của hắn mấy ngày này ngoài bản vẽ trận pháp cũng chỉ có bản vẽ trận pháp, cả người sắp bị các kiểu trận văn bó thành kén tằm rồi.
Hoàn Nhạc nhào lên người hắn, ôm eo hắn nhõng nhẽo: “Đi với em đi mà. Đi nhé! Đi ha!”
Vì thế, đúng ba giờ sáng, Sầm Thâm mặc áo gió mơ mơ màng màng bị Hoàn Nhạc tha ra ngoài. Hai người họ nắm tay, sóng đôi trong gió lạnh mùa thu, bước qua từng cột đèn đang chiếu sáng trên đường cái, cuối cùng tới đường Trường An quen thuộc.
“Em thích tên con đường này.” Mắt Hoàn Nhạc rất sáng, còn muốn chói lóa hơn cả đèn đường. Dường như giơ tay lên là có thể chạm vào bầu trời đêm, kia một ngôi sao duy nhất lập lòe ánh sáng mỏng manh giữa kẽ tay.
Bị gió lạnh thổi, Sầm Thâm tỉnh táo hơn rồi, hắn hỏi: “Trường An nhiều sao không/”
“Đương nhiên nhiều rồi.” Hoàn Nhạc cười, trong mắt lóe lên chút gian manh, khom lưng nhìn chằm chằm nghiên cứu Sầm Thâm: “Anh biết ngôi sao nào sáng nhất không?”
“Ngôi sao nào?”
“Em đó!”
Ai ngờ Sầm Thâm lại lắc đầu ban cho chàng một cái phủ quyết.
Hoàn Nhạc lập tức bày ra gương mặt tủi thân, “Tại sao? Trăng sao nào đẹp hơn em chứ?”
Chàng càng bám lấy Sầm Thâm hỏi, Sầm Thâm càng không cho chàng biết đáp án. Hai người vừa đầy đưa đùa giỡn vừa chạy tới quảng trường rồi tìm chỗ ngồi xuống, Hoàn Nhạc vẫn quấn riết không tha.
Sầm Thâm không làm gì được chàng, thoáng ngoảnh đầu đi, nhẹ giọng trả lời: “Bởi vì em giống mặt trời hơn.”
“Thật không?” Hoàn Nhạc điên rồi, Sầm Thâm càng muốn trốn chàng càng dí mặt lại trước mắt hắn, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn: “Hóa ra em còn sáng đẹp hơn sao trời nha.”
“Em ngồi đàng hoàng đi.” Sầm Thâm đẩy đẩy chàng.
“Em phải dựa vào anh mới được.” Hoàn Nhạc nghiêng đầu, ôm eo hắn, ngả lên vai hắn. Hai người ôm chặt nhau trong đêm thu gió lạnh, thế là chẳng còn thấy lạnh chút nào.
Đêm tối là sắc màu bảo vệ tốt nhất, tốp năm tốp ba người lác đác tới đứng khắp đài xem kéo cờ, chẳng ai quen biết ai, chẳng ai để ý ai, chỉ vào lúc tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt mới có dịp hội tụ một lát.
Không một người nào phát hiện, trong góc nọ có đôi yêu quái tình lữ đang ôm nhau thủ thỉ tâm tình.
Cũng chẳng ai hay, khi kết giới đột nhiên mở ra, thiếu niên tóc dài cũng mở ra đôi mắt màu lam thẫm như mắt sói. Lúc nghi thức kéo cờ kết thúc, đám đông bắt đầu tản đi, trước khi mặt trời lên ở đằng đông, chàng nắm tay người thương lao nhanh trên đường Trường An.
“Ha ha ha ha…..” Tiếng cười trong trẻo phá tan sự yên tĩnh của buổi sớm mai, chàng ngược sáng quay đầu lại, tóc dài bay bay.
Sầm Thâm vô thức nheo mắt, né tránh ánh mặt trời nhảy ra ở cuối đường. Rồi cũng trong tích tắc ấy, bóng dáng thiếu niên tung hoành giữa nắng mai hóa thành con thú lớn oai phong lẫm liệt.
Chàng dừng lại, quay đầu kêu Sầm Thâm một tiếng, rồi quay lại xem mặt trời mọc. Hệt như muốn nói với hắn, xem đi nè, một Hoàn Nhạc khác đó.
Sầm Thầm từ từ tới bên cạnh chàng, cùng nhau ngắm nhìn.
Kết giới trên đường Trường An, kẻ đến người đi, xe cộ như nước, chỉ có hai người họ như đứng bên ngoài thế giới này, trông về thái dương lần nữa chiếu sáng rừng rậm sắt thép.
Hai người tản bộ dọc đường Trường An chốc lát, Hoàn Nhạc cúi đầu trước Sầm Thâm, chàng bảo: “Lên đi, em cõng anh về.”
Nhưng Sầm Thâm cứ thấy cưỡi bạn trai giữa phố xá thật kỳ cục quá, vì thế anh biến về nguyên hình, một nắm nhỏ xíu nằm trên cổ chàng, không nhìn kỹ thì không phát hiện ra được.
“Bám chặt nha.”
“Rồi.”
“A Sầm anh nằm dài hay cuộn tròn đó?”
“Quan trọng sao?”
“Tư thế rất quan trọng.”
“Câm miệng.”
“Vậy chút nữa A Sầm cho em sờ bụng xíu được không? Bụng nhím nhìn có vẻ rất mềm á, vừa mềm vừa trắng.”
“… Lo đi đường đàng hoàng đi.”
“Em chỉ có một mong muốn này thôi.”
“Là làm lưu manh đó hả?”
Cả thân này đâm xuống, em chết là cái chắc.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay trễ quá đa