Tống Hoành rốt cuộc cũng dừng lại, đứng dậy khỏi người Tô Đường.
Tô Đường dần dần ngừng khóc, ôm lấy chăn che kín trước ngực, hốc mắt còn tràn lệ, ánh mắt nhìn Tống Hoành tràn ngập đề phòng.
"Đường Đường, ta. . . . . ." Tống Hoành dường như muốn nói gì đó, mới vừa lại gần Tô Đường một chút, Tô Đường liền hoảng sợ lùi người ra sau.
Tống Hoành không hề tới gần, đưa tay cào tóc một phen, nhớ đến vừa rồi lúc Tô Đường cự tuyệt hắn nói rằng "Ngươi bẩn!", nhớ đến nàng muốn nôn khan, một lát sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Đường Đường, không phải là nàng chê ta. . . . . . đã chạm qua nhiều nữ tử?"
Tô Đường ôm chăn, thân thể cứng đờ, sau đó gật gật đầu.
Để cứu vãn lại một chút, Tống Hoành đột nhiên đối mặt với Tô Đường, còn nghiêm túc nói: "Đường Đường, từ… từ lần đầu tiên ta muốn nàng đến thị tật trở đi, non nửa năm này, ta không hề chạm qua người khác nữa, chỉ có nàng. Ta thề với nàng được không?" Hắn giống khuông giống dạng giơ lên ba ngón tay.
"Ta thừa nhận, có lúc ta cũng muốn, nhưng mỗi lần ta đều là muốn nàng, sau đó. . . . . . sau đó. . . . . ." Tống Hoành nói không được nữa.
Khuôn mặt nam nhân tuấn tú trắng nõn ửng đỏ, khó tránh khỏi xấu hổ.
Mỗi lần đều là muốn nàng, sau đó tự tay giải quyết. (-.-!!!
Tô Đường cũng không biết nên tin hay là không, Tống Hoành nhìn ra trong ánh mắt Tô Đường là sự ghét bỏ.
"Thực xin lỗi." Tống Hoành bất lực, chân tay luống cuống, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Bị Tô Đường dùng ánh mắt kia nhìn hắn, hắn đột nhiên cũng hiểu được mình vô cùng bẩn.
Từ trước đến nay Tống Hoành là người tự tin mà còn tự luyến, chỉ có ở trước mặt Tô Đường mới nếm qua mùi vị thất bại, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy ghét bỏ chính mình, tưởng tượng đến những chuyện trước kia, liền cảm thấy bản thân mình không xứng với Tô Đường sạch sẽ.
Tô Đường xuống giường, nàng mở cửa phòng, vội vàng chạy tới bên Xuân Hỉ đang bổ nhào tiến vào.
Xuân Hỉ cầm lấy cẳng tay Tô Đường, xoay qua xoay lại nhìn xem, vừa nhìn vừa lo lắng hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư người không sao chứ?"
"Ta không sao." Tô Đường lắc đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Hoành, sau đó nói với Xuân Hỉ: "Chúng ta hồi phủ thôi."
Chủ tớ hai người rời đi.
Lí Đức Toàn lững thững đến sau, nhìn thấy Tống Hoành ngồi ở trên giường buồn bã thất thần, lắc đầu thở dài một hơi.
Hoàng Thượng đời này cũng đánh không lại quý phi nương nương.
Đêm đến, Tống Hoành gọi nước ấm tắm rửa, hắn liên tiếp tắm sạch hai lần, đem tất cả các chỗ trên người tắm rồi lại tắm, đặc biệt ở vị trí tiểu huynh đệ bị hắn chà đến nổi sắp sưng lên.
Tống Hoành tắm rửa xong, trên người bởi vì có nơi bị hắn kì quá tay, đến nổi sướt da, cả người đau rát nằm ở trên giường.
Hắn vẫn cảm thấy mình không sạch sẽ.
Tống Hoành buồn bực đấm xuống giường.
Hắn muốn tìm một nơi lớn hơn một chút để tắm rửa, hắn muốn cho Tô Đường biết hoặc là nhìn thấy hắn đang tắm rửa.
Hắn có lỗi với Tô Đường, cho nên việc duy nhất có thể làm, chính là tắm đến khi mình thay da đổi thịt, sau đó sẽ đóng gói đưa đến cho nàng xử trí .
Chỉ là từ sau lần đó, Tô Đường không ra khỏi cửa tìm Tống Hoành nữa, cả ngày cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, yên yên ổn ổn ở nhà làm một đại tiểu thư.
Tống Hoành ở bên ngoài gấp đến độ vò đầu bứt tai, nếu hắn trực tiếp đi vào tìm Tô Đường, sẽ gặp phải Tô Tranh, nếu hắn lại lén lút trèo tường vào, Tô Đường nhất định sẽ không vừa ý, nhưng mà chuyện này, đầu tiên phải để hắn cùng Tô Đường gặp mặt mới được chứ.
Tống Hoành mỗi ngày ở gần Tô gia rối loạn, vừa lúc gặp phải Diệp Tô đang mang Đậu Tương ra ngoài tản bộ.
Biệt uyển của Kỉ gia ở Giang Nam cách Tô gia rất gần, Diệp Tô rút ra bài học từ lần trước bị lạc mất Đậu Tương, buộc một sợi dây thừng trên người Đậu Tương, sau đó cầm một đầu khác trên tay, giống như dắt cún, người nta nhìn thấy dở khóc dở cười.
"Cha ——" Đậu tương nhìn thấy Tống Hoành, bắt đầu gọi từ phía xa xa.
"Đã nói với con bao nhiêu lần không được tùy tiện gọi người lạ là cha." Diệp Tô kéo Đậu Tương, có chút ngượng ngùng lại gần Tống Hoành chào hỏi: "Thực ngại quá, gần đây thằng bé cứ như vậy, thấy cái gì cũng đều gọi cha, buổi sáng hôm nay còn ôm ghế kêu cha."
Tống Hoành bị gọi cha đã thành thói quen, chỉ là nghe nói Đậu Tương đến ghế cũng gọi cha khóe miệng run rẩy, sau đó đưa tay sờ sờ đầu Đậu Tương.
Diệp Tô rướn cổ nhìn phía sau Tống Hoành tìm tìm, hỏi: "Tô Đường đâu? Sao lại không đi cùng?"
"Đường Đường đâu?" Đậu Tương cũng hỏi theo.
Tống Hoành xấu hổ cười cười.
Diệp Tô nhìn thấy Tô Đường không ở đây có vẻ có chút tiếc nuối: "Ta còn đang muốn tìm nàng đi chơi."
Đậu Tương cũng nói theo giống như học sinh tiểu học: "Ta cũng muốn tìm Đường Đường đi chơi."
Tống Hoành nghe đến câu đó, trong lòng khẽ động.
***
Tô Đường vốn trốn ở khuê phòng đọc sách, viết chữ, ôn tập bài vở, đột nhiên nhận được một bức thư mời, Diệp Tô cùng Đậu Tương, mời nàng ra ngoài chơi.
Tốn thời gian cả một ngày, địa điểm là một con suối nước nóng tư nhân của Kỉ gia ở ngoại ô.
Suối nước nóng, nghe nói có công dụng mỹ dung, dưỡng nhan, xóa tan mệt nhọc, chỉ có quý nhân như người trong hoàng thất cùng một ít quan to có tiền mới có thể hưởng thụ được thứ này.
Đậu Tương vừa đến Tô gia liền nhào tới ôm đùi Tô Đường: "Đường Đường, Đường Đường, Đậu Tương rất nhớ ngươi."
Diệp Tô cười rất khéo léo: "Đi thôi, đi thôi, dù sao ngươi ở nhà nhàn rỗi cũng chẳng làm gì, chúng ta ra ngoài chơi."
Tô Đường liếc nhìn Tô Tranh, ánh mắt dò hỏi.
Đậu Tương cắn ngón tay chào hỏi Tô Tranh: "Chào gia gia."
"Được, được." Tô Tranh tươi cười đầy mặt, vô cùng vui vẻ vì sau khi cháu gái đến Giang Nam rốt cuộc cũng kết giao được bạn bè, sảng khoái đồng ý.
Hôm sau, Tô Đường, Diệp Tô còn có Đậu Tương, đi theo mấy vú em cùng nha đầu, lên xe ngựa chậm rãi xuất phát về phía suối nước nóng của Kỉ gia.
Trên đường Tô Đường cảm thán Kỉ gia nhất định không phải là thương nhân bình thường, ngay cả suối nước nóng cũng có.
Diệp Tô cả một đường lặng lẽ nghĩ Tống Hoành nhất định rất có địa vị, mắt cũng không nháy liền mua suối nước nóng giá gấp ba lần từ tay Kỉ Hằng.
Hai nữ nhân mỗi người một tâm sự cũng đã tới nơi, nơi này nói là suối nước nóng, kỳ thật càng giống như một biệt uyển tư nhân, phòng ốc kiến trúc cái gì cũng có, suối nước nóng chẳng qua chỉ là hai gian phòng nhỏ sau vườn. Hẳn là lúc trước có người phát hiện ở nơi này có suối nước nóng, sau đó vì muốn ở trong này hưởng thụ, sau đó mới xây một biệt uyển xung quanh suối nước nóng này.
Tô Đường tưởng rằng nàng sẽ cùng Diệp Tô cùng nhau ngâm mình, kết quả Diệp Tô không cùng nàng ngâm, nói là có hai cái ao, các nàng mỗi người một cái.
"Vậy thì nhàm chán quá a, ta còn muốn nói chuyện phiếm với ngươi." Tô Đường lay lay ống tay áo của Diệp Tô, sau đó lại hỏ: "Đậu Tương đâu?"
"Đậu Tương nhỏ như vậy mà ngâm mình cái gì, chìm nước Kỉ Hằng lại mắng ta." Diệp Tô bĩu môi.
"Cũng đúng." Tô Đường gật gật đầu, nàng nhận đồ này nọ, đi vào phòng, quả nhiên một luồng khí nóng ập vào mặt.
Tâm tình Tô Đường không tệ, trước tiên ngồi xổm xuống đưa tay thử nước, sau đó vừa khẽ hát một điệu hát dân gian, vừa bắt đầu cởi thắt lưng.
Tống Hoành đứng ở phía sau, nhìn thấy Tô Đường cởi từng lớp, từng lớp áo váy.
Hắn chưa bao giờ biết, thì ra chỉ nhìn nữ nhân cởi quần áo, mình cũng có thể nhìn nồng nhiệt như thế này.
Cho đến cuối cùng, Tô Đường cởi chỉ còn một tấm áo trong hơi mỏng.
Tống Hoành nuốt một ngụm nước miếng.
Cởi thêm thật sự chỉ còn cái yếm.
Tuy rằng đã ảo tưởng bao lần không đếm nổi, tuy rằng đáy lòng kêu gào cứ tiếp tục nhìn như vậy đi, nhưng may mắn lý trí ở thời điểm cuối cùng cũng giữ hắn lại, trước lúc Tống Hoành Tô Đường cởi chiếc áo trong kia một khắc, đúng lúc mở miệng: "Đường Đường."
Tô Đường: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Danh Sách Chương: