• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vì thế lần thứ hai Tống Hoành chính thức tới Tô gia, cứ cảm thấy ánh mắt của nhị ca Tô Đường Tô Từ nhìn hắn là lạ.
 
Tống Hoành vội ho một tiếng, nhìn về phía Tô Từ hữu hảo mỉm cười một chút.
 
Tô Từ lập tức trốn xa như nhìn thấy quỷ, giống như giây tiếp theo Tống Hoành sẽ mặt dày đuổi theo.
 

 
Tô gia đáp ứng hôn sự, Tống Hoành ban bố một thánh chỉ, tin tức đương kim hoàng thượng sẽ cưới tiểu thư Tô gia lập tức truyền khắp kinh thành, một số người trong cung biết vị Tô tiểu thư này là Tô quý phi trước đây bị phế ra khỏi cung, đều nói rằng tiểu thư Tô gia này thật lắm thủ đoạn, người đã rời cung rồi, còn câu dẫn Thánh Thượng đến mất hồn mất vía, ngay cả ngai vàng của Hoàng hậu cũng bắt được.
 
Nhưng cũng không biết từ chỗ nào truyền ra lời đồn, nói trước kia Hoàng Thượng cả năm ba trăm sáu mươi năm ngày không hề ngơi nghỉ, năm nay lại vô duyên vô cớ rộng rãi bãi triều từ sớm, nghe nói đều liên quan đến Tô tiểu thư của Tô gia, còn chưa làm Hoàng hậu đã như vậy, sau này lên ngai Hoàng hậu rồi, vậy chẳng phải là đạp lên con đường quân vương từ trước đến nay không bãi triều sớm hay sao?
 
Vì thế lời đồn càng đi càng lệch, những lời bình luận Tô Đường từ ban đầu là "có thủ đoạn" "nhân vật lợi hại" , cho đến cuối cùng lại thành "hồ ly tinh", "dụ dỗ, mê hoặc người", "mỹ nữ gây tai hoạ".
 
Tô Đường tất nhiên cũng nghe được những lời đồn đại đó, nàng sắp buồn bực muốn chết, bản thân thành thành thật thật giữ khuôn phép, trên đường nhặt được tiền còn đứng tại chỗ chờ người đánh rơi, bây giờ vô duyên vô cớ lại bị đội lên đỉnh đầu cái mũ "dụ dỗ, mê hoặc người", cứ thế này nếu tương lai Tống Hoành có sơ suất gì trong chuyện triều chính, chẳng phải đều sẽ đổ lên đầu nàng hay sao, vậy nàng có khi còn có thể trở thành tội nhân thiên cổ.
 
Tô Đường còn nhớ rõ trên phim truyền hình ở thế giới hiện đại, sủng phi khiến Hoàng đế mất nước thảm bao nhiêu, Đường Huyền Tông với Dương quý phi, Chu U Vương cùng Bao Tự gì đó, rõ ràng là mấy vị nam nhân này không có năng lực, lịch sử lại gán cho nữ tử bé nhỏ tất cả tội danh.
 
Tô Đường biết mình gả cho Hoàng đế, dù rằng nàng không cần hôn lễ long trọng, cũng muốn hôn sự này nhận được lời chúc phúc của con dân Đại Lương.
 

Kết hôn lần thứ hai quả nhiên không có kết cục tốt, đầu tiên là nàng không hiểu tại sao bị tên bệnh hoạn Cố Diệc Dữ bắt cóc, sau đó bây giờ lại chịu đủ mọi sự tra tấn của miệng lưỡi xã hội.
 
Tô Đường cũng đột nhiên có chút muốn bỏ cuộc nửa đường, không muốn gả cho Tống Hoành.
 
Vì thế ngay cả lúc thử hỉ phục của đại hôn Tô Đường cũng rầu rĩ không vui, tú nương nhìn thấy bộ dạng của Tô Đường, lập tức bẩm báo cho Tống Hoành trong cung.
 
Không có người nào lá gan lớn đến mức ở trước mặt Hoàng thượng nói xấu Hoàng hậu tương lai, cho nên Tống Hoành cũng là lần đầu tiên nghe được ngoài cung có loại tin đồn như vậy, tuy rằng hắn đứng ở góc độ của một Hoàng đế, rất nguyện ý thừa nhận Tô Đường quả thật "mê hoặc người", nhưng trong lời đồn còn nói đem hắn và Tô Đường ra so sánh với những hôn quân yêu sủng phi tần làm mất nước trong sử sách, chuyện này không thể nhịn được.
 
Tất cả những lời đồn đại trên đời này đều không tự nhiên mà sinh ra, đi tìm căn nguyên thì sẽ rõ ngọn nguồn, Tống Hoành nhíu mày, lập tức phái người đi thăm dò lời đồn từ đâu mà đến.
 
***
 
Từ Ninh cung, thái hậu và Tống Hoành ngồi đối diện nhau, Tống Hoành chỉ lo thưởng trà, thái hậu mặt mày xấu hổ, trên mặt mơ hồ có chút giận dữ.
 
Tống Hoành buông chén trà trong tay, nhìn thái hậu, nói: "Việc lần này, mẫu hậu cảm thấy nên xử lí như thế nào?"
 
Thái hậu một tay đập lên bàn, quả nhiên là tức giận: "Ai gia xưa nay thích đứa nhỏ này, nhìn thấy nó lễ độ, hiểu chuyện, làm sao… làm sao lại làm ra loại. . . . . ."
 
Tống Hoành cười lạnh một tiếng, không nói gì.
 
Quả nhiên không ngoài suy đoán của hắn, những lời đồn đại Tô Đường hại nước hại dân quả thật là có người cố ý tung ra, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, hắn tìm hiểu ngọn nguồn như vậy tra ra, cuối cùng mũi nhọn chĩa vào cháu ngoại của thái hậu ở Nhân Khang cung, Đổng quý phi.
 
So với việc những tần phi khác trong cung lúc biết được Tống Hoành muốn lập Tô Đường làm hậu ở trên mặt oán giận vài câu, Đổng quý phi một bên nhàn nhạt mỉm cười nói chúc mừng Hoàng Thượng, mới chính là người lòng dạ thâm sâu nhất.
 
Nữ nhân này thật đúng là thông minh, nàng biết rất rõ lời nói của dân chúng áp lực lớn thế nào đối với một hoàng đế và hoàng hậu của một quốc gia, cho nên cố ý phái người ở phố lớn ngõ nhỏ tung ra lời đồn đại, khiến cho dư luận hướng thẳng về phía Tô Đường dụ dỗ mê hoặc người, cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, ai ai cũng nghĩ Tô Đường là hồ ly tinh, trước không nói phản ứng của Tống Hoành như thế nào, chỉ dựa trên năng lực chịu đựng kém cỏi của Tô Đường, đúng như dự đoán là bắt đầu thoái lui trống lớn.
 
Tống Hoành vừa nghĩ đến sau này Tô Đường vào cung, phải đối mặt với nữ nhân lòng dạ thâm sâu như vậy, quả thật là không rét mà run.
 
Chỗ dựa vững chắc nhất của Đổng quý phi là thái hậu, cho nên sau khi Tống Hoành điều tra ra chân tướng không vội đi tìm Đổng quý phi tính sổ, trước tiên tìm đến thái hậu.
 
Thái hậu tuy rằng thích Đổng quý phi, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho có kẻ mưu kế đối với nhi tử của bà, lần này Đổng quý phi tung ra lời đồn nói Tô Đường dụ dỗ mê hoặc người, nói cách khác trong lời đồn đại cũng pha trộn rằng Tống Hoành mê mụi sắc đẹp làm hại nước hại dân, điều này đụng phải thái hậu, nhi tử của mình cần cù tận tụy, vì nước vì dân, lại bị phỉ báng như vậy, cho nên thái hậu cho dù có che chở cho cháu gái mình thế nào đi nữa, nhưng đặt hai chuyện cùng nhau, đương nhiên vẫn là nhi tử của mình quan trọng hơn.
 
Thái hậu tự mình hạ chỉ giáng Đổng quý phi xuống thành Thái nữ, chuyển ra khỏi Nhân Khang cung, đến ở Hành cung bên ngoài cung, như vậy chẳng khác nào nói rõ ràng với nàng ta từ nay đừng hòng mơ tưởng đến vị trí Hoàng hậu.
 
Đổng quý phi đã thu xếp xong, nhưng những lời đồn đại bên ngoài cung vẫn chưa giải quyết hết, nếu Tô Đường thực sự vì những lời đồn đại rối loạn này không gả cho hắn thì thật sự xong đời.
 
Tống Hoành lo nghĩ đến tóc cũng muốn bạc, vì chuyện chung thân hạnh phúc của mình, cuối cùng nghĩ ra một diệu kế.
 

Vì thế không qua bao lâu, lời đồn Tô Đường là hồ ly tinh trong từng phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành bị một chuyện khác nổi lên chôn vùi.
 
Nói rằng tiểu thư Tô gia không phải là hồ ly tinh, không chỉ không phải hồ ly tinh, hơn nữa ngày sinh tháng đẻ của nàng lại giống y như đúc với ngày sinh tháng đẻ của Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế ghi trên miếu, nói Tô tiểu thư là Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế, từ năm nàng sinh ra Đại Lương bắt đầu không xảy ra bất cứ đại nạn gì, Tô gia mấy năm gần đây náo nhiệt vô hạn, đều là bởi vì trong nhà có Cửu Thiên Huyền Nữ, nếu Hoàng Thượng có thể cưới Cửu Thiên Huyền Nữ làm Hoàng hậu, vậy tương lai nhất định có thể giữ gìn vận mệnh quốc gia Đại Lương hưng thịnh thiên thu muôn đời.
 
Kết quả là, không qua bao lâu, lời đồn về Tô Đường dụ dỗ mê hoặc người hoàn toàn trở thành Tô Đường là thần nữ bảo vệ vận mệnh quốc gia Đại Lương hưng thịnh, nếu không phải đã định ngày thành hôn vào tháng sau, dân chúng còn hận không thể liền lập tức đưa Tô Đường lên long sàng của Tống Hoành.
 
Dư luận càng ngày càng nghiêm trọng, phát triển đến cuối cùng, lúc ban đầu Tô Đường đã muốn lui trống lớn đối với hôn sự này, sau lại biến thành nếu không gả choTống Hoành, giống như chính mình đã phụ kì vọng khẩn thiết của dân chúng Đại Lương, sẽ thành tội nhân thiên cổ.
 
Gánh nặng tư tưởng quá nặng  _(:з" ∠)_
 
Đồng thời vô cùng khinh bỉ Tống Hoành.
 
Dù gì hắn cũng là một hoàng đế tiếp nhận qua nền giáo dục của thế giới hiện đại, không dạy dân chúng tin tưởng khoa học, còn làm ra cái chuyện thần nữ chuyển thế gì đó.
 
Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế, ngẫm lại liền cảm thấy thẹn nha.
 
***
 
Đầu tháng sau, trước đại hôn một đêm, Tống Hoành không kìm nén được, bởi vì muốn tuân thủ truyền thống xưa nay trước khi kết hôn nam nữ không nên gặp mặt, hắn đã lâu không gặp Tô Đường, bây giờ hắn vừa hưng phấn vừa khẩn trương, từng lỗ chân lông trên người đều đang kêu gào, bởi vì thật sự rất muốn nhìn thấy Tô Đường ở trong khuê phòng, vì thế Tống Hoành ngựa quen đường cũ đi vào trước cửa khuê phòng của Tô Đường, nói với bản thân rằng chỉ liếc mắt một cái liền đi.
 
Kết quả vừa nhìn vào liền thấy Tô Đường đang thút tha thút thít khóc ở bên trong.
 
Chuyện này dọa cho Tống Hoành sợ hãi, còn tưởng rằng Tô Đường hối hận vì đã đồng ý gả cho hắn, muốn chạy trốn hôn lễ, lập tức đập cửa đi vào: "Đường Đường."
 
Tô Đường đang gạt nước mắt, nghe được thanh âm của Tống Hoành, quay đầu nhìn lại, thằng nhãi này, ngày mai thành hôn rồi hôm nay còn trèo tường nhà nàng.
 
Tô Đường lập tức lau hết nước mắt trên mặt: "Ngươi… ngươi tới làm cái gì?"
 
Tống Hoành nhìn thấy nước mắt trên mặt Tô Đường: "Đường Đường, có phải là nàng hối hận không muốn gả cho ta?"
 
Tô Đường hừ một tiếng, đưa cho hắn một phong thư: "Ngươi xem đi."
 
Tống Hoành mở ra xem, trên thư kí tên là Cố Diệc Dữ!
 
Trên thư hắn viết đêm đó đột nhiên lương tâm day dứt, dừng cương trước vực, cũng không hề làm chuyện gì có lỗi với Tô Đường, biết nàng cùng với Tống Hoành thành thân, cho nên cố ý nói một tiếng, hắn hiện tại đã nghĩ thông suốt, nếu bản thân hắn thích Tô Đường, nhìn thấy Tô Đường hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
 
Tống Hoành vừa mừng vừa sợ, tuy rằng ngày đó hắn cứu được Tô Đường đã có suy đoán này, nhưng làm sao có thể chắc chắn bằng Cố Diệc Dữ chính mồm nói như vậy.
 

Mấy ngày nay tuy rằng ngoài miệng Tô Đường không nói, đáy lòng kỳ thật có lúc vẫn rầu rĩ không vui, bây giờ xem như hoàn toàn gỡ bỏ được tâm sự, Tống Hoành thấy nàng khóc, đó là vì vui quá mà khóc.
                                 
Cách đó không xa, trên nóc nhà, thiếu niên mặc một thân màu đen, trốn trong bóng đêm.
 
Hắn mới vừa gửi thư đi không bao lâu, liền nhìn thấy có người lén lút đi tới.
 
Không phải phi tặc, mà là người quen.
 
Thiếu niên ôm gối ngồi trên nóc nhà, nhìn chằm chằm ánh đèn lúc sáng lúc tối trong phòng kia.
 
Đã muốn đi vào rất lâu, cũng không biết ở bên trong đang làm cái gì.
 
Thiếu niên cuối đầu cười khổ một tiếng.
 
Hắn rất muốn đau lòng, nhưng hắn, không có tư cách để mà đau lòng.
 
Giọng của người có giọng nói như đúc hắn vang lên trong đầu: "Ngươi sinh ra đã bệnh tật thì giỏi lắm sao? Còn không phải lo ăn lo mặc mà lớn lên, người thảm hơn ngươi trên thế giới này còn nhiều hơn, người ta trêu ngươi, chọc giận ngươi sao, đừng làm như cả thế giới không thể thiếu ngươi."
 
"Nếu không phải ta giúp ngươi dừng cương trước vực, Tô Đường không chỉ không bao giờ thích ngươi, còn có thể hận ngươi cả đời ngươi biết không?"
 
"Tức chết ta, tức chết ta, ngươi quả thực là làm thối mặt mũi của ta."
 
"Ngươi có thể sống quang minh chính đại một chút không, là thịt ăn không ngon hay là trà sữa uống không ngon?"
 
"Trà sữa là cái gì?"
 
"Hả. . . . . . Chính là một loại đồ uống rất ngọt, có thể gây béo phì."
 
Thiếu niên cũng không biết mình đã ở trên nóc nhà này hít hết bao nhiêu gió, rốt cuộc mới đợi được bóng đen kia đi ra khỏi phòng Tô Đường.
 
Lúc bóng đen thi triển khinh công thân thủ hiển nhiên không còn linh hoạt như lúc đi vào, thân hình phù phiếm, thậm chí đột nhiên chân mềm nhũn, té ngã lộn đầu.
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK