Lí Đức Toàn đợi đã lâu, mới đợi được Hoàng Thượng vội vàng trở về từ trong bóng đêm.
Lí Đức Toàn đối với hành vi một đêm trước đại hôn Hoàng Thượng còn không nhịn được chạy đến khuê phòng của tân nương người ta, vô cùng khinh bỉ, đương nhiên, hắn chỉ có thể lén khinh bỉ trong lòng, không thể biểu hiện ra ngoài.
Vì thế trên mặt đích Lí Đức Toàn vẫn như trước, gió xuân phơi phới chạy đến nghênh đón: "Hoàng Thượng cát tường."
Tống Hoành không nói gì.
Lí Đức Toàn đi theo phía sau Tống Hoành, nhìn thấy bộ dạng của Tống Hoành đột nhiên cảm thấy, hoàng đế bệ hạ của hắn xưa nay anh minh thần võ phong lưu phóng khoáng, đêm nay sao đột nhiên có chút quái lạ?
Quái lạ thế nào? Hình như là tư thế đi đứng có chút kì quái.
Tầm mắt Lí Đức Toàn chuyển đến vị trí hai đầu gối trên long bào của Tống Hoành.
Sao hắn lại cảm thấy, bước đi của Hoàng Thượng có chút sai sai nha. . . . . .
Giống như ở dưới chân có cái gì đó, bước đi hôm nay rõ ràng chậm hơn rất nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng còn dừng lại, không bình thường.
Đây là bộ dạng mới từ Tô quý. . . . . .a không, từ chỗ Hoàng hậu nương nương tương lai trở về.
Đại não của Lí Đức Toàn nhất thời nghĩ ra vô số khả năng vô cùng kích động, sau đó cảm thấy vô cùng kính nể Tô Đường.
Vị trí Hoàng hậu nương nương trống trong ba năm, vừa mới xuất hiện, thân thể Hoàng Thượng làm bằng sắt thế này, còn chống đỡ không được như vậy.
Nhưng mà còn chưa thành thân đã thế này, buổi tối ngày mai động phòng hoa chúc, Hoàng Thượng phải làm sao bây giờ? Chẳng phải là giường cũng sụp mất hay sao?
Lí Đức Toàn lặng lẽ tiếc thay cho Tống Hoành, sau đó phẩy phất trần ưu tang nhìn trời.
Làm một gã thái giám thuần khiết hết lòng trung phó, hắn phải vì Hoàng Thượng nghĩ ra biện pháp mới được.
***
Đại hôn của Hoàng đế.
Là một quốc gia, trừ việc tân đế đăng cơ là quan trọng nhất ra, Tống Hoành không muốn làm giống như đại hôn của các Hoàng đế đi trước, mà lựa chọn làm giống như dân gian hay làm, bái thiên địa, sau đó mời bạn hữu thân thiết đến uống rượu mừng, cuối cùng sẽ là động phòng hoa chúc mà ai ai cũng hướng về.
Trên đường Tống Hoành cưỡi con ngựa cao to đến Tô gia đón dâu, bởi vì Tô Đường có câu chuyện thần thoại "Cửu Thiên Huyền Nữ" thêm vào, cho nên dân chúng hưởng ứng càng thêm nhiệt tình so với trước, đều chạy đến phố lớn để xem kiệu hoa của Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương.
Tống Hoành ngồi trên lưng ngựa giống như người bình thường, ôm quyền cảm tạ lời chúc phúc của dân chúng, hơn nữa Hoàng đế kết hôn ra tay vô cùng hào phóng, tuy rằng mời dân chúng tiến cung uống rượu mừng có chút không thực tế, nhưng dọc theo đường đi bánh kẹo cưới cùng tiền lì xì như mưa rơi xuống đầy trời, quang cảnh náo nhiệt khác thường, đáng ghi vào sử sách.
Tiệc hỉ yến diễn ra bên ngoài Giao Thái điện, Tống Hoành là tân lang, tất nhiên phải uống vài chén với quan khách đến tham dự hôn lễ, những người bên cạnh đều ngại ngùng không dám mời rượu Tống Hoành, nhưng Tô Tồn là một võ tướng, bây giờ lại là anh cả của Tống Hoành, vì thế mời rượu Tống Hoành cũng so với người khác có chút mạnh mẽ, Tống Hoành có ba phần men say, tất cả đều là Tô Tồn mời.
Về phần nhị ca Tô Từ thì. . . . . .
Hắn còn chưa nhìn thấy muội muội và Tống Hoành ân ái đường mật, tạm thời còn không muốn nhìn thấy Tống Hoành.
Tống Hoành uống xong một vòng rượu, đem theo mấy phần men say, cười tủm tỉm mắt híp hình hoa đào, vội vả đi tìm tân nương tử của hắn.
Lí Đức Toàn nhìn thấy bộ dạng Tống Hoành say đến nổi chân đi không vững, lắc lắc đầu.
Hắn gắt gao đi theo sát phía sau, trước khi Tống Hoành vào động phòng một khắc ngăn cản trở lại.
Tống Hoành vốn không vui lắm vì bị cản lại, Lí Đức Toàn lập tức đến bên tai hắn thì thầm vài câu.
Vừa nói xong, khiến mặt Tống Hoành vốn trắng nổi lên một tầng mây đỏ, thêm nữa trên người hắn còn là một thân quần áo đỏ, tuấn tú như có chút không thật.
"Thật sao?" Tinh thần Tống Hoành nhộn nhạo một phen, hạ giọng hỏi.
"Nô tài để ở dưới giường, Hoàng Thượng duỗi tay ra là có thể chạm được." Lí Đức Toàn gật đầu nói.
Tống Hoành không khỏi nắm tay, đưa ánh mắt đầy tán dương về phía Lí Đức Toàn, nghĩ thầm tên nô tài này quả nhiên là đã thành tinh, đêm động phòng hoa chúc, ngay cả loại chuyện Hoàng đế cũng phải ngượng ngùng này cũng chuẩn bị tốt cho hắn, cười nói: "Trẫm cùng Hoàng hậu nếu vừa lòng, ngươi cũng có phần thưởng."
Vẻ mặt Lí Đức Toàn tươi cười: "Lão nô đa tạ Hoàng Thượng."
Lí Đức Toàn đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tống Hoành, cảm thán mình đã vì long thể của Hoàng Thượng quả nhiên là dụng tâm cực khổ, Hoàng Thượng nếu thật sự không được, lại bị Hoàng hậu nương nương giống như nước hạn quấn quít lấy, như vậy thứ đồ hắn chuẩn bị có thể phát huy công dụng.
Tống Hoành tiếp tục vẻ mặt phóng đãng. Mỉm cười đi về phía động phòng.
Lí Đức Toàn nói đêm nay vì muốn giúp Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương thêm vui vẻ, hắn cố ý đi tìm một thứ tốt. Mấy thứ này xuất xứ từ cửa hàng đồ dùng cho người lớn, đều là những thứ kích hính nhất, hơn nữa hắn cam đoan sạch sẽ, để Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương đêm nay yên tâm sử dụng.
Tuy rằng Tống Hoành còn chưa biết Lí Đức Toàn nói cái thần thần bí bí kia là cái gì, nhưng vừa nghe được hồn liền bay trên trời, đêm nay hắn nhất định phải chỉnh một phen tên vô lại Tô Đường này, ở bên ngoài phòng bình phục hô hấp mới đẩy cửa phòng ra, Tô Đường mặc một thân áo váy đỏ thẫm, che khăn voan, đoan đoan chính chính ngồi trên giường hỉ, trên mặt đất có hai người hầu hạ nàng.
Hai người hầu kia lập tức bị Tống Hoành chờ hết kiên nhẫn đuổi đi hết ra ngoài.
Cung nữ hầu hạ đi ra đóng cửa phòng, lúc này trong phòng thật sự chỉ còn hai người Tô Đường và Tống Hoành.
Khăn voan của Tô Đường đã bị xốc lên, nhìn Tống Hoành ngồi bên người người mình vẻ mặt thâm tình, có chút thẹn thùng, cúi thấp đầu.
Tống Hoành đương nhiên là sẽ không thẹn thùng, lập tức bắt được tay Tô Đường đặt ở trên đùi: "Đường Đường."
Hắn vội vàng bổ nhào lên người Tô Đường, như là quỷ đói thấy bữa tiệc lớn, hai mắt sáng lên.
"Ai da." Tô Đường thình lình bị Tống Hoành ép gục lên trên giường, vừa trốn tránh nụ hôn của Tống Hoành vừa kêu, "Từ từ, từ từ, bảo ngươi từ từ mà."
Trâm cài trên đầu Tô Đường còn chưa tháo xuống, trực tiếp ngã vào xuống giường như vậy trang sức động vào đầu, thêm bộ lễ phục tân nương trên người vừa nặng vừa dày, quả thực là buồn bực phá hư nàng.
Tô Đường chờ người hầu lui đi chuyện việc đầu tiên muốn làm là gỡ những thứ rườm rà trên đầu xuống, mà Tống Hoành chờ người hầu lui đi chuyện đầu tiên hắn làm là đi thẳng vào vấn đề.
Dù sao đêm xuân đáng giá nghìn vàng.
Cũng may Tống Hoành tuy rằng vội, nhưng dùng lực không lớn, Tô Đường tránh trái tránh phải, rốt cuộc cũng tìm được chỗ trống, một chưởng đẩy vào ngực Tống Hoành.
Khoảng cách hai người bị nàng đẩy ra một chút.
Tô Đường thở không nổi, Tống Hoành lại vội vàng, vừa muốn đổ lên người nàng.
Tô Đường nhanh tay lẹ mắt kêu dừng: "Ta bảo ngươi từ từ mà."
Tống Hoành không để ý tới, một tay đưa đến trước ngực Tô Đường sỗ sàng.
Tô Đường cảm giác bàn tay trước ngực, trong lòng tức giận, hung hăn trừng hắn: "Lại muốn quỳ trên ván giặt sao?"
Cánh tay không an phận của Tống Hoành cứng đờ, thảm cảnh đêm qua rõ ràng trước mắt, ngữ khí nháy mắt trở nên ủy khuất: "Đường Đường ~"
Nghe ra giống như là Tô Đường đang khi dễ hắn.
Đối với việc đêm qua Tống Hoành hối hận đến mức cả ruột đều xanh, hắn nhìn lén tân nương tử của hắn không được chỗ nào, còn không hiểu tại sao lại khiến mình bị quỳ trên ván giặt quần áo theo "gia pháp", nghĩ hắn đường đường là thiên tử, thế mà lại giống như cô vợ nhỏ quỳ trên ván giặt suốt một canh giờ.
Nguyên nhân là việc hắn bước qua cửa tân nương trước đêm thành hôn.
Đầu gối Tống Hoành bây giờ vẫn còn ẩn ẩn đau, tuy rằng trong lòng khổ sở muốn lên tiếng khóc lớn, nhưng vẫn không tình nguyện đứng dậy khỏi người Tô Đường.
Ngọn núi lớn trên người cuối cùng cũng đứng dậy, Tô Đường thả lỏng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ngồi dậy, để ý đến lễ phục tân nương bị Tống Hoành làm loạn, sau đó chậm rãi cỡi ra treo trên giá áo, tiếp theo đi đến bên gương đồng tháo tất cả trâm cài trang sức ra, làm xong hết thảy, mới trở lại giường.
Tô Đường nhìn thấy ánh mắt u oán của Tống Hoành có chút buồn cười, ngồi chồm hỗm bên người Tống Hoành: "Được rồi."
Tống Hoành kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác.
Tô Đường đánh bạo ngồi vào trên đùi Tống Hoành, cánh tay ôm lấy cổ hắn, cọ cọ trước ngực hắn như con mèo nhỏ.
Tiếp theo Tô Đường hôn Tống Hoành, lần đầu tiên nàng cam tâm tình nguyện chủ động hôn, vươn cái lưỡi mềm nhũn, tinh tế khám phá hình dạng đôi môi mỏng của hắn.
Bây giờ Tô Đường cũng không sợ gì nữa, dù sao cũng đã thành hôn lần hai, hơn nữa nàng vẫn là nữ nhân đã học qua ba bước thị tẩm.
Tống Hoành không kìm được bao lâu, lại như một làn sóng cuồn cuộn, đảo khách thành chủ đem Tô Đường đặt ở dưới thân.
Hô hấp hai người đan vào nhau, không khí trong màn rối loạn mập mờ, Tô Đường thả lỏng toàn thân, Tống Hoành tuy rằng vội nhưng ôn nhu cực hạn, chỉ chốc lát sau dưới giường cũng đã rơi vãi đầy quần áo, hai người hết sức chân thành với nhau.
Ánh đèn long phượng hoa chúc sáng suốt đêm, mãi cho đến thời điểm cuối cùng Tống Hoành lại đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn thấy Tô Đường cắn ngón tay, ánh mắt mê ly, mái tóc xõa dưới gối đen óng như mực, cả người tựa như đứa trẻ mới sinh, làn da trắng nõn mê người.
Tuy rằng Tô Đường cùng hắn từng có một lần, nhưng ký ức về lần đó thật sự không tốt, thậm chí có thể dùng bóng ma tâm lý để hình dung, lúc này đây lại là ba năm sau, cho nên Tô Đường của hiện tại, kỳ thật ở ý nghĩa nào đó cũng có gì đó quá khác biệt.
Tống Hoành biết Tô Đường nhất định sẽ vất vả, vì thế dùng tất cả kiên nhẫn đời này chưa bao giờ từng có, cho dù lần đầu tiên nàng sẽ không thích việc này, nhưng quyết cũng không thể khiến cho nàng khó chịu.
Tống Hoành vẫn đợi cho đến khi Tô Đường hoàn hoàn, toàn toàn ổn định chính mình, hắn rút tay về, nhìn thấy trên đầu ngón tay một mảng ẩm ướt, cúi đầu nở nụ cười một tiếng, biết Đường Đường của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tống Hoành đói muốn chết rồi nhưng ngược lại không vội, thầm nghĩ phải để lần này tiêu hồn thực cốt, suốt đời khó quên, vì thế đột nhiên nghĩ đến lời Lí Đức Toàn nói với hắn trước khi vào động phòng, hắn đưa tay vươn đến trên đầu giường, quả nhiên đụng phải một cái hộp.
Tống Hoành mở hộp ra, cầm lấy vật bên trong nhìn nhìn.
Đen mặt. . . . . .
Cho nên Lí Đức Toàn ba hoa chích choè, cuối cùng thứ đồ chuẩn bị cho hắn chuẩn bị chính là một cái. . . . . . cái đó. . . . . . làm giả. . . . . . cái đó. . . . . . của nam nhân. . . . . .
Theo lương tâm mà nói, thứ này chạm vào trong tay cũng có thể cảm nhận được tay nghề tên thợ này không tồi, không chỉ có hình dạng rất thật, tạo hình tinh xảo, trên mặt còn có một chút nước ấm, vuốt từ bên ngoài cảm giác còn âm ấm.
Chẳng qua có một chút, Tống Hoành nhìn thứ trong tay mình, trên trán xẹt qua mấy vạch đen.
Nó. . . . . . thật sự là quá lớn rồi.
Tống Hoành vẫn có chút tự tin đối với chỗ đó đang hưng phấn của mình, hắn vốn đã thắng rất nhiều nam tử tầm thường, mà thứ đồ giả trên tay này, lại còn to hơn so với cánh tay hắn.
Thái giám đối với loại này đồ vật này, không có khái niệm lớn nhỏ, theo cảm giác nghĩ rằng nhất định là càng lớn càng tốt, cho nên chắc chắn là đã bị ông chủ bán hàng lừa gạt.
Tô Đường nhìn đồ vật Tống Hoành cầm ra từ dưới giường, nửa ngày không có phản ứng, tỉnh táo một chút, hơi hơi ngồi dậy.
Tô Đường cũng đã quên mất thẹn thùng, trước tiên nhìn thứ đồ thật xấu xí giữa hai chân Tống Hoành, sau đó lại nhìn đến thứ đồ giả trên tay hắn, hình dạng giống nhau như đúc.
Vì thế Tô Đường chỉ vào cái trên tay Tống Hoành, vô cùng thành thực bình luận một câu: "Cái này, còn to hơn cái của ngươi."
Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Lí! ! !
Đức! ! !
Toàn! ! !
Danh Sách Chương: