• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong phòng ngủ của Tô Đường, Tống Hoành nghe Tô Đường nức nở kể lại, sắc mặt cứng đờ, đáy mắt tràn đầy âm khí, môi mỏng mím lại, mười ngón tay nắm chặt thành quyền.
 
Tô Đường không ngừng lau nước mắt.
 
Tống Hoành cúi đầu nhìn mắt mũi Tô Đường đều đã đỏ hồng, âm khí trên người dần dần thu lại, thở nhẹ một tiếng, duỗi cánh tay đem người kéo vào lồng ngực.
 

 
Tô Đường cầm lấy vạt áo trước của Tống Hoành, thút tha thút thít đáp ngẩng đầu nhìn hắn.
 
Tống Hoành cúi đầu hôn đỉnh đầu tóc đã lù xù của Tô Đường, như là an ủi nàng, cũng như là an ủi chính mình: "Không sao, không sao."
 
***
 
Tuy rằng ngoài miệng nói không sao, nhưng tim Tống Hoành đang chảy máu, từng giọt từng giọt đau đớn.
 
Theo như quy luật trước kia, đợi cho đến lúc hai người tỉnh lại, trên cơ bản đã là ngày hôm sau.
 
Tống Hoành tâm như tro tàn, hắn vốn tưởng rằng đi vào giấc mộng là chuyện tốt, có thể hỏi rõ ràng Tô Đường đang ở nơi nào, sau khi hắn tỉnh lại liền đi cứu nàng, kết quả không lường được Tô Đường đang gặp phải loại chuyện này, hắn lại bị vây ở đây, không có cách nào làm gì được.
 
Tống Hoành thử hết đủ mọi cách, trở lại giường, đi ngủ, tự đánh mình cho hôn mê bất tỉnh, nhưng vừa mở mắt, vẫn không thể quay về.
 
Hắn thậm chí còn nghĩ tới tìm đạo sĩ, đáng tiếc đạo sĩ ở thế giới này cái gì cũng không đáng tin, cứ luôn miệng huyên thuyên nói lung tung một hồi.
 
Cả người Tô Đường bị bao phủ một tầng áp lực, nhìn thấy Tống Hoành vất vả suy nghĩ cách thoát ra khỏi mộng, hít mũi, cúi đầu nói: "Hoàng Thượng, nếu ta thật sự bị. . . . . . ngươi có còn . . . . . cần ta không?"
 
Nàng vừa nói, nước mắt lại dâng trào rơi xuống trên tay.
 
Tống Hoành đau lòng như đang bị lăng trì, ôm chặt lấy Tô Đường: "Đương nhiên cần, sao lại không cần, trừ phi ta chết, chúng ta âm dương cách biệt, nếu không thì không ai có thể khiến ta buông tay."

 
"Ta theo đuổi lâu như vậy, thật vất vả mới đuổi kịp Đường Đường, làm sao có thể nói buông tay là buông?" Tống Hoành cúi đầu hôn đỉnh đầu Tô Đường.
 
"Nhưng. . . . . . hu hu hu . . . . ." Nước mắt Tô Đường rơi lách tách.
 
Tống Hoành dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt Tô Đường, mạnh mẽ mỉm cười: "Đừng sợ, Đường Đường, có ta ở đây, chờ chúng ta tỉnh lại lần này, nàng gả cho ta được không?"
 
Tô Đường khóc đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cảm nhận được ngón tay ấm nóng của Tống Hoành, đột nhiên có chút hối hận, trước một đêm từ Giang Nam trở về, Tống Hoành kìm nén vô cùng vất vả, cần nàng như vậy, nhưng nàng vẫn không lưu tình đẩy hắn ra.
 
Bây giờ nghĩ lại thì có cái gì ghê gớm, dù sao hai người cũng không phải lần đầu tiên, nàng cho Tống Hoành, còn hơn bây giờ để cho người ta làm nhục.
 
Tống Hoành không đợi Tô Đường trả lời, vì thế lại nhẹ giọng nói lại một lần: "Đường Đường, ta muốn lập nàng làm Hoàng hậu."
 
Tô Đường cảm động không hơn được nữa, chôn đầu ở trên vai Tống Hoành, nghẹn ngào nói: "Không phải đã nói rồi sao, thi đạt điểm tuyệt đối mới được, ngươi vẫn chưa thi được điểm tối đa mà."
 
Tống Hoành không ngờ Tô Đường đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, ngẩn người.
 
Tô Đường cảm nhận được phản ứng của Tống Hoành, cười khúc khích một chút, trên mặt vừa khóc vừa cười, cánh tay gắt gao giữ lấy cổ Tống Hoành, nhìn hắn nói: "Không khi tròn điểm cũng không sao."
 
Tống Hoành: "Hả?"
 
Tô Đường hít một hơi, trịnh trọng nói: "Bởi vì hiện trong lòng ta ngươi ta đã đạt điểm tuyệt đối rồi."
 
Tống Hoành nghe xong, ôm chặt thắt lưng Tô Đường, hung hăng hôn đến.
 
Tô Đường nhẹ nhàng lộ đầu lưỡi liếm một chút môi lên của Tống Hoành, lần đầu tiên, bắt đầu trúc trắc lại ngại ngùng đáp lại.
 
Nhưng chỉ cần như vậy, Tống Hoành phấn chấn đến không kềm chế được, cánh tay càng ôm càng chặt tựa hồ như muốn đem vòng eo mảnh khảnh của Tô Đường cắt đứt, môi hôn càng sâu, tựa hồ muốn cướp đi tất cả không khí trong phổi Tô Đường.
 
***
 
Tống Hoành và Tô Đường đã quyết định phải cùng nhau nắm tay đối mặt.
 
Việc đã đến nước này, nếu không thể quay về Đại Lương, vậy thì sẽ ở bên này học tập thật tốt.
 
Đến thứ hai, Tống Hoành thức dậy đặc biệt sớm, đến trước dưới nhà Tô Đường đón Tô Đường, sau đó hai người cùng đi học.
 
Tuy rằng đã nói với bản thân rất nhiều lần chuyện này không liên quan gì đến Cố Diệc Dữ ở hiện tại, nhưng Tô Đường vừa nhìn thấy Cố Diệc Dữ ở bên cạnh gặm bánh mì, cái mũi vẫn đau xót muốn khóc.
 
Tống Hoành cũng nhịn cơn xúc động muốn xông lên đánh người, nhéo nhéo đầu ngón tay Tô Đường an ủi, sau đó dắt cô đi vào văn phòng của chủ nhiệm lớp.
 
"Cái gì? Hai người các em muốn ngồi chung với nhau?" Chủ nhiệm lớp đang rót nước nóng từ bình giữ nhiệt trước mặt, nghe được thỉnh cầu của Tống Hoành, hai tay run lên, nước nóng bắn lên trên tay.
 
Chủ nhiệm lớp bị phỏng nhe răng trợn mắt, lập tức ném ly nước lên bàn, sau đó nhìn Tô Đường và Tống Hoành đứng song song trước mặt hắn.
 
Tô Đường vẫn đỏ mặt cúi đầu, Tống Hoành ngược lại, ngẩng đầu ưỡn ngực khí thế hiên ngang, xem ra rất tức giận.
 
Chủ nhiệm lớp: "Các em là cặp đầu tiên dám đến văn phòng tôi mà nói muốn ngồi cùng nhau, lá gan cũng lớn lắm, vì cái gì? Hai em thứ nhất và thứ hai đếm ngược từ dưới lên muốn ngồi chung với nhau để thỉnh giáo học tập sao?"
 
Tống Hoành nghe xong không chút hoảng hốt: "Thực xin lỗi thầy, đầu tiên ta muốn làm sáng tỏ một chút, căn cứ vào bài thi khảo sát gần đây, ta đứng ở vị trí thứ hai của lớp, Tô Đường cũng không phải thứ nhất từ dưới lên, cho nên thầy vừa nói như vậy là sai rồi."
 
"Tiếp theo," hắn nhìn nhìn Tô Đường, "Chúng ta muốn ngồi với nhau không phải vì thỉnh giáo học tập, mà là vì để tiện trao đổi tình cảm với nhau."
 
Chủ nhiệm lớp lần đầu nghe học sinh muốn yêu sớm còn nói năng một cách hợp tình hợp lí như vậy, kinh ngạc, trong lúc nhất thời thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào.
 
Thầy chủ nhiệm nói với chính mình là phải trấn tĩnh, sau đó chuyển tầm mắt lên người Tô Đường trước nay luôn vâng lời, không hề gây chuyện: "Còn em, Tô Đường, em có ý kiến gì với đề nghị này của Tống Hoành không?"
 

Ngụ ý là nếu bây giờ em đưa ra ý kiến không đồng ý tôi còn có thể xem xét không truy cứu chuyện các em yêu sớm.
 
Tô Đường nghe xong cắn cắn môi dưới, cố lấy dũng khí: "Em cảm thấy như vậy tốt, rất tốt."
 
Chủ nhiệm lớp: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Hai người mãn nguyện trở thành bạn cùng bàn, điều kiệu là Tống Hoành đồng ý cuối kì phải vượt qua thành tích của Cố Diệc Dữ, phải đứng vị trí thứ ba của khóa.
 
Lúc Tô Đường đi thu dọn đồ đạc để đến chỗ bên cạnh Tống Hoành, Cố Diệc Dữ ủ rũ cả người.
 
Hắn trở thành kẻ bị vứt bỏ, vốn muốn kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác không bao giờ để ý đến Tô Đường nữa, nhưng trước lúc đi Tô Đường lại để trước mặt hắn một gói kẹo Vượng Tử lại không nhịn được, bắt lấy cổ tay Tô Đường, mặt đỏ bừng: "Vì sao cậu muốn chuyển đi?!"
 
Tô Đường nhìn nhìn Tống Hoành ở phía bên kia phòng học, nói: "Cố Diệc Dữ, cậu thật sự rất tốt."
 
"Đừng nói tôi tốt, đây là lời kịch ứng phó với người khác!" Cố Diệc Dữ không từ bỏ, lần đầu tiên nói chuyện lớn tiếng với Tô Đường.
 
Tô Đường bị dọa, giống như con mèo nhỏ bị chấn động, nàng bình phục cảm xúc một chút, tiếp theo cúi đầu nói: "Có thể cậu không biết, nhưng mà cậu thật sự đã ức hiếp tôi, thật sự đã ức hiếp tôi ." Tô Đường nghĩ đến tình cảnh ở Đại Lương, mắt thất thần, "Cho nên tôi không muốn đối mặt với cậu, xin lỗi."
 
Tô Đường khom nhẹ trước Cố Diệc Dữ, sau đó xoay người rời đi.
 
Cố Diệc Dữ ngồi trở lại chỗ ngồi, nhìn bóng dáng yếu ớt của Tô Đường, mày nhíu thành một chữ "xuyên"*.
 
(*) Chữ Xuyên: "川"
 
Hắn ức hiếp Tô Đường, hắn ức hiếp Tô Đường khi nào?
 
Cố Diệc Dữ nghĩ, trong đầu đột nhiên quặn đau.
 
Hắn xoa huyệt Thái Dương, gắt gao nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên vài vạch sáng trắng, hắn lắc lắc đầu, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, tiếng ồn ào trong lớp càng lúc càng xa.
 
***
 
Bạn cùng bàn của Tô Đường biến thành Tống Hoành.
 
Hai người ngồi với nhau càng ngày càng ăn ý, lúc Tô Đường nghe không hiểu bài, Tống Hoành đều giảng lại cho cô một cách nhanh nhất, giờ thể dục, Tống Hoành chơi bóng rổ với các nam sinh khác, Tô Đường sẽ đi đưa nước cho hắn, đến phiên Tô Đường làm trực nhật, Tống Hoành không cần làm trực nhật nhưng đều một tay làm hết cho cô.
 
Hướng Manh Manh đang nhìn Tống Hoành lấy từ trong túi sách ra một bình trà nóng, đưa đến cho Tô Đường đang đau bụng kinh, ôm bụng nằm gục xuống bàn, cuối cùng chịu không được, lôi kéo Tô Đường, miệng vênh lên như ông lão: "Cậu với Tống Hoành có thể nào chú ý đến những người xung quanh một chút không hả?"
 
Tô Đường đỏ mặt, cười hì hì.
 
Cũng may người yêu sớm trong lớp 9 không ít, Tô Đường với Tống Hoành chẳng qua cũng chỉ là một đôi trong đó mà thôi.
 
Đương nhiên, lấy lễ pháp Đại Lương mà nói, Tống Hoành và Tô Đường bây giờ đều đã là người trưởng thành, nếu lấy tiêu chuẩn thời bây giờ, yêu sớm một cách lộ liễu vẫn là một chuyện không  hay.
 
"Con gái này." Hướng Manh Manh vừa thở dài vừa gõ vào gáy Tô Đường, "Cậu đã quên bạn cùng bàn cũ Cố Diệc Dữ rồi sao? Tớ thấy gần đây tinh thần cậu ta hoảng hốt mất hồn mất vía, cậu cũng không quan tâm?"
 
Tô Đường bĩu môi, không nói lời nào.
 
Cô đã đồng ý với Tống Hoành là về sau không nhắc tới Cố Diệc Dữ nữa.
 
***
 
Ngày ngày lại trôi qua, chớp mắt đã đến kỳ thi cuối kỳ, Tô Đường thi cũng không tệ, từ ở dưới cuối đã tiến bộ đến trình độ giữa bảng.
 
Mà Tống Hoành thật sự thi được vị trí thứ ba của khóa, vượt qua Cố Diệc Dữ lần này đột nhiên thành tích thất thường.
 
Hơn nữa thành tích môn toán học của Tống Hoành còn được điểm tuyệt đối.
 

Tô Đường không ngờ Tống Hoành lại thật sự có thể thi được điểm tối đa, cả kinh đến nổi miệng không khép nổi.
 
Hoàng Thượng thật sự… quá lợi hại.
 
Tống Hoành nhìn thấy bộ dạng giật mình của Tô Đường, ôm người lên đùi, xoa xoa vành tai non nớt của Tô Đường, cười nhẹ nói: "Sức mạnh của tình yêu."
 
Hai tai Tô Đường vừa bị động một chút đã đỏ lên.
 
Hoàng Thượng cũng đã thi được điểm tối đa, hình như cô cũng không có lí do để cự tuyệt.
 
Tống Hoành hôn lên môi Tô Đường.
 
Hai người ôm nhau trong chốc lát, đều rất ăn ý không hề nhắc đến chuyện ở Đại Lương.
 
Có đôi khi Tô Đường nghĩ, nếu cứ ở mãi nơi này như vậy thì tốt rồi, không cần tỉnh lại, không cần đối mặt với chuyện khiến người ta đau khổ kia.
 
Tống Hoành nói chờ đến khi bọn họ đủ tuổi kết hôn sẽ kết hôn, cũng giống nhau.
 
Trong lòng Tô Đường vẫn luôn khúc mắc, luôn rầu rĩ không vui, cũng may Tống Hoành chưa bao giờ chủ động nhắc tới, không thể không nhắc cũng vẫn an ủi nàng là sẽ không sao, cho dù Tô Đường hiểu được trong mắt hắn có bao nhiêu đau đớn.
 
Tô Đường cố gắng nói với bản thân cùng lắm thì coi như bị chó cắn một phát.
 
Kì thi cuối kì qua đi, cũng đến lễ nghĩ đông mừng năm mới, Tô Đường cùng bố mẹ Tô xem chương trình mừng năm mới, xem xong mấy tiểu phẩm, trở lại phòng ngủ nằm trên giường ngáp một cái.
 
Cô lấy điện thoại ra gửi cho Tống Hoành một tin nhắn: [ Hoàng Thượng, năm mới vui vẻ! ]
 
Tống Hoành trực tiếp gửi lại một phong bao lì xì.
 
Tô Đường nhìn thấy lì xì, cười đến mắt đều nheo lại, mở phong bì ra, Tống Hoành gửi cho cô 423 đồng.
 
Đây là con số gì? Tô Đường hỏi Tống Hoành.
 
Tống Hoành: [ Về sau nàng thi được bao nhiêu điểm thì sẽ nhận được lì xì như vậy. ]
 
Tô Đường:  _(:з" ∠)_
 
Hai người hàn huyên một lát, chúc nhau ngủ ngon rồi đi ngủ.
 
Sau đó, trong đầu Tô Đường đều tâm tâm niệm niệm về tiền mừng tuổi năm mới, mắt nhắm chặt ngồi dậy.
 
Chăn trên người rơi xuống, không khí tiếp xúc vào da, Tô Đường đột nhiên cảm thấy lạnh.
 
Rõ ràng đang mặc áo ngủ nha, nàng lẩm bẩm, dụi dụi mắt, cúi đầu.
 
Trên người là của nàng một cái yếm.
 
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK