edit: PhB. Mai
Convert: TTV
Nữ chủ Tiểu Bạch mỹ mạo động lòng người điềm đạm đáng yêu yếu đuối, mang theo quang quyển1 của từ bi thánh mẫu, khăng khăng một mực đi theo người đàn ông phụ bạc tà mị bạo ngược tàn nhẫn, kết quả chịu khổ ngược đãi, trước bạn trai anh tuấn tiêu sái ôn nhu đơn thuần kiện khí thấy việc nghĩa hăng hái làm, phẫn mà rút đao giáo huấn người đàn ông phụ bạc, cứu nữ chủ ra khỏi kiếp ngày bể khổ, từ nay về sau cùng ở chung một chỗ cùng nhau bay nhảy.
1 Quang quyển = khe hở ánh sáng. ở đây chỉ vòng sáng như vầng hào quang.
A di đà Phật, bi tai bi tai……
Thác Bạt Tuyệt Mệnh thân cao chân dài, chạy trốn vừa vội lại mau, ta bước đi với hai cặp giò ngắn ngủn đuổi theo phía sau, còn vô sư tự thông2 sử dụng xuất ra một chiêu trượt bóng (chày) kỹ thuật cao, cuối cùng thậm chí lăn ngã để kéo trụ hắn.
2 Vô sư tự thông: không thầy dạy mà tự thông suốt
Quán trọ cổ đại không có thiết bị cách âm, động tĩnh của chúng ta quá lớn, khách trọ và nhóm phó dịch của khách sạn đều nhô đầu ra xem náo nhiệt, đợi tầm mắt lướt đến diện mạo xinh đẹp của Thác Bạt Tuyệt Mệnh, nhóm bác gái đại nương đại tỷ tiểu muội tiểu loli liên tiếp một tiếng “hờn dỗi”, bắt đầu nghị luận đều.
“Bọn họ ước định theo thanh mai trúc mã từ nhỏ, ngầm ước định chung thân, sau lại vâng mệnh cha mẹ gả phương khác, nam sau khi trở về phát hiện nữ đã gả làm vợ người, cũng không có thể quên.” Đây là thường phái.
“Khẳng định hồ ly tinh kia không biết sử dụng thủ đoạn phong lưu gì, che dấu lừa gạt tiểu ca tuấn tú này, cùng hắn hồng hạnh xuất tường thông đồng thành gian, trượng phu phát hiện, phẫn nộ mà đối với nàng quyền đấm cước đá, tuấn tú tiểu ca quyết định [hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng], ra tay xử lý trượng phu, từ nay về sau cùng hồ ly tinh đi xa chân trời.” Đây là phái nho chua3.
3 Nho chua= Gièm pha, ghen ăn tức ở
“Gian phu kia sắm vai một thân giang hồ, không giống người tốt, hai người mắt đi mày lại, ra vẻ giận nhau, thật ra biết nhau. Nói vậy nữ mệt mỏi phải luôn đánh chửi nam nhân của mình, cho nên thuê sát thủ muốn hắn xử lý, giả bộ đi ra ngăn đón cản lại, tương lai quan phủ tra hỏi, có mọi người làm chứng, nàng dễ thoái thác.” Đây là phái âm mưu.
“Nam nhân kia bộ dạng bên ngoài đẹp như thế, nói không chừng là hồ ly đại tiên trong núi biến thành, như thế nào không đến tìm ta……” Đây là liêu trai xem thêm*. (看多 không rõ lắm là ý gì, đây là mình đoán- 看 là xem, 多 là nhiều, nhưng tóm lại ko hiểu nó có nghĩa chính xác là gì- bạn nào biết xin chỉ giáo)
“……”
Trước mắt bao người, ta khó chịu đến cực điểm, thầm nghĩ đem vài cái không rõ tình hình “Hồ ly đại tiên” kéo đi làm lông……
Thác Bạt Tuyệt Mệnh lật gỡ ra ngăn cản của ta với tay hắn, sải bước hướng dưới lầu đi đến, trong miệng hét lên.
“Muội tử ngươi không cần xin giúp, hắn xác định nhà mẹ đẻ của ngươi không có người xuất đầu, mới dám khi dễ ngươi. Thảo nguyên của chúng ta người ta một đầu bò đổi lấy nàng dâu đều luyến tiếc xuống tay tàn bạo đi đánh, hắn ngược lại đánh ngươi thành bộ dáng này!”
Giữa dày vò lôi kéo, ta khí lực thành trống rỗng, mất đi cân bằng, lay động hai bên, ngã ngồi trên sàn. Ngã không tính nặng lắm, nhưng vết thương cũ ở mông chưa lành, ta đau đến hét thảm một tiếng, nửa ngày không cất mình lên được.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh kinh ngạc nhìn ta một hồi, càng phẫn nộ rồi hỏi “Mông ngươi còn có (vết) thương? Thằng nhóc kia thật bất nhân!”
Mông của nữ hài tử có thể trước công chúng nói lung tung sao?
Ánh mắt người chung quanh càng kì quái, ta cảm thấy máu toàn thân dâng lên, trên mặt cháy sạch nóng lên, hận không thể tìm cái địa động chui đi Bắc Cực, từ nay về sau ngồi ở hầm băng không gặp lại người.
“Xảy ra chuyện gì?” Thạch Đầu hoang mang rối loạn khẩn trương chạy lên, chén rượu trong tay đều đã quên buông xuống, hắn trước nhìn xem ta, lại nhìn xem Thác Bạt Tuyệt Mệnh bên cạnh muốn lôi kéo cùng đám người vây xem, cái mũi đã mau nghiêng lệch, hít sâu vài hơi, mới đen mặt nói “Nàng là vợ của ta, ta muốn đối đãi như thế nào nàng là việc của ta, cùng ngươi có quan hệ gì đâu?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cả giận nói “Ngươi đem nàng đánh thành cái dạng này, nên thành việc của ta!”
Chúng ta hai người vì phòng đuổi bắt, trên mặt đều có không ít dịch dung, không tốt trước mặt mọi người giải thích, Thạch Đầu đối với ngu ngốc này tức giận đến bật cười, hắn suy nghĩ nửa ngày, mới nói “Chuyện khuê phòng ai có thể nói rõ ràng, nàng vậy mà thích phong cách bị đánh này, không tin ngươi hỏi một chút.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh “Ngươi rắm thúi! Thiên hạ nào người có thích bị đánh?”
Hai đội tranh luận đồng thời nhìn về phía trọng tài, ta ngồi lên đánh cái rùng mình, lập tức đổi trắng thay đen, nghĩa vô phản cố4 giơ cờ lớn lên cao, duy trì luận điểm của vị hôn phu tương lai “Đương nhiên là có người thích bị đánh! Chưa từng nghe qua chịu ngược cuồng sao?! Ta thích nhất bị lão công5 đánh! Đánh thương mắng yêu, hắn càng đánh càng yêu ta, ta cũng càng thương hắn. Hôn nhẹ lão công, ngươi đánh ta thêm vài cái đi, không đánh ta sống không được!”
4 nghĩa vô phản cố: theo đuổi chính nghĩa không cần xem xét lại.
5 Lão công= chồng (thường để gội chồng trong XH hiện đại)
Ta càng nói càng cảm thấy chính mình bị coi thường……
Thác Bạt Tuyệt Mệnh chỉ ngây ngốc ngay trong nháy mắt, Thạch Đầu vẻ mặt kinh ngạc, theo sau Lam y nhân thở dài, chậm rì rì nói “Cô nương, thái giám mới kêu lão công……”
Ta phát nóng vội nên nói sai, cả kinh người đầy mồ hôi, lập tức sửa lại “Tướng — công –”
Lam y nhân “Phốc” một tiếng bật cười, Thạch Đầu thẹn quá thành giận “Ngươi thích hợp hát hí khúc a?! Nha đầu đáng đánh đòn, trở về sẽ thu thập ngươi!”
Ta biết vâng lời tỏ vẻ để mặc chủ nhân thu thập.
Hắn không coi ai ra gì đi tới, thân thủ muốn kéo ta dậy. Thác Bạt Tuyệt Mệnh đã sớm tơ máu đầy mắt nổi hung, một quyền hướng cái mũi hắn đánh đến. Thạch Đầu bị đánh cho lui về phía sau vài bước, mới đứng vững thân hình, hắn chà xát cái mũi, thấy tay đầy máu, tính bướng bỉnh nhịn hồi lâu rốt cục bộc phát ra đến, thuận tay đoạt lấy cái then cài cửa, liệng hướng đầu của Thác Bạt Tuyệt Mệnh.
Phi tác6 của Thác Bạt Tuyệt Mệnh xuất ra, như linh xà lật uốn quét bắn then cửa, tay phải dao găm ngắn đã vô thanh vô tức đánh tới trước mắt Thạch Đầu, Thạch Đầu hai tay vừa lật, cũng lộ ra chủy thủ7, chống đỡ đi lên.
6 Phi tác = dây thừng dùng để bay (giống cáp treo)
7 Chủy thủ 匕首 một thứ gươm, đầu như cái thìa, ngắn mà tiện dùng.
Tuy nhiên, tên gia hoả Thác Bạt Tuyệt Mệnh thuộc loại đơn bào này có thể trên giang hồ đi lâu như vậy không chết, toàn bằng một thân võ nghệ, phi tác của hắn xa công, chủy thủ cận phòng8, song phương đoản binh tương giao9, đều một đâm thì đến, tuyệt không lưu lại. Thật giống như rắn độc chỗ tối, lười biếng cuộn thành vòng, kiên nhẫn xếp đặt hình thế, chậm rãi tìm kiếm cơ hội, không ra tay thì thôi, ra tay ắt sát chiêu.
8 Cận phòng= Phòng ngự cự li gần
9 song phương đoản binh tương giao= hai phía vũ khí đấu với nhau.
Thạch Đầu như con gấu điên cuồng, mà lại mất đi nanh nhọn (móng) vuốt sắc, trống không một thân cậy mạnh, hắn có thể trong cận chiến quét ngang ngàn quân, đối với loại nhân vật công kích ở cự ly xa này thực bất đắc dĩ, dây thừng quấn thân, ám khí quấy rầy, đều làm cho hắn không ngừng phòng né, tìm không được cơ hội đánh gãy tiết tấu của đối phương.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh như trước giống như câu cá, bay mạnh mẽ đi Tứ hợp viện10 nhỏ , làm cho đối phương không thể gần được mình, chậm rãi tiêu hao khí lực của hắn.
10
Tứ hợp viện – ngôi nhà truyền thống của Trung Quốc : một kiến trúc đóng điển hình, xung quanh là các phòng/ toà nhà, ở giưa là cái sân.
Ta xem hoa cả mắt, trợn mắt há hốc mồm, sau đó nhớ tới bản thân nữ nhân vật chính trong sự kiện cẩu huyết, chạy nhanh nhảy lên thét to “Các ngươi dừng tay a — có chuyện hảo hảo nói –”
Lời còn chưa dứt, một cái cây roi sắt xuyên qua phi tác đan thành lưới , vượt qua chủy thủ ngăn đỡ trong tay Thạch Đầu, đánh trúng bắp chân của hắn. Thạch Đầu thét lớn một tiếng, chiêu thức mây bay nước chảy lưu loát sinh động dừng một chút, mắt thấy sẽ thiệt thòi lớn.
Lam y nhân bỗng nhiên rút kiếm, gia nhập chiến cuộc, trợ giúp Thạch Đầu.
Thân pháp của hắn như người cá trong nước, bất định (không xác định được) phương hướng, khoảng vài cái chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại thoải mái đuổi theo Thác Bạt Tuyệt Mệnh bộ pháp, quấy rầy tiết tấu của hắn. Tế kiếm11 như mưa, kéo dài không dứt, Thác Bạt Tuyệt Mệnh đành phải đem phi tác quay lại, chú trọng ứng phó cường địch trước mắt, áp lực trên vai Thạch Đầu nhanh chóng tiêu trừ, giãn thở thật lâu, thành thạo đứng lên.
11 Tế kiếm: kiếm tinh xảo, thon mảnh
Lam y nhân võ công mặc dù cao, chiếm hết thượng phong, lại chưa hạ ngoan thủ, hắn đầy thú vị hỏi Thác Bạt Tuyệt Mệnh “Sư phụ ngươi có phải sát thủ đại mạc hắc điên? Hắn lão nhân gia thông minh nhất đời, tới già nhưng lại thu ngươi đồ đệ ngu ngốc này?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh thân hình thoáng một chút, nhanh chóng thu hồi phi tác, đứng trên mái hiên, nghi hoặc nhìn đối phương.
Lam y nhân cũng thu kiếm cười nói “Ta và hắn năm đó trên (núi) Xuân sơn cùng nhau uống qua rượu bằng hữu.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh lập tức thay tôn kính thần, chắp tay nói “Không biết tiền bối, thất kính, trước khi ta xuống núi sư phụ từng nói qua, ngươi thân thủ cao minh, ta không thể địch nổi, nhìn thấy phải lễ nhượng ba phần.”
Lam y nhân giải hòa nói “Ngươi đã biết không phải đối thủ, cứng rắn chống đỡ đi xuống cũng vô dụng, không bằng như vậy dừng tay, đừng động việc nhà của người ta.”
Thạch Đầu ngồi trên đất thở hổn hển mấy hơi thở, phẫn nộ mắng “Vợ ta vốn cùng hắn không quan hệ!”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không thuận theo không buông tha “Ngươi đánh vợ, liền cùng ta có quan hệ!”
Hai người giương cung bạt kiếm, còn muốn động võ.
Ta đang muốn khuyên can, Lam y nhân bỗng nhiên mở miệng nói “Các ngươi lại đánh tiếp, cô nương này không quan hệ cũng muốn có liên quan.”
Ba người đều thực hoang mang nhìn về phía hắn.
Lam y nhân chỉ chỉ trên đầu ta, chậm rì rì nói “Không còn kịp rồi.”
Ta chậm rãi…… Chậm rãi ngẩng đầu, hãi nhìn Thác Bạt Tuyệt Mệnh ngu xuẩn kia phi tác không cẩn thận cắt gãy một khúc cột bảo hộ, chấn động mái hiên, một giỏ lớn củ cải phơi khô trên nóc nhà giống như mưa gieo xuống trên đầu ta. Thạch Đầu phi ra hai thanh chủy thủ, lưu loát tước khai hai cái cây củ cải, Thác Bạt Tuyệt Mệnh ném đến năm cái phi tiêu, đánh trật bảy cái, lưu lại trung gian một khối tảng đá để dùng chặn giỏ cùng với bảy tám cây củ cải lớn nhỏ khác nhau, cùng nhau trúng mục tiêu hồng tâm.
Lam y nhân che mặt thở dài, không đành lòng nhìn.
Ta chạy trốn không kịp, bị liệng hai mắt biến thành màu đen, chợt thấy bên trên hông một sợi phi tác quấn quanh, đằng vân giá vụ12 dựng lên.
12 Đằng vân giá vụ: cưỡi mây cưỡi sương mù.
Trước khi mất đi ý thức nghe thấy một câu cuối cùng “Sư phụ nói, đánh không lại ngươi, có thể chạy!”