• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực nghiệm

Edit: Miến Pb.M

Trần nhà có mười tám khúc gỗ làm xà ngang để chống đỡ, chiếu tre màu tro đậm được trải ra, phòng không tính là lớn, chung quanh đốt ba ngọn đèn đựng trong chén nhỏ được làm bằng ngọc lưu ly thủy tinh, không khí lưu thông rất ít, tràn ngập mùi dược liệu, nhiệt độ không khí so với bên ngoài ước chừng cao hơn mấy độ, hẳn là cái hầm.

Trên người của ta mặc áo nịt ngực làm từ lụa trắng cùng váy áo ngắn, trước ngực cắm mấy cái ngân châm lóe hàn quang. Bạch Tử lẳng lặng ngồi ở bên trái cái bàn bên cạnh, đeo bao tay làm bằng tơ tằm, cầm trong tay một quyển sách cũ ố vàng, đọc đến si mê, thỉnh thoảng lại lấy qua cái chén nhỏ đựng trà nguội đã để được một lúc lâu được đặt ở trên bàn, chậm rãi uống nửa ngụm.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, không biết qua bao lâu, hắn rốt cục xem sách xong rồi, đóng sách bỏ lại trên bàn, chậm rãi bước đến trước mặt ta, ta nhanh chóng giả bộ ngủ, hắn duỗi tay mở mí mắt của ta ra, nhìn thoáng qua, ôn hòa cười nói: “Dược hiệu của Bảy bước nhuyễn cốt tán là sáu canh giờ, ngươi hẳn đã tỉnh.”

Ta mở mắt ra, oán hận nhìn tên cầm thú này.

Hắn thật giống như vị thầy giáo dùng sự chuyên nghiệp của bản thân đi kiểm tra học sinh, thực khoái trá hỏi: “Ngươi không biết bảy bước nhuyễn cốt tán còn có thể dùng ở trong lửa phải không?”

Ta oán thầm: Vô nghĩa! Ta đi lấy bộ máy tính đến, ngươi cũng không biết dùng như thế nào!

Bạch Tử tiếp tục hỏi:“Ngươi có biết ta vì sao sẽ hạ dược với ngươi không?”

Ta tiếp tục oán thầm: Ta là người, làm sao đoán ra được tâm tư của cầm thú! Mặc kệ ngươi là phát tác thuộc tính biến thái trời sinh, hay là sau khi sinh tiến hóa thành công thành biến thái, bỏ thuốc ép buộc tiểu cô nương đi phòng tối, tóm lại cũng đều là có vấn đề!

“Không phải sợ, ta sẽ không hại ngươi.” Bạch Tử vươn tay, xoa hai gò má của ta, chậm rãi lướt qua, trong ngôn ngữ khó mà không có sự chế giễu cạy khoé ác nghiệt, mà là chân thành an ủi. Chính là xúc cảm của tơ lụa quá mức nhẵn nhụi mà lạnh như băng, ngăn cách độ ấm, hắn nhìn vào mắt ta, ôn nhu nhưng không có nhiệt tình, giống y như đúc lúc nhìn Tiểu Hỉ.

Ta bỗng nhiên nhớ tới trước kia một người hàng xóm làm dược vật kiểm nghiệm viên, hắn sẽ cẩn thận chăm sóc thực nghiệm động vật, còn thật sự đo nhiệt độ cơ thể của chúng nó từng lần một, nghiêm khắc nuôi nấng, cho ăn bảo đảm thể trọng, thậm chí ôn nhu an ủi cổ vũ chúng nó khôi phục tinh thần, sau đó từng con từng con bị đưa vào phòng thí nghiệm giết chết.

Trong hôn mê, Bạch Tử tựa hồ nhớ tới cái gì, vẻ mặt xuất hiện độ ấm, khóe miệng hơi hơi lộ ra vẻ tươi cười, tựa như núi băng bị ánh mặt trời hòa tan, qua một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng nói với ta:“Giang hồ quan hệ rắc rối phức tạp, mấy đại võ lâm thế gia có ân oán với nhau, bọn họ có thể không cần địa bàn, không cần quyền thế, không cần tiền tài, cũng không thể không cần mạng sống. Cho nên Bạch gia cùng tất cả các thế gia khác quan hệ đều rất tốt, bọn họ thường thường lại tự tới cửa tặng lễ nhằm nâng cao giao tình, không ít đứa nhỏ cũng sẽ theo cha mẹ tới chơi, xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa phiền toái, ta bị bắt phải đi tiếp đón bọn họ. May mắn ta từ nhỏ chính là một quái nhân, học dược lý, luyện khâu vá, đứa bé nhỏ tuổi, chỉ dựa vào làm việc yêu thích, thấy ta quái gở, diện mạo…… Không quá hợp khẩu vị, lại khi dễ Bạch gia võ công không giỏi, thường xuyên nói lời chế giễu, âm thầm trêu chọc. Ta lúc ấy không gặp được nguyên liệu độc dược, không thể phản kích, cho nên thực chán ghét bọn họ. Nam Cung Minh cũng thực khiến cho người ta chán ghét, toàn thích tự chủ trương giúp ta xuất đầu, đuổi theo an ủi ta không cần phải hoài niệm mẫu thân đã qua đời…… Kỳ thật ta một chút cũng không hoài niệm.”

Ta trái lại cảm thấy hắn không chỉ là tính cách quái gở mới bị khi dễ, Nam Cung Minh cái tên lắm miệng kia đã từng vô tình lộ ra…… Bạch Tử lúc bé cực kỳ mĩ mạo, lần đầu tiên gặp mặt tưởng là cô gái, mọi người đều tỏ ra ân cần với hắn. Ta đoán là mọi người phát hiện sai giới tính rồi, hơn nữa bị tên cầm thù này độc miệng đùa cợt, tâm hồn yếu ớt cùng một lúc bị sấm đánh kịch liệt, sau đó cả lũ tức giận hắn, không khi dễ tên đầu sỏ gây nên này thì còn khi dễ ai chứ? Chỉ là thuộc tính thánh mẫu của Nam Cung Minh nghiêm trọng, lòng mang đồng tình đối với đứa bé [trai] xinh đẹp bị mất mẹ, làm cho hắn nhịn xuống.

Trải nghiệm qua khảo nghiệm khủng bố của Bạch Tử, trách không được lời nói ác độc của ta năm đó đả kích Nam Cung Minh một chút hiệu quả đều không có……

“Tóm lại, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng tính là làm bạn với hắn nhiều năm rồi, phụ thân của hắn cưới phải cô gái có địa vị cao quý trong võ lâm, kiêu căng tùy hứng, sau đó nháo ra một màn gièm pha, dẫn tới nhiều năm tâm bệnh, sau đó lại nghe nói Nam Cung Minh thích một tiểu nha đầu, muốn cưới nàng làm vợ, ta nghĩ người thấp kém có thể trèo cao tới Nam Cung gia, là có phúc ba đời, hơn nữa Nam Cung Minh tính tình ôn hoà che chở, nàng hẳn là sẽ không hồng hạnh xuất tường, gây nên chuyện hổ thẹn, cho nên phải làm cho bạn tốt cao hứng, ít nhất hắn không rảnh để lải nhải với ta .” Bạch Tử bỗng nhiên chán ghét rút tay về, lạnh lùng nhìn ta nói,“Chính là ta không nghĩ tới, hắn cư nhiên phạm vào sai lầm giống như phụ thân.”

Liên quan rắm gì với ta chứ! Ta hận không thể xông lên cắn cái tên tự quyết định này mấy cái.

Bạch Tử khoanh tay, xoay chuyển vài vòng, oán hận nói:“Ngươi bị phụ thân hắn tống đi mấy ngày, Nam Cung Minh ở nhà của ta, muốn mời ta đi trị bệnh nấm hoa đào trên mặt cho ngươi, sau đó mang tới trước mặt phụ thân để nghị thân[1]. Được đến tin tức, ta bồi hắn suốt đêm tiến đến Nam Cung thế gia, cha con bọn họ hung hăng náo loạn một hồi, Nam Cung Hoán tức giận đến mức trúng gió, ngã xuống đất không dậy nổi, ta thi châm kê thuốc cho hắn, hắn bằng mặt không bằng lòng, nói là con đã có giữ trọng trách lớn, không cần phải phụ thân hỗ trợ, từ nay về sau ở biệt viện tĩnh dưỡng, cự tuyệt y dược, chỉ cầu nhanh chết đi gặp phu nhân. Trước khi đi, hắn bí mất triệu ta đến nói chuyện một phen, ta thế mới biết hắn đem ngươi tống đi là vì trong lòng ngươi căn bản không có A Minh.”

[1] Nghị thân: bàn luận cưới hỏi.

Ta có miệng khó trả lời: Lấy đại cầm thú đối với thê tử cố chấp tưởng niệm đến tận bây giờ, nếu ta bị đưa tới trước mặt hắn, nói không chừng sẽ không phải là vợ của Nam Cung Minh, mà là mẹ kế của Nam Cung Minh!

Bạch Tử thở dài, nâng trán một lát:“Loạn trong giặc ngoài, Nam Cung Minh đoạn thời gian ấy gầy đi bảy tám cân, cơ thể xương cốt đều suy nhược. Ta cũng âm thầm giúp hắn đi tìm tung tích của ngươi, chính là không có kết quả. Sau đó, hắn cuối cùng tìm được ngươi, mang theo tới thăm, nhưng không phải là để giới thiệu vợ tương lai của hắn, mà là vì tìm thầy thuốc thay nam nhân của vợ tương lai, thật sự là buồn cười.”

Hắn lo lắng Nam Cung Minh cũng mắc phải tâm bệnh giống như phụ thân? Cho nên muốn triệt để giết chết ta?

Bạch Tử tựa hồ nhìn ra nỗi sầu lo của ta, lại cười nói:“Ta không cần Nam Cung Minh có tâm bệnh hay không, cũng thực chán ghét hắn, nhưng là bên tai ngay cả một cái người dám lải nhải đều không có, cũng thật sự nhàm chán. Ta trị liệu cho nam nhân của ngươi, cho ngươi các loại phương thuốc, nguyên bản là hy vọng hắn đối với ngươi hết hy vọng, cho hai người các ngươi cút nhanh một chút, cút càng xa càng tốt! Ta dễ dàng thừa dịp tâm bệnh của Nam Cung Minh chưa nặng, sớm một chút xuống tay trị liệu cho hắn…… Nhưng là hiện tại, ta thay đổi chủ ý, ngươi có biết đây là vì sao không?”

Ta:“……”

Bạch Tử bừng tỉnh đại ngộ, từ trên cổ ta rút ra hai cái ngân châm:“Ta đã quên mất, để cho bản thân đọc sách thanh tịnh, nên chọc vào á huyệt của ngươi.”

Ta động động ngón tay, toàn thân vẫn tê liệt không thể nhúc nhích, vội vàng lên tiếng hô to:“Thạch Đầu! Cứu mạng! Thạch Đầu…… Huhu……”

“Ồn chết lên được.” Bạch Tử thuận tay lại chọc ngân châm vào cho ta, căm giận nói,“Ngươi cái thứ hỗn đản này, dám giựt dây A Minh mạo hiểm ra biển? Hắn thế mà cũng đáp ứng, nói ở đất liền không thể lưu luyến, không bằng bốn biển là nhà! Nếu hắn ra đi, ta lập tức lại không có bạn nữa…… Một khi đã như vậy, ta đành phải làm cho hắn có điều lưu luyến, rốt cuộc không đi ra biển được nữa!”

Cầm thú đại nhân, là do ta lắm mồm, ta bây giờ đi nói cho hắn biết rằng ở bên ngoài có rất nhiều loại quái thú, khắp nơi đều là con mẹ nó, khủng long godzilla, trăm ngàn lần không thể đi ra, ngươi đại nhân lại đại lượng, tha cho ta đi mà.

Ta chỉ hận miệng không thể nói, nước mắt đều nhanh đi ra .

“Ta hai năm này luôn luôn nghiên cứu tâm bệnh, sau đó ta lại phát hiện, mọi uất ức của người đến từ não bộ, đến từ ký ức thống khổ, chỉ cần đem tất cả mọi thứ đều xoá bỏ hết đi, lập tức có thể bắt đầu một lần nữa.” Bạch Tử búng ngón tay, chỉa chỉa phía bên trái, khôi phục ôn hòa.

Ta cố gắng chuyển động tròng mắt, nghiêng nghiêng nhìn tới, đã thấy bên cạnh có một cái giường gỗ, mặt trên một cái xác chết cháy nằm lẳng lặng, cùng với vóc người của ta không sai biệt lắm, trên đầu ngân sức cùng mảnh vụn quần áo tựa hồ cùng lúc ta mặc đi dược phòng giống nhau như đúc.

Bạch Tử lộ ra tươi cười, lại lần nữa sờ sờ đầu ta, tự tin nói:“Ngươi không cần lo lắng, ta dùng Tiểu Hỉ làm thực nghiệm đã hơn một năm, xác định trí nhớ có thể thông qua thời gian dài kích thích mấy huyệt vị trên sọ đầu và thân thể mà thay đổi. Đợi sau khi tiêu trừ tất cả ký ức của ngươi, tâm tư của ngươi lại giống như đứa bé, sau đó ta đem ngươi nhốt đến cấm địa sau núi, thỉnh danh sư dạy hai năm, sau đó lại đem sự tình về Nam Cung Minh rót vào trong đầu ngươi, rồi đưa cho hắn làm thê tử, như vậy hắn có vướng bận, sẽ không mong muốn ra biển nữa.”

Tiểu Hỉ không phải người trong lòng của hắn, mà là vật thí nghiệm.

Tia cảm giác kỳ quái kia của ta, đại khái là từ đây mà ra.

“Tê[2] …… Thạch……” Ta sợ hãi đến cực điểm, dùng khí lực toàn thân xé rách dây thanh quản.

[2] Gốc: Tê 嘶- Tiếng xít, rít giữa kẽ răng. Âm thanh đau thương u uất

Bạch Tử chần chờ một lát, lại đem ngân châm ở cổ đẩy vào một chút, lắc đầu nói:“Ta vừa mới đem ‘Thi thể’ của ngươi cho hắn xem qua, nói cho hắn về hoả hoạn ở dược phòng, bởi vì không đủ nhân viên, cứu viện vô lực, ngươi bất hạnh bỏ mình. Thi thể bị cháy sạch lợi hại, bất quá của mấy bộ phận chi tiết giống nhau như đúc với bộ dạng của ngươi ta vẫn còn giữ lại, cho nên hắn nhìn thật lâu mới bằng lòng khẳng định người kia là ngươi, nhưng không có khóc, cũng không có nói cái gì, đại khái…… Cũng là cái người vô tình đi, ngươi yêu lầm người rồi, về sau cùng A Minh sống qua ngày thật tốt, đừng cho ta thêm phiền toái.”

Hắn vừa nói, vừa thở dài, vừa đem ngân châm chậm rãi đâm vào trong đầu.

Ta rớt nước mắt.

Ý thức lại lần nữa lâm vào hôn mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK