• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Ngải về hàng, kết quả được công bố:



- Bắn trúng 9 bia tội phạm, 3 bia con tin, hết 20 viên đạn, em tập trung hơn đi. Vũ Hứa đến em



Vũ Hứa cũng nhanh chóng hoàn thành, trở về chỗ ngồi:



- Bắn trúng 14 bia tội phạm, không trúng bia con tin, hết 20 viên đạn. Nhã Tinh lên



Nhã Tinh đi lên, Lý Ngải nhìn chằm chằm:



- Để tôi xem, Đào Nhã Tinh này làm được gì



Sau đó thầy bắt đầu đọc kết quả:



- Bắn trúng 12 bia tội phạm, không trúng con tin, hết 20 viên đạn. Trương Hạo



Trương Hạo đi lên với phong thái rất tự tin, sau khi thực hiện chở về chỗ, nghe kết quả:



- Bắn trúng 15 bia tội phạm, 1 bia con tin, bắn hết 19 viên đạn. Tuyết Mẫn



Tịnh Kỳ thầm nghĩ, bắn súng chắc là sở trường của anh ta, nên có khuôn mặt hống hách đó. Sau đó lại bắt đầu nghe kết quả:



- Bắn trúng 11 bia tội phạm, không trúng con tin, hết 20 viên đạn. Nhật Quân



Nhanh chóng kết thúc Nhật Quân ngồi xuống, lắng nghe kết quả:



- Bắn trúng 15 bia tội phạm, không trúng con tin, hết 18 viên. Đến Ái Liên



- Bắn trúng 13 bia tội phạm, trúng 1 con tin, hết 20 viên. Dương Đằng em lên đi



Dương Đằng bước lên vẻ mặt vẫn lạnh lùng, Tịnh Kỳ em đúng là rất giỏi, anh phải cố gắng mới có thể xứng với em



- Bắn trúng 15 bia tội phạm, không trúng con tin, hết 17 viên. Hàn Lam em lên đi.



Hàn Lam khẽ đưa mắt qua Dương Đằng rồi tiến lên, anh quả thật là rất xuất sắc, em thì không có gì nổi bật, thì sao anh lại có thể chú ý đến em chứ! Hàn Lam cầm súng lên rất nghiêm túc bắn từng phát súng, di chuyển qua từng vị trí rồi về chỗ:



- Bắn trúng 14 bia tội phạm, 1 bia con tin, hết 20 viên, lần này có tiến bộ hơn đó. Hoàng Phong tới em



Hoàng Phong rất bình tĩnh đi lên, khi Thuần Khang tiến lại hướng dẫn, Hoàng Phong liền khó chịu:



- Không cần, nãy giờ tôi quan sát được rồi



- Được, em cố lên!



Tịnh Kỳ rất chú tâm quan sát, đây chắc là điểm mạnh của Hoàng Phong, mà có vẻ anh ta rất không ưa Thuần Khang, bỗng có bàn tay đặt lên vai Tịnh Kỳ:



- Em đừng nhìn cậu ta với vẻ mê mẩn như thế nữa được không hả?- Giọng Trạch Hải



Tịnh Kỳ ngơ ngác quay lại Trạch Hải:



- Anh nói cái gì?



Cùng lúc đó Phong bắn rất tốt, nhanh chóng đã về hàng ngồi, thầy đọc kết quả nên Tịnh Kỳ đã quay lại:



- Có gì giờ trưa nói



- Bắn trúng 15 bia tội phạm, không con tin, hết 15 viên, giỏi lắm Hoàng Phong. Khả Nguyệt tới em



Sau đó thì kết quả cũng được đọc lên:



- Bắn trúng 12 bia tội phạm, 1 bia con tin, hết 20 viên. Đến Trạch Hải



Trạch Hải vịnh vai Tịnh Kỳ đứng lên, tiến đến bắn, sau khi kết thúc vị trí đứng, Trạch Hải đến chỗ khụy gối nhanh chóng thực hiện, Thuần Khang còn chưa kịp chỉ dẫn. Kết quả cũng đã có:



- Bắn trúng 15 bia tội phạm, không con tin, hết 15 viên, vẫn giữ phong độ rất tốt. Cuối cùng là Tịnh Kỳ



Tịnh Kỳ cầm chặt súng mắt quan sát rất kỹ những tấm bia, nhanh chóng đưa súng lên bắn, tích tắc đã qua vị trí thứ hai:



- Em có thể tự làm- Giọng trầm, dứt khoát



Thuần Khang chưa kịp tiến lại thì bị Tịnh Kỳ xua đuổi đành đứng xa quan sát, thấp thoáng Tịnh Kỳ trở lại hàng:



- Bắn trúng 15 bia tội phạm, không con tin, hết 15 viên. Em làm rất tốt, không làm thầy thất vọng



Thuần Khang cùng lúc đó bước lại gần, thầy tiếp tục:



- Thuần Khang em có nhận xét gì cứ nói



- Tất cả thực hiện rất tốt, rất nghiêm túc thật hiện. À... đúng rồi, chắc do trùng hợp cả Hoàng Phong và Tịnh Kỳ đều nói không cần em, thật buồn mà.



- Được rồi, hai em nghe rồi đó. Hôm nay cũng đã thứ 7 nhưng các em học xong chủ nhật mới được về, chỉ còn một ngày thôi, các em nhớ cố gắng và chắc chắn ngày này sẽ rất ấn tượng. Bây giờ các em về nghỉ ngơi đi



- Thầy nói cho bọn em biết ngày mai sẽ học gì đi- Bách Tùng lên tiếng



- Đúng đó thầy, em tò mò ghê! - Nhã Tinh tiếp lời



- Thầy còn bày đặt úp mở- Trương Hạo cũng liên tiếng



Thầy cắt ngang họ:



- Về phòng đi, các em nên quý trọng thời gian này đi



Thầy nói xong liền rời đi, Thuần Khang để lại nụ cười khiến tất cả nghi hoặc rồi cũng theo sau thầy, để lại đám học sinh tò mò, không hiểu chuyện gì



Đám học sinh đã lắp đầy bụng, trở về phòng Tịnh Kỳ về giường, Nhã Tinh qua ngồi cạnh:



- Hôm nay cậu xuất sắc lắm đó, không ngờ lại mình lại có người bạn giỏi như vậy!- Nhã Tinh ôm lấy cánh tay Tịnh Kỳ



- Ăn nói ngon ngọt vậy là muốn gì đây?



- Tịnh Kỳ này, lại nghĩ xấu cho người ta nữa rồi. Sao trước giờ mình chưa từng nghe cậu nói bản thân bắn súng giỏi như vậy?



Tịnh Kỳ bỗng bật cười:



- Thì ra là muốn biết chuyện này. Chỉ là mình thấy không có gì đáng để nói nên không nói thôi!



- Cứ thấy cậu có gì đó giấu mình



- Cậu nghĩ xem mình lại có thể giấu cậu cái gì được chứ



Bên phía khác lại nghe đám người than trời trách đất:



- Không thể chịu nổi cái nóng này mà! - Khả Nguyệt tay quạt quạt



- Cái chỗ gì không có nỗi cái máy lạnh- Trương Hạo kéo kéo áo tạo gió



- Thật là muốn nóng cho chết người- Lý Ngải cũng hưởng ứng



Nhã Tinh nhướng mày nhìn đám người họ rồi quay sang Tịnh Kỳ:



- Ngày nào cũng than bọn họ đúng là không biết mệt



- Giống cái máy tới giờ thì phát thôi!- Tịnh Kỳ nén cười lại



Bọn người đó nghe thấy cuộc nói chuyện của Tịnh Kỳ thì vô cùng khó chịu muốn nói lại thì lúc này Trạch Hải đi vào khiến họ chỉ có ngậm miệng im lặng, Nhã Tinh vừa thấy thì bỏ tay Tịnh Kỳ ra:



- Thôi thôi mình về giường, cậu nằm nghỉ đi.



- Ồ!



Tịnh Kỳ luyến tiếc đáp rồi nhìn Trạch Hải, con người này có khả năng đẩy mọi thứ ra xa à, Trạch Hải lên trên giường, Tịnh Kỳ cũng đứng dậy ngó lên Trạch Hải:



- Lúc ở sân bắn, anh muốn nói gì?



Trạch Hải cúi người lại gần Tịnh Kỳ:



- Nói em không được để ý người khác



Tịnh Kỳ bỗng cười rồi liền lấy tay che miệng lại:



- Ngụy Trạch Hải anh lại ghen nữa rồi- Tịnh Kỳ nói nhỏ



- Tịnh Kỳ em qua đây giúp anh chuyện này với- Giọng Dương Đằng vang lên



Trạch Hải nhìn chằm chằm Tịnh Kỳ:



- Nếu biết như vậy rồi thì nghĩ xem nên qua đó không



- Nên qua



Tịnh Kỳ nở nụ cười tươi rồi quay mặt lại, Trạch Hải dưới cái trời nắng oi bức này bản thân anh dường như đáng bốc cháy, Tịnh Kỳ đi lại chỗ Dương Đằng đang ở giường phía trên:



- Có việc gì sao anh?



- Em lên đây- Giọng Dương Đằng ấm áp đáp



Tịnh Kỳ cũng nghe theo leo lên trên giường, Dương Đằng đưa điện thoại qua cho Tịnh Kỳ:



- Đây em xem chữ tiếng Đức này đưa vào ngữ cảnh thì có nghĩa gì?



Dương Đằng chỉ vào chữ trên màn hình, Tịnh Kỳ ré sát qua xem, hai người cười cười nói nó, Trạch Hải lên tiếng:



- Trợ lý của tôi, không phải là người phiên dịch muốn biết gì thì tự lên mạng tìm.



Tịnh Kỳ cố kìm lại để không cười, Dương Đằng gương mặt lại rất lạnh lùng:



- Bây giờ thì không phải.



Một câu nói khiến Trạch Hải không thể nói gì nữa, Dương Đằng lại tiếp tục nói chuyện với Tịnh Kỳ, Trạch Hải lúc này lại nói:



- Tịnh Kỳ em biết cả tiếng Đức sao?



- Ừa



Tịnh Kỳ vẫn nhìn vào điện thoại chẳng thèm liếc nhìn Trạch Hải một cái, khiến lòng anh cảm thấy trống trải:



- Tịnh Kỳ, em lại đây xem số liệu cho tôi



Tịnh Kỳ đưa mắt lên nhìn Trạch Hải thì giờ đây mới phát hiện gương mặt anh đã tối sầm lại, anh ấy bị làm sao vậy?



- Được, tôi biết rồi



Tịnh Kỳ lại nhìn qua Dương Đằng:



- Tới đây cũng hết rồi, em qua đó xem chút



- Được rồi, Tịnh Kỳ rất giỏi mà! - Dương Đằng vô thức xoa đầu Tịnh Kỳ



Tịnh Kỳ vừa leo xuống vừa nói:



- Em lớn rồi đó nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK