• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái này đi



Dương Đằng chọn cái bên trái của Tịnh Kỳ:



- Anh chọn cái bên cạnh, có gì em cứ tìm anh



- Tôi cũng chọn cái bên cạnh đây, em cứ qua tìm tôi đứng tìm cậu ta- Hoàng Phong chỉ vào cái bên phải



- Tôi đi tắm trước



Tịnh Kỳ bước tới trước cái phòng tắm dựng rất kĩ lưỡng, rồi nhìn một lượt, mới bước vào trong. Sau khoảng thời gian ba người đều tắm xong, họ đi ra thì thấy có cái bàn lớn cao hơn thắt lưng Tịnh Kỳ một chút, trên bàn đã có bếp ga mini, nồi, chảo và nhiều thứ khác. Tịnh Kỳ đi đến đầy hào hứng:



- Đầy đủ quá rồi. Để xem có xương, sườn và thịt nhiều ghê! Có thể nấu canh, sườn xào chua ngọt và làm thịt nướng. Đúng rồi anh Dương Đằng sao mọi người có nhiều thịt lợn quá vậy?



- Chỉ là bọn anh đi tìm người ta xin làm giúp ít việc để đổi thức ăn. Nhà bên cạnh đang làm lợn thấy nhóm bọn anh rất chăm chỉ nên cho rất nhiều thịt, còn chủ nhà cũng muốn cho thịt mà anh thấy có nhiều quá rồi nên chỉ nhận rau củ của họ- Dương Đằng từ tốn trả lời



- Anh Dương Đằng rất giỏi nha! Người ta còn chặt ra giúp mình việc này thì đơn giản quá rồi.



- Tôi cũng có phần sao không nghe em khen- Hoàng Phong giả vờ giận dỗi



- Anh đi gọt vỏ rồi rửa rau củ đi, trời sắp tối rồi.



- Tôi biết rồi



Hoàng Phong iểu xiều làm theo, chốc lát đã bắt đầu nấu, Tịnh Kỳ vừa ướp xong thịt để nướng và đang làm sườn xào, Hoàng Phong đang cắt rau củ, còn Dương Đằng đang nấu canh:



- Tịnh Kỳ em qua đây thử xem mùi vị thế nào?



Tịnh Kỳ đi qua Dương Đằng cầm giá múc ít nước canh đưa tới, Tịnh Kỳ nếm thử:



- Món canh này anh học bao nhiêu lần vẫn nấu nhạt như thế! - Tịnh Kỳ mỉm cười



Tịnh Kỳ đứng lại sát bên Dương Đằng, bắt đầu nêm nếm lại, Dương Đằng chăm chú quan sát miệng lại nở nụ cười.



- Ây da, Tịnh Kỳ em mau qua đây- Giọng Hoàng Phong vang lên



Tịnh Kỳ đưa giá qua cho Dương Đằng:



- Để em qua đó cái.



Tịnh Kỳ đi qua, thì thấy tay Hoàng Phong đang chảy máu, rồi nhìn vào rau củ:



- Mai quá, bọn nó vẫn ổn



- Em không lo cho tôi mà chỉ biết nhìn vào rau củ- Hoàng Phong nắm lấy ngón tay bị đứt



- Anh đi rửa tay, rồi lau sạch đi, tôi còn sườn xào chua ngọt nữa. Rau củ cũng cắt xong rồi anh hết việc làm.



Tịnh Kỳ cầm rau củ đã được cắt tỉ mỉ nhìn rất đẹp mắt:



- Anh cắt đẹp lắm đó, mau làm theo lời tôi nói đi.



Tịnh Kỳ quay đi đem rau củ qua đưa cho Dương Đằng rồi tiếp tục món sườn xào chua ngọt:



- Cậu ta bị sao vậy?



- Chỉ là đứt tay thôi!



Chưa gì Hoàng Phong đã đi tới:



- Tôi làm theo lời em dặn rồi



- Anh đưa tay ra đi



Hoàng Phong đưa tay ra, Tịnh Kỳ từ trong túi lấy ra miếng băng cá nhân, rồi dán lên tay Hoàng Phong:



- Vậy là được rồi.



Tịnh Kỳ lại trở về với sườn xào, Hoàng Phong lại gần:



- Để tôi làm cái này cho.



- Anh được không?



- Em cứ yên tâm



Tịnh Kỳ tránh ra một bên Hoàng Phong đi vào thay thế



- Tịnh Kỳ em qua đây xem nó thế nào?- Dương Đằng nói



Tịnh Kỳ qua chỗ Dương Đằng thì thấy sắc mặt mệt mỏi của anh:



- Canh này cũng sắp xong rồi để em làm cho, anh có vẻ rất mệt nên vào trong nghĩ đi.



- Em làm nhiều việc rồi anh không thể để mình một mình được, cứ để anh giúp đi.



- Anh đi nghỉ đi, chỉ còn chút nữa là xong rồi. Anh cứ như thế em rất lo lắng, đừng cố chịu nữa- Tịnh Kỳ đầy sự quan tâm, lo lắng, rất dịu dàng



- Anh biết rồi, vất vả cho em- Dương Đằng xoa đầu Tịnh Kỳ rồi rời đi



Dương Đằng vừa đi đã nghe thấy tiếng kêu của Hoàng Phong:



- Tịnh Kỳ, món sườn xào này anh làm xong rồi



- Để đó đi, anh cũng nghỉ ngơi chút rồi ra ăn. Canh một chút cũng chín rồi.



- Em rất quan tâm anh, đúng không?- Hoàng Phong đi qua Tịnh Kỳ



- Đúng, đúng, đúng nên anh nghỉ đi giờ ở đây cũng không có gì để làm.



- Tôi nghe em



Hoàng Phong cũng rời đi, Tịnh Kỳ chỉ thở dài, cầm giá lên múc ít canh nếm mùi vị:



- Ngon rồi. Hai người này nói biết nấu ăn mà việc gì cũng kêu mình, thiệt không hiểu nổi mà- Tịnh Kỳ bật cười



Lúc này phía sau có đôi tay từ từ ôm lấy eo Tịnh Kỳ khiến cô giật mình, người kia liền nói:



- Tôi đây- Giọng Trạch Hải



Tịnh Kỳ ngọ quậy muốn Trạch Hải bỏ ra mà không được:



- Anh mau bỏ ra đi, mọi người đều ở gần đây đó, họ thấy thì lại có chuyện nữa



- Người ta đưa thì em nếm thử còn đứng sát bên rồi lại băng vết thương cho người khác đều không phải lúc đó mọi người đang ở đây sao?



Anh ấy luôn quan sát mình và trở thành một hủ giấm to đùng đây mà, rất là chua rồi, Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy tay Trạch Hải:



- Tay anh bị thương rồi coi chừng lại trúng vết thương. Buông ra để tôi xem sao?



Tịnh Kỳ từ từ kéo tay Trạch Hải ra rồi quay lại, thấy vết xước trên cánh tay Trạch Hải, nhanh chóng lấy băng cá nhân trong túi ra dán vào:



- Sao em biết tôi bị thương? Còn có băng cá nhân



- Khi về đã thấy rồi mà chưa gì hết đã không thấy anh, lúc thầy phân công xong em chưa kịp gọi thì anh đã đi, nên em đã bỏ băng cá nhân vào túi mà bị dính nên có hai miếng, nên mới có để dán cho Hoàng Phong.



Thì ra là em chuẩn bị cho tôi, Hoàng Phong chỉ do mình nên mới có, Tịnh Kỳ chưa kịp để Trạch Hải phản ứng thì đã múc canh đưa tới miệng Trạch Hải:



- Anh nếm thử đi ngon lắm đó, em vừa nếm xong chắc chắn ngon.



Trạch Hải rất tự nhiên nếm thử, đôi mắt luôn hướng về Tịnh Kỳ:



- Cũng được



Tịnh Kỳ tắt bếp ga:



- Vậy được rồi, tôi qua trộn lại thịt ướp lần nữa rồi xiên nó qua cây là nướng được rồi. Anh tìm cây đến đây, sạch nha!



- Em bây giờ còn dám sai tôi.



- Vậy thôi, chút tôi tự tìm.



- Em đi trộn thịt đi, để tôi tìm cây



Trạch Hải nói xong thì liền đi, Tịnh Kỳ quan sát bóng hình anh bật cười thành tiếng, không ngờ chủ tịch Ngụy vẫn có nhiều lúc rất trẻ con



Tịnh Kỳ đang trộn thịt thì thấy đám con nhà giàu sang chỉ toàn ăn sơn hào, hải vị:



- Bọn họ toàn ăn những món sang trọng, mình lại món nướng kiểu này không hợp vệ sinh tí nào.



Tịnh Kỳ lại nở nụ cười nham hiểm:



- He he không sao, nếu không ai ăn thì mình ăn đã rồi.



- Em đang cười rất gian đó- Giọng Trạch Hải



Tịnh Kỳ cười gượng nhìn Trạch Hải:



- Không... không có. Anh tìm được cây đẹp lắm đó toàn thẳng tấp.



Trạch Hải đem cây đặt lên bàn, Tịnh Kỳ đưa bao tay cho Trạch Hải:



- Anh đeo vào đi rồi xiên thịt đi, mọi người cũng sắp xong rồi.



Trạch Hải đeo bao tay vào, Tịnh Kỳ cũng như thế, hai người bắt đầu xiên từng cục thịt vào cây:



- Thật mong đợi thử thách ngày mai- Tịnh Kỳ lên tiếng



- Chắc là vào rừng rồi theo kiểu tự sinh tồn với chống kẻ địch- Trạch Hải đáp



- Tôi cũng nghĩ vậy, chắc sẽ vui lắm đây



- Đúng là trẻ con



- Tôi à... đúng, đúng tôi trẻ con. Trẻ con mới một chút lại giận hờn.



Trạch Hải dừng tay lại:



- Em muốn gì?



- Anh thông minh thế tự đoán đi



Tịnh Kỳ tháo bao tay ra:



- Anh làm tiếp đi, tôi đi hâm lại cá chiên của ông bà cho



Tịnh Kỳ chiên cá lại, Trạch Hải cũng đã xiên thịt xong, mọi người cũng đã tắm gần xong hết, thầy đi lại chỗ Tịnh Kỳ



- Dương Đằng và Hoàng Phong đâu rồi?



Tịnh Kỳ tắt bếp quay người lại:



- Đồ ăn cũng làm xong rồi nên hai người về lều nghỉ ngơi rồi thầy.



- Còn Trạch Hải sao ở đây?- Thầy Mạnh Sơn nhìn vào Tịnh Kỳ nói tiếp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK