• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Quyết cụp mắt, nhìn Khanh Hoan trong lòng mình, hơi thở trên làn da anh rất nhẹ nhưng lại vô cớ khơi dậy cơn sóng ồ ạt trong lòng anh, cảm giác tê dại khiến cả người cứng đờ, đôi tai đỏ như mặt trời.
 
Dường như anh đã bị cô mê hoặc, không kìm lòng nổi mà vươn tay ra giữ thắt lưng cô, ép cô tựa vào lòng anh sâu hơn nữa.
 
Anh quay phim lùi ống kính ra xa, quay lại hình ảnh Khanh Hoan và Nghiêm Quyết ôm nhau quý giá.
 
Khán giả cũng biết loại “kẹo” này không dễ tìm nên “gặm” được lần nào thì cố gắng “gặm” lần ấy.
 
Bình luận chạy vèo vèo trên màn hình:
 
[Chuyện gì xảy ra vậy? Sao Khanh Hoan và Nghiêm Quyết ôm nhau thế? Khanh Hoan gọi Nghiêm Quyết là anh trai đại ma vương là sao nữa? Sóc đất gào thét*, sao tui cứ cảm thấy Khanh Hoan và Nghiêm Quyết có quá khứ gì đó với nhau ấy nhỉ? Chẳng lẽ là kiểu trước mặt là oan gia, sau lưng lên giường đánh lộn? A a a, não tui tự động hiện lên hình ảnh kích thích đến chảy máu cam nè!]
 
(*) Là gif/video khá phổ biến:

 
[A a a, quay cho em xem tay Nghiêm Quyết đang đặt lên eo Khanh Hoan kìa, ngón tay vừa dài vừa đẹp, lại còn có gân nữa chứ. Đúng là năng lực bạn trai level max! Mà eo của Khanh Hoan cũng thon quá chừng, một vòng tay của em cũng có thể ôm được luôn á. A a a, con gái như em mà cũng muốn ôm thử một chút!!]
 
[Chỉ ôm thôi thì nhạt nhẽo lắm, hôn nhau đi chứ!! Thỏ con tức giận!]
 
Khanh Hoan cảm thấy Nghiêm Quyết ôm mình thì càng căng thẳng hơn.
 
Lòng bàn tay ấm áp của anh đặt trên da thịt đang run rẩy, giống như cơn sóng rì rào trên biển, từng cơn từng cơn đẩy ra khơi xa.
 
Khanh Hoan không chịu nổi nữa, cô ghé vào vai Nghiêm Quyết, yếu ớt mở miệng: “Tôi… tôi khó chịu quá.”
 
Lý trí của Nghiêm Quyết bị giọng nói của cô kéo về, tuy âm thanh nhỏ nhẹ như mèo con nhưng vẫn khơi dậy sự kích động kỳ lạ từ cơ thể, song anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, buông Khanh Hoan ra, cúi đầu nhìn cô: “Khó chịu ở đâu?”
 
“Đầu… Đau đầu…” Khanh Hoan nhăn mặt, vừa xoa đầu diễn vẻ suy yếu, vừa lặng lẽ trượt từ đùi Nghiêm Quyết đến chỗ sofa.
 
Nghiêm Quyết cũng không để tâm mấy, anh duỗi tay sờ trán cô: “Hơi nóng.” Rồi hơi cau mày: “Bị cảm sao?”
 
Khanh Hoan lắc đầu, ra hiệu cho Nghiêm Quyết đừng có làm lố như vậy: “Không phải, chỉ là… hơi mất trí nhớ một chút.”
 
Chỉ là… hơi mất trí nhớ một chút? 
 
Nghiêm Quyết quăng hết sự lo lắng đi, nhìn Khanh Hoan đang giả vờ.
 
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế?” Khanh Hoan hơi chột dạ khi bị Nghiêm Quyết nhìn như vậy, cô vội bưng tách trà lên, dùng tách trà lớn để che nửa khuôn mặt, cẩn trọng thốt lên từng chữ: “Tôi không nhớ rõ nữa.”
 
Nói xong còn nhìn vào mắt Nghiêm Quyết, rồi nhanh chóng uống trà để trấn an bản thân.
 
[Ha ha ha, vừa ôm xong là mất trí nhớ ngay tại chỗ, ngồi cách màn hình mà vẫn có thể nhìn ra tố chất “vừa kéo quần lên là không nhận người” của gái đểu rồi!]
 
[Ôi, lúc nãy Nghiêm Quyết thật sự lo lắng cho Khanh Hoan đó! Nghe cô ấy nói khó chịu là lập tức sờ trán, nhưng mà sau khi nghe cô ấy nói mất trí nhớ thì tình yêu trong mắt bỗng biến thành sự bình yên trước cơn bão rồi.]
 
[Vấn đề ở đây là Khanh Hoan giả vờ, nhưng tại sao sau khi Nghiêm Quyết sờ trán Khanh Hoan xong thì lại bảo hơi nóng? Có phải là Khanh Hoan thẹn thùng khi ôm Nghiêm Quyết không? A a a, đứa FA như tui xem mà kích động quá chừng!]

 
Nhưng mà, hình ảnh khiến khán giả thét chói tai cũng chỉ kết thúc ở đó, cho đến khi Khanh Hoan và Nghiêm Quyết tìm được manh mối trong căn phòng của cậu bé mất tích thì giữa hai người họ vẫn như được ngăn cách bởi một bức tường chống đạn vô hình.
 
Suốt quá trình đó, ngay cả giao lưu bằng ánh mắt cũng không có.
 
Khán giả không khỏi đau lòng:
 
[Vậy nên, tình yêu biến mất rồi, đúng không?]
 
Khanh Hoan và Nghiêm Quyết dựa vào manh mối mới, đi đến khu rừng phía Tây thôn Liễu Mang. Cánh rừng này sâu hun hút, khi gió nổi lên, có những âm thanh kỳ lạ rít gào khiến người ta không phân biệt được đó là tiếng gió hay là tiếng gì khác.
 
Lúc Khanh Hoan còn đang mải nhìn xem cây đại thụ cao bao nhiêu thì Nghiêm Quyết đã sải bước đi vào rừng. Cô bị anh kéo loạng choạng vài bước rồi mới đi đứng vững vàng được, sau đó nghiến răng đầy bất mãn ở góc khuất mà anh không thấy được.
 
Trong rằng rất yên ắng, Khanh Hoan và Nghiêm Quyết cũng không nói lời nào, tuy hai người đứng bên nhau thôi cũng đủ đã mắt nhưng trong cánh rằng quá yên tĩnh này, khán giả vẫn cảm thấy hơi rợn người.
 
Khi bình luận trên màn hình đang bàn tán sôi nổi về những tình tiết kinh khủng có thể xảy ra trong rừng, một tiếng vang quỷ quái và đơn điệu bỗng nhiên truyền ra.
 
Bịch, bịch, bịch.
 
Giống như có người đang gõ cái gì đó.
 
[A a a, đó không phải là tên sát nhân biến thái đang gõ xương của người chết chứ? Mong may mắn bay đến bảo vệ vợ chồng nhà em!]
 
Đương nhiên, Khanh Hoan và Nghiêm Quyết cũng nghe thấy tiếng này, hai người vẫn không giao lưu với nhau, mà ăn ý bước nhẹ nhàng hơn, chầm chậm tiến đến nơi phát ra âm thanh.
 
Đó là mảnh đất trống trong khu rừng, họ đang mân mê thứ gì đó trong tay, mỗi người làm một việc khác nhau. Có tên cầm cây rìu to, quay lưng về phía Khanh Hoan và Nghiêm Quyết, đang chém bổ thứ gì đó dưới đất. Tiếng bịch, bịch, bịch là do gã phát ra, nhưng vì dáng người to lớn nên đã che hết, ngay từ đầu đã không quay được gã đang bổ cái gì.
 
Dường như gã đàn ông kia phát hiện có người theo dõi mình, lúc gã ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn xung quanh thì ống kính mới quay được thứ dưới chân gã là đống đen sì hình xương cốt.
 
[Đó có phải là xương cốt bị thiêu rụi không?]
Có khán giả hét lên.
 
[Em là sinh viên khoa y đây, em có thể chắc chắn rằng trên mặt đất đều là xương đùi của con người, các động vật khác không nhìn giống như thế kia.]
 
Có bình luận nhảy ra phổ cập khoa học, khiến không khí kinh khủng hơn.
 
Giọng của người đàn ông chứa khẩu âm địa phương đặc nghẹt, càng nghe càng không hiểu được, vậy nên càng khiến người ta sợ hãi hơn. Khán giả nhanh chóng căng thẳng thay cho Nghiêm Quyết và Khanh Hoan, sợ bọn họ sẽ bị phát hiện.
 
Khanh Hoan trốn sau thân cây, nhìn đám đàn ông đang bận rộn trên khu đất trống, cô không cảm thấy đáng sợ tý nào. Đám đàn ông này rất điển trai, có người còn có vết sẹo trên mặt giống Yến Hoài, Khanh Hoan không khỏi nhớ đến Yến Hoài đã vài ngày không được gặp.
 
Nghiêm Quyết mím môi nhìn Khanh Hoan cười tủm tỉm nhìn đám đàn ông cố tình hóa trang ra dáng vẻ đáng sợ, trông cô cực kỳ vui vẻ.
 
Bàn tay bên người siết chặt.
 
Khanh Hoan không chỉ ngắm vẻ đẹp của những người đàn ông đó không, mà cô cũng quan sát, cô phát hiện hình xăm trên tay của đám đàn ông đó rất đặc biệt, là một đoạn dài như tay cầm, vuông góc với các đoạn ngắn hơn, giống như đang vẽ dụng cụ đơn giản.

 
Trên cánh tay của mỗi người đều xăm hình như vậy, chắc chắn không phải là trùng hợp.
 
Có lẽ, thân phận của bọn họ có liên quan đến hoa văn này.
 
Khanh Hoan đang suy nghĩ về vấn đề này thì đột nhiên đám đàn ông buông việc trong tay xuống, đồng thời nhìn về phía Khanh Hoan và Nghiêm Quyết đang núp. Ánh mắt và khuôn mặt dữ tợn đồng thời lộ ra trước màn ảnh, khiến sóng bình luận sợ đến mức gào rống lên:
 
[Tiêu rồi, tiêu rồi. Bọn họ phát hiện ra Nghiêm Quyết và Khanh Hoan rồi!]
 
Khanh Hoan cũng cảm thấy không ổn, nhiều trai đẹp thế kia nhìn chằm chằm vào cô, ngại quá đi!
 
Không đợi cô thẹn thùng lâu, cô đã bị Nghiêm Quyết xách lên như chiếc giỏ rách, nhét cô xuống dưới một sườn dốc.
 
Khanh Hoan không đứng lên mà ngồi xổm xuống, ngả ra phía sau một chút, ót cô đụng vào cái gì đó, không cứng mà cũng không đau.
 
Nhưng cô vẫn rất tức giận, trừng mắt nhìn Nghiêm Quyết. Anh ta làm cái quái gì vậy? Đột nhiên xách cô đi là sao?
 
Nữ ma đầu không cần mặt mũi sao?!
 
Cô mở miệng, định mắng anh: “Anh…”
 
Mới nói được một chữ thì Nghiêm Quyết đã lạnh lùng bịt miệng cô, đồng thời trên sườn dốc cũng truyền đến tiếng địa phương oang oang của đám đàn ông. Chân bọn họ giẫm lên thảm lá vàng giòn rụm, giống như đang ở ngay trên đỉnh đầu họ vậy, Khanh Hoan ngoan ngoãn ngậm miệng, tuy những người đó đẹp hơn Nghiêm Quyết nhưng cô biết, bây giờ Nghiêm Quyết mới là đồng đội của cô.
 
Giọng nói đến gần hơn.
 
Sườn mặt và người của Nghiêm Quyết cũng tiến gần người Khanh Hoan hơn, để mình ẩn nấp kín đáo dưới sườn dốc.
 
Anh quay phim yêu nghề kính nghiệp ngồi xổm sau tảng đá, lặng lẽ giơ máy quay lên, quay Khanh Hoan và Nghiêm Quyết.
 
Từ góc độ này, Nghiêm Quyết cúi đầu, Khanh Hoan nửa mặt, trông hai người như đang…
 
[Hôn lệch rồi!]
 
Gõ xương với đám đàn ông đáng sợ gì đó đều bị khán giả quên sạch, bọn họ phấn khích ăn kẹo kim cương có giới hạn của CP có nhan sắc thần tiên.
 
Mấy người đàn ông trên sườn dốc cũng nhận được chỉ thị thần bí nên không nhảy xuống tìm người, họ đứng ở phía trên, giẫm lên lá vàng để tạo cảm giác tồn tại, làm cho hai người ở dưới sườn dốc không ra được, mà phải sát lại gần nhau hơn.
 
Khán giả không hề lo Nghiêm Quyết và Khanh Hoan sẽ bị phát hiện, họ điên cuồng chụp màn hình và sử dụng kính hiển vi để phát hiện hint rải đường: 
 
[Mấy thím có thấy không? Nghiêm Quyết luôn lót một tay sau đầu Khanh Hoan, a a a, ngọt chết tui rồi!]
 
[Các chị em, xem tui đưa đồ tốt gì đến nè! Cục dân chính! Khu phòng học! Mọi người mau đưa họ vào động phòng!]
 

Sao vẫn chưa đi nữa? Khanh Hoan không thoải mái mà vặn người, cảm giác ngón tay Nghiêm Quyết đụng vào gáy cô rất ngứa, cô bèn vỗ vỗ tay ra hiệu cho anh rút ra.
 
Nghiêm Quyết cụp mắt nhìn cô, trong đầu tự động phát lại dáng vẻ chảy nước miếng của cô khi nhìn NPC của chương trình.
 
Thế nên anh không những không rút tay ra, mà còn cào cào vào cổ cô.
 
Khanh Hoan cảm thấy cả người mình không khỏe.
 
Nghiêm Quyết ngước mắt nhìn, xem như đã hiểu rồi, hóa ra cô bé ngốc này sợ nhột.
 
Rất tuyệt.
 
Anh lại vờ như vô tình chạm vào cô.
 
Mém chút nữa Khanh Hoan đã vặn người thành cái bánh quai chèo, nếu không phải Nghiêm Quyết đang chặn phía trước thì cô đã nhảy ra luôn rồi.
 
“Nghiêm Quyết.” Bị Nghiêm Quyết chọc vài lần, Khanh Hoan không chịu được nữa mà nhỏ giọng, hung hăng nói: “Anh, dừng lại!”
 
Nghiêm Quyết không hề đáp lại cô, anh tiếp tục chạm vào nơi nhạy cảm nhất mà anh mới phát hiện ra khiến Khanh Hoan không chịu nổi nữa.
 
Bởi vì vấn đề góc độ nên khán giả không thấy rõ Khanh Hoan đang làm gì trong lòng Nghiêm Quyết, họ chỉ có cảm giác như cô… đang làm ầm ĩ.
 
[Quaooo.]
 
Khán giả rất vui vẻ, đồng loạt bình luận muốn xem rõ:
 
[Anh quay phim đỉnh của chóp ơi, phóng gần tý đi, bọn em muốn xem họ đang chơi cái gì!]
 
Anh quay phim không đọc bình luận được, nhưng lại tâm linh tương thông với khán giả, cố gắng quay thẳng vào hai người. Tuy vẫn không thể quay rõ Khanh Hoan và Nghiêm Quyết đang làm gì, song lại quay được Khanh Hoan đỏ mặt, đôi mắt ậng nước, thở phì phò và trợn mắt nhìn Nghiêm Quyết.
 
Và quay được cả khóe môi đang cong lên, cộng với dáng vẻ cấm dục, hòa thêm chút văn nhã bại hoại* của Nghiêm Quyết.
 
(*) Văn nhã bại hoại: Mô tả những người bề ngoài nhã nhặn thư sinh nhưng bên trong lại đen tối
 
[A a a.] Bình luận của khán giả suýt nữa khiến kênh phát sóng trực tiếp nổ tung:
 
[Cảnh này hấp dẫn quá nhỉ? Tui có tài đức gì mà được nhìn thấy hai báu vật nhân gian làm chuyện tình cảm thế này chứ!!]
 
“Vừa nãy trong căn nhà kia, em gọi anh là gì?” Nghiêm Quyết khẽ khàng ghé tai hỏi Khanh Hoan, người đang bị anh trêu chọc đến nỗi sắp khóc: “Gọi lại lần nữa đi.”
 
Đầu ngón tay anh thi thoảng vẫn vẽ vòng tròn trên cổ cô.
 
“Xì…” Khanh Hoan vừa mới phản kháng một chút đã bị Nghiêm Quyết ngăn lại, dựa vào nguyên tắc sinh tồn ở rừng xanh không lo thiếu củi đốt của nữ ma đầu, giọng nói của Khanh Hoan trở nên nhỏ nhẹ, nhẫn nhục ngâm thơ: “Làm bạn là lời tỏ tình dài nhất, bảo vệ là cách làm bạn thầm lặng nhất…”
 
Đáy mắt Nghiêm Quyết hiện lên ý cười, nhưng vẫn chưa chịu buông tha cho Khanh Hoan: “Gọi anh là gì?”
 
Khanh Hoan tức giận bừng bừng, uất ức thì thào: “Anh đại ma vương.”
 
Ý cười của Nghiêm Quyết lại đậm hơn, sau đó không chọc cô nữa.
 
Khán giả nhìn mòn con mắt, chỉ ước gì mình có thể vươn đầu vào màn hình, đi đến chỗ sườn dốc, tự thám thính xem rốt cuộc bọn họ đang nói chuyện gì.
 

Tuy Khanh Hoan và Nghiêm Quyết đều có đeo mic nhưng giọng của họ quá nhỏ, khán giả không nghe được chữ nào.
 
Cuối cùng, vì tiến độ chương trình mà NPC trên sườn dốc tản ra xa, Nghiêm Quyết đứng dậy, Khanh Hoan cũng muốn đứng lên, nhưng vì ngồi xổm lâu mà chân tê rần, chỉ có thể ngước mắt nhìn Nghiêm Quyết. Nghiêm Quyết không nói câu nào, chỉ nhướng mày nhìn cô.
 
Khanh Hoan hiểu ý của anh ngay.
 
Đậu xanh rau má! Khanh Hoan thầm mắng trong lòng, cúi đầu gọi: “Anh đại ma vương.”
 
Khóe môi Nghiêm Quyết cong lên, bước sang kéo Khanh Hoan dậy. Khán giả không nghe rõ Khanh Hoan nói gì, chỉ nghe tiếng cô thầm thì rồi Nghiêm Quyết đỡ cô lên.
 
Quá cưng chiều, quá ngọt ngào, lòng khán giả rất thỏa mãn.
 
Nhưng sự ngọt ngào luôn ngắn ngủi, đến khi chân Khanh Hoan hết tê thì cô lập tức cách xa Nghiêm Quyết, hai người lại khôi phục trạng thái “tuy tay liền tay nhưng lòng thì ở hai thế giới”.
 
Nhân lúc đám NPC đi ra chỗ xa hơn tìm bọn họ, thì họ đi vào khu đất trống, tìm manh mối của địa điểm tiếp theo từ đống đồ của NPC.
 
Phong thư chứa manh mối cũng được vẽ hoa văn giống hình xăm trên tay đám người kia.
 
Lúc này khán giả cũng để ý:
 
[Đây có phải là hoa văn của tổ chức thần bí nào đó không?]
 
[Ôi má, lẽ nào việc dân làng mất tích có liên quan đến xã hội đen? Chẳng lẽ trong thôn có băng đảng bán nội tạng người? Cái hoa văn này là công cụ đặc chế để moi nội tạng của băng đảng này?]
 
[A a a, đáng sợ quá! Chồng ơi, vợ ơi, hai người nhất định phải thật cẩn thận đấy!]
 
Manh mối tìm được là một chuỗi mật mã giấu trong kinh độ và vĩ độ, Khanh Hoan không hiểu mô tê gì, nhưng cô không nói, chỉ lặng lẽ đưa bức thư cho Nghiêm Quyết rồi đi theo sau anh.
 
Nghiêm Quyết không vạch trần cô, anh giải mã manh mối rồi đưa cô đến địa điểm chưa manh mối cuối cùng.
 
Tuy khán giả không hiểu Nghiêm Quyết giải mật mã bằng cách nào nhưng họ có thể nhìn ra, Nghiêm Quyết là người có chỉ số IQ cao hiếm có trong giới giải trí, khán giả lại điêu đứng trước vẻ đẹp trai của anh.
 
Địa điểm cuối cùng lại ngọn núi phía sau cánh rừng, trông như căn cứ của băng đảng đã bắt dân làng đi. Nghe đạo diễn và bà cụ nói, những âm thanh kỳ quái cũng phát ra từ nơi này.
 
Ngọn núi rất yên tĩnh, thi thoảng có thể nhìn thấy hai phần mộ, dưới chân núi còn có sương mù nổi lên.
 
Nhìn kiểu gì cũng thấy ghê rợn.
 
Khanh Hoan và Nghiêm Quyết im lặng đi lên núi, mới đi được nửa đường thì đã nghe âm thanh quái lạ đứt quãng vang lên.
 
[Đến rồi, đến rồi! Âm thanh kỳ quái đến rồi! Lúc đầu em chưa hiểu ra, nhưng mà bây giờ manh mối có hết rồi, em suy đoán hợp lý thế này, mấy tiếng kỳ quái đó là tiếng than khóc của người dân bị moi nội tạng.]
 
[Chị em ơi, ra đây nói chuyện với em đi! Em sợ quá!]
 
[Tui không dám nhìn màn hình, tui sợ nhìn hình ảnh máu me lắm!]
 
***
Lời tác giả: 
 
Mọi người đoán xem băng đảng bắt dân làng để làm gì? Bật mí nhẹ là thôn Liễu Mang, cái tên này có ẩn ý. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK