Sự thật chứng minh là cô suy nghĩ nhiều!
“Tôi đang quản lý vóc dáng, em ăn cho tôi xem.” Nghiêm Quyết nhét cánh gà vào miệng Khanh Hoan, tay kia kéo ghế cô đang ngồi đến trước mặt anh.
Để ăn thì Khanh Hoan không từ chối bất kỳ ai, nhưng ăn trước mặt đại ma vương xấu nhất quả đất…
Kiếp trước, đại ma vương thích để cô ăn trước mặt anh ta, còn dùng những món cô thích nhất để dọa cô, nếu không nghe lời thì sẽ vứt hết đồ ăn ngon, mục đích là để dạy dỗ cái tật xấu vừa nhìn thấy mặt anh ta là mắc ói của cô.
Khanh Hoan phồng má gặm cánh gà, lặng lẽ tặng Nghiêm Quyết ánh mắt “Anh thật là tàn nhẫn”.
Anh cho cô ăn, mà cô còn nói anh tàn nhẫn?
Nghiêm Quyết tức đến bật cười.
Dưới sự giận dữ, anh vươn tay nướng một núi đồ ăn cho Khanh Hoan.
“Ăn đi.” Nghiêm Quyết vô cảm đặt từng xiên thịt nướng thơm nức mũi trước mặt Khanh Hoan: “Nhìn tôi mà ăn.”
Anh lại tiện tay nướng thêm mấy xiên, rồi lạnh lùng liếc Khanh Hoan đang ăn xiên nướng với đôi mắt rớm lệ, đôi lông mày anh nhướng cao: “Không để dư lại một xiên nào nhé.”
Khanh Hoan tủi thân ừ một tiếng, cầm mấy xiên còn lại lên, nhét hết vào miệng, sau đó đợi Nghiêm Quyết nướng cái mới cho cô ăn.
Dù rất uất ức và đau buồn khi bị đại ma vương áp bức, nhưng Khanh Hoan vẫn không kìm được mà cảm thán…
Thịt xiên ngon quá đi!
Trong sân có một vài máy quay, trong đó có hai máy quay chuyên dùng để quay Khanh Hoan và Nghiêm Quyết, giúp khán giả xem màn tương tác của họ 360 độ không góc chết.
Khán giả xem rất ngon lành:
[Không được! Tui sắp bị Nghiêm Quyết chọc cười rồi! Muốn cho Khanh Hoan ăn cánh gà thì cho đi, còn kéo Khanh Hoan lại gần, muốn xem cô vừa ăn vừa ghi hình, đây là sự quật cường cuối cùng của ảnh đế sao?]
[Hai người bọn họ kỳ lạ ghê, một người mang vẻ mặt của vai phản diện kiểu “Tôi độc ác lắm đấy, tôi nướng thịt cho cô nhé?”, người kia thì khóc thút thít kiểu “Anh độc ác quá, đưa thịt nướng cho tôi đi!”. *Ultraman vò đầu*, ở thời buổi này, thịt nướng đã trở thành một thủ đoạn tra tấn sao?”
[Chỉ có một mình em cảm thấy ngọt thôi sao? Nghiêm Quyết là quý công tử chưa bao giờ dính khói bếp, lại xuống tay nướng thịt cho Khanh Hoan, đây không phải tình yêu thì đâu mới là tình yêu? Thôi kệ, dù sao em cũng tự tuyên bố thành lập CP Ảo Giác!]
[Cái tên CP Ảo Giác của lầu trên hay thật đấy, giữa Nghiêm Quyết và Khanh Hoan dường như có ảo ảnh, tưởng chừng như không thể đẩy thuyền được, nhưng lại giống như thuyền đã cập bến rồi, thật thật giả giả, giả giả thật thật…]
Một bên, khán giả đang sôi nổi bàn luận trên màn hình khi nhìn Khanh Hoan và Nghiêm Quyết, ở một bên khác, Thịnh Minh Huyên cũng đang nhìn chằm chằm hai người họ.
Khanh Hoan quay lưng về phía anh ta nên từ góc nhìn của anh ta sẽ không thấy được vẻ mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy Khanh Hoan ăn hết xiên này đến xiên khác do Nghiêm Quyết nướng sẵn.
Hai người vừa hòa hợp vừa thân mật.
Thịnh Minh Huyên siết chặt ly nước trong tay.
Hóa ra là vậy.
Nhân lúc anh ta không để ý, Nghiêm Quyết đã cướp Khanh Hoan đi mất rồi.
Bảo sao, Khanh Hoan - người từng ngu ngốc thích anh ta nhiều năm, ngay cả Chu thị cũng có thể từ bỏ vì anh ta, đột nhiên lại không thích anh ta nữa.
Rồi còn nói gì mà thích tên Yến Hoài xấu xí kia nữa chứ.
Hừ!
Thịnh Minh Huyên cười lạnh, ánh mắt nhìn Khanh Hoan cũng âm u hơn.
Xem ra là Khanh Hoan lấy Yến Hoài làm bức bình phong cho tên công tử bột Nghiêm Quyết rồi.
Thịnh Minh Huyên càng nhìn càng bực, sau đó anh ta đứng lên, đi về phía Khanh Hoan, lạnh nhạt gõ gõ lên bàn: “Khanh Hoan, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Anh ta muốn nhắc nhở Khanh Hoan rằng Nghiêm Quyết không phải loại tốt lành gì, để cô tránh xa Nghiêm Quyết ra một chút.
Khanh Hoan vừa đau khổ vừa sung sướng ăn thịt nướng, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt, vừa ngẩng đầu lên là thấy cay mắt.
Sự sợ hãi của cô cũng có tính tương đối, trước khuôn mặt cay mắt và dầu mỡ này thì đại ma vương được tính là thanh tú, nếu bắt buộc phải chọn giữa hai người, Khanh Hoan vẫn chọn đại ma vương, ít nhất cũng có thịt cho cô ăn.
Vậy nên, cô lắc đầu: “Tôi chưa ăn no.”
Mới đó mà đã dính nhau như sam rồi à?!
Thịnh Minh Huyên tức giận hơn nữa, trong lòng anh ta chợt nổi lên cảm giác bị phản bội.
Trước kia, Khanh Hoan nói thích anh ta biết bao, tất cả đều là giả dối sao?
Nếu không, sao cô có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy được?!
Nghĩ đến Khanh Hoan nói thích anh ta mà trong lòng lại nghĩ đến người đàn ông khác, Thịnh Minh Huyên cảm thấy tự tôn của một người đàn ông bị Khanh Hoan sỉ nhục, anh ta không thèm để ý đến máy quay, khuôn mặt tối sầm xuống, định kéo tay Khanh Hoan: “Là chuyện rất quan trọng.”
Khanh Hoan định dùng cây xiên chọt anh ta thì có một một bàn tay đưa ra trước mặt cô, bắt lấy cổ tay của Thịnh Minh Huyên.
“Khanh Hoan no bụng là chuyện quan trọng nhất.” Nghiêm Quyết đứng đối diện bàn, giữ tay Thịnh Minh Huyên, ánh trăng sà xuống, phủ lên người anh một vầng sáng bạc, thanh cao như tiên, cũng quyến rũ như yêu.
Thịnh Minh Huyên nhíu mày trừng Nghiêm Quyết, còn Nghiêm Quyết trông rất thoải mái, người khác không thể nhìn ra Nghiêm Quyết đã dùng bao nhiêu sức, chỉ có Thịnh Minh Huyên mới rõ loại cảm giác không thể động đậy là như thế nào.
[Quào, đây là cảnh tình tay ba trong truyền thuyết hả?]
[Kỳ ghê ta ơi, lúc trước tui cảm thấy Thịnh Minh Huyên cực kỳ đẹp luôn, sao hôm nay lại cảm thấy… anh ta xấu xấu thế nào ấy nhỉ? Không, không hẳn là xấu, chỉ là khi đứng cạnh Nghiêm Quyết, khí chất kém cỏi hơn quá nhiều, có vẻ như hơi… thô lỗ.]
[Nhìn Khanh Hoan kìa, ảnh đế và đỉnh lưu giằng co vì cô ấy mà cô ấy còn ăn được?!]
Nhóm đạo diễn thấy Thịnh Minh Huyên và Nghiêm Quyết đối đầu với nhau thì chạy sang muốn giải vây, Nghiêm Quyết hững hờ bảo: “Bọn cháu không có chuyện cả.” Ánh mắt anh lại lướt qua Thịnh Minh Huyên bị anh siết tay đến mức nghiến răng nghiến lợi, phải cố gắng kiểm soát biểu cảm: “Cậu cũng định đi rồi, đúng không?”
Lý trí của Thịnh Minh Huyên bị cơn đau kéo về, tuy không cam tâm nhưng anh ta biết, anh ta không phải đối thủ của Nghiêm Quyết, nếu tiếp tục dây dưa nữa thì người mất mặt là anh ta.
“Người tôi không khỏe, tôi về phòng nghỉ trước, mọi người cứ ăn đi.” Thịnh Minh Huyên tức giận tiếp lời Nghiêm Quyết, không biết có phải do ảo giác không, mà anh ta thấy sau khi buông anh ta ra, Nghiêm Quyết khẽ nhếch mép, ý cười nhợt nhạt nhưng sự khinh miệt lại cực rõ ràng.
Thịnh Minh Huyên nén giận, tách đám người rồi đi vào nhà.
Nghiêm Quyết ngồi xuống như chưa từng xảy ra chuyện gì, đạo diễn cảm thấy chuyện không đơn giản như Nghiêm Quyết nói nhưng cũng không dám lộn xộn, ông dẫn mấy người còn lại quay về tiếp tục ăn.
Khán giả cảm thán:
[Cảnh tình tay ba ngắn quá, không hổ là CP Ảo Giác, cảnh giằng co cũng nhanh như một giấc mộng!]
Nghiêm Quyết vẫn tiếp tục nướng thịt cho Khanh Hoan ăn, song hình như tâm trạng của anh vui vẻ hơn trước khi Thịnh Minh Huyên tới nhiều, lại còn xen kẽ thịt và rau làm cho xiên thịt đủ màu đầy vị, khiến nước mắt cảm động của khán giả không ngừng chảy ra từ miệng…
Khanh Hoan không để ý đến sự thay đổi của xiên thịt, cô còn hơi ghét bỏ rau trong xiên thịt nên sau khi bỏ hết vào miệng, cô còn lén nhả mấy miếng rau mà mình ghét ra, kỹ năng nhả chính xác của cô khiến khán giả nghi ngờ, phải chăng trong miệng cô có gắn máy tự động phân loại.
Thịnh Minh Huyên ôm bụng đói lên lầu, đột nhiên anh ta cảm thấy có gì đó không đúng, bèn dừng bước, nhìn về phía phòng của Khanh Hoan và Đại Bạch Liên.
Hình như có tiếng gì đó.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi khẽ khàng bước lại gần để xem kỹ hơn, cửa phòng của Khanh Hoan và Đại Bạch Liên không đóng kín, chừa ra một khe hở ở giữa, anh ta chau mày, nhẹ nhàng đẩy khe cửa ra nhìn vào trong.
Có một bóng người bên trong, tuy Khanh Hoan và Đại Bạch Liên ngủ chung giường nhưng có thể dễ dàng phân biệt Khanh Hoan ngủ ở bên nào. Bởi vì ngày mai Đại Bạch Liên có lịch trình khác, nên tối nay phải rời thôn Liễu Mang, đồ đạc đã dọn xong xuôi.
Mà cho dù Đại Bạch Liên không dọn đồ đạc thì phong cách đồ của Khanh Hoan rất khác với Đại Bạch Liên. Ví dụ như trên tủ đầu giường, ly nước của cô là hình một con khỉ đột cường tráng đang trợn mắt há mồm, ly nước xấu như thế mà cô lại thích đến mức không muốn buông tay, tham gia chương trình cũng phải mang theo để xài.
Thịnh Minh Huyên nhìn thấy bóng đen kia cầm ly nước khỉ đột của Khanh Hoan, sau đó lấy thứ gì đó từ trong ngực ra, rắc rắc vào ly nước, dường như bóng đen kia cảm thấy có người đang nhìn mình ngoài cửa, gã đột nhiên quay đầu lại.
Thịnh Minh Huyên nín thở nép vào tường.
Có người bỏ thuốc Khanh Hoan?
Là ai?
Thịnh Minh Huyên nhíu mày, thủ đoạn đê tiện như vậy, ngoại trừ Nghiêm Quyết thì anh ta không nghĩ ra ai.
Thấy suy nghĩ này cũng hợp lý, Thịnh Minh Huyên giãn mày.
Tại sao Khanh Hoan lại chọn Nghiêm Quyết mà không chọn anh ta, chắc chắn là vì Nghiêm Quyết dùng thủ đoạn hèn hạ sau lưng anh ta.
Tuyệt đối không thể để Nghiêm Quyết thực hiện được, đây là suy nghĩ thứ hai của Thịnh Minh Huyên, anh ta trầm tư một lúc, không gọi người đến bắt gã đàn ông trong phòng Khanh Hoan, mà nhẹ nhàng trở về phòng của mình.
Dưới lầu, tiệc BBQ vẫn đang diễn ra, Việt Thụ cũng nhìn ngó Khanh Hoan một lúc, nghĩ ngợi thế nào đó, cuối cùng cậu ấy bưng một đĩa trái cây cho Khanh Hoan, không sắc nhọn như Thịnh Minh Huyên, cậu ấy ôn hòa ngồi bên cạnh cô, tự nhiên đưa trái cây qua: “Hoan Hoan, ăn dầu mỡ nhiều không tốt cho dạ dày, chị ăn chút trái cây đi.”
“Ừ ừ, cảm ơn nhé!” Đúng lúc Khanh Hoan cảm thấy mình ăn mặn quá nhiều, cần phải ăn ngọt để trung hòa lại, cô nở nụ cười với Việt Thụ rồi vươn tay ra định nhận lấy.
“Tay chị dính nhiều dầu mỡ quá!” Việt Thụ cảm giác được Nghiêm Quyết phía đối diện đang nhìn mình, nụ cười vẫn không hề thay đổi, cậu ấy lấy khăn ướt ra, lau tay cho Khanh Hoan: “Để em lau giúp chị.”
Khán giả lại phấn khích:
[Quào, tui lại ngửi thấy mùi tình tay ba rồi!]
Không chỉ riêng khán giả, mà husky vừa tắm rửa sạch sẽ, tung tăng bước vào cửa đột nhiên ngửa đầu tru thảm thiết.
Nó vừa gào thì những con chó khác trong thôn cũng kêu lên.
Khanh Hoan vốn không để ý đến sắc mặt sai sai của Nghiêm Quyết, trong mắt cô, vẻ mặt của Nghiêm Quyết chưa bao giờ là đúng cả, nhưng tiếng tru của husky thì cô có thể hiểu rõ.
Nguy rồi!
Đại ma vương sắp nổi cơn thịnh nộ rồi!
Khanh Hoan lập tức căng thẳng, bàn tay duỗi về phía đĩa trái cây cũng rụt về, đúng lúc lướt qua ngón tay của Việt Thụ.
“Tôi no rồi.” Khanh Hoan xoa bụng, no thì không thể nào no được, nhưng tính mạng quan trọng hơn, hơn nữa Yến Hoài vẫn còn trong tay Nghiêm Quyết, lỡ như anh ta điên lên rồi làm gì Yến Hoài, thì cô phải làm sao đây?!
Việt Thụ cũng không vạch trần lời nói trước sau khác nhau của Khanh Hoan, chỉ hòa nhã mỉm cười, đặt khăn ướt vào tay cô, đứng dậy nói: “Vậy chị mau vào nhà đi, buổi tối ở bên ngoài hơi lạnh.”
“Ừ.” Khanh Hoan nhanh chóng gật đầu, cô cũng muốn nhanh chóng chuồn đi, ở bên đại ma vương áp lực quá.
Nhưng không đợi cô kịp chạy trốn thì gáy đã bị Nghiêm Quyết giữ lấy.
“Tôi cho em đi rồi sao?” Giọng của Nghiêm Quyết rất nhỏ, mà anh còn cố ý che mic nên khán giả cũng không nghe được anh nói gì.
Khanh Hoan mỉm cười ngoài mặt, xua xua tay với Việt Thụ, ra hiệu cho cậu ấy vào trước, sau đó dời mắt, âm thầm lườm nguýt Nghiêm Quyết, cô cũng che mic lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh còn muốn thế nào nữa?!”
Nghiêm Quyết thấy cô lại bị chọc giận xù lông, khóe môi hơi cong lên, cúi đầu nói gì đó bên tai cô.
Danh Sách Chương: