Bàn ăn tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, dường như bên tai mọi người đều đang vang vọng câu “heo con ham ăn” của Nghiêm Quyết.
Khanh Hoan làm con heo liên quan, à không, làm người liên quan có vẻ mặt cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy đại ma vương thế này.
Dịu dàng nhưng lại đáng sợ hơn.
Còn gọi cô là heo con ham ăn?
Chắc anh ta không định đặt tên biệt danh cho cô, xong rồi mang cô đi nướng chứ?!
[Èmmm… Tui cảm thấy Nghiêm Quyết không hợp với phong cách này lắm.]
[+ số CMND, có cảm giác giả tạo như con sói già đóng giả bà ngoại á.]
[Ha ha ha, có phải hôm qua Nghiêm Quyết nhận ra mình bắt nạt Khanh Hoan dữ quá, khiến người ta vừa thấy mình là chạy, nên đã bật mode dịu dàng, kết quả là phản tác dụng!]
[Đây là hình tĩnh sao? Tất cả mọi người trên bàn đều sợ đến nỗi không dám lên tiếng vì Nghiêm Quyết biết cười dịu dàng. Mọi người nhìn nhóm đạo diễn ngồi xổm ăn cơm bên cạnh cũng ngớ người luôn kìa! Ha ha ha, mắc cười quá!]
[Mấy thím đừng có cười! Nghiêm Quyết nỗ lực lắm đó, bữa cơm này do chính ta anh ấy làm, nhìn Khanh Hoan ăn vui vẻ thế kia là biết Nghiêm Quyết có lòng cỡ nào rồi. Nếu có một anh đẹp trai làm cho tui một bàn ăn ngon như vậy thì nhất định tôi sẽ… thuê anh ấy làm đầu bếp!]
Cuối cùng, người phá vỡ sự im lặng là Nghiêm Quyết, anh ho nhẹ một cái, dập tắt ý cười nơi đáy mắt, duỗi tay lấy cái chén từ tay Khanh Hoan đang đông cứng, yên lặng gắp thịt vào.
“Ăn đi.”
Giọng điệu lạnh nhạt hòa tan không khí cứng đờ.
Nghiêm Quyết quen thuộc của chúng ta trở lại rồi, mọi người đều yên tâm tiếp tục hoạt động, nên gắp đồ thì gắp đồ, nên và cơm thì và cơm.
Nhưng mọi người đều vô tình, hoặc là cố ý liếc nhìn Khanh Hoan.
Tuy rằng dáng vẻ săn sóc người khác của Nghiêm Quyết có hơi, ờmm…
Nhưng người nào có đôi mắt tinh tường đều nhìn ra, từ hồi sáng, thái độ của Nghiêm Quyết với Khanh Hoan đã rất khác.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Từ ngày đầu tiên gặp mặt đề cử đồ đạc cho nhau, Vệ Xuyên đã đơn phương xem Khanh Hoan là anh em tốt, anh em tốt và thần tượng có dính chuyện gì đó với nhau, làm sao mà anh ấy không nóng ruột cho được?!
Ăn sáng xong, anh ấy lảng vảng vòng quanh Khanh Hoan như chú ong mật chăm chỉ đi tìm mật, hy vọng có thể tìm được một kẽ hở từ “anh em tốt” để nhận được tin tình báo.
Nhìn thấy Khanh Hoan cho husky ăn xong, anh ấy định tiến lên hỏi, nhưng đột nhiên bị cảm giác tồn tại mạnh mẽ của Nghiêm Quyết đứng bên cạnh thu hút.
Người đằng sau lẳng lặng nhìn anh ấy, sau đó bóp cong cái muôi bằng tay không.
Trong phút chốc, khát vọng sống sót khiến năng lực ứng biến của Vệ Xuyên trỗi dậy, tuy vẫn đi về phía Khanh Hoan nhưng là đi ngang qua cô, ôm chặt husky đang đang dùng sức giữ bát cơm.
Husky tưởng rằng Vệ Xuyên đến giành bát cơm với nó nên nó đột ngột xoay người, quay đầu về phía Vệ Xuyên.
“Định...” Vệ Xuyên ôm bụng, ngã lăn trên đất với vẻ mặt “ố mài gót”.
Bởi vì là phát sóng trực tiếp, không thể thêm hiệu ứng âm thanh chặn lời chửi tục được, nên già trẻ lớn bé trong ê-kíp đều phụ trách làm tiếng ồn nhân tạo. Họ vừa nghe Vệ Xuyên nhắc đến từ nào đó thì cũng không quan tâm Vệ Xuyên ngã thảm đến mức nào, chỉ giơ chiếc cồng chiêng lên, liên tục gõ mạnh.
“Định mệnh nhà mày! @#$%...!” Vệ Xuyên vừa đau vừa tức, lại bắt đầu chửi tục.
PD gõ cồng chiêng để tự che chắn âm thanh.
Người ta không nghe thấy Vệ Xuyên nói bất cứ chữ nào, chỉ nhìn thấy anh ấy đóng mở miệng trong tiếng cồng chiêng ồn ào.
Phòng phát sóng trực tiếp cười vỡ bụng.
Khanh Hoan thấy husky gây họa thì mắng nó một câu, ngồi xổm xuống nhìn Vệ Xuyên: “Anh đau lắm à?”
Khi cảm xúc của Vệ Xuyên lên đến đỉnh điểm, anh ấy muốn hét lên: Cô thử xem coi đau hay không?!
Nhưng thấy Nghiêm Quyết đi từ đằng sau đến, anh ấy bèn nuốt lời muốn nói vào, kiên cường lắc đầu với Khanh Hoan: “Không đau chút nào.”
“Vậy em đỡ anh dậy.” Khanh Hoan giơ tay ra.
“Không, không, không…” Vệ Xuyên vừa nãy ngã xuống đất không đứng dậy nổi chợt nhảy dựng lên như giẫm phải lò xo, rồi chạy vèo đi mất.
“Hoan Hoan.” Nghiêm Quyết đi từ đằng sau đến gọi Khanh Hoan.
Khanh Hoan không thèm quay đầu, chạy vọt theo Vệ Xuyên và vượt qua anh ấy.
Husky cũng ngậm bát chạy theo.
Nghiêm Quyết bưng đĩa lê ngọt mà Khanh Hoan thích ăn nhất, cô đơn đứng trong mảnh sân nhỏ.
Khán giả hóng hớt không ngại to chuyện:
[Hôm qua, lúc Nghiêm Quyết sai vặt Khanh Hoan, tui đã biết ngay ngày theo đuổi vợ tụt quần thể nào cũng đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh và mãnh liệt thế này.]
[Không không không, trước mắt Nghiêm Quyết còn chưa có tư cách để tán vợ mệt nghỉ đâu, anh ấy còn không so sánh được với husky mà.]
[Nghiêm Quyết: Mời em ăn lê. Khanh Hoan: Mời anh ăn đào*.]
(*) Ở đây được tác giả chơi chữ, trái đào trong tiếng anh là “peach”, đọc gần giống với 屁吃 (ăn rắm), nên câu này còn có thể hiểu là “Mời anh ăn rắm” :v
Đạo diễn vốn đang lo lắng chuyện của Thịnh Minh Huyên sẽ ảnh hưởng đến phần phát sóng sau này, nhưng không ngờ độ phổ biến và tỷ lệ tương tác không những không giảm mà còn tăng lên đáng kể.
Sau bữa sáng, đạo diễn sắp xếp cho Khanh Hoan và Nghiêm Quyết vào trung tâm văn hóa của thôn để dợt tiết mục biểu diễn với dân làng.
Việt Thụ và Vệ Xuyên cũng bị đạo diễn đưa đến nhà dân để hỗ trợ lao động.
Lúc Khanh Hoan đi còn muốn kéo husky theo, husky ra vẻ không muốn, nó níu cửa lớn tru lên, nếu không phải đạo diễn kịp thời ngăn cản thì Khanh Hoan đã khiêng combo husky + cửa nhà đi luôn rồi.
Nghiêm Quyết đứng một bên, bàn tay đặt bên người siết chặt.
Khí huyết cuồn cuộn, anh tức cô nhóc Khanh Hoan vô lương tâm này, cho dù đã đầu thai mà vẫn còn sợ anh như vậy.
Tức hơn nữa là hôm qua anh đã tự đào cho mình một cái hố lớn, trong vỏn vẹn một ngày đã đắc tội với cô nhóc hay mang thù này.
Anh vốn định tự mình ra tay xách Khanh Hoan lại đây, nhưng anh chợt nhớ đến tối qua, ma thú của anh cũng trở về cùng với kí ức kiếp trước, nó còn phổ cập cho anh rằng “con gái bây giờ đều thích chàng trai dịu dàng, biết săn sóc”, Nghiêm Quyết chợt dừng động tác, yên tĩnh đứng tại chỗ đợi đạo diễn thuyết phục Khanh Hoan.
Ma thú của anh cũng đầu thai chung với anh, nhưng vì ký ức và ma lực của anh chưa được đánh thức nên nó không dám đến quấy rầy anh. Trong khoảng thời gian đó, nó vẫn luôn nghiên cứu bí kíp chinh phục tình yêu ở thế giới này một cách sâu sắc.
Dịu dàng. Nghiêm Quyết lẩm nhẩm hai chữ này, nhìn Khanh Hoan với ánh mắt dịu dàng.
Khanh Hoan nhận được ánh mắt không mấy tốt lành từ Nghiêm Quyết, sau gáy lạnh toát, cô buông husky ra, ngoan ngoãn lên đường.
Lúc Nghiêm Quyết và Khanh Hoan đến trung tâm văn hóa, người dân thôn Liễu Mang đã đến rất đông, những ông cụ, bà cụ không tham gia, chỉ đến xem cho vui xách theo một cái ghế xếp. Ngồi dưới bóng cây ngoài trung tâm văn hóa.
Nhìn thấy Khanh Hoan và Nghiêm Quyết, những ông bà cụ này mỉm cười, cao giọng nói: “Hai đứa trẻ này xinh trai đẹp gái phết! Trông như người trong tranh ấy nhỉ?!”
“Chắc bọn họ là cúp-pồ mà đám hay lướt mạng kia nói nhỉ? Đúng là xứng đôi!”
“Chậc chậc, nếu họ sinh con thì đứa con sẽ đẹp tuyệt! Vừa sinh ra là có thể debut vì đẹp rồi!”
Các cụ gì đều cho rằng Khanh Hoan và Nghiêm Quyết không nghe được, vừa nói vừa cười với họ, bày ra dáng vẻ hóng hớt rất thành thục. Sự xuất hiện của những cụ già nhí nhảnh khiến khán giả xem chương trình cười ha hả, sôi nổi bày tỏ rằng những cụ già này đã nói lên tiếng lòng của họ.
Khanh Hoan vẫn luôn biết vẻ ngoài của mình và đại ma vương rất hợp --- là xấu đến xứng đôi.
Thế nên cô có thể hiểu được tại sao các cụ lại hiểu lầm cô và Nghiêm Quyết là một đôi, cô cảm thấy họ không có ý xấu nên cũng khách sáo cười xua tay: “Bọn cháu không phải là CP đâu…”
“Cái gì?” Ông bà cụ không nghe thấy. Đặt tay bên tai, lớn tiếng hỏi: “Hai đứa là cúp pồ Thật Thà* hả? Cái tên cúp pồ này cũng hay đấy!” Sau đó còn đưa ngón cái với Khanh Hoan: “Thật thà rất tốt, hy vọng hai đứa luôn thật tình với nhau! Cố lên!”
(*) Bởi vì từ “không phải” 不是 đọc khá giống với “thật thà” 朴实 nên ông bà cụ nghe nhầm.
Khanh Hoan ngớ người với sự lãng tai có chọn lọc của ông bà cụ.
Khán giả điên cuồng cười bò.
Nghiêm Quyết nhìn Khanh Hoan đang cố gắng giải thích, đôi mắt hoa đào lộ ra ý cười.
Cuối cùng, Khanh Hoan không có sức để giải thích rõ ràng nữa, ủ rũ đi vào trung tâm văn hóa với cái tên CP Săn Mồi*.
(*) Săn Mồi 捕食 và “không phải” 不是 là hai từ đồng âm.
Những ông cụ, bà cụ vẫn còn bàn luận sôi nổi: “Hóa ra tên là cúp pồ Săn Mồi, tên này cũng dữ dằn ghê!”
Khanh Hoan sống không còn gì để luyến tiếc.
Cuộc thi Nghệ thuật đồng quê là sự kiện lớn nhất giữa các thôn lân cận, các thôn trưởng đều đích thân đến đây, cả bậc thầy kèn xô-na từng phối hợp với các tiết mục, cũng là người đến giờ vẫn chưa bỏ ý định thu nhận Khanh Hoan làm đệ tử cũng đến tham dự.
Sau khi nhìn thấy cây kèn xô-na, cả người Khanh Hoan ngập tràn năng lượng, dưới sự cổ vũ của ông cụ, cô ngại ngùng thể hiện tài năng thiên phú đáng tự hào của mình cho trưởng thôn xem.
Trong phòng phát sóng trực tiếp có người chưa từng nghe Khanh Hoan thổi kèn xô-na, đầu tiên là họ cảm thấy kinh ngạc bởi vì một nữ idol ra mắt nhờ nhan sắc lại biết thổi kèn xô-na.
Sau cơn kinh ngạc, bọn không nhịn được mà bật cười.
Khi Khanh Hoan thổi kèn xô-na, ông cụ đối diện cô khoa chân múa tay, hớn hở làm mẫu.
Ai cũng biết, khi thổi kèn xô-na thì mọi biểu cảm đều trở nên hoạt bát, sinh động.
Ông cụ là điển hình của sự hoạt bát ấy.
Khanh Hoan cũng học theo, trở nên vô cùng sinh động.
Mà Nghiêm Quyết bên cạnh cô lại không có chút cảm xúc nào.
[Ha ha ha, hai người họ chắc là bản live-action của meme “Niềm vui nỗi buồn của con người chẳng thể giống nhau” nhỉ?]
[Nghiêm Quyết: Ồn quá, vợ tôi ồn ào quá!]
[Khanh Hoan: Vui quá! Nghiêm Quyết: Chúng ta có thể đổi niềm vui khác được không?]
Ca khúc kết thúc, từ trong sảnh ra đến ngoài đều ngập tràn tiếng vỗ tay của dân làng.
“Tuyệt vời quá!” Thậm chí trưởng thôn còn xúc động rớt nước mắt, dù cho bài Khanh Hoan thổi là “Ngày tốt lành” thì ông ấy vẫn lau khóe mắt ươn ướt.
“Cô bé Hoan này chắc chắn sẽ biểu diễn kèn xô-na, thể nào năm nay thôn Liễu Mang chúng ta cũng gặp cô bé.” Ông cụ nhịp nhịp.
Không có ai dị nghị điểm này, vấn đề duy nhất là Khanh Hoan còn có một cộng sự.
Ông cụ nhíu mày nhìn Nghiêm Quyết, cảm giác như Nghiêm Quyết không hợp với kèn xô-na lắm.
Không giống cô nhóc Hoan, thằng nhóc này không thể phù hợp được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ông ấy chống cằm, hỏi đạo diễn: “Thật sự là không ổn, hay là để thằng nhóc này diễn cái gì đó đi!”
“Không thành vấn đề! Thầy Nghiêm Quyết là diễn viên, là ảnh đế đó!” Đạo diễn đồng ý ngay lập tức, sau đó mới hỏi: “Mà thầy bảo là diễn cái gì cơ?”
Ông cụ nghiêm túc đáp: “Diễn giá đỡ micro.” Rồi quơ quơ tay: “Đừng quên che mặt đi nhé.”
Trên sân khấu, có cô bé Hoan và kèn xô-na là đủ rồi.
Đạo diễn: …
Tuyệt đối không thể để Nghiêm Quyết diễn giá đỡ micro được.
Cho dù Nghiêm Quyết đồng ý thì khán giả cũng không chịu.
Nhưng đạo diễn cũng không biết làm sao để thêm Nghiêm Quyết vào tiết mục thổi kèn xô-na của Khanh Hoan.
Lúc đạo diễn đang âu sầu thì bà cụ ở thôn bên đến đây thám thính tình hình đối thủ đã tạo cảm hứng cho ông.
Danh Sách Chương: