• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khanh Hoan!” Thịnh Minh Huyên nghe Khanh Hoan nói xong, gân xanh trên thái dương nổi lên: “Vậy mà cô lại tin tưởng Nghiêm Quyết? Cô không nghe tôi nói gì sao?” 
 
Anh ta dứt lời, sau đó định xông vào phòng.
 
“Thầy Nghiêm Quyết không liên quan gì cả.” Đạo diễn nhanh chóng cho người ngăn Thịnh Minh Huyên lại. Chuyện xảy ra tối nay khiến đạo diễn nhỏ như ông hốt hoảng, nhưng điều nên nói vẫn phải nói: “Trước khi Khanh Hoan nhắn cho chúng tôi biết có người vào phòng cô ấy, thầy Nghiêm Quyết đã nói với tôi có người khả nghi đi vào nhà trong lúc mọi người ăn liên hoan bên ngoài, cậu ấy đến để xem tình hình thế nào.”
 
“Lời Nghiêm Quyết nói mà mấy người cũng tin nữa hả?” Thịnh Minh Huyên bật cười với chỉ số thông minh của đạo diễn: “Cái người đáng nghi kia là cho anh ta phái đến. Anh ta nói như vậy bởi vì tôi phát hiện anh ta định làm gì đó nên đã đuổi anh ta đi, anh ta thấy mình không bỏ thuốc được nên mới bịa ra lời nói dối này.”
 
Dứt lời, Thịnh Minh Huyên còn cười lạnh: “Tôi đoán, người khả nghi kia chắc đã biến mất rồi.”
 
Đạo diễn nhìn cái đầu heo của Thịnh Minh Huyên, anh ta vẫn đang tưởng rằng mình đẹp trai như bình thường và cười quyến rũ, khóe môi ông giật giật, nhìn Thịnh Minh Huyên bằng ánh mắt yêu thương đứa trẻ thiểu năng, ông vừa định mở miệng thì nghe giọng nói lạnh nhạt của Nghiêm Quyết: “Thế cậu nói xem, tôi cho người đến phòng Khanh Hoan để làm gì?”
 
Thịnh Minh Huyên nghe tiếng của Nghiêm Quyết là thấy ngứa ngáy tay chân.
 
Đương nhiên anh ta sẽ không thừa nhận rằng bản lĩnh của Nghiêm Quyết giỏi đến mức có thể nghiền nát anh ta. Anh ta cho rằng, sở dĩ Nghiêm Quyết có thể đánh anh ta tơi bời trên hành lang như vậy là vì Nghiêm Quyết là kẻ tiểu nhân, nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng để đánh lén anh ta.
 
Anh ta vốn dĩ không muốn vạch trần Nghiêm Quyết, nhưng Nghiêm Quyết không hiểu chuyện, cứ một hai phải đắc tội với anh ta.
 
Được, rất tốt.
 
Thịnh Minh Huyên kéo một chiếc ghế lại, lạnh lùng ngồi xuống, bắt chéo hai chân, nhếch mép cười nhạt như con heo thành tinh, chậm rãi cất lời: “Anh muốn làm gì? Đương nhiên là anh định làm một số chuyện đáng xấu hổ rồi! Phái người đến phòng của Khanh Hoan để bỏ thuốc, loại thuốc kia dùng để làm gì thì mọi người ở lại trong phòng một lát sẽ biết ngay!”
 
“Tôi ở trong phòng cả đêm rồi.” Khanh Hoan nhíu mày nhìn Thịnh Minh Huyên, tuy anh ta biến thành đầu heo đẹp đẽ, nhưng vẻ thô kệch vẫn còn, vẫn khiến cô cảm thấy chán ghét: “Mà tôi vẫn chưa biết.”
 
Thịnh Minh Huyên cố gắng mở to đôi mắt sưng vù, cẩn thận quan sát Khanh Hoan một hồi, lắc đầu: “Không thể nào, sao cô không có phản ứng? Lúc trước tôi ở trong phòng cô hơn mười phút là đã cảm thấy người nóng ran, cô…”
 
Thịnh Minh Huyên tự nhận ra mình lỡ lời, vội ngậm miệng, nhìn quanh một vòng, nhóm đạo diễn đều đang nhìn anh ta với vẻ kỳ quái: “Tôi ở trong phòng Khanh Hoan là vì tôi phát hiện có người vào phòng cô ấy, để xem người nọ làm cái gì nên tôi mới…”
 
“Thế là, cậu biết có người bỏ thuốc Khanh Hoan.” Tam quan của đạo diễn bị Thịnh Minh Huyên đánh nát: “Nhưng cậu không nói cho người khác biết.”
 
“Tôi đợi Nghiêm Quyết đến lúc nửa đêm, để bắt quả tang tận tay anh ta.” Thái dương của Thịnh Minh Huyên rịn mồ hôi, lông mày chau lại, giọng nói lạnh nhạt: “Giờ mấy người đang nghi ngờ tôi sao?”
 
“Chỉ là…” Âm thanh của đạo diễn nhỏ dần, nhưng điều nghi ngờ lại càng mãnh liệt: “Vừa nãy cậu nói, cậu cố ý tách Nghiêm Quyết ra để cậu ấy không ra tay được, thế cậu còn chờ cậu ấy ở đây làm gì?”
 
Căn phòng rơi vào sự im ắng quỷ dị, bên tai Thịnh Minh Huyên ù ù, siết chặt tay, yên lặng một lúc, anh ta mới bình tĩnh đứng dậy: “Dù sao tên lén lút vào phòng của Khanh Hoan không liên quan đến tôi, tôi sẽ nghĩ cách tìm được hắn ta…” Anh ta từ từ ngửa mặt lên, nhìn Nghiêm Quyết đầy uy hiếp: “Đến lúc đó, tôi đợi mọi người xin lỗi tôi.”

 
Lúc nói đến chỗ xin lỗi, Thịnh Minh Huyên cao ngạo liếc sang Khanh Hoan.
 
“Không cần chờ đợi đâu.” 
 
Thịnh Minh Huyên lại nghe thấy âm thanh đáng ghét của Nghiêm Quyết, anh ta quay đầu, chưa kịp nói chuyện đã nghe Nghiêm Quyết tiếp tục: “Đã tìm được người kia rồi, hơn nữa…”
 
Thịnh Minh Huyên thấy Nghiêm Quyết hiếm khi nở nụ cười hờ hững.
 
“Hắn ta cũng thừa nhận là được mẹ cậu sai đến.”
 
Cằm heo của Thịnh Minh Huyên suýt nữa rơi xuống.
 
Bận rộn cả đêm, cảnh sát cũng đã đến, tuy Thịnh Minh Huyên gọi đoàn luật sư ưu tú của nhà họ Thịnh đến nhưng Chu Thừa, người nhận được tin là chạy ngay đến đây, lại không muốn buông tha dễ dàng như vậy. Thế nên, Thịnh Minh Huyên đi vào xe cảnh sát với khuôn mặt đen sì để phối hợp điều tra.
 
“Em thật sự không sao chứ?” Chu Thừa kiểm tra Khanh Hoan một lượt, vẫn chưa thấy yên tâm.
 
Khanh Hoan không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, buồn ngủ díp mắt, nói bằng giọng mũi: “Em thật sự không sao mà.”
 
Chu Thừa hỏi thêm mấy lần nữa rồi đưa Khanh Hoan về phòng ngủ.
 
Anh ấy vốn muốn đưa Khanh Hoan về nhà, nhưng Khanh Hoan thấy đạo diễn quá đáng thương, quyết định ở lại ghi hình đến cuối chương trình.
 
Chu Thừa muốn đi “thăm” nhà họ Thịnh nên cũng không có nhiều thời gian. Lúc rời đi, anh ấy nhìn Nghiêm Quyết đang đứng một bên, vươn tay ra: “Cảm ơn cậu giúp em gái tôi.”
 
Trên đường đến, anh ấy nghe người ta nói Nghiêm Quyết là người bắt được người do phu nhân Thịnh phái đến.
 
“Không có gì đâu.” Nghiêm Quyết bắt tay Chu Thừa, dáng vẻ biếng nhác, anh cũng không để lời cảm ơn của Chu Thừa vào lòng, anh chỉ hơi gật đầu, định tạm biệt Chu Thừa và về phòng nghỉ ngơi, nhưng Chu Thừa lại không buông tay ra.
 
Hơn nữa ngày càng dùng sức, Nghiêm Quyết nhìn Chu Thừa.
 
“Tôi đã xem chương trình.” Chu Thừa đưa tay đẩy mắt kính, tròng kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn: “Cậu bắt nạt em gái tôi.” Tay lại bóp chặt hơn: “Chuyện này tôi cũng nhớ kỹ.”
 
Nghiêm Quyết nhướng mày, đến cả Khanh Hoan mà anh còn không sợ, Chu Thừa xem hay không, nhớ kỹ hay không thì có liên quan gì đến anh chứ?!
 

“Tôi biết rồi.” Nghiêm Quyết cũng siết tay, giằng co với Chu Thừa vài giây, thấy người kia khẽ giật giật khóe môi, anh mới bình tĩnh buông tay ra.
 
Tên nhóc này khỏe vãi! Chu Thừa thầm mắng trong lòng, khuôn mặt vẫn nhã nhặn như thường, gật đầu với Nghiêm Quyết: “Chuyện hôm nay, nhà họ Chu chúng tôi sẽ bày tỏ lòng cảm ơn với cậu vào một dịp chính thức hơn.”
 
Nghiêm Quyết xoay người rời đi, trong không khí vẫn còn vang vọng lời nói hào sảng: “Tôi tiện tay làm thôi, không cần để trong lòng.”
 
Chu Thừa nhìn bóng lưng rắn rỏi của Nghiêm Quyết, anh ấy âm thầm nghiến răng, thề thốt trong lòng, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối không để em gái quý giá của mình tìm một tên đàn ông như vậy.
 
Đêm đó, Nghiêm Quyết ngủ lại trong nhà. Khi cửa phòng đóng lại, anh mới vươn tay, chạm vào chỗ bị Khanh Hoan đấm.
 
Đau.
 
Nghiêm Quyết nhíu mày nhìn vào gương, bên ngoài không có vết thương nào, nhưng đầu lại đau như bị đập đá.
 
Cô nhóc Khanh Hoan kia trông mềm như bông, không ngờ nắm đấm lại có sức mạnh như vậy.
 
Còn mạnh hơn tên Thịnh Minh Huyên bất lực kia nhiều.
 
Nghiêm Quyết làm ướt khăn bông bằng nước lạnh, sau đó đắp lên vầng trán đau nhức.
 
Đêm nay, Nghiêm Quyết mơ một giấc mơ rất dài.
 
Tổ chương trình đã đăng thông báo trong đêm, lấy “đột nhiên có việc gấp” làm lý do để Thịnh Minh Huyên dừng ghi hình trước. Fan cú đêm của Thịnh Minh Huyên vừa thấy tin tức đã bình luận sự bất mãn đầy phòng phát sóng trực tiếp.
 
Bọn họ không nghĩ đến việc anh nhà họ đã làm gì để bị xuống sàn sớm.
 
Mà họ cảm thấy chắc chắn là người khác làm gì đó nên Thịnh Minh Huyên mới rời đi.
 
Trong mắt bọn họ, người có khả năng làm gì đó với Thịnh Minh Huyên nhất là Khanh Hoan.
 
[Chắc chắn là buổi tối Khanh Hoan đã quấy rầy anh nhà bọn mình!]
 

[Chẳng phải trước kia có bài báo nói rằng buổi tối, Khanh Hoan mặc áo ngủ gõ cửa phòng anh nhà chúng ta sao? Nói không chừng anh nhà chúng ta lại ghê tởm Khanh Hoan nên mới rời đi trong đêm đó!]
 
[Lại còn vờ như không để ý đến anh ấy. Anh nhà chúng ta ưu tú như vậy, sao có thể dễ dàng bị lãng quên thế chứ?! Lạt mềm buộc chặt, đúng là người cũ!]
 
[Ông chú của tôi ở thôn Liễu Mang nè, nghe ông ấy nói tối qua có cả còi xe cảnh sát nữa. Mọi người nói xem, có khi nào là Khanh Hoan chuốc thuốc anh nhà bọn mình nên anh nhà phải đến bệnh viện, không thể tiếp tục ghi hình không?]
 
Khán giả càng bình luận càng thái quá, sự phẫn nộ với Khanh Hoan ngày càng mãnh liệt.
 
Khi phát sóng trực tiếp bắt đầu, ống kính vừa chuyển sang người Khanh Hoan tươi tỉnh thì khắp màn hình đều là bình luận bảo cô cút đi của fan Thịnh Minh Huyên.
 
Đạo diễn cả đêm không chợp mắt, đầu tóc rối bù xù, cau mày nhìn sóng bình luận.
 
Suy xét đến việc Thịnh Minh Huyên là thiếu gia nhà họ Thịnh, lúc bọn họ đăng thông báo thì đã để lại cho anh ta chút mặt mũi, không nói toẹt ra mọi chuyện.
 
Nhưng fan của Thịnh Minh Huyên lại không hiểu tấm lòng của họ, còn hắt nước bẩn lên đầu Khanh Hoan.
 
Đạo diễn rối rắm, không biết có nên đứng ra vì chính nghĩa, nói ra sự thật mà không tiếc một giá nào không?
 
Sao có thể để một cô gái nhỏ xinh đẹp như Khanh Hoan bị người ta mắng nhiếc như vậy chứ?!
 
Ngay khi đạo diễn đang giằng co tâm lý thì một khuôn mặt nhỏ xinh ló ra từ phía sau: “Chào buổi sáng, đạo điễn!”
 
Đạo diễn sợ đến mức ôm Ipad ngã khỏi ghế, hoảng hốt quay đầu lại nhìn thì thấy Khanh Hoan còn hoảng sợ hơn mình, ông cũng không rảnh lo cho cái mông ê ẩm của mình, lập tức bò dậy, ra hiệu cho Khanh Hoan mình không sao.
 
Ông còn lo Khanh Hoan nhìn thấy những dòng bình luận ô uế nên vội giấu Ipad ra sau lưng: “Hoan Hoan dậy sớm thế, không sao đâu, hôm nay có thể dậy trễ mà.”
 
“Cháu đói bụng.” Khanh Hoan vỗ vỗ cái bụng trống rỗng, cũng không để ý cái Ipad được đạo diễn giấu sau lưng, cô lấy miếng bánh quy trên bàn trà.
 
Đạo diễn nhìn Khanh Hoan cắn từ từ như con sóc ngây thơ, trong lòng chợt xót xa, đứa trẻ ngoan thế này lại bị đám anh hùng bàn phím kia mắng…
 
Đạo diễn lại nhìn Ipad, đôi mắt lập tức đờ ra vì có một thông báo hiện lên trên đầu. Thông báo này đến từ tờ báo lá cải mà ông cực kỳ quan tâm, tờ báo này rất đỉnh, tin tức độc nhất vô nhị, hơn nữa, cho dù nói là tin đồn nhưng dường như tất cả đều chính xác.
 
Hiển nhiên, thông báo này là tin tức tối qua Thịnh Minh Huyên bị cảnh sát đưa đi.
 
Còn có cả ảnh chụp nữa, đạo diễn ấn mở, ông không biết đám paparazzi này mọi thông tin từ ai, không chỉ có mỗi hình ảnh Thịnh Minh Huyên bị bắt đi mà có cả đoạn tin nhắn của Khanh Hoan gọi bọn họ đến bắt kẻ xấu.
 
Hai bức ảnh này được đặt cùng nhau, nhìn vào một cái là biết lí do Thịnh Minh Huyên phải rời đi ngay.
 
Đạo diễn nhanh chóng quay lại phòng phát sóng trực tiếp, phát hiện những fan của Thịnh Minh Huyên vừa nãy còn kiêu ngạo giờ đã câm như hến, chỉ còn lại mấy người qua đường hóng hớt và fan Khanh Hoan giận dữ vì fan Thịnh Minh Huyên vừa ăn cướp vừa la làng mà không biết xấu hổ.
 

Nghịch chuyển nhanh thế à? Đạo diễn nhìn bình luận chạy trên màn hình một lúc, fan Thịnh Minh Huyên bị mắng cũng không dám ló mặt ra khiến đạo diễn bật cười sảng khoái.
 
Tại tờ báo lá cải tin đồn, phó tổng biên tập rất bất an, tổng biên tập lại phơi bày chuyện xấu của thiếu gia Thịnh ra ngoài, không sợ Thịnh Minh Huyên tức giận tìm họ tính sổ sao?
 
“Không phải sợ!” Tổng biên tập rất bình tĩnh, lắc lắc điện thoại: “Tối hôm qua, cậu Thịnh đã tự mình nói với tôi, cho dù xảy ra chuyện gì thì cứ lo chụp hình, cứ lo đưa tin, có chuyện gì thì cậu ấy lo.”
 
Tuy không hiểu tại sao Thịnh Minh Huyên cố chấp bảo ông ấy đưa tin mình bị cảnh sát bắt đi, nhưng có những lời này của Thịnh Minh Huyên, tổng biên tập không sợ gì cả.
 
Nhưng ông ấy nào biết, Thịnh Minh Huyên sợ ông ấy chụp ảnh tiêu cực của Khanh Hoan, anh ta kiêng dè thân phận thiên kim nhà giàu nhất của Khanh Hoan nên không dám đăng bừa, thế nên mới bảo đảm như vậy!
 
“Cậu Thịnh nói, chỉ cần chúng ta đủ can đảm thì lợi ích sẽ không thiếu!” Tổng biên tập híp mắt, dường như có thể nhìn thấy chồng tiền lớn trước mặt.
 
Nhưng mà vẫn có gì đó hơi sai sai. Phó tổng biên tập nghĩ bụng, nhưng thấy tổng biên tập vui vẻ như thế thì cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể yên lặng chuẩn bị từ chức và trốn chạy bất cứ lúc nào.
 

 
Khanh Hoan đang vui vẻ ăn vài bịch bánh quy, nghe đạo diễn gọi: “Thầy Nghiêm Quyết, cậu đi lên lầu sao?”
 
!
 
Bánh quy trọng tay đột nhiên không thơm ngon nữa.
 
Tối qua cô đánh Nghiêm Quyết một cái, còn trói anh ta như con cá.
 
Tuy làm vậy rất sướng, làm cả đêm cô đều mơ đẹp, nhưng hiện thực thì tàn khốc.
 
Đại ma đầu luôn suy hơn quản thiệt, tối hôm qua buông tha cho cô, còn bảo để hôm nay tính sổ.
 
Tính sổ như thế nào?
 
Trong đầu Khanh Hoan hiện lên vài hình phạt của đại ma vương, càng nghĩ càng sợ, lúc Nghiêm Quyết vừa xuất hiện ở lầu một thì cô vội bật dậy, chạy nhanh ra ngoài như một con thỏ: “Tôi đi chạy bộ buổi sáng nhé---”
 
Đạo diễn quay đầu lại, thấy ghế sofa trống trơn, ông biết Khanh Hoan sợ Nghiêm Quyết đến chỉnh đốn cô vì việc tối qua. Ông nhanh chóng biến thành người cha già, chuẩn bị khuyên Nghiêm Quyết tha cho Khanh Hoan một lần.
 
Đạo diễn đã nghĩ lời thoại kỹ càng rồi, ông quay sang, lại nhìn thấy Nghiêm Quyết híp đôi mắt hẹp, nhìn xoáy về phía Khanh Hoan chạy trốn, giọng nói khàn khàn khe khẽ: “Hoan Hoan.”
 
“Cuối cùng bản tôn cũng tìm được em rồi!”
 
Đạo diễn bị đông cứng, không dám thở vì lời nói dở hơi này: ?
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK