• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 62: Kịch Tình Chuyển Biến.

Không ngừng giao tranh, không ngừng xoay tròn, không ngừng phá hủy, không ngừng tái tạo.

Đã bao lâu?

Vũ Linh mờ mịt nghĩ, đau đớn đã biến mất, hay nói đúng hơn là Vũ Linh đã quen với đau đớn giằng xé, giờ lại không còn chút cảm giác nào.

Trong ký ức đứt quãng của mình, Vũ Linh nhớ tới sau khi bị Hồng Điệp bất ngờ tấn công, tâm trí Vũ Linh căng thẳng như một sợi dây sắp bị đứt lìa, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm.

Không thể ngủ!

Sau đó mọi thứ thật hỗn loạn, ý thức cũng dần mất đi, cho dù cố trấn tỉnh thế nào cũng vô dụng, Vũ Linh cảm thấy thật nặng nề cứ như thể đang phải vác lấy một tảng đá lớn, cơn buồng ngủ xâm chiếm mãnh liệt đến mức không ngừng ăn mòn tâm trí của Vũ Linh, khiến Vũ Linh chỉ có thể vô lực chìm xuống nơi vực sâu tận kia.

Trong đan điền hai cỗ linh khí kia cứ tiếp tục tranh đấu, Vũ Linh cảm thấy thật mệt mỏi, rất muốn ngủ đi nhưng ngay chính lúc Vũ Linh muốn buông xuôi, thì lại nghe thấy một âm thanh kêu gọi.

Đừng ngủ!

Thật quen thuộc!

Âm thanh này, thật quen thuộc!!!

Cũng chính nhờ âm thanh này, mà Vũ Linh đã thành công lấy lại một tia lí trí, dãy dụa thoát khỏi tình huống nguy hiểm khi hai cỗ linh khí do mất đi khống chế mà bạo loạn, ở Vũ Linh kiên trì thanh tĩnh, thì âm đó âm thanh kia lại vang lên.

Âm dương sinh vạn vật.

Một nửa chí âm.

Một nửa chí dương.

Cực âm phá dương.

Cực dương phá âm.

Thập tử nhất sinh.

Phá rồi lại lập...

Bằng phẳng mang theo thanh lãnh ngữ điệu âm thanh không ngừng lặp lại trong đầu, đối với Vũ Linh âm thanh này lại như một luồng gió mát xoa dịu lại cảm giác bức bối bên trong đan điền.

Màu xám sương mù lại lần nữa hiện ra, đi hướng trung tâm hai dòng khí giao nhau, chỉ thấy vốn đang tranh đấu không ngừng hai loại linh khí bắt đầu ổn định trở lại.

Dần dần ở màu xám sương mù làm dẫn, hai loại linh khí bắt đầu hình thành một đồ án âm dương thái cực, sau đó màu xám sương mù tán ra rồi dung hợp vào thái cực đồ.

Bùng.

Thái cực đồ chợt tan vỡ ra, một lốc xoáy nhỏ xuất hiện, từ từ trong lốc xoáy nhả ra từng tia nhỏ linh khí màu xám, linh khí màu xám đảo quanh đan điền một vòng lại chạy hướng đến kinh mạch.

Màu xám linh khí đi qua mỗi kinh mạch thì dược lực bị lấn áp của Hồi Huyền Đan như được hồi sinh, dược lực của Hồi Huyền Đan cũng dung hợp vào màu xám sương mù, những nơi chúng đi qua kinh mạch gãy nát ở mắt thường có thể thấy đến bắt đầu hồi phục.

Vũ Linh nhắm chặt mắt, đè xuống muốn kêu la xúc động, nhưng dù có há miệng kêu la cũng không có âm thanh nào phát ra từ miệng Vũ Linh, bởi vì lúc này Vũ Linh chỉ có ý thức, thân thể lại hoàn toàn nằm im bất động, thế nhưng bên trong mới là chiến trường.

Thật ngứa. Quả thật rất ngứa, tựa như có gì đó từ cốt tủy chui ra, không ngừng sinh sôi, không ngừng căng chướng, Vũ Linh giờ chỉ muốn xé rách da thịt để có thể thoải mái cọ xát, đáng tiếc điều đó là không thể.

Nếu có người xâm nhập vào thân thể Vũ Linh, sẽ kinh dị nhận ra kinh mạch của Vũ Linh đang bắt đầu hàn gắn lại, thậm chí kinh mạch so với trước kia càng thêm dẻo dai bền chắc.

Đan điền rạn nứt cũng nhanh chóng được hồi phục, giống như kinh mạch, đan điền của Vũ Linh trở nên rộng lớn hơn, tuy nhiên vẫn còn trống rỗng.

Mạt Tà Kiếm khẽ ong ong vang lên, thanh kiếm vốn có màu lam nhạt nay cũng biến thành màu u lam, Mạt Tà Kiếm bay tới trung tâm lốc xoáy, dòng linh khí màu xám lại bị phân tách ra, một bên chạy dọc theo kinh mạch một bên lại bị thanh kiếm không ngừng hấp thu.

Vân văn đồ án trên thân Mạt Tà Kiếm phát ra ánh sáng trông rất sống động, chuôi kiếm vốn có khắc một viên đá màu trắng nay lại nhiễm thành màu xám bạc, Mạt Tà Kiếm lúc này trông bớt đi vẻ lạnh lẽo, ngược lại càng thêm thâm trầm cao quý.

Sau đó dưới sự chữa trị của màu xám linh khí, kinh mạch của Vũ Linh cũng trở nên hoàn toàn lành lặn, đáng nói là thân thể vốn hai năm không phát triển của Vũ Linh trong nháy mắt cũng đã thay đổi.

Mà bên trong đan điền, lốc xoáy bất chợt tan rã ra thành một đoàn sương mù, lần nữa tụ lại chỉ thấy đoàn sương mù đã hóa thành một ngọn lửa nhỏ xíu lơ lửng trên Mạt Tà Kiếm.

Bỗng nhiên màu xám sương mù từ ngọn của ngọn lửa toát ra, lúc này màu xám sương mù trở nên nhỏ lại như hạt mè, nhưng so với trước lại ngưng thực rất nhiều.

Màu xám sương mù vòng quanh ngọn lửa hai vòng, sau đó lại lần nữa biến mất không thấy bóng dáng.

--- --- ---

Thiên Kiếm Tông.

Tử Hà ngồi trên thượng tọa, mắt nhìn xuống đang quỳ gối cô gái, âm thầm gật đầu tán thưởng.

"Không tới ba tháng đã lên luyện khí bảy tầng viên mãn, quả nhiên là thủy mộc song linh căn, nhưng cũng là trước kia ngươi đánh tốt căn cơ, nên hậu tích bạc phát mới tăng tu vi nhanh đến thế, có tu vi như ngươi ở tuổi đan linh căn thiên tài cũng xem như không thua kém, nhưng không được đắc ý quên mình, phía sau tốc độ sẽ chậm lại hãy chú ý đừng lơ là, tốt lắm, giờ tranh thủ còn đang trong khả năng tăng tiến, ngươi hãy tranh thủ lo bế quan đánh vào luyện khí tám tầng đi."-Tử Hà chống tay đối với cô gái đang quỳ nói.

"Vâng, đa tạ sư phụ dạy bảo, đệ tử sẽ trở về lập tức bế quan"-Cô gái đáp lời, giọng nói thanh lãnh dễ nghe.

Chỉ thấy cô gái tuổi chừng mười lăm mười mười sáu, trên mặt mang theo sa mạn, chỉ lộ ra một đôi mắt mỹ lệ động lòng người.

"Ừm, rất tốt, phải rồi, lát nữa nếu có gặp Hiểu Nguyệt nha đầu, kêu nàng vào đây gặp ta, còn giờ thì hãy trở về đi thật tốt tu luyện đi."

Tử Hà dặn dò một tiếng mới cho phép người rời đi, cô gái cung kính hành lễ mới đứng dậy bước ra ngoài.

"Mười sáu tuổi, thủy mộc song linh căn, tu vi lại là luyện khí bảy tầng viên mãn, xem đến sư phụ thu lấy nha đầu này cũng không tệ"

Đứng sau lưng Tử Hà là vị đệ tử thứ hai Bạch Thanh Tiêu, lúc này Bạch Thanh Tiêu đang nhìn bóng lưng thẳng tắp rời đi kia, mỉm cười nói.

"Đúng vậy, lúc đầu ta gặp nàng, ta liền cảm thấy đứa bé này rất thú vị, so sánh với a đầu Hiểu Nguyệt kia thì nha đầu này thông minh hiểu chuyện hơn, nếu Hiểu Nguyệt được như nàng một phần tâm tính, ta cũng bớt lo lắng."

Tử Hà cầm lên tách trà, cười khẽ nói, Bạch Thanh Tiêu cũng cười.

"Sư phụ nói quá rồi, Hiểu Nguyệt sư muội từ nhỏ được ngài cùng huynh đệ chúng ta sủng ái lớn lên, tính cách tuy ngây thơ bốc đồng như đó mới là chúng ta muốn thấy, Lâm sư muội tình huống thế nào sư phụ hẳn rõ hơn cả, hai người lớn lên ở hai hoàn cảnh khác nhau, sư phụ làm sao lại đem hai người so sánh cách biệt."

Bạch Thanh Tiêu lắc đầu không cho là đúng nói, mắt lại thoáng qua suy nghĩ.

"Lại nói, vị tân sư muội này tính cách cũng thật lãnh đạm, nhưng xem tới bản sự cũng không đơn giản như vẻ ngoài của nàng."

Bạch Thanh Tiêu híp mắt, như có sâu xa nói, hắn từng vô tình chứng kiến vị sư muội ra tay, thủ đoạn không hề thua kém ai, hơn nữa một thân sát khí kia thật làm hắn ghé mắt, quan trọng là cô nàng này đi tới đâu đều kết thù tới đó, nếu không phải Lưu Thẩm Nhã gia nhập vào môn hạ của chưởng môn, thì đám gia tộc mà nàng đắc tội chưa chắc chịu để yên đến giờ.

"Haha, như thế mới xứng làm đồ đệ của ta, chính ta cũng không ngờ chỉ một năm không thấy kể từ khi nàng đưa ta Bạch Đinh Quả, thì sau khi từ trở về từ Mộc U Cốc bí cảnh lại thay đổi lớn đến thế.

Nha đầu Lưu Thẩm Nhã này cơ duyên thật không nhỏ, không những có Bạch Đinh Quả mà còn có được Tẩy Linh Đan, từ tam linh căn trở thành hai loại tương trợ tốt nhất thủy mộc linh căn, hơn nữa ý thức chiến đấu cùng thiên tư cũng rất mạnh, ta thu lấy nàng cũng xem đến một phần duyên phận đi."

Tử Hà cảm khái nói, đúng là duyên phận a, ở hắn còn day dứt khi mất đi một biến dị băng linh căn tốt mầm, thì Lưu Thẩm Nhã xuất hiện vừa vặn, chí ít tính cách biết co giãn, so nha đầu biến dị băng linh căn kia càng khiến hắn vừa mắt.

Bạch Thanh Tiêu chỉ cười không nói, nếu không phải các trưởng lão nể tình thì đã không nhường nha đầu này cho sư phụ rồi, dù sao tuy là song linh căn, nhưng khi là thủy mộc song linh căn thì tốc độ không thua kém đan linh căn chút nào, bọn họ còn ở trước mặt hắn than thở không ít đây.

Lại nói, thủy mộc song linh căn cũng không xem là tư chất tốt nhất, nhưng ai kêu mọi người xem trọng Lưu Thẩm Nhã khí vận đây, đôi khi một người có khí vận tốt sau này thành tựu so với linh căn tốt còn đi xa hơn.

"Chỉ tiếc là, Lưu Thẩm Nhã so với tiểu nha đầu kia còn thua kém rất lớn, ai, thật đáng tiếc"

Bất chợt nghe Tử Hà tiếc nuối thở dài, Bạch Thanh Tiêu không khỏi muốn liếc mắt, quả nhiên sư phụ còn nhớ đến tiểu nha đầu trên Lăng Tiêu Phong kia, nhưng biết sao được, ai kêu người đoạt đi nha đầu đó lại là vị sư tổ kia đây.

Sư phụ, ai kêu ngài đắc tội với ai không được, lại đi đắc tội với người nổi tiếng thù dai như sư tổ a, cho dù giờ có hối tiếc cũng không thay đổi được gì đâu, chấp nhận sự thật đi.

"Quan Hiên, Dung Tĩnh và Tiêu Diễm thế nào rồi?"-Tử Hà chợt quay sang hỏi.

"Tam sư đệ đã ra ngoài lịch lãm, tứ sư muội vẫn còn ở Hải Vực lịch lãm, còn đại sư huynh thì đang bế quan tu luyện"-Bạch Thanh Tiêu nhanh chóng hồi thần đáp trả.

"Hừm, Dung Tĩnh vẫn chưa chịu về à, còn Tiêu Diễm lại trốn ra ngoài chơi đùa nữa rồi, cái tên đồ đệ ngu ngốc đó, kêu hắn bế quan tu luyện hắn lại suốt ngày chạy rong như con ngựa hoang, có phải hắn kéo cả đồ đệ của Bàn Hư?"

Nghĩ tới Tiêu Diễm thì Tử Hà lại có hận thiết bất thành cương cảm giác, trong số bốn, à, giờ là năm đệ tử thì Tiêu Diễm là đệ tử hắn thích nhất, nhưng tên đệ tử này cũng khiến hắn giận sôi nhất.

"Haha, đúng vậy, hai đệ ấy kết bạn đi tới Tịch Dương Thành để chuẩn bị cho chợ đen giao dịch hội, còn tứ sư muội nói muốn đi vào một động phủ truyền thừa tranh thủ cơ duyên"-Bạch Tiêu gật đầu đáp.

"Hừ, tất cả chỉ biết giỏi viện cớ, được rồi, ngươi cũng không cần theo ta làm gì, ngươi cũng mau trở về đi"-Tử Hà khoát tay nói.

Bạch Thanh Tiêu đối với Tử Hà cung kính cúi đầu-"Vậy đệ tử xin cáo lui"

"Đi đi"

Tử Hà phẩy phẩy tay, đợi Bạch Thanh Tiêu rời đi, Tử Hà nhìn chằm chằm trên tay tách trà, trong đầu nhớ đến bóng người màu trắng cao ngạo từng vì hắn cẩn thận pha trà, thầm thở dài một tiếng.

"Băng Nhi, ngươi nói khi ngươi tỉnh lại và biết tất cả, ngươi còn có tha thứ cho ta sao?"

--- --- ---

Lưu Thẩm Nhã đi ra khỏi đại điện của Tử Hà, nhìn lên trên trời cao xanh thẳm, đôi lúc có vài linh hạc cùng tu sĩ ngự kiếm thét dài bay qua.

Nắm chặc tay, bây giờ Lưu Thẩm Nhã nàng đã thay đổi, nàng không còn là một nho nhỏ ngoại môn đệ tử như trước, nàng giờ đã thành ký danh đệ tử của chưởng môn, chỉ cần đạt tới trúc cơ là nàng có thể chính thức trở thành đệ tử thân truyền.

Bây giờ những kẻ từng khinh thị chế nhạo nàng đều e dè sợ hãi mỗi khi thấy nàng đi qua, Lưu Thẩm Nhã cười lạnh, bọn họ trước giờ không là gì cả đối với nàng, nhưng những gì chúng từng làm với nàng, nàng tuyệt đối sẽ tính sổ từng tên một.

"Hừ, xem ai đang đi ra kìa, đừng tưởng rằng được cha ta thu nhận thì lên mặt, ngươi cũng chỉ là may mắn đạp phải cức chó vận mà thôi"

Một giọng nói kiêu ngạo vang lên, Lưu Thẩm Nhã quay đầu lại, thấy đã lâu không gặp Lưu Thiến Thiến đang đứng cùng một cô gái, lời khi nãy là do cô gái kia thốt ra.

Cô gái đó không ai khác chính là nữ nhi của chưởng môn Tề Hiểu Nguyệt , Lưu Thiến Thiến đã trở thành cái đuôi của Tề Hiểu Nguyệt, Lưu Thẩm Nhã thầm nghĩ, vị này tiện nghi muội muội có vẻ thông minh ở những khoảng này.

Cũng rất kinh ngạc khi ở Mộc U Cốc bí cảnh, Lưu Thẩm Nhã không nhìn đến Lưu Thiến Thiến, tất nhiên điều đó không có nghĩa là Lưu Thiến Thiến không tìm kiếm và chuẩn bị thủ đoạn để đối phó Lưu Thẩm Nhã.

Nhưng có lẽ Mộc U Cốc bí cảnh quá lớn, Lưu Thiến Thiến lại rơi vào khu vực là sa mạc, cho nên gặp không ít phiền toái, ngay cả thời gian đến tìm Lưu Thẩm Nhã phiền toái cũng không có.

Hơn nữa, Lưu Thẩm Nhã khi vào bí cảnh cũng đã đội hóa trang thành một nam tử, Lưu Thiến Thiến cũng đâu có biết Lưu Thẩm Nhã đã xóa đi vết bớt trên mặt, còn cố ý giả trang tầm thường nên nhìn vào rất khó nhận ra được, dù Lưu Thẩm Nhã có đứng trước mặt, thì Lưu Thiến Thiến chưa chắc đã nhận ra, nói gì đến đám người kết thù lại không quen thuộc với Lưu Thẩm Nhã.

Thế nên sau khi Lưu Thiến Thiến nghe tin Lưu Thẩm Nhã an toàn từ Mộc U Cốc bí cảnh trở về đã rất tức giận, ngay cả vui mừng khi thu được quý giá Sa Dực Bằng ấu tể cũng tiêu tan hết.

Ngay khi biết được Lưu Thẩm Nhã đạt được Tẩy Linh Đan, Lưu Thiến Thiến tức giận đến nỗi đập phá không ít thứ, nàng còn viết thư gửi về tộc, cáo trạng Lưu Thẩm Nhã vong ân bội nghĩa, uổng cho Lưu gia nuỗi dưỡng nàng bấy lâu, nay có được cực kỳ trân quý Tẩy Linh Đan lại như Bạch Đinh Quả không dâng lên cho gia tộc mà tự mình tư lợi.

Nếu Lưu Thẩm Nhã giao ra Tẩy Linh Đan, thì linh căn của nàng sẽ trở thành đan linh căn thiên tài, Lưu Thiến Thiến biết Lưu Thẩm Nhã tự mình phục dụng thăng từ yếu kém tam linh căn trở thành song linh căn giống mình, thầm mắng uổng phí, Tẩy Linh Đan bị Lưu Thẩm Nhã dùng chỉ để thăng lên song linh căn chẳng khác nào đưa nhân sâm cho chó ăn.

Lại ở hai tháng sau khi từ Mộc U Cốc bí cảnh trở về, Lưu Thiến Thiến lại kinh hoàng khi biết thêm tin tức là chưởng môn Tử Hà chân nhân lại thu nhận Lưu Thẩm Nhã thành đệ tử thứ năm.

Lưu Thiến Thiến cảm giác mình như bị sét đánh, mới mấy ngày không thấy Lưu Thẩm Nhã lại có thể đáp lên trở thành môn hạ của chưởng môn, hơn nữa còn là một vị phân thần kỳ chân nhân, quả nhiên là nàng quá xem thường Lưu Thẩm Nhã thủ đoạn a.

Lưu Thiến Thiến trong lòng căm hận đến muốn ra tay xé xác Lưu Thẩm Nhã, đáng ra vị trí đó nên thuộc về nàng mới đúng, sư phụ của nàng chỉ là nguyên anh kỳ trưởng lão, dựa vào cái gì một đứa quái vật như Lưu Thẩm Nhã lại vào được môn hạ của chưởng môn nhân?

Thật là không công bằng.

Ngay cả đám người kia cũng là một lũ vô tích sự, lại vì e ngại Lưu Thẩm Nhã có chưởng môn che chắn nên không dám ra tay, Lưu Thiến Thiến càng nghĩ càng muốn tức điên, nhưng giờ quả thật không thể động tới Lưu Thẩm Nhã, Lưu Thiến Thiến đành nghiến răng nghiến lợi nhẫn xuống chờ cơ hội.

Bằng ánh mắt cùng miệng lưỡi biết dỗ ngọt của mình, Lưu Thiến Thiến đã thành công lấy được hảo cảm từ con gái của chưởng môn Tề Hiểu Nguyệt, khi đó nàng biết cơ hội của mình đã tới, Lưu Thiến Thiến không ngừng ở trước mặt Tề Hiểu Nguyệt ẩn ẩn nói xấu Lưu Thẩm Nhã.

Nàng không những không mất hình tượng tốt đẹp trong mắt Tề Hiểu Nguyệt, lại có thể khiến Tề Hiểu Nguyệt chuyển sang chán ghét Lưu Thẩm Nhã, từ đó ở Tề Hiểu Nguyệt trong cảm nhận, Lưu Thiến Thiến trở thành một vị sư muội ngây thơ đáng yêu lại chịu không ít ủy khuất do Lưu Thẩm Nhã gây ra, mà Lưu Thẩm Nhã trở thành một thứ nữ độc ác không biết tri ân báo đáp mà còn muốn tranh giành mọi thứ với đích muội.

Tề Hiểu Nguyệt quanh năm trên núi tu luyện, tính cách dù kiêu ngạo bốc đồng nhưng cũng rất ngây thơ, nghe Lưu Thiến Thiến hoa ngôn xảo biện, cảm thấy rất bất bình cho nên Tề Hiểu Nguyệt luôn xem Lưu Thẩm Nhã không vừa mắt, ngày hôm nay cố ý gây gối cũng là Lưu Thiến Thiến một bên âm thầm giật dây thúc đẩy.

"Tề sư tỷ, xin hãy cẩn thận lời nói, nếu sư phụ nghe được những lời thô tục như thế từ sư tỷ, ta không nghĩ sư phụ sẽ vui vẻ, hơn nữa Lưu Thẩm Nhã tự nhận chưa từng đắc tội với Tề sư tỷ, cớ sao sư tỷ cứ muốn làm khó ta?"

Lưu Thẩm Nhã bình tĩnh nhìn thẳng vào Tề Hiểu Nguyệt, không chút lùi bước nói ra, lại vô cùng khách khí thăm hỏi ngược trở lại.

Đối với tính cách ngay thẳng có chút kiêu ngạo như Tề Hiểu Nguyệt, Lưu Thẩm Nhã vẫn rất thích, Tề Hiểu Nguyệt làm Lưu Thẩm Nhã nhớ đến em gái của mình ở kiếp trước, cho nên dù Tề Hiểu Nguyệt không ngừng gây rối, nhưng Lưu Thẩm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK