• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Linh chợt ý thức được thời gian mình đứng trước Hồng Hoa Lâu khá dài, thế nên mọi người đi đường đều dùng ánh mắt quái dị xem mình.

Ngay cả các nữ nhân đứng trước cửa Hồng Hoa Lâu đón khách đều thầm nghị luận, dùng ánh mắt như đang nhìn một tên biến thái mà nhìn xem Vũ Linh, vì lỗ tai linh mẫn nên Vũ Linh nghe được vài điều.

"Tên khất cái đó tính làm gì thế, hắn cứ ngây ra nhìn chằm chằm chúng ta, thật chán ghét"

"Mau kêu người đuổi tên đó đi đi, không thì sẽ lây dính ô oế--"

"Đáng sợ quá, trên tay hắn còn cầm kiếm nữa kìa. Hắn muốn làm gì a~"

Vũ Linh triệt để đen mặt, dù bản thân mặc trên người trang phục rách nát, nhưng đó là do chiến đấu mà tạo thành, mắt mù mới đem nàng so với khất cái, có thấy tên khất cái nào cầm thanh kiếm tốt thế này chưa hả? Hơn nữa, nàng là nữ nhân, ách, chỉ là chưa đến thời điểm phát triển.

Vũ Linh liếc mắt xem một loạt các nữ nhân ăn mặc mỏng manh, trước ngực lại ba đào mãnh liệt, Vũ Linh nhụt trí, thầm phẫn hận ông trời bất công, kiếp trước kiếp này bản thân đều là đồng bằng hoang vu biển cả mênh mông, dù cho có biến lớn cũng chẳng thấy tốt hơn được bao nhiêu, chả trách ai nhìn vào cũng bị hoài nghi giới tinh, oan nghiệt a!!!!

Hung hăng trừng mắt các nữ nhân to son đánh phấn đầy mặt dày như tường thành kia, nghĩ có ngực to thì hay lắm sao, Vũ Linh hậm hực nhanh chóng quay người rời đi để khỏi xem nhiều mất công càng thêm tức ngực, rất bất lợi cho sự phát triển sau này.

Hơn nữa Vũ Linh cũng thấy, xung quanh dần có mấy tên hộ vệ đang tụ tập lại đến ý muốn xua đuổi mình, bọn họ tay cầm vũ khí trông rất hung hăng nhưng chưa có mở lời xua đuổi, mà nhìn Vũ Linh như nhìn con mồi, nhất là tên đại hán cao to mặt đầy râu, trên má còn có vết sẹo to kia, ánh mắt cứ trừng to nhìn Vũ Linh..trên tay cầm kiếm, khiến Vũ Linh cảm thấy khó chịu.

Vũ Linh thầm liếc mắt nhìn quanh thì thấy mọi người nơi đây đều là phàm nhân, linh khí tại đây mỏng manh đến gần như không tồn tại, so với Hà Thụ Thôn của Nhị Nha ở trước kia thấp hơn mười lần.

Lâu dài quen với nơi có linh khí dày đặt tẩm bổ, giờ đi đến một nơi cạn kiệt linh khí thế này khiến Vũ Linh nhất thời chưa thích ứng, cơ thể cũng cảm thấy nặng nề khó chịu, tựa như người quen sống ờ khu vực đồng bằng chợt đến nơi núi cao nên cảm thấy mệt mỏi không tinh thần..

Lòng thầm có suy đoán linh khí mỏng manh như vậy, chỉ có thể là Phàm Giới, Vũ Linh rầu rĩ vò rối tung mái tóc dài vốn đã không chỉnh tề của mình, sau đó khẽ liếc mắt về sau, lại di chân quẹo vào một góc hẻm nhỏ, Vũ Linh dừng lại phiền muộn xem bản thân bị sáu tên đại hán vây quanh, không ai khác chính là mấy tên hộ vệ trước Hồng Hoa Lâu khi nãy, cả tên đại hán mặt sẹo cũng đến.

"Tên trộm tặc kia, dám lấy cắp thanh kiếm quý của ta, khôn hồn thì mau đưa ra thanh kiếm trên tay ra, bổn đại gia sẽ tha mạng chó cho ngươi, chỉ cần ngươi chặt đứt hai tay là được"-Đại hán mặt sẹo chỉ vào Vũ Linh, nghênh ngang quát to nói, các tiểu đệ sau lưng cũng gật đầu hùa theo.

Trộm tặc?!

Lại thêm một chậu cẩu huyết tát vào mặt, đầu năm nay cẩu huyết đặc biệt nhiều, đến đâu cũng thấy.

Nhưng gặp cướp thì thôi, lại còn gặp tên cướp đường hoàng lớn tiếng thế này, thật là hết biết nói gì cho phải.

"Ngươi nói thanh kiếm này là của ngươi?"

Vũ Linh vuốt ve thân kiếm sáng loáng, thở dài hỏi.

"Hừ, đúng vậy, thanh kiếm đó là vật của ta vừa bị lấy mất, tiểu tử ngươi tốt nhất nên thức thời đưa thanh kiếm đó cho ta. Nhanh lên, còn không mau trả lại?"

Tên dẫn đầu nghĩa khí lẫm liệt xác nhận.

Hắn là kẻ đứng đầu nhóm hộ vệ của Hồng Hoa Lâu, trên giang hồ cũng có tiếng tăm không nhỏ.

Hôm nay chợt nhìn thấy đứng trước Hồng Hoa Lâu là một tên khất cái bẩn thỉu, lúc đầu thấy tên khất cái này, hắn đã muốn đuổi đi để không phải làm chướng ngại cho việc làm ăn của Hồng Hoa Lâu.

Nhưng khi thấy thanh kiếm tên nhóc đó cầm trên tay, dù bị bùn đất che lấp nhưng trên thân kiếm hiện lên màu ám kim dưới ánh mặt trời, ánh mắt của hắn là cỡ nào độc ác, chỉ liếc mắt vừa nhìn là biết đây là một thanh kiếm tốt, phải nói là cực tốt, ngay cả thanh kiếm mà thành chủ quý trọng, dành gần nửa gia tài để mua lấy từ một thợ rèn kiếm trứ danh trên giang hồ, nhưng nếu đem so với thanh kiếm trước mắt thì thanh kiếm đó chỉ như đống sắt vụn.

Thế nên khi thấy tên nhóc đó đứng trước cửa Hồng Hoa Lâu cầm lấy thanh kiếm, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là tên khất cái này muốn dùng thanh kiếm mua chuộc hắn để đổi lấy một vị trí tại đây, chắc là tên nhóc đó biết lần trước hắn cầu kiếm từ thợ rèn kiếm kia không được, nên mới đến dâng kiếm cho một vị cao thủ như hắn, phải chỉ người tài hoa như hắn mới xứng với một thanh kiếm như thế.

Ai mà không biết hắn rất thích kiếm, hơn nữa không chỗ nào trong thành có mức lương bổng cao như ở đây, thời buổi loan lạc dịch bệnh hoành hành như hiện nay, muốn có công việc lương vừa cao lại có đã ngộ tốt như ở đây, thực sự là so lên trời còn khó.

Tuy nhiên, nếu tên nhóc đó dùng thanh kiếm kia đưa cho hắn, có lẽ hắn sẽ suy xét cho tên này vào làm việc, nghe rằng dưới trù phòng đang thiếu tên đốn củi lau nhà xí, vừa vặn có chỗ đưa người.

Ở hắn còn đang hứng khởi chờ đợi tên khất cái đó hai tay nâng thanh kiếm quý kia lên cho mình, thầm tưởng tượng bản thân cầm kiếm uy phong lẫm lẫm đại sát tứ phương, tưởng đến thành chủ tham lam ghen tỵ xem hắn, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy lâng lâng.

Nhưng hắn còn chưa kết thúc ảo tưởng của mình, thì tên khất cái kia dĩ nhiên lại quay đầu bỏ đi, hắn ngẩn ra liền mau chóng kéo theo thủ hạ đuổi theo tên khất cái không biết điều đó..

Tên khốn đó dám làm hắn bẻ mặt. Thật không thể tha thứ.

"Mau đưa thanh kiếm cho ta, tên khất cái bẩn thỉu"

Vũ Linh thấy thế liền bị chọc cười.

"Tài năng thay đổi trắng đen thế này, cũng thật phổ biến a. Ngay cả một tên đầu heo thế này cũng học được ba phần, ta thấy ngươi nên đi bãi nghệ diễn trò còn hơn là đi làm hộ vệ, thực uổng phí thiên phú"

"Tên khất cái khôn biết sống biết! Dám gọi bổn đại gia là đầu heo, thật là muốn chết, người đâu mau bắt lấy tên khất cái đó cho ta, hôm nay ta phải cho tên nhóc miệng còn hôi sữa này biết thế nào là địa ngục, khi chỉ là một con chuột hối thối mà cũng dám vuốt râu lão hổ."

Bị lời nói của Vũ Linh chọc tức, tên dẫn đầu tức giận tiến lên muốn tát Vũ Linh một bạt tai, với thân hình vạm vỡ của hắn, cái bạt tai này có thể khiến một tên khất cái miệng còn hôi sữa như Vũ Linh mất nửa cái mạng chứ không đùa.

Nhưng đáng tiếc, Vũ Linh nào phải một đứa trẻ bình thường, thân là người tu tiên dù chưa thoát khỏi phàm thai, tu luyện cũng chưa đến trúc cơ, nhưng cũng không thể xem thường.

Vũ Linh dễ dàng bắt giữ cánh tay đang hướng mặt của mình đánh tới, sau đó bẽ mạnh xuống phát ra một tiếng 'crack' chói tai, khiến tay của tên dẫn đầu bị gãy cong, dù chưa đến mức tàn phế nhưng cũng sẽ có tật về sau.

Nghe tiếng hét như giết heo của tên dẫn đầu, Vũ Linh chỉ cười lạnh, lại ở tên dẫn đầu chưa kịp phản ứng nhanh chóng vọt đến tiếp cận, sau đó quơ chân đạp một đá vào bụng khiến tên dẫn đầu bị đánh lùi về sau, và va vào đám tiểu đệ đang đứng.

"Mau bắt lại tên đó cho ta, phải bắt sống hắn, ta muốn hành hạ hắn đến chết"-Tên dẫn đầu dựa vào ba tên tiểu đệ đứng dậy, chỉ tay vào Vũ Linh rống to nói.

"V-Vâng, đại ca"

Vũ Linh tra kiếm vào vỏ, mặt bình thản tiếp đón tám tên cao to tráng hán dồn dập tiếp cận, đối phó với những người có chút nội lực cùng sức mạnh này, Vũ Linh cũng giải quyết vô cùng thoải mái, so với đấu yêu thú còn dễ dàng.

Chỉ bằng thuần vũ lực, không cần dùng đến kiếm, Vũ Linh vẫn có thể xử lý hơn mười tên đại hán mảnh công, một phần cũng nhờ thân thể nhỏ nhắn linh hoạt, tránh né cũng dễ dàng hơn nhiều, huống chi Vũ Linh thường rèn luyện thân thể thêm uống vào thối thể linh tửu của Hình Liệt Phong, nên Vũ Linh cũng rất da dầy thịt thô? Ở mấy người không có linh khí tẩm bổ thân thể lại không tu luyện thì có bị đánh vào cũng chẳng đau cho lắm.

Mười phút sau, ngỏ nhỏ truyền ra không ít tiếng kêu rên thảm thiết, người qua đường nghe được đều giật mình, nhưng không ai dám chạy vào dò xét, sợ dính phải tai họa lên đầu, nên chỉ làm ngơ bước nhanh đi qua.

Vũ Linh bẽ đốt ngón tay thư giãn, thở ra một hơi thoải mái nhìn 'xác chết' nằm lê lết khắp nơi, trong lòng kêu to sảng khoái, thời gian gần đây toàn bị ngược, giờ có cơ hội ngược lại người khác, thật là đã.

"H-hơ...đại nhân, đại nhân tha mạng, là tiểu nhân có mắt như m..ù..."-Một tên tiểu đệ run sợ quỳ gối cầu xin, mắt lại sáng rực nhìn ra sau lưng Vũ Linh.

Vũ Linh một tay chống má, một tay lại rút kiếm bên hông ra vung lên chém ngang mấy thùng gỗ gần đó, chỉ một nhát chém lại không chút do dự, mặt cắt bóng loáng như mài, khiến mấy tên tiểu đệ dù bị sợ vỡ mật vẫn không khỏi than một phen hảo kiếm.

"Ta có thể tha cho ngươi, nhưng đại ca ngươi không tha cho ta nha, khi nãy hắn còn muốn bắt ta rồi giết người đoạt kiếm của ta nữa đây"

Vừa dứt lời, Vũ Linh liền ném thanh kiếm ra sau, vừa vặn trúng ngay một tên định đánh lén, tên cố thu hút sự chú ý không nghĩ đến Vũ Linh lại phát hiện ý đồ đánh lén, tái mặt xem đồng bọn bị đánh phá dầu, mà thanh kiếm bọn họ ham muốn lại như một trọng trùy rơi xuống đất, khiến cho mặt đất nứt ra như mạng nhện.

"Không thể nào!"

Sửng sốt khó tin hiện lên trong mắt, ai mà tin được thanh kiếm mà cả một đứa trẻ chưa đến mười tuổi còn có thể cầm lấy quơ loạn, lại có sức nặng đến cả mặt đất đều nứt vỡ?

"Ôi da, xin lỗi, ta quên nói, thanh kiếm này nặng đến hai trăm tám mươi cân, người thường căn bản không thể cầm lên, các ngươi muốn cũng vô dụng, ah, yên tâm đi, tên đồng bạn của ngươi vẫn chưa chết, nhưng ta không chắc não của hắn có bị chấn thương hay không, ngươi biết đấy, ta còn nhỏ, tay vụn về"

Đám người:"..."Lừa quỷ! Họ chưa thấy một đứa nhỏ nào có thể cầm lên cả thanh kiếm nặng như thế!

Vũ Linh cũng rất bất đắc dĩ, năm xưa được Tử Dận cùng Mộ Thần Hy bắt rèn luyện, trên người mang ít nhất cũng hai trăm cân được chứ! Thử mỗi ngày đều mang cả đống vật nặng trên người leo núi mỗi ngày xem, đừng nói hai trăm cân, cả năm trăm cân Vũ Linh còn cầm trụ.

Chưa kể gặp được Dung Bách, Vũ Linh ăn mệt còn nhiều hơn khi còn trên núi, thanh kiếm này có khi bị Dung Bách chê quá nhẹ nên ném cho Vũ Linh, cây búa mà Dung Bách dùng ít nhất là nặng gấp hai mươi lần thanh kiếm này a, xem một búa đập choáng cả giao long là hiểu.

Thế mới nói, lên nhầm tặc thuyền không thể nào quay đầu, không nói đến hình dáng bán nam bán nữ ai nhìn liền hiểu lầm này, chỉ nói đến ước mơ nhỏ bé là Vũ Linh muốn trở thành thục nữ còn khó thực hiện hơn là sao hỏa đụng địa cầu.

"Giờ thì các ngươi còn muốn nói đây là thanh kiếm của các ngươi?"

"Không, là chúng tôi có mắt như mù xem nhầm ngài, ngại đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân đi, có gì thì ngài chứ trách tội lên đầu Kiền Khôn, là hắn hạ lệnh muốn chúng tiểu nhân bắt ngài, bình thường hắn làm không ít việc xấu lừa gạt không biết bao nhiêu cô nương nhà lành, hắn còn giết chết không ít người, bình thường ỷ vào bản thân cố chút võ nghệ nên thích giương oai khắp nơi, ngài có muốn giết thì giết hắn đi, chúng tôi chỉ là hạn tép riu không có gì đáng nhắc đến a"

"Ngươi ăn ở thế nào mà bị cắn ngược ghê thế?"-Vũ Linh nhìn mấy tên tiêu đệ một ngụm đến một ngụm hắc tên cầm đầu, nhịn không được quay lại hỏi, thầm cho tên cầm đầu một ngọn nến.

"Mấy tên bạch nhãn lang khốn kiếp ta, uổng cho bình thường ta cho các ngươi ăn ngon mặc ấm hưởng thụ mỹ nhân, vậy mà các ngươi lại dám làm phản, quá lắm rồi!"

Thấy các tiểu đệ đều bị dọa mà cầu xin tha thứ, còn nói ngược phản bội lại mình, tên dẫn đầu tức giận đến run cả người.

Tên dẫn đầu tức giận đạp ngã mấy tên tiểu đệ đứng gần, còn không ngừng quyền đấm cước đá vào mọi người xung quanh để trút giận, các tiểu đệ của hắn cũng không rụt rè nghe lời như trước, đồng loạt hướng tên dẫn đầu phản công.

"Chậc, mình còn định thử nghiệm thuốc mới đây"-Thu hồi gói thuốc nhét vào ngực áo, Vũ Linh thở dài lẩm bẩm

Thành công nhìn gây ra nội đấu, Vũ Linh mới thầm thỏa mãn mà bỏ đi ý định dùng độc lên đám người này, cũng thầm đắc ý bản thân năm xưa bỏ ra hơn nửa năm dài học qua nghiên cứu tâm lý học cũng có chỗ dùng .

Vũ Linh thở dài, nhìn đám người còn đánh nhau hăng say kia, khẽ nói.

"Giá mà các ngươi không phải là người phàm, thì ta có thể ra tay được rồi"-Thở dài, Vũ Linh quay lưng buộc kiếm vào hông.

Giờ Vũ Linh không còn là kẻ yếu ớt nhẹ dạ như trước, dù vẫn tôn trọng ý nguyện hành hạ người đến chết còn không được, nhưng nếu phải ra tay hạ sát thì vẫn sẽ không trùng tay.

Sau bao nhiêu lần suýt chết, kỳ thực Vũ Linh cũng xem nhẹ thứ gọi là nhân đạo, nơi này là tu chân giới, từ lâu Vũ Linh cũng đã vô thức tiếp nhận quy tắc của thế giới này, chỉ là vẫn khó mà ra tay, hay nói đúng hơn ám ảnh từ kiếp trước đã khiến Vũ Linh trùng tay.

Dù sao khi đó, vẫn còn sống ở hiện đại, việc giết ngời thực sự khó mà tiếp thu dù biết hành nghề y là sẽ có lúc phải giết người, nên khi giết người tạo ra tâm lý ám ảnh không nhỏ, còn hiện tại, việc giết người cũng không phải là việc khó chấp nhận, giờ nhìn lại việc mình từng trải qua , chướng ngại đã khiến bản thân bận tâm lâu nay là cỡ nào buồn cười.

Thậm chí khí ấy Vũ Linh thấy mình còn mang chút thánh mẫu ngu xuẩn, xưa nay tính lạnh bạt như Vũ Linh cũng có lúc như thế này, thật sự khó mà tin nổi, phải chẳng đó là ảnh hưởng từ việc dung hợp với ký ức của Nhị Nha, thêm vào việc tu luyện có thể tạo ra tâm ma, mấy thứ đó phối hợp lại làm phóng đại chướng ngại tâm lý, dẫn đến tính cách thay đổi trở nên mềm yếu?

Tu chân giới có luật định là tu sĩ không được phép tùy tiện giết người phàm hay tham gia vào mọi biến động phân tranh của người phàm, vậy nên dù mấy tên này nhìn thật chướng mắt Vũ Linh cũng không thể giết họ.

Nếu tùy ý giết người sẽ chịu nhân quả, nhất là khi đối phương chỉ là người phàm không hề nghịch thiên tu luyện mà đi lên đại đạo, khi tu sĩ giết những người như thế tội nghiệt sẽ càng nặng, Vũ Linh mới không muốn dính vào rắc rối, huống hồ mấy người này cũng chẳng đáng tội chết.

Nhưng có thể đổi trắng thay đen, còn nói một cách đường hoàng như thế, Vũ Linh thật sự cảm thấy rất bội phục, cho nên mấy tên này không thể không dạy dỗ một lần.

Thấy cả bọn đều bầm dập không tên nào toàn vẹn, Vũ Linh thấy không thú vị nên thả ra ít thuốc mê được giấu trong người dự phòng, sau khi tất cả đều ngã lăn ra đất, Vũ Linh mới bước ra khỏi con hẻm, trước khi đi Vũ Linh không quên lấy vài túi ngân lượng trên người bọn họ, xem như phí tinh thần tổn thất.

Vốn muốn đi báo quan, nhưng nghĩ đến rất phiền phức, đám người này có thể ở đây mở ra thanh lâu tất nhiên là có nhân chống đỡ, báo cũng vô dụng, có khi còn tự đưa đầu vào lưới

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK