• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Vũ Nguyệt Chi là loại linh thảo sống cộng sinh trong lớp lông dày của Kim Vũ Lịch Điểu, loài linh thú được xem như bán thần thú.

Giống như giao long vượt kiếp hóa rồng, Kim Vũ Lịch Điểu nếu tu luyện sẽ trở thành Đại Bàng Kim Sí Điểu, hay còn được gọi với cái tên là Thái Dương Thần Điểu.

Nhưng Kim Vũ Nguyệt Chi lại rất ít lộ ra ngoài khi mặt trời còn ló dạng, mà ẩn trong lớp lông vũ của Kim Vũ Lịch Điểu để che dấu ánh mặt trời.

Kim Vũ Nguyệt Chi chỉ hấp thu nguyệt tinh hoa, nên chỉ xuất hiện vào đêm trăng.

Dù vậy Kim Vũ Chi không thể sống nếu mọc ở nơi tối tăm ẩm thấp, càng không thể phát triển nếu không hấp thụ chất tiết từ da lông của Kim Vũ Lịch Điểu.

Ngược lại, Kim Vũ Lịch Điểu cần Kim Vũ Nguyệt Chi để hấp thu nguyệt tinh hoa để tu luyện.

Có nhiều tư liệu cho rằng, Kim Vũ Lịch Điểu là hình thái ban đêm, còn Kim Sí Điểu lại là hình thái ban ngày.

Kim Vũ Nguyệt Chi có ba công dụng chính, thứ nhất đó là giúp ngộ đạo, thứ hai là giúp độ kiếp, thứ ba là chữa nội thương.

Công dụng nào cũng rất quý giá, nhất là ngộ đạo cùng độ kiếp, thực sự có thể khiến cho bất cứ ai cũng phải thèm khát.

Ngộ đạo không phải lúc nào cũng có thể vào cảnh giới kỳ diệu đó, Vũ Linh từng may mắn chạm được một lần ở Mộc U Cốc bí cảnh.

Tu vi lên nguyên anh thì chiến đấu đã không còn nhiều tác dụng, nên ngộ đạo cảm nhận thiên địa mới là điều tất yếu.

Có nhiều người ngộ đạo không chỉ tăng lên tu vi củng cố cảnh giới, mà còn cảm ngộ được phép tắc thần thông, rất quý giá.

Tuy nghe có vẻ rất thần kỳ, cơ mà Kim Vũ Nguyệt Chi chỉ giúp tăng một phần khả năng cảm ngộ.

Nên không phải có là ngộ đạo được, còn phải xem thời vận và ngộ tính, bằng không Kim Vũ Lịch Điểu sẽ bị săn lùng đến tuyệt chủng mất.

Mà độ kiếp, có thể giúp làm giảm uy lực kiếp lôi từ xuất khiếu kỳ trở xuống, nhiều lắm cũng là từ xuất khiếu lên hoá thần.

Tuy là Kim Vũ Nguyệt Chi tuy chỉ có thể giảm kiếp lôi từ xuất khiếu lên hoá thần, dù còn cần thêm vài tài liệu quý giá không kém phối hợp mới được, nhưng vẫn là thứ khiến ai cũng phải điên cuồng.

Dù sao lên hoá thần cũng là một cửa chặn, đa phần mọi người đều kẹt ở cửa này, mà bước lên hoá thần mới được xem như là cường giả đỉnh phong chân chính.

Chỉ cần có một phần vạn an toàn ai cũng liều mạng tranh thủ, bởi khi bị kiếp lôi đánh chết, thì đồng nghĩa với hồn phi phách tán, mãi không thể luân hồi.

Đây là cái giá vì tranh ngược với quy luật tự nhiên mà cầu tiên đắc đạo.

Còn đại thừa?

Đa phần đại thừa kỳ tu sĩ đều bế quan, đoạn tuyệt tham gia vào tục sự bên ngoài, mà đến độ kiếp thì đã phi thăng, nên hoá thần được xem là cường giả đỉnh phong.

Chữa nội thương thì có nhiều linh dược khác có tác dụng tương tự, nên ai cũng không lấy công dụng này để luyện dược.

Khi Vũ Linh lấy ra Kim Vũ Nguyệt Chi thì Tiêu Diễm là người lao tới nhanh nhất dù ở cách xa nhất, nhưng câu đầu tiên mà Tiêu Diễm nói sau khi cầm lên Kim Vũ Nguyệt Chi đó là.

"Thần Hy a, không phải ngươi vì lời dụ dỗ của nha đầu thối này mà đi đánh cướp đồ chứ của người khác?"

"Thật quá đáng, đây là ta tự mình tranh thủ đến đấy!"

Vũ Linh tức giận đến mức muốn lật bàn, tên hồ ly thối tha, dám gọi là nha đầu thối, ngày nào cũng tắm hết đấy, thối chỗ nào chứ!

Cơ mà đây không là trọng điểm, trọng điểm là tại sao lại nghĩ bản thân dụ dỗ Mộ Thần Hy trộm cướp, dù bản thân trước từng đề nghị đi cướp đồ, cũng cướp lấy vài lần.

Nhưng bản thân thật là một thanh niên? Không, thiếu nữ? Hay là bé gái? Mặc kệ, tóm lại bản thân là một người chính trực, là một người gương mẫu tam tốt, chỉ khi bần cùng mới sinh ra tặc tâm thôi.

Hơn nữa cho dù bản thân có dụ dỗ, cũng là dụ dỗ đem Mộ Thần Hy đi bán thận, thận của nam chủ chắc có giá cao lắm, nhưng dù thế thì cũng không lấy đến được Kim Vũ Nguyệt Chi đâu.

"Tự mình lấy đến? Ngươi đang nói chuyện cười chắc?"

Tiêu Diễm chỉ vào mặt Vũ Linh cười nhạo.

Vũ Linh thấy gân xanh trên trán dang co giật từng hồi, đẩy ra ngón tay trông rất ngứa mắt kia đang chỉ vào mình, cười nghiến răng nói.

"Nếu ngài thấy đây là truyện cười, vậy ngài chính là đang cười nhạo bản thân mình đấy, thưa Tiêu sư thúc đáng kính."

"Nói gì hả? Nha đầu thối"

Tiêu Diễm trừng mắt hỏi.

"Bởi vì bản lĩnh này, chính là học từ ngài đấy! Quan trọng là, ta không phải tên nha đầu thối, ta có tên của mình, xin hãy gọi đúng, cảm ơn"

"Nha đầu thối hôm nay to gan nhỉ? Muốn ăn gạch của bổn thiếu gia đây sao?"

"Đã già rồi mà cứ gọi thiếu gia không thấy ngượng hả? Lão già thích ức hiếp trẻ con kia"

"Muốn chết?!"

"Ngại quá ta còn trẻ nên rất yêu đời, nên lo cho chính ngài đi"

Hình Liệt Phong dùng thuốc thoa lên khối u trên trán, co giật khoé miệng xem hai người đấu võ mồm.

"Thần Hy, Tiêu Diễm lên cơn ta còn hiểu, nhưng nha đầu đó có ở bên ngoài ăn bậy hay không mà sao cũng không bình thường thế này?"

Bình thường Vũ Linh rất ít cùng tiêu Diễm đấu võ mồm đến gay gắt như thế, dù sao Tiêu Diễm cũng có vũ lực trị cao hơn, nên Vũ Linh thường không dám làm càng.

Vậy mà hôm nay lại gan phì chống đối đến cùng, thì đúng là kỳ quái.

"Cao hứng quá đầu"

Mộ Thần Hy liếc nhìn Vũ Linh còn hăng say cải cọ, Hình Liệt Phong nghe vậy chỉ có thể gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

"À, là thế a..."

Hình Liệt Phong cầm lên hộp ngọc chứa Kim Vũ Nguyệt Chi, vẫn thấy khó tin nói.

"Đây quả thực là Kim Vũ Nguyệt Chi, niên kỷ cũng khoảng hai trăm năm trở lại. Làm thế nào các ngươi lấy về thứ quý giá như thế này được?"

Thực ra Kim Vũ Nguyệt Chi không phải là chưa từng thấy, ở đại gia tộc như họ, cũng chứa một hai góc.

Dù sao không phải loài Kim Vũ Lịch Điểu cực kỳ hiếm, hay mỗi con chỉ có một gốc Kim Vũ Nguyệt Chi mọc trên người .

Nhưng đã mang danh bán thần thú thì không phải dễ dàng hạ gục được, nên dù không thực sự là kỳ vật hiếm có, nhưng không phải ai cũng có thể đụng vào.

"Trao đổi"

Mộ Thần Hy ngắn gọn đáp lời, khiến cho Hình Liệt Phong phải ngưng nghẹn.

"Ta biết là trao đổi, dù gốc cây này không quá hai trăm năm, tác dụng cũng vì thế mà đại giảm, nhưng để lấy đến cũng không dễ dàng. Các ngươi đã lấy gì để đổi chứ?"

"Hừ, nói đi, làm thế nào được tới?"

Tiêu Diễm không muốn cùng Vũ Linh tranh cải ngu ngốc nữa, ngồi xuống nghiêm túc hỏi, một bộ nếu không nói rõ ràng thì không bỏ qua.

"Ta biết đấy"

Không biết từ lúc nào Hàn Tư Viễn đã đến, còn đứng ở sau lưng Vũ Linh.

Hoá thần kỳ tu sĩ có thể vô thanh vô tức đi đến bên cạnh bốn người mà không để bị phát hiện, dù vậy Vũ Linh vẫn bị dọa cho ra mồ hôi lạnh.

Cần giả thần giả quỷ đến thế không? Hù chết người nha.

Hình Liệt Phong và Tiêu Diễm vội lên tiếng chào hỏi Hàn Tư Viễn, Hàn Tư Viễn phẩy tay tỏ ý không cần khách sáo.

Sau đó ngồi xuống vị trí trống cạnh Vũ Linh, vì Vũ Linh đã quay về hình dáng nhỏ nên còn dư nhiều chỗ trống trên ghế.

Hàn Tư Viễn lại không muốn cùng mấy tên tiểu bối lớn đầu kia chen chúc nên đến ngồi cùng Vũ Linh.

Hàn Tư Viễn nhận lấy tách trà từ Vũ Linh, khen ngợi mà xoa cho mái tóc đã chải gọn của Vũ Linh rối tung lên, lại hài lòng cảm nhận độ mềm mượt mà lòng bàn tay truyền đến.

Tóc thật mềm...Càng xoa càng muốn cắt đi làm thảm nha~

Vũ Linh buồn bực chỉnh lại tóc một lần nữa, lại mạc danh cảm thấy da đầu tê dại.

Bị bệnh?

"Lão tổ, ngài không đến tháp canh sao?"

Hình Liệt Phong hỏi

"Ta đã nhờ người khác đến thay thế rồi, từ giờ đến sáng mai vẫn rảnh rỗi, vừa lúc Thần Hy truyền tin đến, nên tranh thủ lại xem các ngươi một lúc."

Hàn Tư Viễn thoải mái uống ngụm trà, lại nói.

"Hơn nữa, biết tin nha đầu ngốc này đã lấy về một thứ thú vị như thế, ta làm sao bỏ qua được"

Mộ Thần Hy đảo mắt nhìn Vũ Linh đang láu liếc nhìn sang nơi khác, trong khi đó Tiêu Diễm lại lên tiếng.

"Lão tổ, chuyện khi nãy ngài nói thế là có ý gì? Ngài biết gì sao?"

Hàn Tư Viễn cười đáp.

"À, thật ra tên treo giá của Kim Vũ Nguyệt Thảo là một đạo hữu mà ta từng quen biết. Hắn từng cùng ta trao đổi một món đồ để giữ mạng, nhưng món đồ đó không có giá trị bằng Kim Vũ Nguyệt Chi, mà ta cũng không cần đến nên ta đã lấy thứ khác của hắn để thay thế"

Lại than thở nói.

"Tên xui xẻo đó ở mấy chục năm trước trúng độc, nên gấp gáp chạy ngược chạy xuôi tìm thuốc giải, còn suýt chết không ít lần, ngẫm lại cũng thật tội a"

Lão tổ, ngài nói câu đó thì đừng tỏ ra biểu lộ vui sướng khi người gặp họa a.

"Khụ, thế nên Kim Vũ Nguyệt Chi là cái giá để trả cho người giải được độc của hắn"

Hàn Tư Viễn lắc nhẹ trà trong tách, cười nhìn Tiêu Diễm nói.

"Độc hắn trúng là thứ độc đứng hàng thứ tư trong Thiên đại kỳ độc, Tiêu tiểu tử chắc biết thứ đó mà nhỉ?"

"Vô Vọng"

Tiêu Diễm cau mày đáp, mắt lộ ra phức tạp nhìn Vũ Linh, nếu trúng loại độc đó, thì nha đầu này lấy đến thứ đó cũng không là việc lạ.

Vô vọng là tên của một loại độc, nói là độc thì cũng chưa đúng lắm, phải nói đó là cổ độc, hay còn gọi là nguyền rủa.

Vô vọng sở dĩ mang tên là vô vọng bởi nó không có thuốc giải, hay nói đúng hơn là nó căn bản không thể giải được bằng thuốc.

Mười vị trí đầu trong thiên đại kỳ độc rất khó tìm thuốc giải, loại thứ tư này thì càng đặc thù, cơ bản là đã trúng thì chỉ có thể nói là xui tận kiếp.

Cổ trùng khi vào cơ thể rồi thì sinh sôi rất nhanh, nhất là tính ẩn nấp dung hoà của nó, dù là hoá thần cũng chỉ mơ hồ cảm nhận được.

Cổ trùng này không sợ dị hoả càng không thể bị bức ra, dù linh lực tán đi hay cuồng loạn, nó cũng ngoan cố bám trụ.

Đáng sợ nhất là nó không hành hạ bằng cách làm người khác thấy thống khổ hay đau đớn, cũng không ăn rớt tu vi hay linh lực.

Nhưng thứ nó hấp thu chính là khí vận của ký chủ, tu tiên khí vận giữ vai trò vô cùng trọng yếu, nếu sở hữu thiên phú nghịch thiên, mà không có khí vận trên thân, thì cũng rất dễ chết.

Khí vận cũng là một cách biểu hiện của thiên đạo, tục xưng định mệnh hay số phận, nên tu vi càng cao, đối với khí vận càng xem trọng.

Mà Vô Vọng lại lấy mất khí vận, điều đó chẳng khác gì khiến cả thế giới đều đẩy họ đến tuyệt vọng.

Chẳng hạn một người mất đi khí vận thì dù uống nước cũng bị sặc chết, đi đường bằng cũng bị vấp té chết, hay cầm một cái gối cũng bị trượt chân đập đầu chết, ăn cơm thì bị nghẹn chết.

Không làm gì cũng bị nghi ngờ là thủ phạm, con trai cũng là con nhà hàng xóm, nhìn một cô gái thì bị bắt vì tội làm con nhà người ta có thai, đi ngang con chó cũng bị nó cắn, chết rồi thì bị vứt xác, dù làm quỷ hồn cũng trở thành môi quỷ bị chúng quỷ xa lánh.

Tóm lại, người khác làm gì cũng yên ổn, mà bản thân đều chật vật khó khăn, bi kịch hơn là không chỉ người đó xui, mà những ai có quan hệ cũng bị vạ lây, nên là chẳng ai dám đến gần  vì sợ bị vận xui làm đến chết thì oan lắm.

Vũ Linh nhớ lại những gì được miêu tả về loại độc này, chỉ cảm thấy thà chịu dày vò đau đớn tới chết có khi còn dễ chịu hơn là trúng thứ tà dị này.

Người đưa giá trao đổi của Kim Vũ Nguyệt Chi chính là bị Vô Vọng dày vò đến xanh cả mặt, dù trốn cách mấy cũng không thể thoát khỏi vận xui cứ kéo đến ùn ùn.

Mà vì sợ bị lấy mất khí vận nên chẳng ai dám tiếp cận, càng đừng nói là giúp giải quyết vấn đề, nên cuối cùng chỉ có thể chết trong cô độc cùng xui rủi.

Tu chân giới gọi những người trúng phải độc này là Môi Thần, có thể thấy nó ác liệt đến mức nào.

"Nhớ năm xưa chỉ vì cùng hắn trao đổi một thứ có thể hạn chế môi vận, ta cũng đã đề phòng rất kỹ, nhưng Vô Vọng quả nhiên là thứ đáng sợ, vì ngay sau đó ta đúng là đã gặp rắc rối lớn."

Hàn Tư Viễn chậc lưỡi cảm thán, lại thuận tay vò tóc Vũ Linh, lấy làm kỳ nói.

"Nhưng ai mà ngờ nha đầu này đánh bậy đánh bạ mà cũng tìm ra cách giải được chứ"

Vũ Linh phiền muộn ôm đầu ai oán nhìn Hàn Tư Viẽn, chọc cho Hàn Tư Viễn càng khoái trá ra sức đè ép mái tóc đáng thương của Vũ Linh.

Tiêu Diễm thở dài nhìn Vũ Linh, nhớ đến thời gian trước nha đầu này bỗng nổi hứng hỏi về các loại độc.

Trùng hợp là Tiêu Diễm ngẫu nhiên cũng có được một tử cổ trùng của Vô Vọng, tuy không bằng mẫu trùng, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Thực ra Kim Vũ Nguyệt Chi này cũng là một trong các cơ duyên của nữ chủ, nhưng là ở năm mươi năm sau.

Khi đó nếu không phải gặp nữ chủ thì người trao đổi Kim Vũ Nguyệt Chi đã chết vì vận xui của mình rồi.

Nên người đó không chỉ đưa Kim Vũ Nguyệt Chi mà còn nguyện trở thành thủ hạ của nữ chủ.

Vũ Linh có xem cũng cùng tác giả bàn luận về mấy thứ thế này, nhất là cách giải cũng là từ bản thân nghĩ bậy mà ra, nên miễn cưỡng cũng coi như biết cách giải.

Nghiên cứu thêm bổ sung những thứ cần thiết thì cũng tạo ra thuốc giải thực sự, kia là trong tiểu thuyết, là lý luận bậy bạ mà ra, thực tế thì vẫn phải thay đổi cho phù hợp.

Vũ Linh đã nghĩ là cổ trùng thì giống như giun trong bụng, nhưng thay vì sống ở dạ dày cùng ruột, thì nó lại chạy nhảy khắp nơi.

Thế nên dựa trên lý luận về cách diệt giun, cùng với tìm hiểu về thuộc tính của loại cổ trùng này, Vũ Linh đã đưa ra một cách giải quyết.

Sau đó ở Hình Liệt Phong biết được Tiêu Diễm có hàng mẫu của Vô Vọng, Vũ Linh đã đến cùng Tiêu Diễm thương lượng.

Rồi tiến hành thử nghiệm, dù sao Vô Vọng rất ngoan cố, nên muốn ép buộc sao cũng được, chỉ cần cẩn thận đừng chạm vào nó là được.

Chính Tiêu Diễm cũng không ngờ nó thực sự hiệu nghiệm, vốn chỉ muốn cho Vũ Linh kiến thức một chút mà thôi, ai mà tin nổi cách của Vũ Linh quả thực đã giải quyết được tử trùng của Vô Vọng.

Cơ mà vì đã giải quyết nên hàng mẫu cũng không còn, nên Tiêu Diễm đã cố ngăn mình không xung động mà dùng kiếm rượt chém Vũ Linh.

Đấy là hắn thiên tân vạn khổ mới tìm được a, còn đang tính dưỡng để đưa vào tên Phong Tử kia đây.

Vũ Linh còn từng nói muốn bán con trùng nhỏ ăn hại của mình cho Tiêu Diễm để đền bù, khiến Tiêu Diễm dứt khoát một cái phất tay, cho một quạt văng đi ra ngoài để đỡ chướng mắt.

Nhưng Tiêu Diễm vẫn không tin tà, cho rằng Vũ Linh chỉ là ăn may, tử trùng đó cũng rất yếu rồi nên mới bị nha đầu này hành cho chết, ngẫm lại vẫn thấy tức.

Giờ nha đầu này lại thực sự đụng phải Vô Vọng chính bản, Tiêu Diễm che mặt thở dài, thầm nguyền rủa một vạn lần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK