• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bối Kỳ vì không muốn bản thân mình trở nên tồi tệ trong mắt Bạch Dĩnh, thế nên nàng yêu cầu mẹ mình giả vờ vẫn ổn sau khi bị phát hiện. Vịnh Thi cũng đồng ý với yêu cầu vô lý đó, trên ai hết, nàng muốn tranh thủ từng phút giây bên cạnh Dĩnh lúc này. Tiểu Dĩnh sau khi nghe nói Bối Kỳ không phản đối mối quan hệ của Vịnh Thi và nàng, nàng liền hưng phấn không thôi, không những cảm ơn Bối Kỳ, nàng còn tặng cho nàng ấy rất nhiều lễ vật mà nàng cất giữ bấy lâu. Cũng vì thế mà Bối Kỳ cảm thấy mình rất có lỗi khi ép uổng mẹ mình và lừa dối Bạch Dĩnh.

Hôm đó, Vịnh Thi lái chiếc xe màu trắng của mình đến trường học của Bạch Dĩnh, thường ngày Vịnh Thi thường đi bộ, hoặc là đi xe bus, chiếc xe nhỏ màu trắng này ít khi nào đụng đến. Hôm nay Bạch Dĩnh lại muốn cùng nàng đi chơi, thế nên nàng đành lái xe đi đón. Chiếc xe màu trắng đậu chiễm chệ ở một góc, Vịnh Thi lục lọi trong xe một cái đĩa CD nhạc nhẹ, trong lúc chờ đợi nàng nghe một vài bản nhạc buồn.

Chỉ có mỗi Vịnh Thi biết những ngày vui sẽ chẳng còn lâu, biệt ly sẽ nhung nhớ thế nào. Khi thấy nụ cười tươi sáng của Bạch Dĩnh, tim Vịnh Thi đớn đau bao nhiêu. Nàng nhắm mắt ngồi trong xe, tiếng nhạc du dương vang lên trong không gian nhỏ, nàng sợ, sợ cảm giác mình đã quen với Bạch Dĩnh, thiếu vắng hai tháng này bao nhiêu chuyện xảy đến.

Nàng đang lừa dối Bạch Dĩnh, nàng biết mình và Bạch Dĩnh sẽ chia tay nhưng lại gieo vào lòng hồ ly nhỏ bé một hy vọng. Khi Bạch Dĩnh nghe thấy Bối Kỳ thấy mối quan hệ của hai người bình thường, nàng thấy hồ ly mắt sáng rỡ lên, vui mừng ôm lấy nàng. Lúc đó lòng Vịnh Thi như đang chết dần, đây là lần đầu tiên nàng lừa dối Bạch Dĩnh, nữ nhân nàng nguyện ý kết tóc se tơ.

– Bà xã ơi.

Bạch Dĩnh gõ nhẹ vào cửa kính hai cái, mái tóc dài của nàng rũ sau lưng, lay động theo từng cử động nhẹ nhàng, nàng nhìn chằm chằm Vịnh Thi đang nhắm mắt dưỡng thần. Vịnh Thi bèn hạ cửa kính xuống, mỉm cười:- Em lên xe đi.

Bạch Dĩnh nhanh nhẩu đi vào xe, nàng đóng cửa lại rồi hôn nhẹ lên má Vịnh Thi một cái. Hôm nay buổi học của nàng cũng bình thường, nhưng vì có Vịnh Thi, ngày hôm nay trở nên không bình thường chút nào. Hai người quyết định đi xem phim.

– Dĩnh, em ăn gì chưa?

Buổi sáng Bạch Dĩnh đã ăn qua loa rồi vào học, buổi trưa nàng vẫn chưa ăn gì. Thế nên cả hai cùng đi đến một nhà hàng nhỏ dùng cơm, Vịnh Thi thấy Bạch Dĩnh cười, nàng cũng cố tạo ra nụ cười tự nhiên nhất có thể, Bạch Dĩnh của nàng, hồ ly trắng của nàng sắp phải chịu tổn thương từ người nàng ấy yêu nhất. Bảo Vịnh Thi vui cười, nàng làm không nổi!

Hai người chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn, trong suốt buổi xem phim, Bạch Dĩnh lúc nào cũng nhắm chặt tay nàng. Lúc nhân vật nữ chính chết đi, Vịnh Thi còn nghe tiếng khóc thút thít từ ghế bên cạnh, nàng phát hiện ra tâm tình của Bạch Dĩnh rất đơn giản, vui nàng ấy sẽ cười, buồn nàng ấy sẽ khóc, không ngại ngùng gì cả.

Nắm chặt bàn tay của Bạch Dĩnh, vuốt ve bàn tay mềm mịn của nàng ấy. Bạch Dĩnh mau nước mắt như vậy nàng cũng sợ, chỉ sợ nàng ấy khóc, nàng ấy buồn. Không cảm giác nào tồi tệ hơn còn yêu nhau phải xa nhau, Vịnh Thi lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, nàng thật không bao giờ muốn lại như thế.

– Phim buồn quá.

Bạch Dĩnh giả vờ như ban nãy nàng chưa hề khóc, nắm lấy cánh tay Vịnh Thi, dắt Vịnh Thi đi chơi một vòng khu công viên dưới khu thương mại. Vịnh Thi cũng rất vui lòng đi theo Bạch Dĩnh, cũng rất vui lòng khi Bạch Dĩnh lôi trong túi ra chiếc điện thoại, chụp lấy chụp để nàng. Từ ngày Vịnh Thi mua máy chụp hình, Bạch Dĩnh đâm ra nghiện chụp hình, lúc nào có thể nàng đều bắt Vịnh Thi làm mẫu cho nàng chụp.

– Mình về nhà không?

Đi chơi mãi cũng mệt, Bạch Dĩnh nghĩ lại vẫn thấy cảm giác thích nhất là cảm giác nằm ôm Vịnh Thi cả ngày, đi chơi chỉ vui được một lát, nằm nghỉ mới khiến nàng vui được cả ngày. Nhưng hôm nay Bạch Dĩnh thấy Vịnh Thi thật lạ, nàng cũng không biết lạ ở điểm nào.

– Bạch Dĩnh, chị muốn chia tay.

Bạch Dĩnh đang loay hoay mở chai nước ngọt cho Vịnh Thi, nghe vậy bèn dừng tay lại, mắt nàng mở to nhìn Vịnh Thi. Ban nãy đi ở khu thương mại, Vịnh Thi không dám nói câu chia tay, nhưng lúc hai người cùng ở trên xe, Vịnh Thi lại mở lời. Nàng đếm thời gian, lúc này là lúc thích hợp nhất rồi.

– Chị nói gì vậy?

– Dĩnh, chị muốn chia tay.

– Bà xã đừng giỡn chứ.

Bạch Dĩnh cười ha ha hai tiếng, sau đó lại tiếp tục vặn nắp chai cho Vịnh Thi. Nàng đương nhiên không tin có một ngày Vịnh Thi lại buông lời nói chia tay mình, chỉ nghĩ là Vịnh Thi đang muốn đùa nàng.

– Chị muốn chia tay thật.

Lần này Bạch Dĩnh ngưng ý cười trên môi lại, nàng nhìn chằm chằm Vịnh Thi, lắp bắp hỏi lại: – Chị.. chị muốn chia tay em?

– Phải.

– Tại sao? Em làm gì sai hả? Em làm chị không vui hả? Chị đừng giận em, để em sửa.

– Không phải, Dĩnh, em không sai gì cả, chỉ là chị không muốn tiếp tục nữa.

Vịnh Thi nhìn Bạch Dĩnh, chưa đến một phút Bạch Dĩnh đã rơi nước mắt, đúng như Vịnh Thi nghĩ, Bạch Dĩnh rất mau nước mắt. Nàng thấy tim mình thắt lại, cảm giác thống khổ lan tràn trong người, chỉ muốn nhắm mắt lại, không nhìn những giọt nước mắt long lanh kia.

– Chị đừng bỏ em. Em xin lỗi, Vịnh Thi, đừng..

Vịnh Thi không nói gì, nàng chỉ khởi động xe rồi chạy xe ra khỏi bãi đỗ, người nàng yêu thương đang vì nàng mà đau khổ, nàng làm chủ cuộc chơi này nhưng lại không cho nàng ấy cái kết nhẹ nhàng. Nàng thật muốn ngừng xe, sà vào lòng Bạch Dĩnh để Bạch Dĩnh biết rằng nàng vạn lần không muốn, nàng đã quen với việc Bạch Dĩnh ở bên nàng, đã quen với việc yêu thương Bạch Dĩnh, giây phút này đây không khí cũng thật nặng nề.

– Vịnh Thi, hôm nay em làm chị buồn sao? Có gì chị nói với em đi chứ! Em sửa hết, Vịnh Thi, có bao giờ chị thấy em không sửa sai không? Em ngoan nhất rồi.

Im lặng, không khí trên xe nặng nề hơn bao giờ hết. Vịnh Thi cố cắn môi dưới của mình ngăn cho bản thân không rơi nước mắt, nàng có sai không khi cố tình hành hạ Bạch Dĩnh như thế này. Vì sự danh chính ngôn thuận nàng lại bắt Bạch Dĩnh một mình chịu đau khổ, nàng càng nghĩ càng đau đớn. Giá mà nàng có thể cứng rắn hơn, chỉ cho phép Bối Kỳ chấp nhận Bạch Dĩnh, không cho phép Bối Kỳ thương lượng thì chuyện đã khác.

– Chị nói gì đi.. Chị đừng im lặng.

Bạch Dĩnh buông chai nước xuống, nắm lấy cánh tay của Vịnh Thi. Lần này cho dù tâm có sắt đá cỡ nào Vịnh Thi cũng không thể không rơi nước mắt, nhìn thấy Bạch Dĩnh vừa nắm cánh tay nàng vừa cầu xin nàng nói một lời, Vịnh Thi như bị vạn tiễn xuyên tim, nàng chăm chú nhìn đường nhưng nội tâm đang thét gào, nàng không muốn, không hề muốn chia tay.

– Dĩnh. Chị muốn chia tay, em trước giờ luôn tôn trọng quyết định của chị, đúng không?

– Chị.. đừng như vậy được không? Đừng rời bỏ em được không?

Bạch Dĩnh khóc đến độ nước mắt thấm đẫm gương mặt xinh đẹp của nàng, hồ ly một ngàn tám trăm năm nay chưa hề cầu cạnh ai, nay lại muốn lạy lục van xin một nữ nhân đừng rời bỏ mình. Nữ nhân này, nàng đã từng nghĩ cả đời không rời, không bỏ.

– Xin lỗi em..

Nếu nàng không cho Bối Kỳ thương lượng, nàng và Bạch Dĩnh sẽ không bao giờ danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nhau, nếu chọn Bạch Dĩnh sẽ mất Bối Kỳ, nếu chọn Bối Kỳ sẽ phải rời xa Bạch Dĩnh. Vịnh Thi chọn rời xa Bạch Dĩnh một đoạn thời gian, nếu vẫn còn yêu nhau, Vịnh Thi nghĩ năm dài tháng rộng, chỉ rời xa hai tháng cũng không quá nhiều. Nhưng vấn đề là chỉ có nàng biết thời hạn là hai tháng, còn Bạch Dĩnh thì không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK