Ngày ba mươi cuối tháng chính là sinh nhật của ông nội Bạch Dĩnh, một trăm năm của nhân giới thì Bạch Long gia gia mới tổ chức một lần. Lần này ông đích thân gọi cháu dâu đầu – Bối Vịnh Thi đến. Bạch Dĩnh biết chuyện Vịnh Thi giả vờ chia tay mình, thế nên nàng cũng không đem chuyện này đề cập với Vịnh Thi. Không ngờ cò trắng lại trước một bước, đem chuyện sinh nhật nói với Vịnh Thi.
Nhưng điều là Bạch Dĩnh không ngờ nhất chính là Vịnh Thi đến, lúc đó nhà nàng đang chuẩn bị đãi tiệc cùng những người của dị giới đang sống ở nhân giới như tộc hồng hồ, bạch khổng tước, hắc thử.. thì Vịnh Thi bước xuống xe cùng Bạch Lộ Tư. Nàng mặc một chiếc váy màu trắng trang nhã, khoác thêm một chiếc áo len mỏng, trông rất yếu đuối, thanh thoát, tim của Bạch Dĩnh liền nhảy lên trong lồng ngực. Vợ nàng đến rồi.
– Vịnh Thi? Con đến rồi?
Bà nội từ trong nhà trong thấy Vịnh Thi liền vui mừng đi ra cửa đón, Vịnh Thi nhanh nhẩu vừa mỉm cười vừa cúi đầu chào bà một cái. Bà nội thấy vậy bèn cười thật sâu đậm, trách móc Vịnh Thi đối với mình hữu lễ, sau đó một mạch dắt Vịnh Thi vào nhà trong. Khách nhân đều ngồi ở ngoài cửa, chỉ có một mình cháu dâu Vịnh Thi này được xuyên thẳng đi vào trong nhà, đó là đặt quyền của cháu dâu.
– Bà nội, ông nội đâu rồi?
Vịnh Thi hỏi, bà nội giải thích cho Vịnh Thi rằng ông nội đã bận tiếp khách, không thể có mặt lúc này được. Mẹ của Bạch Dĩnh ngồi cắn hạt dưa, thấy Vịnh Thi đến bèn ung dung phun hạt dưa ra tay, sau đó lau tay mình, khẽ gật đầu coi như chào Vịnh Thi rồi.
– Con chào mẹ.
Mẹ Bạch Dĩnh thấy vậy bèn cười một tiếng, cũng không giữ thái độ khiên cưỡng nữa. Từ mẹ từ trong miệng Vịnh Thi phát ra cũng thật dễ nghe.
– Ngồi xuống đây mẹ hỏi chuyện một chút.
Vịnh Thi lễ phép ngồi xuống đối diện mẹ Bạch Dĩnh, khẽ vuốt tóc mai của mình qua sau tai, hành động nào cũng thật khiêm nhường, phải phép, mẹ Bạch Dĩnh cũng không trách móc điểm nào được.
– Dạo này con với Dĩnh thế nào rồi?
Cũng may là mẹ Bạch Dĩnh đã sống hơn mấy ngàn năm, thế nên nàng xưng con với Vịnh Thi cũng không thấy tổn thọ. Nếu xét gương mặt ở nhân giới, mẹ Bạch Dĩnh với Vịnh Thi cũng chỉ cách biệt mười tuổi người.
– Con với Dĩnh cũng bình thường thôi ạ.
Mẹ của Bạch Dĩnh cất bịch hạt dưa vào trong hũ, ra hiệu cho Vịnh Thi đi cùng mình vào thư phòng. Vịnh Thi cũng đi theo bà, hai người phụ nữ thần thần bí bí nói chuyện trong thư phòng, lúc Bạch Dĩnh tìm đến, cửa phòng đã đóng chặt, ai muốn nghe lén cũng không nghe được.
Bạch Dĩnh cố gắng đứng áp tay vào cửa lắng nghe nhưng không nghe nỗi, chưa bao giờ nàng ấm ức cửa này đến vậy, thật hận không thể tung cửa bước vào.
Đứng đợi một chừng nửa tiếng thì hai nữ nhân trong phòng mới trò chuyện xong, Bạch Dĩnh yên lặng đứng ở trước cửa đón vợ mình. Nàng thấy mẹ nàng dặn dò:
– Cứ làm vậy đi, ha.
– Dạ con biết rồi.
Bạch Dĩnh tò mò đứng tựa cửa, hỏi: – Hai người vừa nói chuyện gì vậy?
– Tới lượt ngươi hỏi?- Mẹ Bạch Dĩnh hừ một tiếng, sau đó thẳng một đường đi khỏi thư phòng. Vịnh Thi cũng lẽo đẽo theo sau bà, trước khi rời khỏi Bạch Dĩnh còn lưu lại một ánh nhìn trách móc, ánh nhìn này Bạch Dĩnh hiểu rõ hơn ai hết. Đó là ánh nhìn, "bớt nói dùm chị chút đi".
Bữa tiệc sinh thần của ông nội Bạch Dĩnh chỉ bắt đầu khi người nhà họ Tưởng đến, Bối Vịnh Thi ngồi chung mâm người nhà, Tưởng Duyệt Nhiên cũng ngồi chễm chệ ở đó, quen thuộc như trước giờ vẫn thế.
– Cha con bảo con mang theo ít quà tới.
Tưởng Duyệt Nhiên vỗ tay hai cái, người hầu của nàng nhanh chóng mang lên từng kiện, từng kiện lễ vật chất trên sân. Vịnh Thi nhìn người con gái có vết sẹo trên mắt này, nhìn nàng ấy thật giống thứ gì đó mà trong nhất thời nàng không nhớ ra được. Rất quen, mà không thể nào nhớ ra.
– Cọp.
Vịnh Thi buông lời ra khỏi miệng, Bạch Dĩnh liền cười cười vỗ nhẹ vào bàn tay nàng, nói: – Đúng rồi, Duyệt Nhiên là hổ đó.
– Có chuyện gì?- Duyệt Nhiên quắc mắt nhìn Vịnh Thi, Vịnh Thi không nói gì, chỉ im lặng dùng đồ ăn của mình.
– Nói chuyện với vợ ta nhẹ nhàng một chút đi.
Duyệt Nhiên nhíu mắt lại, đường sẹo hẹp dài càng thêm đáng sợ: – Vợ ngươi nhìn chả khác gì bọn kiến yếu đuối. Ta cạp một phát là nghẻo.
Lúc này Bạch Dĩnh liền giơ bàn tay lên, móng hồ ly ẩn sau bàn tay trắng muốt của nàng giương lên hăm dọa. Duyệt Nhiên hừ một tiêng trong miệng, tự nhủ không muốn gây chuyện với Bạch Dĩnh nữa.
Buổi ăn cơm cũng kết thúc trong sự vui vẻ, cuối ngày, ông nội Bạch Dĩnh yêu cầu Bạch Dĩnh chụp lại hình mình với các quan khách. Chụp mãi chụp mãi, cuối cùng Bạch Dĩnh và Vịnh Thi cùng chụp với nhau một tấm, một nhà các nàng một tấm. Sau buổi cơm, Bạch Dĩnh cũng không được phép đến chỗ Vịnh Thi nữa, Bạch Dĩnh cố gắng nhẫn, nhưng nàng nhẫn không nổi.
Ba ngày sau, Bạch Dĩnh từ trên ô thông gió ở lối sau leo vào bên trong nhà Vịnh Thi, vì dù sao nàng cũng là hồ ly thân thể dẻo dai, chỉ là hơi béo nên gặp một chút khó khăn khi leo vào trong. Lúc nàng đẩy cửa phòng vào đã là lúc Vịnh Thi say ngủ, Bối Kỳ cũng đi công tác với Lộ Tư rồi. Bạch Dĩnh trèo lên giường ôm chầm lấy vợ yêu của mình, Vịnh Thi đang ngủ bị đánh thức, nàng cựa quậy tìm kiếm sự thoải mái, sau đó dựa người vào Bạch Dĩnh.
– Giờ này mà còn chưa ngủ?
– Bà xã nhớ em không?
– Nhớ.
Giọng Vịnh Thi vẫn còn nũng nịu, nàng xoay người, nép vào lòng Bạch Dĩnh cảm nhận chút hơi ấm quen thuộc của người yêu. Nàng không dối lòng mình không sao nữa rồi, gối chăn lạnh lẽo, nỗi nhớ người yêu cứ cồn cào trong lòng. Bắt nàng hết yêu hết thương, nàng làm không nổi, cũng không muốn làm nữa.
Đến một lúc nào đó nằm cạnh nhau, siết nhau trong vòng tay không phải vì những phút giây ái ân nữa. Đôi khi chỉ là bàn tay nắm chặt bàn tay, làn da cận kề, mái tóc quấn quanh, chỉ như vậy cũng có thể xem là hạnh phúc. Đến một lúc nào đó, chỉ việc ôm nhau thôi cũng thấy thỏa mãn, một vòng tay ôm thật chặt cũng có thể nói cho đối phương nghe mình có bao nhiêu nỗi nhớ.
Nhưng Bạch Dĩnh vẫn chưa đến lúc đó, hồ ly hứng tình như nàng vẫn đang rất mong muốn được làm thịt vợ mình. Vịnh Thi cũng không còn cách nào khác ngoại trừ cho phép Bạch Dĩnh nhu lộng mình, nàng để yên cho Bạch Dĩnh tước đi chiếc váy ngủ của nàng, nàng để yên cho đôi môi của Bạch Dĩnh hôn dọc trên người nàng, ban phát cho nàng vô số dấu hôn.
Bạch Dĩnh nghĩ đến năm nàng bảy ngàn tuổi nàng cũng không thôi hết thèm khát thân thể của Vịnh Thi, đối với nàng, Vịnh Thi là chất gây nghiện, nàng đã lỡ dính vào, từ nay về sau không thể nào dứt ra được nữa.
– Lần sau không được giấu em gì hết, biết không?
Bạch Dĩnh trừng phạt Vịnh Thi bằng những dấu hôn chằng chịt trên cơ thể trắng nõn, bằng những mơn trớn nhẹ nhàng. Vịnh Thi dùng đầu gối cũng biết Bạch Dĩnh đã si mê mình đến không còn lối thoát, nàng thật thương Bạch Dĩnh, tự nhủ từ nay về sau sẽ không dối mình dối người nữa.
– Chị biết rồi.
Đang trong giây phút nóng bỏng thì Bạch Dĩnh nghe tiếng ai tra chìa khóa vào cửa, nàng liền nói nhỏ với Vịnh Thi: – Có ai về kìa bà xã.
– Chị đâu nghe được?
– Em là hồ ly, em thính hơn.
Vịnh Thi bình tĩnh lấy chiếc áo ngủ mới vứt ra khỏi giường mặc vào, còn dặn Bạch Dĩnh mau biến thành hồ ly. Đúng thật là Bối Kỳ về.
——————–
P/s: Hình chụp vợ chồng nhà Bạch Dĩnh, ảnh đã phục chế và thêm màu:))