• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Macau, dưới ánh đèn vàng tỏa sắc nhàn nhạt, Vịnh Thi bước từng bước chân ngọc ngà của mình xuống bậc thang. Nàng mang một đôi giày cao gót màu nude, chiếc váy ôm sát thân mình, để lộ ra tấm lưng mịn nàng trắng noãn. Cả cuộc đời hai ngàn bảy trăm năm nàng phiêu du trên đời này, đây là lần đầu tiên nàng mặc thứ trang phục mát mẻ đến vậy. Tô An ẩn thân đi bên cạnh nàng như một người vô hình, vừa đi vừa nói:

– Cô mặc như vậy cũng đẹp mắt đấy.

– Tôi thấy lo quá, sợ Bạch Dĩnh mà phát hiện thế nào cũng nổi điên.

– Cũng tại cô, hôm đó tôi nháy mắt muốn rụng cả mi kêu cô đừng đồng ý vụ này. Cô đồng ý nên bây giờ phải chịu thôi.

Vốn vụ này không bắt buộc Minh giới phải giúp Thiên giới, mà tính chất của vụ này cũng thật nhạy cảm. Một vị thượng tiên trên Thiên giới đi lịch kiếp, thượng tiên này lí lịch rất xấu, thế nên Thiên giới muốn phá một phen lận đận. Nhưng nếu người của Thiên giới gây chuyện chỉ sợ sau này không nhìn mặt nhau được, nên Thiên giới nhờ người của Minh giới giúp, mà Minh giới cũng lười can thiệp.

Thế nhưng nữ nhân tên Vịnh Thi này lại rất mong muốn gặp lại hồ ly của mình, thế nên nàng vứt công việc dưới Minh giới, xung phong nhận nhiệm vụ này. Không ngờ chi tiết của nhiệm vụ này cũng thật hoang đường! Vì thế sau khi xong nhiệm vụ này, Diêm đế cho phép Vịnh Thi nghỉ việc sớm hơn hạn định để bồi thường cho nàng.

Thật ra việc không tuyển được người là do tiêu chí của Minh giới quá cao, nào là chỉ là tiểu bán tiên trở lên, tư chất không tệ, dáng vẻ ưa nhìn, tính tình hòa nhã… Thật ra những người như thế đều lên Thiên giới làm hết rồi. Ngày Vịnh Thi đến ứng tuyển, Tô An còn không nghĩ Vịnh Thi sẽ chấp nhận nơi này, không ngờ nàng lại đồng ý. Ở Minh giới, ánh sáng của Thiên giới chiếu xuống cực kì ít, làn da của những người ở đây ai nấy đều trắng bệch thiếu sức sống, hầu hết đều trốn lên trần gian quang hợp. Vì điều kiện khắc nghiệt như vậy cho nên tuyển mãi chẳng có ai làm cả, khổ thân Tô An nàng!

Lần này nhiệm vụ của Vịnh Thi là phá tán gia bại sản của người khác, Tô An thấy để Vịnh Thi đóng vai này cũng thật khiêng cưỡng.

– Cô cố gắng một chút, nhanh thì tầm một tuần là xong, tôi chuẩn bị sẵn rồi. Chậm lắm là nửa tháng cũng xong.

– Nhưng tôi vẫn sợ, cô chắc là Dĩnh không biết không?

Vịnh Thi thì thầm, nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy lúc này Vịnh Thi nói chuyện một mình thật ma quái. Tô An ở bên cạnh gật đầu một cái, mặc dù chính nàng cũng không biết Bạch Dĩnh có tìm đến được không, hai người tận lực giấu như vậy, hi vọng là Bạch Dĩnh không biết.

– Annie! Tiểu bảo bối lại đây với anh!- Tống Thiên Thành vẫy tay với Vịnh Thi, nàng liền nở một nụ cười tình tứ đi lại bên cạnh hắn.

– Anh chơi đến đâu rồi?

Vịnh Thi ngồi ghế bên cạnh, giả vờ ngọt ngào nói chuyện, mục đích của nàng và Tô An chính là khiến hắn thua bạc đến sạch tiền. Sau khi sạch tiền liền phủi sạch tình cảm của hắn, khiến hắn chẳng còn gì trên cuộc đời này.

Mà chuyện khiến hắn thua sạch tiền cũng thật đơn giản, Tô An ẩn thân thay trắng đổi đen dễ dàng. Chỉ trong vòng ba ngày, tài sản của hắn dường như tiêu biến hết không ít. Tống Thiên Thành mặc dù lo lắng, thế nhưng công ty của hắn vẫn ổn, hắn vẫn còn nghĩ mình có thể xoay chuyển ván cờ này.

Nhưng Tô An và Vịnh Thi biết mình đã giăng bẫy trùng trùng lớp lớp, công ty của Tống Thiên Thành cũng chẳng mấy chốc mà sụp đổ. Quan trọng nhất là Vịnh Thi còn phải chà đạp hắn, phải là chà đạp hắn mất hết thể diện, như thế mới hợp lòng những người ở Thiên giới. Hôm đó Tống Thiên Thành đợi nàng ở dưới nhà, định báo tin rằng công ty của hắn có một chút vấn đề. Tô An ở bên cạnh dặn dò: – Cô phải chà đạp mãnh liệt lên nha, cho hắn hết sĩ khí luôn.

– Ác quá đi mất, chà đạp xong là được về đúng không?

– Phải, nhanh đi tôi còn về với vợ nữa.

Vịnh Thi mặc một bộ đồ thể thao màu trắng có đường viền trên tay, dáng hình trang nhã, khỏe khoắn hệt như mới đi tập thể dục về. Nàng mở cửa ra nhìn thấy hắn đang đứng dựa vào xe đợi nàng, bên dưới chân, vỏ thuốc rải rác, nàng đã cố tình để hắn đợi lâu một chút, nhưng cũng không nghĩ hắn hút đến độ này.

– Annie… Em ăn tối chưa?

– Rồi.

Vịnh Thi lạnh nhạt nói.

– Công ty…

Tống Thiên Thành nuốt một ngụm nước bọt để thông giọng mình, hắn không biết nên mở lời như thế nào với nàng ấy. Lần đầu tiên hắn gặp Annie, hắn đã biết Annie không phải dạng người có thể ở cùng bên hắn khi hắn khốn khó. Thế nhưng hắn mặc kệ, gắng sức giữ Annie bên cạnh mình, mà tật bài bạc của hắn không thể nào bỏ đi được, hắn cảm nhận mình cũng sắp mất Annie, hắn thật ỷ y. Để bây giờ hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc, giá mà hắn lo làm ăn, giá mà hắn đảm bảo được cuộc sống cho Annie để giữ nàng bên mình, giá mà… Một ngàn chữ giá mà.

– Thế nào? Anh đánh bạc hết tiền? Công ty không còn hoạt động được?- Vịnh Thi từng bước, từng bước đi lại gần Thiên Thành. Nụ cười trên môi của nàng lúc này cũng thật mỉa mai, Vịnh Thi cảm thấy mình nên chuyển nghề từ bà đồng sang diễn viên thì hơn.

– Annie, anh hứa sẽ lo cho em cuộc sống đầy đủ. Annie, em đừng bỏ anh!- Tống Thiên Thành giữ cánh tay của Annie, cố gắng để ánh mắt của Annie nhìn mình một chút. Thường ngày Annie đều nhìn hắn rất tình tứ, sao bây giờ hắn lại cảm thấy như băng sơn ngàn năm, không thể nào không khiến hắn lạnh chết.

Chiếc xe màu đen chạy chầm chậm rồi dừng ngay trước cửa nhà của Vịnh Thi, lòng Vịnh Thi thầm than một tiếng, Tô An cũng thật màu mè, muốn diễn đến tận cùng như thế này. Vịnh Thi đang trông đợi một người đàn ông khác bước xuống xe, đá điểu Thiên Thành một chút rồi dắt nàng lên xe ngồi rồi cả hai rời đi. Thế nhưng người xuống xe khiến Vịnh Thi muốn ngất ngay tại chỗ, là lão công của nàng, Bạch Dĩnh!

Bạch Dĩnh mang chiếc kính che nửa mặt màu đen, nhưng làm sao Vịnh Thi có thể không nhận ra lão công của mình. Lần này không phải là diễn nữa, mà là hàng thật giá thật. Lòng Vịnh Thi nhảy nhót loạn cả lên, nàng ấp úng, không biết nói gì nữa với Thiên Thành.

– Em trả lời đi Annie, đừng như vậy mà. Anh biết anh sai, anh cờ bạc, bây giờ anh bỏ hết được không em? Đừng bỏ anh, anh làm lại từ đầu, anh hứa!

– Tôi bao nuôi em, đừng nghe lời tên mạt rệp này- Nói rồi Bạch Dĩnh nắm lấy cổ tay của Vịnh Thi, mạnh mẽ kéo Vịnh Thi ngã vào người mình rồi đặt một nụ hôn lên môi nàng ấy. Vịnh Thi mồ hôi đổ sau lưng dính dấp, nàng nghĩ lớn chuyện rồi, lần này thật sự lớn chuyện rồi.

– Bệnh hoạn!- Thiên Thành giơ nắm đấm lên định đấm Bạch Dĩnh một cái, thế nhưng Bạch Dĩnh né đi. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi dắt tay vợ mình, lại kéo một đường đi lại xe. Tô An cứ giữ tình trạng ẩn thân của mình chạy theo nhưng không leo lên xe của Bạch Dĩnh được, nàng cũng nghĩ lần này nhất định có chuyện rồi.

– Chị đang làm cái gì cơ mật?- Giọng Bạch Dĩnh lạnh, lạnh đến mức Vịnh Thi cảm nhận như nhiệt độ trong xe đang giảm xuống còn không độ. Bạch Dĩnh chạy càng lúc càng nhanh, hệt như cơn giận của nàng lúc này.

Vịnh Thi nắm vạt áo của mình, hơi vò vò lại, ấp úng nói: – Việc của Minh giới giao cho chị là phá hỏng cuộc đời của thượng tiên đi lịch kiếp.

– Rồi chị dây dưa với hắn ta?

– Không có, chị không có.

Bạch Dĩnh tấp vào bên trong một công viên vắng, nàng đỗ xe lại gấp đến độ Vịnh Thi cảm thấy quán tính thật lớn khiến nàng bổ nhào ra trước. Bạch Dĩnh tháo đi dây an toàn của mình, nàng nắm cổ tay của Vịnh Thi thật chặt, đôi mắt như hai đốm lửa nhỏ.

– Đau chị…

– Chị làm gì sau lưng em?

– Không có, em không tin chị sao? Chị biết giới hạn của mình ở đâu.

– Chị bảo mắt em đừng thấy, tai em đừng nghe đi- Bạch Dĩnh tức giận đến độ mặt nàng cũng đỏ lên, nàng thật sự sợ mất đi Vịnh Thi. Thế nên nàng mới nhờ Tiểu Yến bạn nàng điều tra xem Vịnh Thi đang ở đâu, không ngờ lại chứng kiến một màn này.

– Chị chỉ…

Chưa kịp nói xong Bạch Dĩnh đã thô bạo xé đi chiếc áo thun thể thao tay dài của Vịnh Thi. Nhìn chiếc áo của mình tơi tả, Vịnh Thi thấy thật sợ Bạch Dĩnh ghen tuông. Thật ra sống với nhau từ lúc có thai Ngư Ca đến khi Ngư Ca ba tuổi, Vịnh Thi bị Bạch Dĩnh ghen tuông hành hạ không ít lần. Nàng biết Bạch Dĩnh tin nàng, nàng cũng biết Bạch Dĩnh là trùm ghen tuông, thế nhưng lần này Bạch Dĩnh có lý do thật sự để phát tác, mà Vịnh Thi cũng không có lý do thật sự để phản bác.

– Em thật sự muốn ở đây sao? Đừng…

Vịnh Thi còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thế nhưng điều này làm Bạch Dĩnh trào dâng lửa giận hờn. Vịnh Thi vợ nàng chẳng bao giờ từ chối nàng như thế, thế mà bây giờ lại từ chối nàng, không hề đồng ý cho nàng truy hoan nữa. Hôm nay lại thêm một màn này, người bình thường không ai không thể không ghen tuông, không giận hờn.

– Annie… Annie, hắn gọi chị là Annie?

Bạch Dĩnh cắn lên chiếc cổ cao trắng mịn của Vịnh Thi, trong giọng nói ý mỉa mai sâu đậm.

– Em không tin chị mà còn muốn chị sao?

Lời vừa nói ra khỏi miệng Vịnh Thi liền biết mình lỡ lời rồi, đúng thật như thế, Bạch Dĩnh cũng không muốn nàng nữa. Vịnh Thi chỉ muốn tự tặng cho mình một đá, rõ ràng là biết Bạch Dĩnh ngoài cứng trong mềm, chỉ mỉa mai một chút nhưng vẫn muốn nàng, vẫn tin nàng, vậy mà nàng còn chạm vào lòng tự ái của hồ ly.

– Lão công…

Giọng của Vịnh Thi nho nhỏ, nếu bình thường Vịnh Thi gọi bằng giọng này, Bạch Dĩnh sẽ không nhịn được mà đầu hàng. Thế nhưng nàng vừa bắc một cầu thang cho Vịnh Thi bước xuống, nàng ấy lại đạp đổ đi, Bạch Dĩnh cũng không biết mình nên thế nào nữa, nên giận Vịnh Thi, hay nên tiếp tục dẹp đi tự tôn của mình mà quỵ lụy dưới thân xác yêu kiều của nàng ấy?

– Chị mặc áo khoác vào đi- Bạch Dĩnh cởϊ áσ khoác của mình ra đưa cho Vịnh Thi, sau đó khởi động xe chở Vịnh Thi về nhà. Đường ở Macau Bạch Dĩnh không rành rẽ, nàng chỉ đi theo quán tính, tìm đến chỗ ban nãy nàng đón Vịnh Thi.

Vịnh Thi thở dài một hơi, cái giá của việc sớm ở cạnh nhau cũng thật đắt, bây giờ lão công của nàng cũng giận nàng rồi. Biết vậy đã chọn làm việc thêm mười lăm ngày rồi xuất hiện, nàng sẽ không nhận công việc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK