Bạch Dĩnh đang mải mê dọn cơm, nghe tiếng động bên ngoài phòng khách bèn đưa mắt ra nhìn. Nàng thấy Vịnh Thi đang nhìn mình chằm chằm, nàng cũng trợn mắt nhìn Vịnh Thi chằm chằm, trong giây phút ấy bát cơm trượt ra khỏi tay nàng mà nàng còn không hay.
– Bà xã?- Bạch Dĩnh bỏ mặc cơm đang bê bết dưới nền nhà, nàng đi một bước bỏ hai bước chạy đến chỗ Vịnh Thi. Vì quá vội nên vấp phải cạnh bàn té xuống đất, thế nên khi Ngư Ca và Giai Nghi đi vào trong nhà thì thấy được một cảnh tượng rất kì quái. Bạch Dĩnh đang quỳ dưới đất nhìn chằm chằm Vịnh Thi, còn Vịnh Thi thì nhướn mày nhìn Bạch Dĩnh, muốn lạ kì bao nhiêu có lạ kì bấy nhiêu.
Buổi cơm ngày hôm đó diễn ra một cách rất gượng gạo, Giai Nghi thấy Bạch Dĩnh vừa bưng chén cơm lên tay, vừa nhìn chằm chằm chị gái kì lạ, không khí rất quái dị. Vịnh Thi hơi mỉm cười, nụ cười duyên dáng bấy lâu Bạch Dĩnh đã không thấy lại.
– Cô là cô giáo của Ngư Ca?
Vì Bạch Dĩnh quen biết với rất nhiều chị gái xinh đẹp, thế nên Giai Nghi cũng không lạ gì khi có sự xuất hiện của Vịnh Thi, nàng chỉ nghĩ Vịnh Thi là một người chị nào đó như Ngữ Ngưng, Mạn Hy.
– Dạ phải ạ chị.
– À, quên mất, Ngư Ca con ra mời chị An vào dùng cơm giúp mẹ. Cái chị đứng dưới gốc cây trước nhà đó.
Ngư Ca ngẩn người nãy giờ, nghe gọi mình liền dạ một tiếng sau đó đi ra vườn mời nhân vật "chị An" kia bước vào trong. Chị An trong miệng Vịnh Thi là một nữ nhân có gương mặt tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mái tóc đuôi ngựa cột cao, mặc một chiếc áo thun rộng, quần jean ôm sát. Da mặt của chị An đặc biệt trắng, đôi má còn đỏ hồng vì nắng nóng, Ngư Ca cảm thấy chị An này cũng thật xuất sắc.
– Chị An ơi… Chị vào nhà dùng cơm đi.
Tô An nghe gọi mình, nàng lau mồ hôi trên trán đi, mắng một tiếng: – Nắng thế không biết! Bình thường chả cho tí nắng nào xuống Minh giới, ở Nhân giới thì ban phát đầy. Đúng là ông lão thiên vị.
Nói rồi Tô An cũng nhanh nhẩu cởi đôi giày thể thao của mình ra, mang vớ bước vào bên trong nhà. Thấy Bạch Dĩnh nhìn mình nàng liền gật đầu chào, tươi cười nói: – Chị tên là An, hôm nay ăn nhờ mọi người một chút nhé.
– Chị An? Em thấy chị rất quen- Bạch Dĩnh hờ hững nói. Vịnh Thi không hiểu vì sao ban nãy Bạch Dĩnh còn rất ấm nóng, nóng như mặt trời mùa hè tỏa xuống, bây giờ trong phút chốc lại trở nên lạnh lùng như băng sơn.
– Vào ăn cơm đi- Vịnh Thi bới một chén cơm truyền qua cho Tô An, quen thuộc như bữa cơm này chính là nàng nấu ra, không phải Bạch Dĩnh.
Bạch Dĩnh nhìn Vịnh Thi, cố nhìn như muốn xác thực đó chính là Vịnh Thi, nàng không hề lẫn lộn trong mơ và hiện thực nữa. Đó chính là Vịnh Thi, vợ nàng. Vịnh Thi thấy Bạch Dĩnh nhìn mình liền nhăn mũi, ý cười trên môi không thể nào biến mất.
– Sao? Ở nhà quậy phá những gì? Nhà cửa thì dơ bẩn, chị còn chưa xem đến vườn sau của chị, chết cây nào thì em cũng tiêu đời.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, Bạch Dĩnh liền lôi Vịnh Thi đi nơi khác, bỏ mặc mọi người đang ở trong nhà. Vốn dĩ Tô An cùng Vịnh Thi được lên đây vài ngày là để làm nhiệm vụ, Tô An còn muốn về nhanh để đoàn tụ với vợ con mình, không nghĩ Vịnh Thi muốn đoàn tụ với lão công của mình trước. Tô An thở dài, có lẽ nàng nên tự làm nhiệm vụ này thì hơn.
– Em chở chị đi đâu?
Bạch Dĩnh im lặng không nói, Vịnh Thi vừa vùng vằng, vừa lèm bèm trong miệng. Bạch Dĩnh xấu xa, nàng vừa mới rời khỏi mười mấy ngày đã sắp sửa có vợ khác, nghĩ đến càng thêm uất ức, đồ hồ ly chết bầm.
– Buông chị ra!
Vịnh Thi bị Bạch Dĩnh kéo tay xuống xe, nàng lại vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay cứng rắn của Bạch Dĩnh, nhưng nàng không ngờ rằng chỉ rời xa mười mấy ngày Bạch Dĩnh lại trở nên áp bức đến độ này.
– Có ai lại dắt vào khách sạn kiểu này! Người ta báo cảnh sát em bây giờ đó.
– Vậy thì chị ngoan đi.
Lễ tân đưa cho Bạch Dĩnh chìa khóa phòng, trong thang máy của khách sạn, Vịnh Thi ngượng ngùng gãi gãi cánh tay của mình. Nàng còn không dám nhìn thẳng vào mặt Bạch Dĩnh, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy yếu mềm trước Bạch Dĩnh thế này. Rõ ràng chỉ rời khỏi mười mấy ngày, nàng còn chưa làm xong việc dưới Minh giới liền kiếm trò quay trở lại nhân gian, vậy mà Bạch Dĩnh lại có vẻ muốn áp bức nàng.
Ngày mà nàng chết đi, Tô An và Tô Huệ đến rước nàng trở về Minh giới. Vịnh Thi còn không thể quanh quẩn ở lại đám tang của mình, nàng còn không thể báo mộng cho Bạch Dĩnh, Diêm đế ép buộc nàng uống một chén canh Quên, thế nhưng nàng lại nhất quyết không uống. Nàng còn xin nghỉ việc ở Minh giới, thế nhưng luật lệ của Minh giới là nếu muốn nghỉ phải xin trước ba mươi ngày để tuyển người mới, nàng không cách nào có thể lên trần gian gặp được Bạch Dĩnh, mà cũng không thấy Bạch Dĩnh tìm xuống Minh giới gặp nàng.
– Chị là ai?
Cửa phòng vừa mới đóng lại, Bạch Dĩnh liền áp Vịnh Thi vào cửa, gương mặt sắc lạnh không một tia ấm áp.
– Em không nhận ra chị hả?
– Nếu chị là Vịnh Thi, khi chị ngủ chị thường nằm ngửa hay nằm nghiêng?
– Nằm nghiêng- Vịnh Thi thở dài một tiếng, đồ hồ ly ngu ngốc.
– Nếu chị là Vịnh Thi, chị…
– Chị không là Vịnh Thi thì là ai? Mới đi có vài ngày mà hai mẹ con các người bày mưu tính kế kiếm người mới thế chỗ chị.
– Con mình sinh nhanh không? Lúc sinh con có gì đặc biệt?
– Lúc sinh rất nhanh, sinh lúc nào không hay, được chưa? Nhắc mãi!
Bạch Dĩnh chỉ sợ có người trong tộc nàng có ác ý biến thân thành Vịnh Thi chọc ghẹo nàng, nhưng nghe đến đây nàng dám khẳng định người này chính là Vịnh Thi, vợ nàng. Có những thứ chỉ có nàng và Vịnh Thi biết, có những thứ chỉ là bí mật của hai người.
Vì vậy Bạch Dĩnh đưa tay lên tát mạnh vào mặt mình một cái, Vịnh Thi nghe vậy bèn giật mình, nàng quát một tiếng: – Em làm gì vậy?
– Đau… Không phải mơ…
– Hồ ly ngu ngốc.
Nói rồi Bạch Dĩnh liền ôm chầm lấy Vịnh Thi, vợ nàng, rốt cuộc nàng cũng đợi được vợ nàng trở về. Vịnh Thi cũng ôm eo Bạch Dĩnh, dựa đầu vào người Bạch Dĩnh một cách âu yếm.
– Chị xin lỗi, chị đã cố gắng về nhanh rồi. Khổ cực em.
Nàng nghe tiếng Bạch Dĩnh bắt đầu khóc thút thít, khổ thân cho hồ ly đã trót yêu phải nàng, đời này nàng làm khổ hồ ly không ít lần rồi.
– Bà xã… Em còn sợ chị không về… Em còn sợ chị không còn là chị…
– Ngốc.