Timo đang cầm chân gà ngồi trên sô pha, mắt không chuyển xem tivi. Cách đó không xa là Lâm Gia ngồi ở trước bàn, đang dùng notebook, Healy mang đến cho cô mà hoàn thành tô màu cho bức tranh, định sau khi hoàn thành sẽ lồng kính bảo quản (treo lên tường).
Lại nói, cô chưa bao giờ chụp hình chung với bọn Corey Lannok, thầm nghĩ sau khi bọn họ trở về nhất định phải tìm lúc thích hợp chụp một tấm mới được. Liên tục mấy ngày ngủ không đủ giấc, Lâm Gia vẽ vẽ một hồi cảm thấy hơi mệt.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, liếc mắt nhìn Lannok trong bức vẽ đang cười đến vô tâm vô phế, động tác trên tay dừng một chút, bỗng nhiên không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt.
Cô vội vàng nhắm mắt lại vỗ vỗ mặt, cố gắng đẩy nỗi lo lắng từ trong lòng ra ngoài, không ngừng ở trong lòng an ủi mình: "Không sao, bọn họ sẽ không có chuyện gì, sẽ không.."
Sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của nhóm thú thú sắp tham chiến mà ngày đó cô không dám biểu hiện ra nửa phần yếu đuối và lo lắng trước mặt bọn họ. Mà trên thực tế, cô lại không có một ngày nào được ngủ an ổn, đêm nào cũng đều gặp ác mộng, sau khi tỉnh giấc lại không có cách gì đi vào giấc ngủ. Bị giam lỏng ở trong phòng không được tự do hành động, cộng thêm loại hậm hực này nữa, cho nên cô đành phải không ngừng tìm kiêm chuyện để làm, vẽ vẽ đọc sách, dạy Ngân Hổ biết chữ, hỏi thăm tin tức từ Healy, không cho mình có thời gian rảnh rỗi mà miên man suy nghĩ.
Dick cầm quần áo tắm xong sẽ thay từ trong phòng ngủ đi ra, liếc thấy Ngân Hổ đang ngồi trên sàn nhà mặt ủ mày ê nhìn chằm chằm bàn cờ, khóe miệng cưc nhanh cong lên, nhưng thoáng cái liền khôi phục vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, xoay người nhẹ nhàng đi đến phòng tăm.
Hôm qua anh "vô tình" nói với Ngân Hổ, Lâm Gia rất thích cờ vua, trước kia thường xuyên nhìn thấy cô và Dương Kiện chơi loại cọc gỗ kỳ quái này cho nên anh quyết định nhanh chóng học cách chơi cờ vua để làm cho Lâm Gia vui.
Ngân Hổ nghe xong liền gấp gáp, sức mạnh của anh và Dick tương đương nhau, nhưng Dick lại thành thục thông minh hơn anh, biết nhiều chữ hơn anh, nói chuyện cũng lưu loát hơn, nếu như ngay cả chơi cờ cũng tốt hơn, vậy anh theo đuổi Lâm Gia sẽ còn có ưu thế gì đáng nói sao? Không được, không được, anh phải đuổi kịp Dick học xong cờ vua trước Dick mới được.
Vừa vặn lúc học đại học Healy đã từng nghiên cứu qua cờ vua cổ đại, Ngân Hổ nhìn anh và Lâm Gia chơi một ván sau đó mỗi ngày liền dây dưa bắt Healy dạy cho mình.
Ngân Hổ hoàn toàn không chú ý tới Dick cổ quái, anh là đang híp mắt, một tay chống cằm, một tay nắm đầu cờ ngựa, vẻ mặt rối rắm nhìn chằm chằm bàn cờ. Healy ngồi ở bên cạnh anh, vừa khoa tay múa chân vừa giảng giải cho anh như thế nào đi cờ. Ngân Hổ nghe xong nửa ngày vẫn là không hiểu. Nếu như nghe đến lúc tâm trạng buồn bực khó chịu thì anh liền ngẩng đầu hung dữ trừng Healy một cái, phồng má tức giận không thèm nghe Healy dạy
Thực lực kém nhau quá xa, Healy nào dám tỏ vẻ nửa điểm dị nghị, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Trong lòng anh cực kì ủy khuất, ngắn ngủn mấy ngày phải dạy cho một con hổ nửa người mù chữ học được cách chơi cờ vua, anh không phải chịu khổ bình thường rồi.
Lâm Gia tô màu tốt nhất cho tranh vẽ, nhìn đồng hồ một chút, đóng máy tính lại đứng dậy đi xuống nhà bếp. Buổi sáng đội hậu cần đưa thức ăn tới trong đó có một khối thịt tươi lớn, cô cắt thành khối ướp muối, và xì dầu rồi đem chưng. Nhóm nửa thú thích ăn đồ ăn cô làm, cô liền tận lực sử dụng nguyên liệu không nhiều lắm nấu ăn biến đổi đa dạng làm chút thức ăn ngon lấp đầy bụng bọn họ.
Phòng tắm ở ngay bên cạnh nhà bếp, bên trong truyền đến tiếng nước, thủy tinh khắc hoa mơ hồ hiện ra thân hình cao lớn của Dick. Lâm Gia tắt lửa, đeo bao tay cách nhiệt mang thịt đặt sang đĩa lớn. Cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, Dick thò đầu ra, lông mi dài màu trắng còn đọng giọt nước: "Gia, anh quên lấy quần áo, em giúp anh lấy một chút đi."
"Được, anh chờ một chút." Lâm Gia đành phải buông bát ra đi vào phòng tìm quần áo cho Dick.
Dick liếc mắt nhìn phòng khách một cái, thấy Ngân Hổ và Healy vẫn đang vùi đầu nghiên cứu cờ vua, căn bản không chú ý tới bên này, mày kiếm giương lên, khóe miệng lại nhếch lên lần nữa.
Lâm Gia cầm áo Dick vội vàng đi đến đây, đưa cho anh: "Đây, quần áo của anh."
Dick cười nhìn cô, mắt xanh bị hơi nước nhiễm qua dị thường trong suốt sáng ngời, đáy mắt ẩn ẩn vẻ giảo hoạt.
Lâm Gia thấy anh không nhận quần áo mà chỉ yên lặng nhìn chằm chằm mình, hơi kỳ quái: "Dick, quần áo của anh... A!" Lời còn chưa dứt, Dick nhanh như tia chớp túm lấy tay cô, kéo cô vào phòng tắm, tùy tay đặt cô trên cửa phòng tắm.
Dick vươn ngón trỏ đặt nhẹ trên môi Lâm Gia, nghịch ngợm nháy nháy mắt, ra hiệu cô đừng lên tiếng. Bị Dick kéo vào phòng tắm, Lâm Gia liền rõ ràng ý đồ của anh. Cô vốn muốn lên tiếng ngăn cản, ai ngờ đột nhiên bị hành động của Dick làm cho lòng mềm nhũn, lời nói tràn ra bên miệng liền nuốt trở về, chờ Dick đóng lại cửa mới ý thức được mình trúng bẫy của anh.
Nhưng nếu cô gây gổ với Dick thì chắc chắn sẽ kinh động Ngân Hổ, siêu cấp bình dấm chua đó mà quậy lên thì khó mà thu xếp được.
Chỉ do dự trong chốc lát, vòi hoa sen phun ra nước ấm liền làm ướt quần áo của cô, Lâm Gia tức giận đến cắn môi e thẹn phiền muộn trừng mắt nhìn Dick, thấp giọng mắng: "Anh thật đáng giận!" Cô làm sao hiểu được bộ dạng xấu hổ và giận dữ của mình ở trong mắt Dick xem ra càng giống như là đang làm nũng.
Hô hấp của Dick bị kiềm hãm, con ngươi màu lam trở nên âm u, ánh mắt nhất thời giằng cô trên người Lâm Gia. Áo mỏng ướt sũng dán sát trên người Lâm Gia, làm đường cong gợi cảm hoàn mỹ hiện ra, hai quả rất trong ngạo nghễ đứng trước ngực thoạt nhìn mềm mại như vậy, hai viên nho nhỏ ở chính giữa cứng rắn nổi lên.
Hai mắt Dick đỏ ửng, nhìn chằm chằm hai quả nhỏ đang không ngừng phập phồng, hô hấp dần trở nên dồn dập, rất nhanh liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô, theo bản năng liếm liếm môi.
Lâm Gia sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt Dick có chút không thích hợp, theo tầm mắt của anh cúi đầu xuống nhìn chính mình, nhất thời mặt đỏ như máu, vội vàng che ngực, xoay người muốn mở cửa phòng tắm ra.
Một tay Dick kéo cô trở về đặt trên vách tường, đôi tay chống hai bên người cô, giam cô giữa hai cánh tay, thấy Lâm Gia muốn tránh thoát, một tay anh đè bả vai của cô lại, một tay khác kìm lòng không đậu xoa khuôn mặt cô.
Vòi hoa sen phun nước xối trên cơ thể trần trụi kiện mỹ của Dick, giọt nước trên vai hội tụ thành vô số dòng suối nhỏ, lập tức ở trên da thịt bóng loáng màu đồng uốn lượn chảy xuống, chảy qua điểm nhỏ màu nâu nhạt trên ngực, lưu lại một mảnh thủy quang chói mắt trên vùng cơ ngực. Hơ nước mông lung mù mịt quấn quanh dưới người anh, bộ vị trọng điểm ngủ say như ẩn như hiện.
Hai má Lâm Gia nóng lên, cố gắng không nhìn tới thân thể gợi cảm đến cực điểm của anh, căng thẳng tóm chặt quần áo trong tay, hai má nóng lên hai chân như nhũn ra, tim thịch thịch nhảy loạn. Mà Dick lại hết lần này tới lần khác muốn kích thích cô, tay lớn nhẹ vỗ về khuôn mặt cô, da thịt mềm mại nháy mắt nổi da gà, cảm giác mềm mềm ngứa ngáy lan đến đáy lòng, trêu chọc sợi dây mỏng manh trong lòng cô.
Bàn tay to lớn ấm áp thô ráp của Dick giống như mang theo dòng điện, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô, thật cẩn thận như vậy, giống như cô là báu vật dễ vỡ. Lâm Gia giật mình ngây ra nhìn Dick, hai gò má xinh đẹp hồng hồng, giọt nước đọng lại trên long mi cong vút của cô, mi dài như cánh bướm rung động, môi cánh hoa đỏ mọng như là thạch hoa quả vị ô mai, làm cho người ta hận không thể ăn vào miệng.
Dick nheo mắt lại nhìn chằm chằm môi cô, hầu kết lăn lộn vài cái, mắt đẹp nổi vằn đỏ. Tay lớn lòn qua gáy cô, đầu ngón tay mơn trớn xương quai xanh tinh xảo, dẫn tới cô một trận run rẩy.
Quần áo rơi xuống, Lâm Gia cuống quít cầm tay anh, ngăn cản anh tiếp tục thăm dò đi xuống, lo lắng bị người bên ngoài nghe thấy, chỉ có thể đỏ mặt thấp giọng lừa nói: "Dick, đừng như vậy. Bọn Ngân Hổ đang ở bên ngoài..."
Không đợi cô nói xong, Dick liền bắt được tay cô hôn lên một cái, đầu lưỡi linh hoạt thật nhanh liếm qua lòng bàn tay mẫn cảm của cô. Lâm Gia thình lình bị anh đánh lén muốn rút tay lại, lại bị anh chặt chẽ bắt lấy đặt trong ngực, cơ thể cao to áp sát cô, hoàn toàn bao phủ cô ở bên trong,
Hơi ngóng dương cương phả ra làm cho Lâm Gia một trận mê muội, chỉ có thể dựa vào vách tường chống đỡ cơ thể. Khóe miệng Dick cong lên, trong ánh mắt xanh nhạt chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Lâm Gia, dịu dàng đến gần như có thể chảy nước. Một tay đỡ lấy bả vai cô ổn định cơ thể của anh, một tay khác thì nắm lấy vòng eo cô, giữ chặt cô ấn trên người mình.
Lâm Gia cả kinh đứng dậy chống bả vai Dick, tránh né anh xâm nhập, mang theo tiếng khóc nức nở mềm như tơ cầu xin: "Đừng, Dick... Chờ sau này, có được không..." Cô cũng không muốn lần đầu tiên là ở ngay trong phòng tắm.
Nghe thấy tiếng Lâm Gia cầu xin, Dick trong cơn mê mang thoáng trở nên thanh tỉnh. Anh ôm lấy Lâm Gia, chôn mặt vào gáy cô, hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói: "Gia, giúp anh. Anh sẽ không làm đau em..."
Cả người Dick nóng hổi, cơ thể sôi sục từng khối cơ bắp thắt chặt, cho dù không nhìn thấy, cô cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng dữ tợn của anh. Nhìn anh nhẫn nại khổ sở như thế, Lâm Gia không khỏi mềm lòng, e lệ gật gật đầu.
Qua rất lâu, Lâm Gia mới nhẹ tay nhẹ chân tử trong phòng tắm đi ra. Cô đang chuẩn bị trốn về phòng ngủ thì bị sắc mặt xanh mét của Ngân Hổ vừa vặn bắt được. Vì thế sư tử và hổ lại lần nữa nổi dấm chua. Lâm Gia bất đắc dĩ, chỉ đành phải đối chiếu theo "Đãi ngộ" của Dick cũng phục vụ Ngân Hổ một lần.
Dương Kiện đã mấy ngày không thấy bóng dáng. Lâm Gia bị tạm thời hạn chế tự do nên không có cách nào đi ra ngoài, đành phải nhờ Healy mỗi ngày tìm hiểu tin tức. Nhưng dù sao Healy chỉ là một sĩ quan bình thường, ngoài việc nghe được tòa án quân sự đang thẩm tra xử lí Hoffman không làm tròn trách nhiệm, Dương Kiện và Rick đang vì anh mà tích cực biện hộ ra thì không có cách gì biết được tình hình tiến triển cụ thể.
Một tuần sau Healy mang đến thông tin chiến đấu mới nhất ngoài tiền tuyến, hai ngày trước khu D9 phản bội bọn cướp Lodi Elias hiệp trợ thành công đánh chiếm khu C8. Lúc hai quân giao chiến, thuộc hạ cũ của Liệt Minh Uy cứu hắn từ trong tù ra, ý đồ phản bội đi theo địch, lại bị quan chỉ huy Kiều Trì xử quyết. Đêm trước khi khu C8 bị rơi vào tay giặc, hắn dẫn dắt một đoàn quân đội yểm trợ và dân thường rút lui, lại ở trên sa mạc bị đàn zombie dị biến và bọn cướp bao vây, cuối cùng lấy thân hy sinh cho tổ quốc.
Khi Lâm Gia nghe được tin tức này thì trong lòng rất khó chịu. Tuy cô và Kiều Trì tiếp xúc không nhiều lắm nhưng trong ấn tượng của cô Kiều Trì là một sĩ quan thanh niên chính trực cơ trí. Nếu không phải là do hắn giúp thì quân đoàn đặc chủng không có cách gì thoát thân khỏi khu C8, cô và nhóm thú thú sẽ còn đang gian nan sinh tồn ngoài dã ngoại, bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Ngay khi khu C8 đang ở tình thế sinh tử tồn vong thì cũng là lúc hắn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, lấy thủ đoạn của Lôi Đình quét sạch nội gián trong khu C8, triệt tiêu Liệt Minh Uy, dẫn dắt quân đội chống cự cường địch, bảo vệ dân thường rời đi. Đáng tiếc, hắn vẫn là không thể đợi được bộ đội cứu viện của thủ đô.
Khi nhóm mãnh thú dị biến lục tục tiến vào kỳ bài xích, nhà trọ của Hoffman đã sắp nhét không nổi nhiều người như vậy, thượng tướng Rick liền phái người sắp xếp cho Lâm Gia một nhà ba tầng ở chỗ khác. Có thể lại được gặp Lâm Gia, nhóm thú thú đều cực kì vui vẻ, tuy rằng trong lòng mọi người rất rõ ràng, thời gian được gặp nhau như vậy rất ngắn.
Vài ngày sau, tòa án quân sự rốt cục tuyên án Hoffman với hành vi không làm tròn trách nhiệm bị miễn đi quân hàm và chức vỵ, phán xử giam ba năm, bắt giữ ở ngục giam đặc biệt của thủ đô. Bởi vì Hoffman kiên trì nói ngoài mình ra thì không còn người khác biết chuyện thể chất đặc biệt của Lâm Gia cho nên pháp viện tối cao không có truy cứu trách nhiệm của người khác.
Sau khi thượng tướng Laurence nghe được phán quyết thì tức giận đến đập bể một cái chén. Dựa theo hắn suy nghĩ thì Hoffman không bị xử quyết cũng nên nhót trong tù vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời, ai ngờ được chỉ là tạm thời cách chức giam cầm, ngay cả một cọng tóc gáy cũng không động đến anh, đây còn không phải là trắng trợn bao che sao?!
Cảnh vệ nhanh chóng thu dọn hết mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất lui về phía sau đi ra, Laurence vẫn tức giận ngồi trên ghế thở nặng nhọc, miệng không ngừng mắng Rick.
Sĩ quan phụ tá nghĩ nghĩ, tiến lên cẩn thận nói: "Tướng quân, chỉ cần chúng ta nghĩ cách làm cho công việc nghiên cứu virus miễn dịch không có cách gì tiếp tục tiến hành thì bộ chỉ huy tối cao sẽ suy xét đến việc dừng chấp hành nghị quyết đối xử tử tế với nửa thú, đến lúc đó ngài có thể dễ dàng bắt đầu công việc buộc tội nguyên thủ."
Laurence nhíu mày nói: "Hoffman bị giam, công việc nghiên cứu không phải đã tạm dừng sao? Cũng không thấy bộ chỉ huy tối cao có động tác gì."
Sĩ quan phụ tá lấy một phần báo cáo cơ mật từ trong kẹp văn kiện để trên bàn ra trình lên Laurence, thấp giọng nói: "Đây là mật báo vừa đưa đến hôm nay. Người phụ trách tiến hành nghiên cứu huyết tham miễn dịch ngoài mặt là nhóm phán quan dẫn đầu Hoffman nhưng ngầm bên trong còn có một tên quân y đang tiến hành nghiên cứu nữa, hắn là tâm phúc của thượng tướng Rick và thượng tướng Kroff, nghe nói nghiên cứu đã có được tiến triển rất lớn. Hoffman nay bị giam, chỉ cần diệt trừ người đó, không phải nghiên cứu miễn dịch cơ thể sống sẽ thất bại sao. Tiếp tục chấp hành nghị quyết che chở nửa thú và ngừng tiến hành thực nghiệm trên cơ thể sống của thượng tướng Rick, lại không có cách gì đạt được huyết thanh miễn dịch, nhất định sẽ khiến cho bộ chỉ huy tối cao mãnh liệt bất mãn, khi đó ngài chỉ cần đề nghị bộ chỉ huy tối cao khởi động trình tự buộc tội là được."
Laurence mở văn kiện ra, nhìn ảnh chụp Lannok ở trên góc trái của trang đầu bản báo cáo.
"Thì ra là Lannok... Ta sớm nên nghĩ đến. Vốn định để cho hắn một con đường sống, thế mà không ngờ hắn lại luôn ngầm giở trò quỷ!" Laurence nghiến răng nghiến lợi nói, trong đôi mắt vẩn đục đột nhiên lóe ra ánh sáng hung ác tàn bạo, đầu ngón tay nhấn nhấn ảnh chụp Lannok, lạnh lùng cười: "Phó quan chỉ huy đoàn tiên phong 1 là Fred phải không? Nói với hắn, ta không hy vọng nhìn thấy Lannok còn sống trở về."
Màn đêm buông xuống, tiếng lửa đạn cuối cùng cũng biến mất, mọi thứ xung quanh đều chìm vào trong yên lặng. Mặc dù màn đêm đã che dấu khói thuốc súng nhưng mùi thuốc súng và mùi máu tươi phiêu tán trong không khí lại thật lâu cũng không tiêu tan.
-----------------
Sau khi đánh lui một đàn zombie, Lannok gọi trung sĩ tới, chỉ vào hơn mười người dân thường sợ tới mức phát run cuốn lui trên mặt đất, mệnh lệnh nói: "Bill các cậu dẫn những người dân này lui lại trước! Những người còn lại thì theo tôi tiếp tục tìm kiếm."
Một người đàn ông trong đoàn dân thường đứng lên, nước mắt nước mũi lẫn lộn nói: "Trưởng quan, hai ngày trước chúng tôi bị zombie đuổi giết, tôi sợ trốn không thoát liền giấu hai đứa con vào trong cống thoát nước ở phía đông trung tâm thành phố. Xin các ngài nhất định phải cứu con tôi ra..."
Lannok nói: "Chỉ cần bọn chúng còn sống, tôi nhất định sẽ dẫn bọn chúng rời khỏi."
Bill che chở đám người đó rút khỏi thành phố Khang Đinh, người của đoàn độc lập 7 chỉ còn lại không tới một nửa, mười mấy phút qua đi, bọn họ vừa đuổi đến phía đông trung tâm thành phố.
Trong lúc đang tìm kiếm người sống sót thì nghe thấy tiếng binh lính cảnh giới kêu to: "Trưởng quan! Zombie đến!"
Tiếng súng vang lên dày đặc, ngăn chận đàn zombie tiến công. Lannok mang theo vài binh lính chạy đến sau một bức tường, bưng súng máy lên bắn phá đàn zombie đang xông tới. Bóng dáng binh lính lóe ra ánh lửa trong, thân thể zombie trong ánh lửa bị súng pháo đánh thành vô số mảnh nhỏ, trên tường, trên mặt đất tất cả đều là máu đen nhớp nháp phun ra lúc chúng nó tử vong, cả con đường như địa ngục đẫm máu.
Scott bắn hết đạn, một bên đổi băng đạn một bên thở hồng hộc mắng to nói: "Con mẹ nó như thế nào bắn cũng bắn không hết! Trưởng quan, với tình hình này thì trong thành phố không có khả năng còn người sống sót! Tiếp tục tiêu hao dần, chúng ta sẽ biến thành điểm tâm của đám quái vật này!"
Lannok cầm súng quất vào đầu một zombie rồi xoay người đạp cho Scott một cái, lạnh lùng nói: "Lúc trước cậu cũng nói như vậy, kết quả chúng ta cứu ra mười một người! Cậu có thể đảm bảo trong thành phố không người nào sống sót nữa không hả?"
Scott nghẹn họng, trong lòng vừa thẹn vừa tức, lấy ra viên đạn tốt nhất điên cuồng mà bắn phá zombie.
"Trưởng quan! Phát hiện người sống sót! Là hai đứa trẻ!" Lúc đám người Lannok đang ẩn núp thì nhóm binh lính tìm kiếm ôm hai đứa bé trai từ trong cống thoát nước ra.
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, phía trước một tên binh lính bị phá tan phòng ngự, zombie nghênh diện phóng tới hất hắn ngã xuống đất, đảo mắt hắn đã bị zombie cắn đứt yết hầu.
Lannok xông qua nổ súng bắn cho đầu zombie nát thành mảnh nhỏ, nhặt tên lửa rơi trên đất của tên lính kia lên, nhắm ngay mấy zombie đang đi theo xông tới bóp cò. Tên lửa gót sạch đầu của mấy zombie sau đó dừng lại ở giữa đàn zombie nổ mạnh, dấy lên trận biển lửa tận trời, trong tiếng nổ mạnh là máu đen thịt khối bay tứ tung. Ánh lửa thu vào trong ánh mắt thâm thúy màu lam của Lannok, giống như núi lửa phẫn nộ phun trào ra dung nham, sườn mặt kiên nghị dưới lửa đạn chiếu rọi như dát lên một tầng kim sa.
Lửa lớn đột nhiên bị tách ra, một bóng đen nhanh như tia chớp từ trong biển lửa nhảy ra, phóng tới hất Lannok ngã xuống đất.
"Trưởng quan! !" Scott và bọn lính muốn cứu viện nhưng zombie không ngừng nhảy lên, bọn họ không thể không ưu tiên chống cự zombie tiến công trước.
Bả vai truyền đến đau đớn, móng vuốt zombie xuyên thấu tầng quân phục phòng hộ bằng kim loại đâm vào trong máu thịt của Lannok. Thứ tập kích anh là một zombie mammon vừa mới tiến hóa thành hình người, sức lực chưa hoàn toàn kích phát, bằng không một kích vừa rồi Lannok căn bản không thể ngăn được.
Lúc zombie phóng tới, Lannok đã đúng lúc giang cánh tay ra, đôi tay gắt gao kẹt cổ zombie, đùi phải ngăn thân thể zombie lại, dung toàn lực ngăn cản không cho nó cắn mình. Zombie mammon mở ra mồm to tràn đầy răng nanh, nước dịch tanh hôi sềnh sệch từ trên răng nanh rơi xuống. Nó đớp một thời gian nhưng không có cách gì cắn được Lannok, khuôn mặt tương tự con người vặn vẹo lợi hại, miệng phát ra tiếng rít gào phẫn nộ khàn khàn, móng vuốt càng thêm buộc chặt chộp vào trên vai Lannok.
Máu tươi từ kẽ tay nó chảy ra, dưới đau nhức thể lực Lannok dần dần chống đỡ hết nổi, sức lực cánh tay càng ngày càng yếu. Trong đôi mắt âm u của zombie mammon nhất thời lóe ra ánh sáng khát máu hưng phấn, đột nhiên dùng lực tránh thoát cánh tay Lannok, móng vuốt đè Lannok lại, há miệng táp tới anh...
Tách trà rơi xuống đất vỡ nát, mảnh sứ vỡ văng lên chân trần trụi của Lâm Gia, cắt một đường nhỏ lên da thịt mềm mại, máu đỏ tươi từ miệng vết thương chảy ra theo cẳng chân trơn bóng lăn xuống.
" Quý cô Lâm, cô làm sao vậy?" Clover hoảng sợ, nhìn thấy vết máu trên chân cô, vội vàng gọi cảnh vệ đi lấy thuốc cầm máu.
Lâm Gia vẫn duy trì tư thế ngồi nâng tách ở trên sô pha, đôi mắt lớn mở to vòm ngực dồn dập hô hấp, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, cơ thể không kiềm chế được run rẩy. Vừa rồi trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh Lannok bị zombie xé xác, một giây chết chóc đó trái tim cô tựa bị dao găm đâm trúng, đau đến cô gần như không có cách nào hô hấp. Tách trà từ trong tay rơi xuống, sứ vỡ và nước trà nóng bỏng bắn tung tóe lên chân nhưng cô lại hồn nhiên không hay biết, cũng không cảm thấy một tia đau đớn.
Một lát sau, Lâm Gia run rẩy nâng tay lên che mặt, từng ngụm từng ngụm thở dốc, ý lạnh từ đáy lòng trào ra thật nhanh lan tràn ra toàn thân, mồ hôi lạnh nháy mắt ướt đẫm ngực.
Trên mặt Clover hiện ra vẻ đồng tình, cô đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia, cầm bàn tay lạnh như băng của Lâm Gia, vỗ về trấn an: "Tôi biết cô rất khổ sở, ngày mai bọn Dick sẽ theo quân đội tới tiền tuyến. Kỳ thật từ lúc Dick đồng ý tham chiến, bộ chỉ huy tối cao đã sắp xếp nhóm nửa thú vào đoàn quân thứ hai, thật xin lỗi, hôm nay mới nói tin tức này cho cô. Rick đã cố gắng trì hoãn, anh ấy đã thừa nhận áp lực rất lớn, đây là quyết định của bộ chỉ huy tối cao, đoàn quân thứ hai vốn là đã xuất phát từ một tuần trước rồi..."
Lâm Gia lắc lắc đầu không trả lời, nhắm mắt lại cực lực bình phục khủng hoảng trong lòng.
Buổi chiều Lâm Gia nhận được lời mời của Clover, mời cô cùng ăn bữa tối. Hôm qua Dương Kiện đã tiết lộ tin tức sắp xếp nhóm nửa thú vào quân tham chiến cho Lâm Gia biết, bởi vậy lúc Clover uyển chuyển nói tin tức này với cô thì cô không cảm thấy quá đột ngột. Rick cố ý sắp xếp như vậy là hy vọng Clover có thể trấn an Lâm Gia nhưng Lâm Gia cho rằng Rick có hơi chuyện bé xé ra to rồi, cô cũng không phải nữ sinh nhu nhược, từ lúc Dick và Liên Bang đạt thành hiệp nghị thì cô đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý.
Lúc gặp Clover, Lâm Gia mới rõ ràng vì sao Clover được gọi là người đẹp nhất liên hợp quốc, Clover đã gần 35 tuổi nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, vóc dáng cao gầy, mặc váy dài màu tím nhạt, tóc dài vàng nhạt cột gọn gàng sau đầu, một nhánh tóc mai quăn lọn rũ xuống hai bên, con ngươi màu cà phê óng ánh như bảo thạch, Clover thướt tha cao quý mê người giống như Violet đắm chìm trong nắng sớm. Lâm Gia rất kinh diễm, không khỏi đoán rằng lúc Clover còn trẻ sẽ đẹp ra sao.
Clover cực kì bình dị gần gũi, cử chỉ tao nhã lời nói ôn hòa, có lẽ cũng có liên quan đến công việc của cô ấy. Cô chẳng những là phu nhân nguyên thủ, mà còn là chủ tịch hiệp hội quyền lợi phụ nữ liên hợp quốc. Dùng buổi tối xong, Clover mời Lâm Gia thưởng trà. Giá trị của lá trà ở thế giới này có thể so với vàng, bình thường chỉ cung ứng cho phụ nữ tầng lớp cấp cao. Vì Clover là phu nhân nguyên thủ địa vị cao quý, cho nên mỗi tháng lượng lá trà cung ứng bất quá ba ounce(*), Clover luyến tiếc không dám uống một mình, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý.
(*): đơn vị trọng lượng Anh, Mỹ, bằng 1/16 bảng.
Cảnh vệ xử lý tốt vết thương trên đùi Lâm Gia, Clover thấy cô vẫn nhắm mắt trên mặt không có một tia huyết sắc, không khỏi lo lắng hỏi: “ Không phải là thân thể cô không thoải mái chứ? Tôi sẽ lập tức gọi bác sĩ đến."
"Không, tôi không sao." Lâm Gia lắc lắc đầu, đau nhức vừa rồi đã tiêu tán, chỉ là ngực vẫn bị đè nén như cũ. Cô lấy lại bình tĩnh, giọng nói vẫn mang theo run rẩy: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng ngực ngột ngạt, có lẽ là bởi vì dạo này không có nghỉ ngơi tốt. Thượng tướng Rick đã giúp chúng tôi rất nhiều. Tôi rất cảm kích những việc ngài ấy đã làm. Dick là chủ động yêu cầu tham chiến, anh ấy làm như vậy không chỉ là vì con người mà còn là vì cho chính bọn họ."
"Rất cảm ơn cô đã hiểu." Clover nhẹ vỗ về đầu vai Lâm Gia, cảm thấy hơi không đành lòng, do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: "Tôi... có thể giúp chút gì cho cô không? Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp cô."
Lòng Lâm Gia khẽ động, trong đầu lại lần nữa thoáng hiện hình ảnh Lannok và Corey cả người toàn là thương tích. Nguyện vọng của cô? Đúng vậy, nguyện vọng của cô chính là hy vọng có thể canh giữ ở bên người bọn họ, cùng bọn họ chiến đấu, dốc hết sức bảo vệ bọn họ, vĩnh viễn không rời không bỏ.
Lâm Gia hít sâu một hơi nhìn Clover, đắn đo mở miệng: "Phu nhân, cô có thể khuyên thượng tướng Rick đồng ý cho tôi theo quân đoàn ra tiền tuyến hay không?"
Clover kinh ngạc nhưng không ngoài dự đoán, đều là phụ nữ cô có thể hiểu rõ tâm trạng của Lâm Gia. Chỉ là yêu cầu này có hơi vượt qua phạm vi năng lực của cô.
Clover khó xử nói: "Cô nói xem tôi nên dùng lý do gì để thuyết phục Rick đây? Hơn nữa anh ấy cũng không thể qua mặt bộ chỉ huy tối cao trực tiếp ra quyết định, chỉ sợ..."
Lâm Gia vội nói: "Tôi biết trong quân đội có phụ nữ, chẳng phải Ruili là nữ quân nhân sao? Tôi cũng từng được huấn luyện, thân thể cường kiện phản ứng nhanh chóng, kỹ thuật bắn súng cũng không tệ, sẽ không trở thành gánh nặng cho quân đội đâu. Mà quan trọng nhất là máu của tôi có tác dụng tinh lọc, có thể thanh trừ virus zombie biến dị."
Clover cầm tay Lâm Gia: "Cũng bởi vì thể chất đặc biệt của cô mà sẽ làm cho Roddy Elias ham muốn, cho nên chúng tôi mới muốn cô ở lại thủ đô nhận bảo vệ."
Lâm Gia khẽ mỉm cười: "Nếu nhóm nửa thú không thể bảo vệ tôi thì còn ai có thể bảo vệ được tôi?"
Clover cười lớn, im lặng nhìn cô chăm chú. Sau một hồi, cô mới nhẹ nhẹ thở dài một hơi, nói: "Được rồi, tôi đồng ý với cô..."
Đột nhiên tiếng đập cửa dồn dập vang lên, cảnh vệ mở cửa ra, một quân cảnh vội vàng đi vào, cũng bất chấp không hành lễ, lo lắng báo cáo: " Phu nhân Clover, tướng quân bị kẻ ám sát đâm thương, mài người lập tức qua đó."
Thượng tướng Rick chỉ bị chút vết thương nhẹ, cánh tay phải bị đạn cắt thương. Lúc Clover và Lâm Gia chạy tới văn phòng thì thấy hắn đang ngồi ở trên sô pha thương lượng chuyện với thượng tướng Korff và Dương Kiện, bác sĩ ngồi xổm một bên băng bó vết thương cho hắn.
Thấy Clover đến, ba người dừng nói chuyện với nhau. Clover vọt tới trước mặt Rick cầm lấy sách trên tay hắn ra, nhìn đến băng gạc quấn trên cánh tay phải của hắn sấm máu, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt liền không khỏi đỏ lên.
Rick cầm tay cô, dịu dàng trấn an: "Anh không sao, chỉ là trầy da mà thôi." Tiện đà nói với Lâm Gia: "Thật ngại quá, quý cô Lâm Gia. Vừa rồi ở đây có hơi hỗn loạn, đã quấy rầy các người dùng cơm."
Lâm Gia vội hỏi: "Ngài đừng nói như vậy, nhìn thấy ngài không sao là tốt lắm rồi." Rick khẽ mỉm cười, cúi đầu tiếp tục an ủi Clover trong ngực.
Lâm Gia đi đến trước mặt Dương Kiện, thấp giọng hỏi: "Có bắt được kẻ ám sát hay không?"
"Bắt được, bị cảnh vệ nổ súng đả thương, đang cấp cứu..." Dương Kiện tháo mũ xuống buồn bực khó chịu nắm nắm tóc: "Kẽ ám sát là Kiều An!"
Lâm Gia chấn động, cầm cánh tay Dương Kiện, kinh ngạc hỏi: "Kiều An? ! Như thế nào lại là hắn? Không phải hắn đã bị nhốt rồi sao?"
Sắc mặt Dương Kiện rất khó coi, Kiều An thoát khỏi nhà tù không người phát hiện, có thể thấy được thủ đô bị thế lực của Roddy Elias thẩm thấu sâu đậm, anh làm sao còn có thể yên tâm để Lâm Gia ở lại thủ đô nhận bảo vệ được chứ? Đêm trước ngày ra tiền tuyến mới phát hiện ra chuyện đáng sợ như vậy, tâm loạn muốn chết.
Dương Kiện thấp giọng nói: "Có người vụng trộm đánh tráo thả Kiều An và An Đức ra, để cho Kiều An giả dạng thành cảnh vệ trà trộn vào bộ chỉ huy ám sát thượng tướng Rick. Nếu không phải Kiều An quá kích động lúc bắn không chính xác thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
"Vậy An Đức thì sao? Có tìm được cậu ấy hay không?"
Dương Kiện lắc đầu: "An Đức mất tích , không có tìm ra cậu ấy đang ở đâu. Anh đoán có thể cậu ta đã được người đưa ra khỏi thủ đô."
Dương Kiện nhìn thoáng qua thượng tướng Rick, kéo Lâm Gia qua thấp giọng nói: " Hành động ám sát không thể nghi ngờ là mưu đồ của nội gián do bọn giặt cướp xếp vào thủ đô. Nếu như nguyên thủ bị giết thì bộ chỉ huy tối cao chắc chắn sẽ lâm vào hỗn loạn, ắt sẽ ảnh hưởng đến chiến sự nơi tiền tuyến. Tướng quân Korff đã và đang tra rõ nội gián ẩn núp trong thủ đô, hy vọng có thể nhanh chóng quét sạch đám khốn đó."
Lâm Gia nghĩ nghĩ, làm bộ như lơ đãng nói: "Em nghe Healy nói, Kiều An là sĩ quan ưu tú có kinh nghiệm sa trường dày dặn, kỹ thuật bắn súng của hắn cực tốt, có danh xưng là tay súng thiện xạ, không ngờ rằng hắn cũng sẽ có lúc kích động như vậy? Em cảm thấy hắn có chút danh bất phù thực (*)."
(*): ngược lại với danh bất hư truyền, danh không khớp với thực tế.
Lòng Dương Kiện khẽ động, lông mày căng chặt buông ra, cúi đầu cười như không cười nhìn Lâm Gia, đôi mắt sáng kinh người. Lâm Gia bị anh nhìn chăm chú đến chột dạ, co quắp di dời ánh mắt, thầm nghĩ ở trước mặt nguời đàn ông Dương Kiện chủ nghĩa giả này, có phải mình nên giả ngu một chút mới tốt hay không?
****
Thành phố Khang Đinh, sau một hồi chiến đấu khốc liệt rốt cục cũng khôi phục yên tĩnh. Trong một tòa nhà ba tầng chưa bị hủy tổn hại bên ngã tư đường phía đông trung tâm tâm thành phố, là chỗ nghỉ ngơi tạm thời đoàn của độc lập 7. Lầu ba là nơi dành cho người bị thương nghỉ ngơi, chính giữa phòng là dùng để làm phòng phẫu thuật tạm thời.
Kim Điêu ngồi ở một góc sáng sủa trong phòng, im lặng liếm vết thương trên cánh tay, đôi mắt màu vàng quay tròn chuyển động. Anh vừa giết xong một đoàn zombie, thể lực gần như cạn kiệt, bây giờ bụng đói lả. Có thể đêm nay không giống như thường ngày, đánh giặc xong liền có người mang một thùng thịt lớn đưa tới cho anh ăn.
Kim Điêu chăm chú nhìn Cain, nhớ rõ tối hôm qua lúc anh đang ngủ say thì đột nhiên bị người này lay tỉnh, sau đó người này dẫn anh chuồn êm ra ngoài, dung anh làm vật cưỡi bay đến đây, đúng lúc cứu một người đàn ông tóc đỏ từ trong tay zombie ra.
Scott vặn ấm nước sôi, đổ sạch nước vào trên tay Cain. Giúp Cain rửa sạch tay, Scott phun nước khử trùng lên tay anh, sau đó lấy túi ni lông chân không trong hòm thuốc ra đưa cho anh. Trong túi ni lông là toàn bộ dụng cụ phẫu thuật.
Cain xé mở túi ni lông, mang bao tay chuyên dùng để phẫu thuật vào, lấy dao phẫu thuật lóe ngân quang ra. Anh khẩn trương nuốt nước miếng, nói với Lannok: "Ở đây không có bác sĩ cho nên chỉ mình ra tay. Yên tâm, việc này mình làm rất thành thục, cậu kiên nhẫn một chút."
Lannok nằm trên mặt đất, quần áo bên bả vai bị xé mở, lộ ra vết thương dữ tợn sâu đến có thể thấy được xương, máu còn đang không ngừng chảy ra ngoài, da thịt bên cạnh miệng vết thương đã bắt đầu hủ hóa. Tuy rằng đã tiêm vào huyết thanh nửa thú nghiên cứu chế tạo kháng virus mới nhất nhưng vẫn phải cắt bỏ máu thịt hư thối ở vết thương mới có thể phòng ngừa thi biến. Không biết từ đâu Scott tìm được một cái chăn rách nát dưới người anh, làm cho anh không đến mức nằm trên sàn đất lạnh lẽo.
Vẻ mặt Cain khẩn trương, giơ dao phẫu thuật, do dự mà khoa tay múa chân bên vết thương trên vai Lannok vài cái, như là không dám xuống tay.
Lannok thấy thế cố hết sức nâng cổ lên, nhìn chằm chằm Cain nghiến răng nghiến lợi nói: "Này, cậu đừng có mà nhân cơ hội trả thù nha! Đừng ình không biết, cậu muốn cố ý cắt thịt thối rồi cắt luôn da thịt bình thường của mình, lưu lại vết sẹo khó coi chọc honey ghét bỏ mình."
Trán Cain nổi lên gân xanh, tức giận nói: "Nếu không phải anh đây trộm đi tới cứu viện, cậu còn có thể có tinh thần mắng chửi người sao?" Không đợi Lannok mở miệng, Cain giơ tay chém xuống, lưu loát cắt lấy một miếng thịt thối bên cạnh vết thương trên vai trái của anh.
Lannok đau đến suýt chút nữa nghiến vỡ răng, trên mặt nháy mắt đổ mồ hôi hột.
Scott bị hành động dũng cảm cắt thịt của Cain dọa ngu, giật giật khóe miệng vẻ mặt như đứa ngốc nhìn Cain. Thấy Cain lại muốn hạ xuống một dao, anh vội vàng ngăn lại: " Thiếu tá Cain, nên tiêm thuốc tê cho trưởng quan trước rồi hãy xuống dao."
Cả người Cain cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, vài giây sau mặt không chút thay đổi nói: " Tại sao cậu không nói sớm?"
Lannok tức đến hộc máu, vẻ mặt vặn vẹo cắn răng mắng: "FUCK! Tên khốn cậu mau cút qua một bên đi! Để cậu ra tay không bằng anh đây tự xử!"
Cain nhíu mày, lấy tay cầm dao phẫu thuật chọt chọt vết thương Lannok, nhếch miệng cười đến kỳ dị: "Dùng thuốc tê nhiều quá sẽ không tốt cho trí óc, đầu óc cậu vốn đã ngốc nghếch rồi, cho nên tốt nhất là đừng dùng."
Lannok trừng mắt đang muốn nổi bão, bả vai lại là một trận đau nhức, đau đến anh hận không thể cắn luôn đầu lưỡi của mình. Cain lại như tia chớp một lần nữa cắt xuống mấy miếng thịt thối. Anh một bên ra tay một bên hung tợn mắng: "Dù sao cái mạng chó của cậu cũng chỉ có một cái, cũng đừng lãng phí thuốc tê ! Cái tên khốn cậu còn xem bọn này là anh em sao? Biết rõ Fred là tay sai của Laurence, vậy mà còn nghe lời hắn nói thật sự đi chịu chết, trong đầu cậu toàn là cứt sao? ! Cậu muốn lập công, muốn thành anh hùng cũng được đi, nhưng đừng kéo các anh em trong đoàn chết chùm!"
Thấy Lannok đau đến sắc mặt trắng bệch, Cain rốt cuộc không đành lòng, không xuống dao nữa, nhận ống kim Scott chuyển tới, tiêm thuốc tê vào cho Lannok.
Lannok đột nhiên dùng sức nâng tay phải lên tát cho Cain một cái, đánh cho Cain đặt mông ngồi đến trên mặt đất.
Vết thương trên vai lại bị xé rách, máu tươi tuôn ra, Lannok hút khí lạnh phẫn nộ quát: "Ông đây là quân nhân! Chức trách của quân nhân chính là bảo vệ dân thường, chiến sĩ đoàn độc lập 7 cho tới bây giờ đều là vì người dân mà chiến đấu, không phải vì cái vinh dự cứt chó kia! Có người dân bị nhốt trong thành phố này, chẳng lẽ chúng ta có thể thấy chết mà không cứu sao? !" Một trận mãnh liệt ho khan gián đoạn lời anh đang nói.
Lannok đoạt lấy dao phẫu thuật: "Fred là tên cặn bã, nhưng những người dân vô tội kia thì không phải! !" Nói xong tự mình ra tay cắt lấy một miếng thịt thối lớn bên cạnh vết thương trên vai trái.
Đang muốn cắt dao thứ hai thì Cain đúng lúc đoạt lại dao phẫu thuật, xụ mặt bắt lấy tay Lannok, cấm kim tiêm vào trong mạch máu trên cánh tay anh, đẩy thuốc tê vào.
Giúp Lannok xử lý tốt vết thương, Cain mới thấp giọng thì thầm một câu: "Thật xin lỗi."
Lannok khép hờ mắt, cả mặt toàn mồ hôi lạnh, nghe xong lời Cain nói, mí mắt vén lên một chút: "Biến, nếu cậu sợ chết, còn cùng tới đây làm gì?"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK