Ánh mắt nó chợt dừng lại trên người đàn ông trước mặt, quá bất ngờ làm rơi ly rượu trên tay xuống làm nhiều người quay lại nhìn. Sao hắn lại có mặt ở đây cơ chứ, chẳng phải đang công tác bên Ý sao? Bàn tay nó lạnh ngắt, đã qua rất lâu rồi cứ ngỡ đã quên được nhưng khi gặp lại sao lại bần thần thế này.
-Cậu không sao chứ? Quốc An cũng bất ngờ không kém khi nhìn thấy hắn, có khi nào nó sẽ lại yêu hắn như xưa mà bỏ rơi cậu không.
-Không sao, mình về đi. Nó lôi Quốc An thật nhanh ra khỏi đó, nó không muốn gặp lại hắn một xíu nào.
Nó bước vội vàng lại vướng đôi giày cao gót khó đi nên mất thăng bằng ngã xuống, Quốc An đưa tay ra đỡ, còn hắn cũng nhanh tay đỡ bên còn lại.
-Em vẫn rất hậu đậu như xưa.
Vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy nhưng sao cảm thấy xa lạ quá. Nó lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Quốc An nhẹ nhàng vòng tay qua eo nó, môi nở nụ cười thân thiện.
-Lâu rồi không gặp.
-Lâu rồi không gặp. Hắn có một chút khó chịu trước hành động thân mật của hai người, chẳng lẽ trong thời gian hắn không bên cạnh nó lại đến với cậu ta, dù gì đi nữa hắn cũng phải tìm đủ mọi cách để giành lại nó trở về.
-Xin lỗi chúng tôi có việc về trước, anh ở lại vui vẻ.
Nói rồi Quốc An dắt nó ra xe trở về. Cuộc sống đúng là có những việc bất ngờ không lường trước được, sự xuất hiện của hắn làm đảo lộn cuộc sống vốn bình yên của hai người. Nó sẽ chọn ai? Trở về với hắn hay lại tiếp tục cuộc sống vui vẻ bên cạnh Quốc An? Tất cả mọi quyết định bây giờ đều tùy thuộc nơi nó mà thôi.
....
Nó trở về với tâm trạng mệt mỏi, giá như cả đời này không gặp lại hắn thì tốt biết mấy. Bao nhiêu kỷ niệm tràn về, tiếng cười có, nước mắt cũng có. Hắn hoàn toàn không xứng đáng để nó nghĩ đến, bên cạnh nó bây giờ đã có Quốc An, nó còn mong ước gì hơn nữa.
-Quốc An nè, cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi chứ? Nó ôm cậu như sợ đi mất.
-Không bao giờ có chuyện đó, cậu là người duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này. Nếu cậu không buông tay, thì tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa cậu.
-Cảm ơn vì đã ở bên cạnh tôi.
-Ngốc à, bất cứ khi nào cậu cần thì tôi sẽ luôn luôn có mặt, vĩnh viễn như vậy.
Thời gian như ngừng lại khi hai người cạnh nhau, tình yêu sẽ luôn bền vững nếu cả hai cùng vun đắp cho nhau. Từ xa hắn nhìn thấy tất cả, có lẽ những biến cố từ đây sẽ xuất hiện, liệu họ có đủ sức để vượt qua những khó khăn này không?
......
Đợi Quốc An về, hắn đến tìm nó. Vừa mở cửa thấy hắn, nó vội đóng cửa lại, hai người chẳng có lý do gì để gặp nhau hết. Nhanh tay hơn hắn đẩy được cửa và vào bên trong.
-Anh muốn gì? Nó chẳng buồn nhìn nó.
-Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, hãy cho anh cơ hội giải thích được không? Hắn van nài.
-Em với anh chẳng còn chuyện gì để nói hết, tất cả đã là quá khứ.
Giọng nói lạnh nhạt của nó làm hắn nhói đau, hắn tự trách mình quá vô tâm, quá tự tin vào tình yêu của nó dành cho mình nên mới có kết quả ngày hôm nay.
-Anh với Tường Vy hoàn toàn không có gì hết, anh cũng đã đính chính với báo giới. Em cho anh một cơ hội được không?
-Muộn rồi, thời gian qua tại sao anh không giải thích? Tại sao anh không về tìm em? Có phải anh nghĩ vì em quá yêu anh nên bất cứ khi nào anh quay về em đều sẽ chấp nhận đúng không?
-Anh rất muốn, nhưng anh không thể, anh còn công việc của mình.
-Công việc, anh lúc nào cũng công việc. Tất cả những gì anh làm chứng tỏ rằng anh chưa bao giờ trân trọng tình yêu của tụi mình, cái gì không biết trân trọng thì cuối cùng nó cũng sẽ mất.
-Anh không tin em không còn yêu anh. Hãy nhìn vào mắt anh, em còn yêu anh đúng không?
Hắn giữ chặt vai nó, giọng nói có chút bi thương.
-Một chút cũng không, những gì em có bây giờ chỉ là những kỷ niệm của hai đứa mà thôi. Quốc An mới là người em yêu hiện tại. Nó dứt khoát.
-Không thể nào. Hắn lảo đảo gần như ngã xuống.
-Em yêu Quốc An, tháng sau tụi em sẽ tổ chức đính hôn, vì thế anh đừng đến tìm em nữa.
-Quốc An? Tên đó có gì hơn anh? Tại sao là hắn ta mà không phải là anh?
-Tất cả mọi thứ của cậu ấy đều hơn anh, thậm chí cậu ấy còn yêu em hơn anh.
-Anh sẽ không đời nào để chuyện nhảm nhí này xảy ra.
Nói xong hắn bỏ đi. Mới hơn một năm không gặp mà nó thay đổi nhiều quá, nhiều đến mức không còn nhận ra nữa. Chẳng lẽ tình yêu mấy năm của hai đứa nó đành quên sạch trong một năm ngắn ngủi sao. Không thể nào, hắn sẽ tìm mọi cách để chiếm lấy nó, cho dù có dùng thủ đoạn gì miễn sao có được nó là hắn sẽ làm. Ánh mắt hắn rực lửa “ Quốc An, nếu cậu và nó không tự giác buông nhau ra thì tôi sẽ có cách để làm hai người không bao giờ lại gần nhau được nữa.”
....
Hắn đi rồi, nó vẫn còn hoảng sợ. Sao hắn lại có thể thay đổi nhiều như vậy chứ, ánh mắt ấm áp, nụ cười dịu dàng ngày xưa đâu rồi? Có phải vì nó mà hắn trở nên như vậy không? Nó liền nghĩ đến Quốc An, chỉ có cậu ấy mới có thể giúp nó thoải mái hơn lúc này.
-Nô yêu, Duy Minh mới đến tìm Mon đó. Nó lấy điện thoại nhắn tin cho Quốc An.
-Hắn đã nói gì với Mon?
-Anh ấy muốn quay lại với Mon, nhưng Nô yên tâm, Mon sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Nô đâu.
-Mon yêu ngoan lắm. Nô cứ sợ....
-Nô đừng sợ nhé. Nô ngủ sớm đi nha, ngủ ngon.
-Mon cũng ngủ ngoan nhé. Anh yêu em.
Cả hai chìm vào giấc ngủ với những giấc mộng đẹp, khi dường như tất cả mọi người đều quay lưng với nó thì Quốc An vẫn không bỏ rơi nó, sự xuất hiện của hắn giúp nó chắc chắn hơn về tình yêu của mình dành cho cậu. Nó nhận ra rằng giữa nó và hắn đã không còn là tình yêu, có chăng chỉ là nỗi đau âm ỉ trong tim chưa chữa lành được mà thôi.