-Mới nhắc đã xuất hiện rồi, sau này cậu chết chắc linh lắm đây. Bọn tôi về trước, giao bà ấy lại cho cậu đó.
Hoàng nháy mắt với Quốc An rồi nắm tay Thanh Ngân đi về. Thấy nó hơi ngượng ngùng, cậu pha trò
-Ba người vừa nói xấu tôi đúng không?
-Ừm.
-Nói gì thế?
-Mặt xấu, dáng người khó coi, tính tình kỳ cục.
-Ồ, xấu thế cơ à? Vậy mà có người yêu say đắm mới ghê đó. Quốc An cúi mặt xuống thật gần làm nó hơi đỏ mặt.
-Có ma mới thèm yêu cậu.
-Vậy cậu không yêu tôi sao?
-Không.
-Không yêu sao đồng ý kết hôn với tôi?
-Hồi nào?
-Tôi hỏi cậu không trả lời, im lặng có nghĩa là đồng ý.
Không hiểu Quốc An đang nói chuyện gì, sao trong ký ức nó chẳng nhớ gì hết vậy nè.
-Khi nào?
-Lúc cậu chưa tỉnh lại.
Trời ạ, chắc chết với cậu ta quá, vậy mà cũng nói được. Lúc đó người ta có biết gì đâu mà cũng tính.
-Hâm.
-Hâm mới yêu con nhỏ ngốc nghếch như cậu.
Rồi Quốc An cúi xuống hôn nó thật sâu, nụ hôn sau bao ngày xa cách đầy ngọt ngào.
-Sau này cấm cậu rời xa tôi lần nữa.
Buông nó ra, nhìn gương mặt đỏ bừng của nó mà muốn hôn lần nữa, tình hình này chắc phải hạn chế nhìn gần nếu không lại không kiềm chế được bản thân mất..
-Quốc An nè, tôi đã từng có thai với người khác, cậu không để ý sao?
Cuối cùng nó cũng nói ra những lời mà cảm thấy nhói đau khi nhắc đến. Nhìn ánh mắt buồn của nó mà chỉ muốn hét thật lớn vào tai cho nó hiểu rằng cậu một chút cũng không để ý, cậu không quan tâm đến chuyện nó có thai với ai, chỉ cần bây giờ nó yêu cậu và cậu cũng yêu nó là đủ rồi.
-Không, chỉ cần mai mốt cậu sinh cho tôi thật nhiều con là được.
-Cậu làm như tôi là heo vậy đó. Nó bật cười trước cái kiểu nói đùa của cậu.
-Cậu không phải heo, mà là cái máy….đẻ em bé cho tôi.
-Biến thái.
Cái mặt gian tà của Quốc An làm nó lo sợ, ở gần chắc cũng có ngày bị yếu tim quá.
-Quốc An, tôi muốn về nhà. Nó chuyển sang giọng nài nỉ.
-Không được, lỡ cậu chưa hết bệnh lại đập phá đồ đạc thì sao.
-Điên à, làm như tôi bị bệnh giống cậu vậy đó.
-Đùa mà, dạo này dễ giận thế cơ đấy. Để tôi nói bác sĩ, nhưng phải về nhà tôi dưỡng bệnh và quan trọng là phải nghe lời tôi biết chưa hả?
-Ừm, về nhà cậu dù gì cũng đỡ hơn chết buồn trong này.
-Ngoan. Từ giờ cậu chỉ cần yêu tôi là đủ, những chuyện khác để tôi lo biết chưa hả?
Nói rồi Quốc An ra ngoài làm thủ tục xuất viện, còn nó vẫn còn đang ngu ngơ suy nghĩ cậu nói của cậu ấy, cảm giác thật ngọt ngào, con gái chẳng phải ai cũng cần hạnh phúc đơn giản vậy thôi sao.
-Về nhà thôi Doremon. Quốc An cầm túi thuốc bước vào làm nó nhăn mặt, uống nhiêu đó thuốc chắc mặt nổi một dề mụn luôn là tệ.
-Trời, đừng nói là phải uống nhiêu đó thuốc luôn nha.
-Không, chỉ để dành mỗi khi cậu lên cơn mất kiểm soát thôi.haha.
-Nói chuyện với cậu không điên cũng thành điên mất.
Tên này lúc nào cũng nhay vậy hết, phải hung dữ cậu ta mới sợ chứ hiền thế nào cũng bị ăn hiếp cho coi. Nó thay đổi sắc mặt liên tục làm cậu buồn cười, cho dù thời gian có bào mòn tất cả nhưng vẫn không thể thay đổi được nét đáng yêu trẻ con của nó. Cậu mỉm cười bước tới bế nó ra xe.
-Tôi tự đi được, bỏ tôi xuống mất công người ta nhìn kìa. Nó xấu hổ không dám ngước mặt lên.
-Cậu gầy tong teo rồi, ôm chẳng còn cảm giác thích thú nữa, về nhà tôi phải vỗ béo cậu mới được.
-Chắc cậu mập quá?
-Hơn cậu là được rồi, không tin cân kg là biết liền.
-Thua cậu rồi đó, lúc nào chỉ biết ăn hiếp tôi.
Nó mỉm cười trong lồng ngực ấm áp của Quốc An, ở bên cậu nó luôn cảm thấy vui vẻ. Sau tất cả mọi chuyện nó không còn lo sợ nữa, bởi nó biết không ai có thể yêu và che chở cho nó như cậu đã làm.
……