• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khánh Phong mở chiếc hộp được thiết rất tinh xảo, bên trong đã có chiếc nhẫn được đính bằng duy nhất viên kim cương (kim cương này không phải thường đâu nha) hắn nhìn cô sau đó từ từ đeo vào tay Diệp Lan, tiếp đến Diệp Lan cô mở chiếc hộp như vậy bên trong cũng có chiếc nhẫn giống cô nhưng được thiết to hơn và dù giống nhau thì nó vẫn mang lại vẻ khỏe khoắn hơn. Cô hồi hộp đưa chiếc nhẫn đến rất gần ngón tay Lục Khánh Phong, chỉ cần chiếc này đeo vào tay anh thì cô và anh..sẽ chính thức làm vợ chồng. Ở bên dưới mọi người cũng hồi hộp cũng không kém, đeo nhẫn xong chắc chắn phải chúc phúc cho đôi vợ chồng này rồi.

Khoảng cách từ chiếc nhẫn đến đầu ngón tay Lục Khánh Phong là rất gần, gần chạm vào thì….

-Khoan đã!

Ngay bên dưới lên đường mọi ánh mắt đều hướng về phía người phát ra tiếng nói. Cả Diệp Lan, Lục Khánh Phong đều hướng tới.

Tuyết Nhi, Dung Thi Vân trong lòng vội kinh ngạc,lo sợ

Nhưng có lẽ người đang lo sợ nhất chính là Diệp Lan

Bên dưới chính là….

Mẫn Như!

Lục Khánh Phong chợt nhíu mày, hai tên vệ sĩ lúc này đã tới thở hổn hển định kéo ả ra thì ả đã hất tay nói vừa đau lòng vừa thương tiếc giả tạo:

-Xin lỗi vì…đã làm cản trở hôn lễ này nhưng…tôi có chuyện muốn nói!

Diệp Lan liền nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cảm giác lãnh lẽo từ chiếc nhẫn truyền đến càng rõ ràng hơn khi ả ta nói có chuyện muốn nói.

Mẫn Như thở dài lên tiếng,ả ta nhìn thằng vào Lục Khánh Phong:

-Anh Phong!

Phút giây ả gọi tên Lục Khánh Phong như vậy mọi người vội ngờ vực nhìn nhau.

Ả ta mặc kệ tiếp tục lên tiếng:

-Hôn lễ này…không thể tiến hành được! Em biết như vậy là không đúng nhưng….nếu anh kết hôn với Diệp Lan thực sự là thiệt thòi cho…đứa con của anh trong bụng em!

Diệp Lan nghe vậy như chết lặng,cô thả tay ra chiếc nhẫn liền rỡi xuống vô thức, chạm vào nền gạch tạo ra âm thanh ra diết đến thống khổ. Dung Thi Vân nghe xong cũng không chịu được đứng không vững khó thở vội để người làm dìu vào phòng nghỉ ngơi. Tuyết Nhi giống như những khách đến dự bàng hoàng!

Ngay lúc đóbên dưới có tiếng bàn tán xôn xao của những vị khách. Rồi họ cũng rời đi, nhanh chóng cả lễ đường 1000 người chỉ còn lại thím Hoa, Tuyết Nhi,Thiện Nam, Gia Hân,Mẫn Như và 2 nhân vật chính của ngày hôm nay. Dương Dịch nhanh chóng cho báo chí ra khỏi lễ đường.

Diệp Lan vẫn đứng đơ người như vậy, cảm giác đau đớn toàn thân truyền đến cô. Cô đứng không vững mà khụy xuống. Tuyết Nhi định đến đỡ thì Thiện Nam nhanh chóng ngăn lại. Lục Khánh Phong vội đỡ cô dậy nhưng nhận được cái hất tay. Ngay lúc này cổ họng cô nghẹn đắng lại, muốn khóc nhưng thật sự khóc không ra được nước mắt. Đau đớn!

Ả ta tiếp tục nói:

-Phong đây là đứa con của anh! Nếu anh không tin em sẽ gọi bác sĩ kiểm chứng!

--(thực ra thì t/gcungx ko bt là giờ có kiểm chứng được ko nhưng để phục vụ tuyện thì trong này có thể xét nghiệm được đứa bé là con của ai khi còn trong bụng mẹ nhé)

Ả ta nói xong vội rút điện thoại ra đinh gọi cho bác sĩ thì,Diệp Lan khuôn mặt rất bình yên nói với Mẫn Như:

-Không cần đâu!

Diệp Lan lại cho rằng đứa bé này là con Lục Khánh Phong, cô nhớ ngày trước khi Lục Khánh Phong giận cô chuyện đến thăm mộ Tử Kỳ anh đã làm gì Mẫn Như rồi. Vậy nên cô tin là con của Lục Khánh Phong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK